Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Phần 63

2021-12-18 11:38:00

Phần 63
Tần lão bản tựa như phát điên, cười lớn “Tiểu tử, ta xông xáo giang hồ nhiều năm như vậy, có gió to sóng lớn gì mà chưa thấy qua? Bại tướng dưới tay ta không phải một ngàn thì cũng tám trăm. Vạn vạn không ngờ a, hôm nay ta lại bại trong tay tiểu tử ngươi, ngươi bảo ta làm sao cam tâm?” Đến nước này rồi, trong lòng mọi người đều đã rõ, tôi cũng không cần thiết phải giả bộ, chỉ bất đắc dĩ thở dài “Kẻ có tiền như các ngươi, thật sự là ăn nhiều chết no. Vĩnh viễn không biết thỏa mãn, rõ ràng có nhiều tiền như vậy, còn muốn kiếm nhiều tiền hơn…” – “Bớt nói nhảm!” Tần lão bản nổi giận gầm lên một tiếng, khuôn mặt vặn vẹo, nổi giận nói “Lập tức rời khỏi Tần phủ, đừng nhúng tay vào chuyện này, nếu không ta sẽ giết chết Tần Điềm Điềm.” Tần Điềm Điềm vừa sợ vừa hận, mất sạch hình tượng mà gào khóc, nhìn bộ dáng chính là một con ngốc, hoàn toàn không có khí chất đại tiểu thư. Tần Tư Tư bất đắc dĩ nói “Nhị thúc, ngươi hà tất phải như vậy?” Tần lão bản nhìn Tần Tư Tư, hận đến nghiến răng nghiến lợi “Tư Tư a Tư Tư, ngươi bảo ta nên nói ngươi thế nào đây, ngươi giấu diếm ta đến khổ a! Trước kia ta chỉ cảm thấy ngươi trung thực, không chút tâm cơ, bây giờ lại liên thủ với ngoại nhân lừa ta, ta thật đúng là mắt mù.”

“Nhị thúc, ngươi bây giờ hối hận vẫn còn kịp. Ta sẽ không nói chân tướng cho cha, về sau ngươi vẫn là nhị thúc của ta, có được không?” Tần Tư Tư nói. “Ta đã không có đường lui.” Tần lão bản hừ lạnh nói “Cho các ngươi năm giây, nếu không rời đi, đừng trách ta không khách khí.” Nhìn Tần lão bản hiển nhiên đã mất đi nhân tính, chúng tôi nếu động thủ, đoán chừng hắn sẽ giết Tần Điềm Điềm. “Được, chúng ta rời đi.” Tần Tư Tư đáp. Dù sao cũng là chị ruột của mình, mặc dù phản bội mình, nhưng vẫn là máu mủ, Tần Tư Tư là không thể nào bỏ qua. Cho nên cô ta nói xong liền chậm rãi rút lui. Tôi không cam lòng, nhưng cũng không thể làm gì. Tần Tư Tư vừa lui lại vừa nói “Nhị thúc, ra biết ngươi muốn làm tổng giám đốc tập đoàn Tần thị, nhưng cần gì phải hại chết cha ta?” – “Ta không muốn hại chết y.” Tần lão bản đã tỉnh táo hơn rất nhiều, có lẽ là hắn cảm giác kế hoạch của mình đã sắp thành công “Ta chỉ muốn tinh thần y rối loạn, không thể tiếp tục làm gia chủ mà thôi, nhưng bây giờ xem ra, y đã không thể sống.”

“Nhị thúc, kỳ thật là không cần thiết, cha đã nói với ta, tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, đã chuẩn bị chuyển giao công việc của Tần gia cho ngươi, ai…” Tần Tư Tư nói. Tần lão bản sửng sốt một chút, sau đó cười lạnh “Ngươi thấy ta sẽ tin sao?” – “Ta không lừa ngươi.” Tần Tư Tư nói “Ta lấy cổ phần của cha ta phát thệ.” – “Hiện giờ nói những lời này thì có ích lợi gì?” Tần lão bản lạnh lùng nói “Chỉ trách cha ngươi ôm hết tất cả, không chia cho người khác một chút nào, kỳ thật cũng không chỉ mình ta có ý kiến với y.” Tần Tư Tư còn muốn nói tiếp, nhưng tôi đã ngăn lại “Nói nhiều cũng vô dụng, hắn đã sắp chết, tự gây nghiệt thì không thể sống.” Tần Tư Tư bất đắc dĩ nói “Nhị thúc, ngươi thật sự làm ta quá thất vọng.” Tần lão bản ngơ ngác “Các ngươi có ý gì?” Vừa nói xong, sau lưng hắn có một người giơ trường đao, chém xuống cánh tay của hắn. Một đao này mạnh mẽ vô bì, dễ dàng chặt đứt cả cánh tay của Tần lão bản, máu tươi như suối chảy ra. Mà Tần lão bản đáng thương lại vẫn chưa kịp phản ứng, toàn thân lung lay, vẻ mặt sợ hãi nhìn chúng tôi.

Tôi lập tức xông tới kéo Tần Điềm Điềm trong ngực hắn ra. Đến lúc này, hắn mới kịp phản ứng, hét thảm một tiếng, ôm cánh tay cụt quay người nhìn sau lưng. Khi hắn thấy Tần Minh Hạo xách đao đứng phía sau, hoảng sợ hô to một tiếng “Đại ca, ngươi… Ngươi dám…” Tần Minh Hạo thất vọng lắc đầu “Lão nhị, ngươi làm ta quá thất vọng, không ngờ vì vị trí gia chủ hư vô mờ mịt mà ngươi lại làm ra loại chuyện lục thân bất nhận này.” – “Không thể, không thể!” Tần lão bản tuyệt vọng nổi giận gầm lên một tiếng “Ngươi rõ ràng đã bị Lôi Đao quấn lên, sao có thể thanh tỉnh lại?” – “Ngươi cho rằng, chỉ có ngươi mới có cao nhân tương trợ sao?” Tần Minh Hạo thất vọng nói “Ngươi còn quá non, đánh giá quá thấp đối thủ, đây cũng là nguyên nhân ta không truyền lại tập đoàn Tần thị cho ngươi.” Tần lão bản tuyệt vọng ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng “Là trời muốn diệt ta a.” Sau đó vì mất máu quá nhiều mà hôn mê bất tỉnh. Tên lùn thấy đại thế đã mất, quay người định chạy trốn. Tôi lập tức phản ứng, vội vàng vọt tới chỗ bồn hoa, không chút do dự nhổ sạch Thi Hương Thảo “Còn đứng ngây đó làm gì? Còn không mau mau giết chết tên lùn kia? Chẳng lẽ còn muốn đợi hắn trở về tìm các ngươi báo thù sao?”

Thất Sát lúc này mới phản ứng, nhe răng trợn mắt bổ nhào tới. Tên lùn giật mình, nhanh chóng lấy kiếm ra chống lại, song phương giao chiến quyết liệt. Tần Tư Tư lập tức chạy đến bên người Tần Minh Hạo “Cha, cha… không sao chứ?” Tần Minh Hạo thống khổ lắc đầu, hán tử kiên cường này lại chảy mấy giọt lệ nóng “Tốt xấu cũng là nhị thúc ngươi, đưa hắn tới bệnh viện đi.” Tần Tư Tư lập tức gật đầu, rút điện thoại bấm 120 (~115 ở VN). Tần Minh Hạo nhìn tôi “Trương tiên sinh, phiền ngươi tới đây, ta sắp không kiên trì được nữa, vong linh trong Lôi Đao muốn cướp lấy thân thể ta, ngươi mau trói ta lại đi!” Tôi kinh hãi, lúc này tuyệt đối không thể sơ suất, đến lúc đó chúng tôi không chết trong tay Thất Sát thì cũng chết trong tay Tần Minh Hạo. Tôi và Đại Kim Nha, Lý mặt rỗ không chút do dự trói chặt Tần Minh Hạo, tôi lại dùng vài thủ pháp đặc thù lên người Tần Minh Hạo, để giảm bớt sự công kích của vong linh lên y.

Tôi càng lúc càng không hiểu được Tần Minh Hạo, y giờ phút này đã thanh tỉnh. Điều này có nghĩa là gì? Tức là y cũng không phải cả hai mươi bốn giờ đều bị vong linh quấn lấy, vẫn có mấy giờ hắn thanh tỉnh. Hắn vẫn luôn giả bộ hôn mê cho Tần lão bản xem! Tôi không khỏi bội phục y, điều này cần ý chí mạnh thế nào, mới có thể làm được a. Nhưng ngẫm lại thì cũng là điều hiển nhiên, có thể lấy sức một người duy trì tập đoàn Tần thị to lớn hoạt động bình thường, nếu nói Tần Minh Hạo không có ý chí mạnh mẽ là không thể. Một tiếng hét thảm truyền vào tai tôi. Tôi lập tức quay đầu nhìn lại, hoảng sợ phát hiện Thất Sát không ngờ đã đẩy tên lùn ngã xuống đất, mà tứ chi và đầu của hắn, đều bị Thất Sát giữ chặt, khớp xương hai tay hai chân phát ra tiếng vang tạch tạch tạch. Một cỗ cảm giác ngạt thở mãnh liệt truyền đến, trong lòng tôi tràn đầy sợ hãi! Giết thì giết đi, như thế này thật không có nhân tính, bọn chúng đang chuẩn bị đem tên lùn ngũ mã phanh thây a. Tôi đang chuẩn bị ngăn bọn chúng lại, nhưng đã không kịp, tên lùn đã bị kéo thành năm mảnh, thi thể bị ném mỗi nơi một mảnh.

Tôi trông thấy linh hồn tên lùn muốn chạy trốn. Nhưng Thất Sát lại không định buông tha linh hồn hắn, xông tới ăn sạch. Trong lòng tôi thấp thỏm lo âu, Thất Sát mặc dù bị trọng thương, nhưng nhìn qua vẫn dư sức giết chết chúng tôi. Tôi hoảng sợ nhìn Thất Sát, cảm giác được nguy hiểm mãnh liệt. Tôi không đợi được, lập tức lệnh cho mọi người mau trốn về phòng. Nhưng Thất Sát đã cản đường, bọn chúng thoát khỏi thể xác tên vệ sĩ, phiêu phù trước mặt tôi, âm trầm cười nói “Giờ đến phiên ngươi!” Nói rồi Thất Sát đột nhiên nhào tới. “Mẹ nó.” Tôi cắn răng mắng một câu, tiện tay vẩy một nắm lớn đậu nành về phía chúng. Thất Sát đã bị trận pháp của tên lùn đả thương, lại cùng tên lùn đại chiến một trận, đã tiêu hao phần lớn sức mạnh. Nhìn qua đã vô cùng suy yếu, đậu nành đánh cho bọn chúng la lớn, liên tiếp rút lui.

Tôi mừng rỡ, xem ra dùng đậu nành có thể giải quyết bọn chúng a! Tôi vội hô Lý mặt rỗ và Đại Kim Nha phát động công kích. Nhưng Thất Sát rất thông minh, biết đậu nành có thể đối phó với bọn chúng, nên đã nhanh chóng thay đổi vị trí, đậu nành không đánh tới bọn chúng. Bọn chúng lại thừa cơ đánh lén, làm tôi không thể phòng bị. Bọn chúng công kích vào linh hồn, không bao lâu, tôi đã thấy hoa mắt chóng mặt, cảm giác sắp bị bọn chúng đánh chết. Đang nghĩ ngợi, phương xa chợt truyền tới một thanh âm hùng hậu “Hắc hắc, đám tiểu tử thối các ngươi, ngay cả mấy tên nguyên khí đại thương cũng không đánh nổi, phải để lão phu xuất thủ.” Tôi vui mừng quá đỗi, là Lão Thử tiền bối!

… Bạn đang đọc truyện Dân buôn đồ âm – Quyển 2 tại nguồn: http://bimdep.pro/dan-buon-do-am-quyen-2/

Tôi lập tức nhìn về phía thanh âm, Lão Thử tiền bối đang băng băng mà tới, mặc dù lão đã già nhưng tốc độ lại rất nhanh. Chớp mắt đã vọt tới trước mặt Tần Minh Hạo, không chút do dự nắm lấy Lôi Đao, vạch lên đầu ngón tay rồi đi về phía Thất Sát. Tôi vốn đã tuyệt vọng, nhưng thấy Lão Thử tiền bối đến lập tức vui mừng quá đỗi, lại tràn ngập đấu chí, đậu nành trong tay vung ra thỏa thích. Lúc này Lão Thử tiền bối sục sôi ý chí chiến đấu, khí tràng cường đại, nhìn qua nào giống một lão đầu hèn mọn? Bộ dáng kia rõ ràng là một vương giả thần cản giết thần, Phật cản giết Phật, cho dù là Thất Sát cũng bị Lão Thử tiền bối chấn nhiếp, trợn mắt hốc mồm mà nhìn.

Lão Thử tiền bối cười lạnh nói “Một đám vong linh mà thôi, dám ở trước mặt lão phu diễu võ giương oai, hôm nay lão phu cho các ngươi nếm thử Ẩm Huyết Băng Hồn Đao.” Nói xong, Lôi Đao chém về phía một trong Thất Sát. Lôi Đao tốc độ cực nhanh, lưu lại một đạo tàn ảnh trong không trung, Thất Sát lập tức tránh né. Nhưng vẫn có nhất sát không tránh kịp, bị Lôi Đao chém trúng. Thân thể hắn trong nháy mắt vỡ ra hai nửa, phát ra tiếng kêu rên thống khổ. Lão Thử tiền bối thừa thắng truy kích, Lôi Đao liên tiếp chém xuống, nhất sát trúng đao cuối cùng hóa thành một đạo ám quang, tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, biến mất. Lục sát còn lại đều bị sự cường hãn của Lão Thử tiền bối chấn nhiếp, nhất thời không dám tiến lên. Đại Kim Nha lúc trước bị Thất Sát giày vò cho khổ không thể tả, thấy Thất Sát bị áp chế liền hưng phấn kêu to “Lão Thử tiền bối, chơi chết đám không cha không mẹ này đi, mẹ kiếp, không cho bọn chúng thấy lợi hại thì chúng còn tưởng chúng ta là mèo bệnh.”

Lão Thử tiền bối cười lạnh nói “Đánh cho bọn chúng hồn phi phách tán thì có ý nghĩa gì? Xem ta trấn áp bọn chúng đây, cho bọn chúng chịu nỗi khổ bị trấn áp vạn năm.” Nói rồi Lão Thử tiền bối dũng mãnh xách đao tiến lên. Lục sát lại sợ hãi, bắt đầu chạy trối chết, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng. Lão Thử tiền bối đuổi hai bước liền ngừng lại. Điều này khiến Đại Kim Nha bất mãn, vội vàng hô Lão Thử tiền bối tiếp tục đuổi. Ai ngờ Lão Thử tiền bối lại phun ra một ngụm máu, thân thể mềm nhũn, rồi ngã xuống đất, ngay cả khí lực nắm đao cũng không có, Lôi Đao ném sang một bên. Tôi sợ hãi chạy tới “Lão Thử tiền bối, ngài sao vậy?” Lão Thử tiền bối yên lặng cười cười “Chấn động tinh nguyên, tiêu hao khí lực, mẹ nó, nhưng còn may, cuối cùng đã dọa cho Thất Sát bỏ chạy…” Đại Kim Nha đầu óc mơ hồ nhìn Lão Thử tiền bối “Tiền bối, nhất định phải kiên trì a, sao chỉ chống đỡ được một lúc như thế?” Lão Thử tiền bối hung hăng liếc nhìn hắn “Cút đi, ngươi thật sự cho rằng lão phu lợi hại như vậy ư, nếu không phải ta vận dụng tinh nguyên, tiêu hao pháp lực, lúc này chỉ sợ đã giống các ngươi biến thành đồ ăn trong miệng Thất Sát a.”

“Nếu bọn chúng chậm rời đi thêm một lát, chúng ta đều đã gặp nạn.” Tôi còn sợ hãi, không ngờ Thất Sát bị thương nặng vẫn lợi hại như vậy, có thể tưởng tượng vào lúc toàn thịnh Thất Sát cường đại cỡ nào. Mà điều này cũng cho thấy gia gia rất cường đại, có thể trấn áp Thất Sát, uy lực quả thật là không thể khinh thường. “Mau đỡ ta nghỉ ngơi.” Lão Thử tiền bối nói “Nhân sâm sừng hươu tổ yến vây cá, thứ gì đại bổ thì làm hết cho ta ăn, ta phải mau chóng hồi phục mới được. Nếu không chỉ bằng vào mấy người các ngươi, chỉ có nước làm đồ nhắm cho đối phương.” Tần Tư Tư lập tức gật đầu, gọi điện cho khách sạn, gọi đồ ăn đưa tới ngay trong đêm. Sau đó, Tần Tư Tư đi tới trước mặt Tần Điềm Điềm, thất vọng thở dài. Tần Điềm Điềm đoán chừng là bị dọa phát sợ, vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt ngưng trệ nhìn mặt đất. Tần Tư Tư ngồi xổm xuống nhìn Tần Điềm Điềm, bất đắc dĩ nói “Tỷ tỷ, không sao chứ?” Tần Điềm Điềm hồ nghi nhìn Tần Tư Tư, sững sờ một lát rồi ôm Tần Tư Tư gào khóc “Ta đáng chết, ta không phải người, ta sao lại làm ra sự tình hoang đường như vậy! Muội muội, giúp ta, nhất định phải giúp ta a.”

Tần Tư Tư nhẹ gật đầu “Ngươi là tỷ tỷ của ta, là người thân nhất của ta trên thế giới này, ngươi làm gì sai, ta đều tha thứ. Yên tâm, ta sẽ không nói cho cha chuyện này.” Tần Điềm Điềm lập tức nói “Muội muội, về sau ta nhất định sẽ đối xử tốt với muội, ta nhất định sẽ không tranh đoạt với muội… Oa…” Tần Điềm Điềm nói rồi lại khóc, nhìn cô ta khóc rất thương tâm. Nếu không phải tôi đã rõ bản tính của cô ta, e là sẽ tin tưởng Tần Điềm Điềm thật sự hối cải. “Đừng khóc nữa đừng khóc nữa.” Đại Kim Nha không nhịn được nói “Con mẹ nó phiền chết người, mọi chuyện không phải đã được giải quyết rồi sao? Ngươi thật muốn hối lỗi sửa sai, vậy thì mau trả tiền.” Đại Kim Nha lúc này la hét rất trâu bò, mặc kệ Tần Điềm Điềm, có lẽ là chán ghét sự dối trá của cô ta a? Mà Tần Điềm Điềm từ nhỏ đã được người bên cạnh nịnh bợ lấy lòng, nhất là Đại Kim Nha càng lấy lòng cô ta, hiện giờ hắn lại có thái độ như vậy, cô ta tự nhiên là giận không kìm được.

Nhưng cô ta vừa định phát cáu, lại cảm thấy có chút không đúng, chỉ có thể hung hăng liếc Đại Kim Nha, chịu nhục hỏi hắn muốn bao nhiêu tiền? Hắn còn chưa mở miệng, Lão Thử tiền bối đã lạnh lùng nói “Giải quyết cái rắm a, mới giải quyết Thất Sát Tỏa Hồn Trận, thanh Lôi Đao này còn chưa giải quyết đâu. Hiện giờ Lôi Đao không có Thất Sát áp chế, e rằng sẽ càng trầm trọng thêm a.” Lão Thử tiền bối vừa nói xong, đã thấy Tần Minh Hạo vẫn luôn an tĩnh, bỗng nhiên hét lớn, sau đó toàn thân như bị điện giật, điên cuồng run lên. Nếu không phải trên người bị trói dây thừng, chỉ sợ y sớm đã nhảy dựng lên tấn công người khác. Tôi giật mình, sợ Tần Minh Hạo thoát khỏi dây thừng, vội vàng chạy tới đẩy ngã y xuống đất. Cứ như vậy cũng không phải cách a, tôi rõ ràng cảm giác được ‘Hồng hoang chi lực’ trên người Tần Minh Hạo, con người sao có thể áp chế được?

Tôi đau đầu, vội vàng nhìn Lão Thử tiền bối xin giúp đỡ. Lão Thử tiền bối nói “Thi Hương Thảo, mau cho hắn ăn Thi Hương Thảo! Thi Hương Thảo được pháp trận luyện qua, có công hiệu nhất định trong việc áp chế tà linh.” Tôi không nói hai lời, chạy tới túm một nắm lớn Thi Hương Thảo nhét vào miệng Tần Minh Hạo. Ai ngờ y bị Thi Hương Thảo giày vò đến không muốn sống, giãy giụa càng lúc càng mạnh, chút xíu đã đẩy tôi ra thật xa. Tôi ngã không nhẹ, đầu bị va đập, lập tức choáng váng. Lý mặt rỗ chạy tới đỡ tôi dậy. Tôi cười khổ không thôi bảo hắn trước tiên ngăn Tần Minh Hạo lại đã rồi nói sau. Không ngờ chúng tôi còn chưa chạy tới, Tần Minh Hạo đã từ từ yên tĩnh trở lại, sau một hồi lâu như đã ngủ thiếp đi, không nhúc nhích. Tôi nhẹ nhàng thở ra, cảm giác không thể kiên trì được nữa, liền nằm luôn xuống đất. Sau đó tôi được vệ sĩ dìu lên phòng. Vệ sĩ thu dọn xong tàn cuộc thì đã tìm Tần Tư Tư để từ chức. Sự tình Tần lão bản đã bại lộ, bọn hắn nối giáo cho giặc, nếu không biết điều, sợ là sẽ bị Tần thị gia tộc nghiền ra bã.

Tần Tư Tư tha thứ cho họ, gật đầu đáp ứng, thậm chí còn cho họ một tháng tiền lương. Tôi buồn bực hỏi Tần Tư Tư “Tại sao phải rộng rãi với bọn hắn như vậy? Bọn hắn là phản đồ, các ngươi nhân từ nương tay, đối với việc quản lý nhân viên vô cùng bất lợi a.” Tần Tư Tư bất đắc dĩ nói “Ngươi không biết câu nói thà gây sự với Diêm Vương cũng không gây sự với tiểu quỷ sao? Bọn hắn làm việc sẽ không lo trước lo sau như đại nhân vật. Nếu đắc tội đám vệ sĩ này, vạn nhất bọn hắn làm chuyện gì quá khích thì hối hận cũng không kịp.” Tôi cười khổ không thôi, xét ở đạo lý đối nhân xử thế, tôi thừa nhận tôi không bằng Tần Tư Tư. Lão Thử tiền bối thân thể chỉ bị hư nhược mà thôi, cũng không bị thương, tẩm bổ xong, khí sắc cũng khôi phục lại không ít. Trong lòng tôi có rất nhiều nghi hoặc, lập tức hỏi lão “Lão Thử tiền bối, trước đó Tần Minh Hạo nói sau lưng y cũng có cao thủ, tất cả những chuyện này y đều biết rõ. Cao thủ mà y nói, có phải là… gia gia của ta?” Lão nhẹ gật đầu “Có thể tính được chuyện mười lăm năm sau, e là cũng chỉ có gia gia ngươi a? Ai, ngươi nói lão sao lại lợi hại như vậy, bản sự nhìn người, vừa nhìn đã đoán chắc?”

Tôi ngạc nhiên “Lão Thử tiền bối, ngài không phải là nói… mười lăm năm trước gia gia ta đã liệu định được sự việc hôm nay? Chẳng lẽ không phải gần đây mới phát giác ra sao?” Lão Thử tiền bối thở dài “Thực tế, mười lăm năm trước thanh Lôi Đao này là do Long Tuyền sơn trang lén bán cho Tần thị. Lúc ấy gia gia ngươi đã cảm thấy có chút kỳ lạ, bắt đầu hoài nghi đệ đệ của Tần Minh Hạo là Tần Minh Hãn, cũng chính là Tần lão bản mà các ngươi nói.”…”Năm đó gia gia ngươi chỉ có thể bảo đảm Thất Sát Tỏa Hồn Trận có hiệu lực mười lăm năm, qua mười lăm năm, Tần Minh Hãn khẳng định sẽ lại ra tay với Tần Minh Hạo, cho nên lúc đó gia gia ngươi đã cảnh báo Tần Minh Hạo!”…”Cho tới hôm nay, Tần Minh Hạo vẫn luôn giấu chuyện này trong lòng, không nói cho ai. Gia gia ngươi biết Tần Minh Hạo vẫn luôn nghi ngờ, nhưng dù sao cũng là thân huynh đệ, có thể nào hung ác tuyệt tình như thế?”

“Giờ xảy ra chuyện như vậy, Tần Minh Hạo không tin cũng không được, hắn liền theo lời gia gia ngươi dặn dò năm đó mà làm. Bất kỳ một chi tiết nào đều do gia gia ngươi nhắn nhủ, thậm chí để Giang Bắc Trương gia mời ngươi đến, kẻ cả bộ xương già ta quen biết ngươi, cũng đều là do lão đầu tử này tính toán kỹ.”…”Ai! Đừng nhìn hiện giờ thế cục rất đơn giản. Nhưng nếu đặt ở mười lăm năm trước, có thể bố trí thế cục hôm nay thì trí thông minh đó quả thực là cổ kim độc nhất vô nhị. Mẹ nó, sợ là cả đời ta cũng không có cách nào đạt tới cảnh giới đó…” Lão Thử tiền bối vừa nói vừa hối hận. Chúng tôi thì đều trợn tròn mắt, một người có thể an bài kế hoạch kín đáo như vậy từ mười lăm năm trước ư? Vậy còn là người sao? Tôi lắc đầu cười khổ, cảm thấy nên gọi gia gia là thần… Đoán chừng cũng chỉ có thần, mới có thể làm được chuyện vĩ đại như thế.

… Bạn đang đọc truyện Dân buôn đồ âm – Quyển 2 tại nguồn: http://bimdep.pro/dan-buon-do-am-quyen-2/

Tôi hỏi Lão Thử tiền bối “Tiếp theo nên làm gì? Gia gia ta cũng chỉ có thể trấn áp Lôi Đao, mà không thể giải quyết, dựa vào chúng ta hẳn là không đối phó được thứ này a?” Lão cười nói “Ngươi cứ yên tâm, đến lúc cấp bách gia gia ngươi sẽ đến.” Trong lòng tôi kích động, gia gia rốt cuộc đã tới sao? Người không định trốn ở phía sau màn ư? Ngẫm lại ngày mai có thể nhìn thấy gia gia, trong lòng tôi không nhịn được trở nên kích động. Nhưng tôi vẫn có chút lo lắng, Thất Sát vẫn chưa bị diệt trừ, vạn nhất ngày mai bọn chúng lại tới, gặp gia gia, khẳng định sẽ nhận ra gia gia là người trấn trụ bọn chúng, không biết bọn chúng có liều mạng với gia gia hay không. Lão Thử tiền bối cười vỗ vai tôi “Thật đúng là đứa cháu hiếu thuận a, điểm này ngươi hoàn toàn không cần lo lắng, Thất Sát đã bị khí thế bá vương của lão phu làm kinh hãi! Đoán chừng bọn chúng đã lưu lại bóng ma tâm lý, bọn chúng dù có năng lực cũng quyết không dám tới đây tìm các ngươi gây phiền phức.”

Tôi nhẹ nhàng thở ra, vội vàng nói “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Quá nửa đêm chúng tôi vẫn chưa ngủ, sợ Thất Sát lại tìm đến, lại sợ vong linh trong người Tần Minh Hạo quấy phá, càng sợ Tần lão bản không cam tâm phái sát thủ đến báo thù. Nhưng tất cả đều không xảy ra, đêm nay gió êm sóng lặng, không có chuyện gì. Trời sáng, Lão Thử tiền bối gọi chúng tôi đến, bảo chúng tôi đào sàn nhà của biệt thự lên. Tần Điềm Điềm nghe xong liền không vui “Sàn nhà ta đều nhập khẩu từ Bỉ, hơn mấy trăm vạn đó, phá đi thì ai bồi thường?” Tôi nghe xong, lập tức nổi giận “Ông nội ngươi, không muốn đào ở đây, vậy các ngươi đến nơi khác đào đi, đào phần mộ của các ngươi luôn.” Bị tôi giáo huấn, Tần Điềm Điềm cũng không dám nói thêm nữa, chỉ bĩu môi khó chịu. Tần Điềm Điềm nói “Sao dám để các ngươi đào? Để ta tìm người đến đào.” Lão Thử tiền bối lắc đầu “Thôi đi, nhiều người khó giữ bí mật, thanh danh Tần thị không phải rất tốt sao? Lại nói, vạn nhất bọn hắn phạm phải cấm kỵ gì thì phiền phức lớn.”

Tần Tư Tư cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, lập tức gọi quản gia đưa tới một chút công cụ. Tôi hỏi Lão Thử tiền bối “Đào đất để làm gì?” Lão Thử tiền bối giải thích “Dưới đất khẳng định có chôn thi thể của hai mươi tám kỵ sĩ đi theo Hạng Vũ, chúng ta phải đào những thi thể này ra. Trước tiên phải diệt đi hai mươi tám vong linh đó, tránh đến lúc đó lại trợ Trụ vi ngược. Dù sao giải quyết một Hạng Vũ cũng đã đủ đau đầu, nếu còn phải phân tâm đối phó với hai mươi tám vong linh kia, e là nhìn đầu không nhìn được đuôi a.” Lý mặt rỗ cười ha ha nói “Hay cho câu nhìn đầu không nhìn được đuôi, được, ta hoàn toàn đồng ý với Lão Thử tiền bối.” Rất nhanh, quản gia đã đưa tới nông cụ, chúng tôi bắt đầu bận rộn, thuổng sắt xẻng sắt, máy khoan điện cùng lên, biến sàn nhà xa hoa thành một cái động lớn, Tần Điềm Điềm nhìn thấy mà đau xót. Sàn nhà Bỉ chất lượng rất tốt, khoét ra một cái động lớn rồi lại đào rộng ra đã hao phí của chúng tôi rất nhiều khí lực, tôi cảm giác mình đã mệt đến hư thoát. Thật hối hận khi không tìm người tới.

(Trợ Trụ vi ngược: Giúp Trụ làm ác ~ giúp kẻ ác làm điều xấu)

Lão Thử tiền bối ở một bên hút thuốc, vui sướng nhìn chúng tôi làm cái công việc mệt chết người này. Làm được nửa ngày, chúng tôi đã quá mệt, toàn thân trên dưới mồ hôi đầm đìa, đào sâu xuống chừng hai mét, nhưng vẫn không thấy thi cốt. Trong lòng tôi thầm nghĩ, con mẹ nó phía dưới rốt cuộc có thi cốt hay không a, vạn nhất không có, chẳng phải là toi công ư? Tôi nhìn Lão Thử tiền bối, lão lại cười nói “Cứ yên tâm, chưa nghe nói câu đào ba thước đất, tất có tử thi ư.” Lý mặt rỗ lúc này liền kháng nghị “Vạn nhất đào ra không phải là thi cốt của kỵ sĩ thì làm sao bây giờ? Ngươi không biết đào phần mộ người khác là bị đoạn tử tuyệt tôn sao?” Lão Thử tiền bối lại vui vẻ nói “Chưa nghe nói ngẩng đầu ba thước có thần minh sao? Có thần minh nhìn thì các ngươi sợ cái cọng lông gì? Về phần đoạn tử tuyệt tôn… Ta nghe nói trước kia người nào đó còn đào hũ tro cốt, cũng không thấy hắn đoạn tử tuyệt tôn a.”

Lý mặt rỗ xấu hổ mặt đỏ tới mang tai, cười hắc hắc, không nói nữa mà đào nhanh hơn. Quỷ cũng biết Lão Thử tiền bối ám chỉ Lý mặt rỗ. Mà Tần Tư Tư lại rất hứng thú với đề tài này “Các ngươi nói có người chuyên đào hũ tro cốt? Hũ tro cốt có thể bán lấy tiền sao? Người này thật là có óc kiếm tiền a, nếu có cơ hội thật muốn gặp một lần.” Tôi phì cười, người này xa tận chân trời gần ngay trước mắt a. Tần Tư Tư hiếu kỳ hỏi tôi cười cái gì? Tôi nhìn Lý mặt rỗ, hắn lập tức la to “Người này đầu có bệnh, ngươi không cần để ý.” Lý mặt rỗ vừa giải thích, Tần Tư Tư đã đoán ra bảy tám phần, hứng thú nhìn tôi, tôi biết cô ta đang hỏi người đào hũ tro cốt chính là Lý mặt rỗ đúng không. Tôi gật đầu cười. Tần Tư Tư lúc này liền vui vẻ, sùng bái nhìn lão Lý.

Rất nhanh, tôi đã đào phải thứ gì đó bằng kim loại, tôi lập tức ngồi xổm xuống, dọn dẹp khối kim loại, không ngờ lại là một mũi thương bằng đồng xanh. Tôi biết đây là vũ khí của kỵ binh, nhanh tay đào bới, không bao lâu đã đào ra rất nhiều xương trắng. Không ngờ áo giáp trên người hài cốt, đa số vẫn chưa mục nát, cái này cũng đủ cho chúng tôi phát tài. Đây đều là tiền a, chúng tôi vốn là muốn thận trọng lấy ra. Nhưng Lão Thử tiền bối lại thúc giục “Đừng có khảo con mẹ nó cổ, chúng ta không có thời gian, mà những vật này bán đi chính là tai họa nhân gian, trời mới biết những áo giáp này có vong linh bám vào hay không?” Hết cách, dù chúng tôi không nỡ bỏ nhưng đã không có lựa chọn, chỉ có thể nhịn đau, cứng rắn kéo áo giáp ra. Hai mươi tám bộ hài cốt, không nhiều không ít.

Lão Thử tiền bối bảo chúng tôi để hài cốt vào một chỗ rồi châm lửa đốt. Ngọn lửa cháy vô cùng kỳ quái, mặc dù không có gió mà cứ bốc lên phần phật, bên trong như có từng tràng tiếng nổ. Tôi biết, khẳng định là vong linh trên hài cốt muốn chạy thoát khỏi đống lửa nhưng không ra được. Sau đó Lão Thử tiền bối lệnh cho chúng tôi lấp hố lại. Tôi buồn bực hỏi Lão Thử tiền bối, thi cốt Hạng Vũ hẳn là không chôn ở đây chứ? Lão lắc đầu cười khổ nói “Nếu quả thật có thể tìm được thi cốt Hạng Vũ thì cũng tốt, một mồi lửa đốt đi là xong chuyện.”…”Năm đó gia gia ngươi cũng nghĩ như vậy, muốn tìm thi cốt Hạng Vũ. Nhưng nó lại không ở đây.” – “Nói nhảm.” Lý mặt rỗ nói “Thi cốt Hạng Vũ không phải là ở trong mộ của hắn sao?” Lão Thử tiền bối lắc đầu “Đó chẳng qua là mộ có quần áo mà thôi, nếu Hạng Vũ được hạ táng tử thế thì cũng không đến mức có oán khí như vậy! Lại có người nói, lúc trước người mai táng Hạng Vũ lo lắng Lưu Bang sẽ đào mộ làm nhục thi thể, cho nên không tiết lộ cho người khác nơi chôn.” Chúng tôi đều như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu.

Sau khi lấp đầy cái hố, chúng tôi kiên nhẫn đợi đến ban đêm. Ngẫm lại tối nay có thể nhìn thấy gia gia, trong lòng tôi lại kích động. Tắm rửa để khiến mình tỉnh táo lại, tránh cho gia gia trông thấy tôi mất tinh thần lại đau lòng. Trong lúc đó Tần Tư Tư còn tới bệnh viện thăm Tần Minh Hãn, lúc về nói cho chúng tôi biết nói hắn ta tựa như phát điên, gào khóc trong phòng bệnh, khóc xong lại nằm trên giường không nhúc nhích, cũng không ăn cơm, chỉ có thể truyền dịch cho hắn. Tôi thở dài, cũng không biết hắn rốt cuộc là thật tâm hối hận, hay vẫn không cam lòng? Nhưng bây giờ những điều này đều không quan trọng, tôi không có bụng dạ đi quan tâm chuyện nhà bọn họ. Màn đêm buông xuống, tôi ngồi yên lặng trước cửa, bên cạnh là Tần Minh Hạo đang nằm. Tần Minh Hạo lúc này là thật sự hôn mê, trước đó y đều giả bộ hôn mê, nhưng từ khi Thất Sát bị diệt trừ, oán khí trên Lôi Đao thỏa thích phóng xuất, y thật sự không chịu nổi, cả ngày nay đều không tỉnh lại.

Tần Tư Tư và Tần Điềm Điềm ở bên cạnh, Tần Tư Tư là thật sự quan tâm Tần Minh Hạo, còn Tần Điềm Điềm rõ ràng là không có kiên nhẫn, nhiều lần muốn chơi điện thoại, nhưng đều bị tôi mắng lớn, đành phải cất điện thoại đi. Chờ đến mười giờ đêm, một trận quái phong thổi tới, tôi không nhịn được toàn thân run lên một cái, trên người nổi da gà. Lão Thử tiền bối lập tức gấp gáp, nhỏ giọng nói “Chú ý, không phải gia gia ngươi đến, là Thất Sát.” Tôi lập tức cảnh giác, nắm chặt Thiên Lang Tiên, mắt lom lom nhìn đám người trước mặt. Tôi chợt phát hiện Tần Tư Tư ngơ ngác, sau đó nhảy bắn lên như lò xo, sắc mặt trắng bệch, kiễng mũi chân, ánh mắt mê man nhìn bốn phía. Tôi lập tức kích động không thôi, là gia gia nhập vào Tần Tư Tư. Tôi vui mừng quá đỗi, kích động nhìn Tần Tư Tư “Gia gia, là người sao?” Tần Điềm Điềm phì cười, cô ta thậm chí còn không biết chúng tôi chờ đợi gì. Tần Tư Tư nhẹ gật đầu “Cháu ngoan, ai, ngươi không nghe lời a.” Thanh âm này rõ ràng là của gia gia. Tần Điềm Điềm lúc này trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn Tần Tư Tư.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Số ký tự: 0