Phần 1
2021-12-18 11:38:00
Bạn đang đọc Quyển 2, xem thêm các Quyển khác trong bộ “Dân buôn đồ âm” tại đây: http://bimdep.vip/tag/tuyen-tap-dan-buon-do-am/
Phần 1
Sau đó một thời gian, tôi không gặp phải mối làm ăn nào nguy hiểm, cứ như vậy cho đến cuối tháng bảy. Đang lúc Lý Tiểu Manh được nghỉ, Lý mặt rỗ liền đến gặp tôi, nói nhàn rỗi không có việc gì chi bằng cùng hắn đi chơi một chuyến coi như nghỉ phép? Tôi nghe vậy bèn gọi cho Tiểu Nguyệt hỏi ý kiến nàng.
Không ngờ máy vừa kết nối, còn chưa kịp nói gì Tiểu Nguyệt đã bảo tôi chuẩn bị hành lý, mọi người cùng nhau đi Tam Á, Hải Nam. Tôi ngạc nhiên hỏi Tiểu Nguyệt có chuyện gì vậy? Tiểu Nguyệt nói là Lý mặt rỗ và Như Tuyết mời chúng tôi cùng đi. Công ty hiện giờ đang vào mùa ít công việc, cũng không bận bịu gì, cho nên Tiểu Nguyệt đã đồng ý.
Trong lòng tôi thật vui mừng, lão Lý rốt cục đã quên được Sở Sở rồi sao? Vượt qua nỗi thương nhớ Sở Sở, chậm rãi tiếp nhận Như Tuyết rồi? Tôi từ đáy lòng thấy vui vẻ thay lão Lý. Tôi cũng không chuẩn bị gì nhiều, mang theo tiền và thẻ, liền đến nhà lão Lý, năm người vừa vặn ngồi chật ních trong xe của lão Lý, chúng tôi liền xuất phát hướng về Tam Á…
Nghĩ đến nước biển trong xanh như ngọc, bikini mê người, tôi đầy chờ mong, hận không thể lập tức đến bãi biển Tam Á. Trải qua qua hai ngày hai đêm đi đường, cuối cùng đã tới Hải Nam. Đi đường mệt mỏi, khát vọng ban đầu của tôi đã giảm đi không ít, chỉ muốn tìm khách sạn nghỉ ngơi một ngày cho khỏe, xong xuôi mới đi tiếp. Tôi đặt chỗ trên điện thoại rồi dùng GPS chỉ đường, đi về phía quán rượu đã đặt trước. Nhưng khi đến cách quán rượu hai cây số, Lý mặt rỗ bỗng đâm phải đuôi xe phía trước.
Tôi lập tức đau cả đầu, xem ra lần này lại chọc tới đại phiền toái. Tôi vội vội vàng vàng xuống xe, muốn xem va chạm có mạnh hay không, xe Passat đằng trước mở cửa, trên xe một nam nhân bước xuống, nhìn cũng không thèm nhìn đã chửi ầm lên “Móa nó, lái xe kiểu gì vậy! Đường rộng như thế sao lại tông trúng lão tử, cố ý à?”
Bị đối phương chửi mắng, tôi cũng nổi giận, người này sao lại ngang ngược như thế? Ai lại muốn xảy ra tai nạn, đây không phải chỉ là ngoài ý muốn sao? Tôi chuẩn bị cùng đối phương cãi lý. Không ngờ tôi còn chưa mở miệng, Lý mặt rỗ chợt kinh ngạc hô “Tần Vũ, mẹ kiếp, sao lại là tiểu tử ngươi?” Thì ra hai người quen biết nhau.
Người tên Tần Vũ, cũng mờ mịt ngẩng đầu nhìn kỹ Lý mặt rỗ, cuối cùng cũng nhận ra “Lý Cẩu Đản, ngươi là Lý Cẩu Đản!” (Lý gan chó) Tôi im lặng, không ngờ lão Lý còn có biệt danh như thế. Lý mặt rỗ thoải mái cười to “Con bà nó thật là hữu duyên a, đường rộng như vậy, ta không tông phải ai mà lại tông vào ngươi. Ta nếu không tông ngươi một cái, đoán chừng hai ta cả đời này cũng sẽ không gặp nhau nữa, ngươi nói có phải là duyên phận không?” – “Duyên phận?” Tần Vũ bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, hỏi “Vậy… Lý Cẩu Đản, ngươi và Tam Pháo vẫn còn giữ liên lạc ư?” – “Tam Pháo? À à, có liên lạc qua Wechat, còn định mời ta đi họp lớp, sao vậy?”
Không ngờ nghe Lý mặt rỗ nói vậy, Tần Vũ đột nhiên thay đổi thái độ, vẻ vui mừng khi gặp bạn học cũ đã biến mất. Hắn phẫn nộ chỉ mặt Lý mặt rỗ mắng “Ta còn nghĩ làm sao lại trùng hợp như vậy, ở đây đụng phải xe của ngươi, hóa ra ngươi và Tam Pháo tên hỗn đản kia thông đồng làm bậy, ngươi không còn là bạn học cũ lúc trước của ta nữa.” Nói xong, Tần Vũ lên xe, nổi giận đùng đùng phóng đi.
Chúng tôi đứng đó mắt lớn trừng mắt nhỏ, ngẩn người thật lâu. Tôi dở khóc dở cười hỏi Lý mặt rỗ, bạn học cũ của ngươi có phải đầu óc có chút vấn đề không, xảy ra chuyện gì vậy? Lý mặt rỗ cũng không hiểu gì nhìn tôi “Ta cũng không biết a, tiểu tử này trước kia rất bình thường…” – “Tam Pháo là ai?” Tôi hỏi.
“Bằng hữu tốt nhất của Tần Vũ.” Lý mặt rỗ nói “Từ tiểu học đã ngồi cùng bàn, dù là đi vệ sinh, họ cũng đi cùng nhau, sau khi tốt nghiệp bọn họ hùn vốn mở công ty quảng cáo, quan hệ càng thân thiết hơn. Nói với ngươi, ta cũng hoài nghi họ là gay. Nhưng Tần Vũ tức giận như vừa rồi, tại sao ta cảm giác hai người họ giống như đã ly hôn…”
Tôi bị Lý mặt rỗ chọc cười “Được rồi, trước để ý tới hắn nữa, chúng ta đến quán rượu xả hơi trước đã.” Trên xe, tôi lại hỏi chuyện liên quan tới Tần Vũ. Thì ra Lý mặt rỗ và Tần Vũ là bạn học thời đại học, cùng với Tam Pháo ở chung một ký túc xá, quan hệ rất thân thiết. Nhưng sau khi tốt nghiệp thì không giữ liên lạc nữa, hôm nay tông phải, lẽ ra nên vui vẻ uống vài chén, ôn lại tình cảm bạn học cũ, ai ngờ Tần Vũ lại như vậy.
Lý mặt rỗ oán giận, nói tiểu tử kia sẽ không mắt chó coi thường người khác chứ? Lão Lý thấy bản thân lái xe bán tải nên tự xem thường chính mình. Tôi vội vàng an ủi Lý mặt rỗ không có chuyện gì cả, bảo hắn không nên suy nghĩ nhiều. Nhưng Lý mặt rỗ nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định đổi sang một chiếc xe tốt hơn một chút, dù thế nào hiện giờ hắn cũng được coi là giai cấp tư sản dân tộc, lái loại xe này rất không phù hợp.
Không ngờ thật sự là oan gia ngõ hẹp, chúng tôi trong quán rượu lại gặp Tần Vũ! Tôi đi lên quầy bar hỏi mật mã wifi đúng lúc gặp phải Tần Vũ đang buồn bã mệt mỏi ngồi đó. Tôi còn chưa nhìn thấy hắn, Tần Vũ vừa liếc mắt một cái đã nhận ra tôi. Vừa trông thấy tôi, Tần Vũ lập tức lửa giận ngút trời, nhìn tôi mắng to “Con mẹ nó, ta đã biết không có chuyện trùng hợp như vậy! Các ngươi nhất định là nhắm tới tiền của ta mà đến a? Được lắm Lý Cẩu Đản, uổng cho ta coi ngươi là huynh đệ, ngươi lại cùng Tam Pháo thông đồng hại ta. Coi như ta mắt mù, làm sao lại quen biết tên hỗn đản ngươi.”
Nghe thấy Tần Vũ mắng chửi, Lý mặt rỗ từ gian phòng bên trong đi ra, khó hiểu nhìn Tần Vũ “Tần Vũ, ngươi có bị bệnh không? Ngươi chửi ta ta cũng không nói, ngươi nhằm vào bằng hữu của ta lải nhải cái gì?” Tần Vũ phẫn nộ trừng mắt nhìn Lý mặt rỗ “Lý Cẩu Đản, ngươi nói cho Tam Pháo, bảo hắn đừng có mà nhắm tới tiền của lão tử! Ta và hắn từ nay về sau đoạn tuyệt, phàm là nơi nào có hắn, sẽ không có lão tử.”
Nói xong, Tần Vũ tức giận bỏ đi. Lý mặt rỗ là loại người kia có thể chịu ủy khuất sao? Dĩ nhiên là không. Bị Tần Vũ mắng như vậy, lập tức hắn cũng nổi cơn giận dữ, không chút do dự đi tới dây dưa tranh cãi với Tần Vũ. Nếu không phải có bảo vệ ngăn cản hai người chắc đã lao vào đánh nhau. Tần Vũ rời khỏi quán rượu, trước khi đi hung hăng liếc Lý mặt rỗ một cái rồi mới đi.
Lý mặt rỗ bất đắc dĩ, nói tên khốn này không biết rốt cuộc bị bệnh gì, thật đáng ghét. Tâm tình đi nghỉ phép đã bị phá hỏng, Lý mặt rỗ rất tức tối, tôi đành khuyên Lý mặt rỗ không nên suy nghĩ nhiều, vì loại người này không đáng phải như vậy. Nghe lời khuyên của tôi, Lý mặt rỗ cuối cùng cũng đỡ hơn. Mấy ngày nay ở Tam Á, chúng tôi đều chơi bời vui vẻ, thời gian dần trôi qua khiến cho chuyện liên quan đến Tần Vũ cũng dần quên đi…
Hôm đó chúng tôi đi lướt sóng, chơi xong chúng tôi vẫn chưa thỏa mãn, Lý mặt rỗ liền đưa ra ý kiến đêm nay qua đêm trên bãi biển. Chúng tôi gật đầu đồng ý, nói xong tôi liền đi mua hai cái lều vải, lão Lý, tôi và tiểu Lý ở một lều, Tiểu Nguyệt và Như Tuyết ở một lều.
Sau khi ăn xong cơm tối, chúng tôi ngồi trên bờ biển gió thổi mát mẻ ngắm sao đầy trời, trong lòng hết thảy phiền não cũng đều theo gió cuốn đi, thật muốn mãi mãi như thế này. Nhưng khi chúng tôi đang hưởng thụ cảm giác bình yên này, trên bãi cát bỗng nhiên truyền đến tiếng cãi vã. Mà giọng nói rất quen thuộc, tôi nghe một chút đã nhận ra, đó chính là giọng của Tần Vũ.
Mẹ nó, làm sao năm lần bảy lượt đều gặp Tần Vũ? Tôi không khỏi ở trong lòng thầm mắng xúi quẩy, quyết định không quan tâm đến chuyện này. Nhưng dần dần chúng tôi cũng không còn tâm tình để ngắm sao. Tôi luôn cảm thấy Tần Vũ là một con chó điên, âm hồn bất tán, đi khắp nơi cắn người lung tung!
Lý mặt rỗ cũng không vì vậy mà đi tới châm chọc khiêu khích, hắn không ngừng thở dài, nói Tần Vũ khi còn ở trường luôn rất có nghĩa khí, luôn có gia giáo, sao giờ lại trở thành như vậy? Để chứng minh Tần Vũ có nghĩa khí, Lý mặt rỗ trả kể cho tôi chuyện cũ, nói hắn năm đó không hiểu chuyện, tán tỉnh bạn gái của một tên xã hội đen, kết quả bị người của băng đảng vây trong một vườn hoa. Lý mặt rỗ sợ hãi liên tục gọi điện cầu cứu, nhưng không ai chịu đến, cuối cùng vẫn là Tần Vũ, mang theo hai thanh đao gấp như gió cuốn giết tới.
Tất nhiên, họ không dọa được băng đảng kia, hai người đều bị ăn đòn. Nhưng trải qua chuyện này, Tần Vũ và Lý mặt rỗ quan hệ càng thân thiết. Tôi cũng rất kinh ngạc, cho dù xã hội có thể làm con người thay đổi thế nào, cũng không thể khiến tính cách một người từ vô cùng nghĩa khí thành vô cùng khó chịu thế này chứ? Tôi mơ hồ cảm thấy Tần Vũ nhất định có vấn đề. Nhưng thôi bỏ đi, không cần nghĩ nhiều như vậy.
Tôi vỗ vai lão Lý, an ủi hắn nói con người đều sẽ thay đổi, Tần Vũ có thể là trải qua nhiều chuyện không hay nên tinh thần xảy ra vấn đề. Lý mặt rỗ than thở, vẫn có chút không tin. Tôi nhìn hắn nhấp nhổm, tựa hồ là muốn đi thuyết phục Tần Vũ, tôi đành cảnh cáo hắn, nói chúng tôi lần này đến Tam Á là để du lịch, đừng sinh chuyện phức tạp.
Lý mặt rỗ nhìn tôi cười khổ, nói “Yên tâm đi! Ta đâu có không biết điều như vậy.” Nhưng sau khi chúng tôi trở về lều, Lý mặt rỗ lăn qua lộn lại không ngủ được, tôi biết Lý mặt rỗ vẫn đang suy nghĩ chuyện Tần Vũ. Nửa tiếng sau, thấy Tần Vũ vẫn còn đang cãi nhau, Lý mặt rỗ rốt cục ngồi không yên “Không được, chuyện này ta nhất định phải quản!”
Tôi vội vàng hỏi Lý mặt rỗ “Lại nổi điên gì thế, ngươi có thể quản được không? Tần Vũ hiện giờ đã coi ngươi là kẻ thù, ngươi còn coi hắn là huynh đệ a?” Lý mặt rỗ nói “Không phải, người cãi nhau với Tần Vũ hình như là hoa khôi của trường chúng ta! Ta phải làm rõ xem chuyện gì xảy ra, Tần Vũ sao đột nhiên lục thân bất nhận.”
(Lục thân bất nhận: Chối bỏ hết quan hệ với mọi người xung quanh – dịch giả)
Nói rồi Lý mặt rỗ cũng không để ý đến tôi ngăn cản, vội vàng chạy ra khỏi lều vải. Tôi bất đắc dĩ đành phải đi theo, vạn nhất xảy ra đánh nhau, tôi còn có thể ngăn cản Lý mặt rỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro