Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Phần 64

2021-12-18 11:38:00

Phần 64
Cô ta run rẩy nấp sau lưng tôi, đầu không dám ngẩng lên. Trong lòng tôi cười lạnh, nữ nhân này thật có ý tứ, lúc thông đồng với Tần lão bản mưu hại cha ruột cũng không thấy sợ hãi như vậy. Giờ thấy quỷ nhập vào người lại bị dọa thành thế này. Trong lòng tôi khinh bỉ Tần Điềm Điềm. “Gia gia, ta… sao lại không nghe lời?” Tôi hỏi. “Hừ, lần trước không phải đã nói sao? Ôm chắt trai đến gặp ta, chắt ta đâu?” Tần Tư Tư phẫn nộ nói, con mắt tròn vo nhìn chòng chọc vào tôi. Từ miệng của một cô gái xinh đẹp lại phát ra thanh âm khàn khàn thô lỗ như vậy thật làm người khác có chút rùng mình. Tôi dở khóc dở cười, không ngờ vừa gặp gia gia đã đòi chắt, cái này quá lộ liễu rồi. “Lần trước gặp cũng chưa lâu, ta cho dù lợi hại hơn nữa, cũng không thể biến ra chắt trai cho người a.” Gia gia hung hăng liếc tôi “Ta mặc kệ bao lâu, dù sao chưa gặp chắt trai, ta chết cũng không an lòng.” Lão Thử tiền bối cười ha hả “Được rồi được rồi Trương lão ca, không biết có bao nhiêu người muốn làm chắt của ngài ngài đều không muốn, cần gì phải ép buộc hắn a. Đang có tình huống khẩn cấp, phải tranh thủ thời gian đối phó với Lôi Đao a! Nếu cháu trai bảo bối ngươi bị Lôi Đao giết chết thì đời này ngươi cũng đừng hy vọng ôm chắt.”

Gia gia mặc dù phẫn nộ, cũng chỉ có thể lạnh lùng quơ quơ tay áo “Được, Lão Thử, ngươi làm chứng cho ta! Trong vòng một năm nếu tiểu tử này không cho ta một đứa chắt trai, thì ngươi sẽ làm chắt trai của ta.” Lão Thử tiền bối sắc mặt tối đen, vội vàng nói sang chuyện khác “Thôi bỏ đi, trước tiên nói sự tình Lôi Đao đã!” Gia gia nói “Kỳ thật chuyện này nói khó cũng khó, nói dễ cũng dễ, chỉ cần tìm đúng cách, trấn áp Lôi Đao dễ như trở bàn tay.” Lão Thử tiền bối lo lắng nhìn gia gia “Tại sao phải trấn áp Lôi Đao? Trực tiếp xử lý không phải là xong sao?”

Gia gia thở dài “Lôi Đao là âm vật lợi hại nhất mà cả đời lão phu từng gặp, muốn xử lý? Nói thì dễ, mười mấy năm trước oán khí đã ngất trời, hiện giờ lại qua nhiều năm trấn áp như vậy, e là oán khí đã đạt đến đỉnh phong.” Tôi run sợ nhìn gia gia “Bằng vào chúng ta không phải là châu chấu đá xe sao?” Gia gia nói “Ai! Chỉ có thể dùng biện pháp cuối cùng đó.” Tôi nhức đầu không thôi, đến gia gia còn nói không nắm chắc, có thể thấy được chuyện này khó giải quyết như thế nào. “Chuyện này ta chỉ có thể giúp các ngươi bày mưu tính kế, chứ không thể ra tay can thiệp.” Gia gia nói “Hiện giờ ta là Âm sai, không thể tùy tiện can dự vào nhân quả dương giới.”

“Như vậy sao được?” Lão Thử tiền bối kinh hãi “Tốt xấu gì đây cũng là cục diện rối rắm mà ngươi lưu lại, bây giờ lại để chúng ta chùi đít thay.” Gia gia liếc Lão Thử tiền bối “Ta cũng muốn ra tay a, nhưng nếu ta xuất thủ, ảnh hưởng đến nhân quả sẽ càng lớn, như thế càng phiền toái hơn.” Dừng một chút, gia gia nói “Kỳ thật các ngươi có thể dùng phương pháp dĩ độc công độc để đối phó Lôi Đao. Dùng sức người đã không thể thắng được Lôi Đao, vậy chỉ có thể mượn sức mạnh khác.” – “Mượn sức mạnh nào?” Lão Thử tiền bối nói “Mượn của Giang Bắc Trương gia? Bọn hắn từ chối chuyện này còn không kịp.” – “Ta hiểu rồi.” Tôi nói “Gia gia, ý của người là, chúng ta có thể tìm một kiện âm vật có thể sánh với Lôi Đao, hoặc vong linh tương xứng với Tây Sở Bá Vương để áp chế Lôi Đao?” Gia gia gật đầu “Đúng, là ý này.” Tôi bừng tỉnh đại ngộ “Vậy thì tốt, ta đồng ý! Lão Thử tiền bối, ngươi kiến thức rộng rãi, khẳng định là biết có vong linh nào có sức mạnh không kém gì Tây Sở Bá Vương chứ?”

Lão Thử tiền bối nhíu mày “Vong linh như thế ta có thể tìm được, điều ta lo lắng nhất là chúng ta căn bản không có cách lợi dụng được sức mạnh của vong linh đó a! Một khi phá phong ấn lại có thêm một mặt hàng khó giải quyết, đến lúc đó đừng nói là chưa giải quyết được Lôi Đao, con mẹ nó lại trêu chọc thêm một đại ma vương khác.” Gia gia nói “Các ngươi cẩn thận tính toán bàn bạc đi.” Trầm mặc một lát, gia gia nhìn tôi hỏi “Đúng rồi Cửu Lân, khi còn bé gia gia truyền thụ cho ngươi những chú ngữ đó, ngươi vẫn còn nhớ chứ?” Tôi lập tức gật đầu “Thuộc như cháo chảy.” – “Những chú ngữ đó hẳn là có chút công dụng.” Tôi còn chưa nói gì thêm, đã cảm thấy trước mắt có một trận quái phong, ngay sau đó Tần Tư Tư ngã xuống đất. Tôi lập tức dìu cô ta lên, bảo Tần Điềm Điềm đưa cô ta về phòng nghỉ ngơi. Tần Điềm Điềm vẫn còn sợ hãi, đứng im, nơm nớp lo sợ nhìn Tần Tư Tư. Hết cách, cuối cùng tôi đành bảo Lý mặt rỗ đưa Tần Tư Tư đi. Lúc này Tần Minh Hạo bỗng nhiên kêu thảm thiết, tôi quay đầu nhìn lại, phát hiện y đang giãy giụa kịch liệt! Dây thừng trên người lúc nào cũng có thể bị đứt, răng cắn ken két, gân xanh nổi lên, bộ dáng quả thực kinh khủng.

Tôi giật mình, vội vàng chạy tới đè y xuống, y lại há mồm muốn cắn tôi. Tôi quá sợ hãi, dùng gối đầu bịt lên miệng y, đồng thời nhìn Lão Thử tiền bối hô “Tiền bối, mạng người quan trọng, có bảo bối gì mau lấy ra đi.” Lão tiếc của hồi lâu, cuối cùng lưu luyến không rời lấy ra một lá phù “Móa nó, lá linh phù cuối cùng.” Lý mặt rỗ không nói gì, đoạt lấy lá phù hung ác dán lên người Tần Minh Hạo. Y giãy giụa chậm hơn nhưng vẫn không ngừng, hơn nữa thoạt nhìn sức mạnh của lá phù càng lúc càng yếu ớt, cuối cùng, Tần Minh Hạo lại giãy giụa như điên, tôi đành phải nhào tới đè y lại. “Lão Thử tiền bối, giúp đỡ chút a!” Tôi hô to một tiếng “Ta sắp không giữ được rồi, đã đến lúc này, đừng giấu nghề nữa.” Cuối cùng thực sự bất đắc dĩ, Lão Thử tiền bối chỉ đành hai mắt đẫm lệ mông lung móc ra một tờ linh phù “Móa nó, thật sự là lá cuối cùng…” Hai lá linh phù đồng thời có tác dụng, Tần Minh Hạo giãy giụa chậm dần, cuối cùng không nhúc nhích nằm trên ghế sofa, tựa như ngủ thiếp đi. Tôi cầm dây trói chặt lại một phen, cuối cùng mới yên lòng, ngồi phịch trên ghế, nhìn Lão Thử tiền bối “Tiền bối, ngươi mới vừa nói có thể tìm được một vong linh đủ để sánh với Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ, nói một chút xem rốt cuộc là ai?”

Lão Thử tiền bối nói “Trong Đại Bi Tự có giam giữ một quỷ vương ngàn năm, quỷ vương đó nghe nói khi còn sống là Tần triều danh tướng Bạch Khởi, Bạch Khởi trong trận Trường Bình đã lừa giết bốn mươi vạn quân Triệu, danh dương thiên hạ, được xưng là sát thần! Về sau Bạch Khởi bị nghi kỵ, Tần Chiêu Tương Vương ban cho được chết, trước khi tự sát Bạch Khởi kêu to “Ta có tội gì với trời mà lại rơi vào kết cục như vậy?” Sau khi chết âm hồn bất tán, hóa thành quỷ vương, sau đó bị Bạch Mi thiền sư trấn áp trong Đại Bi Tự. Nếu có thể lợi dụng Bạch Khởi để đối phó với Tây Sở Bá Vương, sát thần đấu chiến thần, không có gì thích hợp bằng! Bởi vì Phật tháp cầm tù Bạch Khởi sắp không chịu được nữa, mà Bạch Mi thiền sư tuổi già sức yếu, e là cũng cũng không đủ năng lực lần nữa nhốt lại Bạch Khởi.”

“Nếu quả như thật có thể lợi dụng Bạch Khởi, có thể nói là nhất tiễn hạ song điêu a! Nhưng muốn lợi dụng Bạch Khởi như thế nào, e là phải hao phí tinh lực một phen.” Nói rồi Lão Thử tiền bối dùng ánh mắt cổ quái đánh giá tôi “Tiểu tử, đối với chuyện này, ta bất lực, ngươi thì chắc chắn được, nghĩ cách đi.” Tôi đau đầu “Ngươi cũng không có cách, ta đi đâu tìm cách đây?” Lão Thử tiền bối nói “Gia gia ngươi vừa nói khi còn bé đã dạy ngươi rất nhiều chú ngữ, tuyệt không phải là tùy tiện mà nói, khẳng định là đang nhắc nhở ngươi, những chú ngữ đó, có thể có công dụng!” Tôi như có điều suy nghĩ gật đầu, nói “Để ta suy nghĩ một chút.” Sau đó tôi lục soát trong ký ức, không bao lâu, cuối cùng đã nhớ tới một chú ngữ có thể là có hiệu quả.

… Bạn đang đọc truyện Dân buôn đồ âm – Quyển 2 tại nguồn: http://bimdep.pro/dan-buon-do-am-quyen-2/

Chú ngữ này là một pháp thuật tên là ‘Tụ Linh Chú’! Mặc dù năm đó gia gia cũng không nói Tụ Linh Chú rốt cuộc là dùng để làm gì, nhưng dựa vào câu chữ của chú ngữ, tôi vẫn có thể hiểu rõ. Đây kỳ thật là pháp môn cao minh hơn Khống Quỷ Thuật một bậc. Trước tiên mời Bạch Khởi ra, sau đó lại dùng một phương thức đặc thù mê hoặc đối phương ký khế ước cho mình sử dụng. Cứ như vậy, cho dù đối phương kịp nhận ra cũng đã không kịp rồi. Nhưng Tụ Linh Chú mười phần nguy hiểm, nhất định phải có đủ sức hấp dẫn để mê hoặc Bạch Khởi mới được. Vạn nhất không khống chế nổi Bạch Khởi, để hắn làm loạn vậy thì phiền phức lớn rồi, đến lúc đó e là tất cả mọi người đều không sống được. Tôi có chút nhức đầu nhìn Lão Thử tiền bối “Tiền bối, ta nghĩ đến một cách, nhưng nhất định phải tìm được thứ gì đó dụ hoặc Bạch Khởi, ngươi suy nghĩ kỹ xem có cách gì có thể dụ hoặc được sát thần Bạch Khởi?” Lão Thử tiền bối nghe xong lập tức đau đầu, ôm đầu nói “Móa nó, phiền toái như vậy? Vậy thì không có cách rồi.”

Tôi lại suy tư, cũng không nghĩ ra được cách nào khác “Mà Tụ Linh Chú mười phần nguy hiểm, hơi không chú ý sẽ bị quỷ vương phản phệ. Ta phải liều mạng a.” Nghĩ rồi Lão Thử tiền bối đáp lời “Bạch Khởi thích ăn tim người nhất, năm đó Bạch Mi thiền sư dùng tim người mới khiến hắn mắc câu, từ đó giam hắn trong Phật tháp. Tim người không dễ tìm a.” Tần Điềm Điềm lập tức nói “Cái này dễ, ta có thể làm cho các ngươi.” Đúng vậy a, chút chuyện nhỏ này cô ta quả thực có thể làm được, chỉ cần có tiền, còn sợ không mua được nội tạng người sao? Cho dù không mua được, trên đường nhiều kẻ lang thang và ăn mày như vậy, cũng là mục tiêu hạ thủ. Lão Thử tiền bối liếc nhìn Tần Điềm Điềm “Có tiền thì ngon rồi? Có tiền có thể mua được tình yêu sao? Có tiền có thể mua được tình thân sao? Có tiền có thể mua được tình bạn sao?” Tần Điềm Điềm không nhịn được liếc lão một cái “Cắt! Lão điểu ti.”

(Lão điểu ti: Từ lóng trên internet để chỉ người có ngoại hình xấu, lùn, béo, vụng về hoặc ngu ngốc, láu cá, giả tạo… Hoặc chỉ người muốn được xã hội công nhận nhưng không biết cách sống, không có mục tiêu và thiếu nhiệt huyết, thường dùng để chỉ nam giới)

Một câu làm Lão Thử tiền bối á khẩu, cuối cùng tức khí nhảy lên nhảy xuống “Nhất định phải chân thành dâng ra trái tim mới được, như thế mới có thể dụ hoặc sát thần Bạch Khởi.” Tần Điềm Điềm nói “Cho thêm ít tiền không phải là được rồi sao?” – “Mẹ kiếp!” Lý mặt rỗ tức điên lên “Nếu tiền có thể giải quyết được, các ngươi còn tìm chúng ta sao?” – “Tìm các ngươi không dùng đến tiền sao? Cho các ngươi một ngàn vạn, các ngươi có đồng ý bán mạng hay không?” Tần Điềm Điềm tràn đầy tự tin. Cô ta làm chúng tôi nghẹn họng trân trối, có chút xấu hổ. Hoàn toàn chính xác, chúng tôi tới đây, còn không phải là vì tiền ư? Cốc cốc! Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa. Tần Điềm Điềm hỏi “Ai vậy?” Vạn vạn không ngờ ngoài cửa lại có tiếng của Tần lão bản “Là ta!” Đáng chết! Trong lòng tôi thầm mắng, thật sự là giải quyết một chuyện, chuyện khác lại tới, chuyện của Tần Minh Hạo còn chưa xong, Tần lão bản lại tới. Không cần phải nói, hắn trở về khẳng định là muốn gây chuyện. Tần Điềm Điềm lo lắng nhìn chúng tôi. “Đi mở cửa.” Tôi nói “Nếu hắn dám tạo phản, lão tử dùng Lôi Đao chém chết tươi hắn.” Tần Điềm Điềm nơm nớp lo sợ chạy đi mở cửa.

Ngoài cửa, Tần lão bản sắc mặt tái nhợt, trên tay băng kín, toàn thân suy yếu, lảo đảo đi tới. Nhìn thần sắc của hắn rất hoảng hốt, hơn nữa là đi một mình, đối với chúng tôi căn bản là không có gì uy hiếp. Tôi nhẹ nhàng thở ra, buông Lôi Đao xuống “Tần lão bản, ngài không ở trong viện dưỡng thương, lại trở về làm gì?” Tần lão bản nhìn tôi, biểu cảm phức tạp, khiến người ta thấy khó hiểu “Chuộc tội!” – “Chuộc tội?” Tôi hồ nghi nhìn hắn, không rõ trong hồ lô của hắn bán thuốc gì. Tần lão bản đi thẳng tới trước giường, bịch một tiếng quỳ xuống “Ca!” Không ngờ Tần Minh Hạo vẫn còn ý thức, tôi nhìn thấy khóe miệng của y nhẹ nhàng nhúc nhích, tựa hồ có lời gì muốn nói. Nhưng trạng thái của hắn vẫn quá yếu, không thể ngồi dậy, chỉ có thể nằm trên giường. “Ca, cánh tay này của ta bị chặt rất đáng.” Tần lão bản ngữ khí trầm thấp kiềm chế, tôi nghe mà tâm tình xốn xang. “Biết ta nhớ tới điều gì không?” Tần lão bản nói. “Khi chúng ta còn bé, trong nhà rất nghèo, thường hay bị đói. Có một lần ta sinh nhật, trong nhà nghèo đến trứng gà cũng không có, ta liền dụ đại ca cùng ta đi trộm trứng gà. Kết quả bị hàng xóm phát hiện, hàng xóm hù dọa nói phải đánh gãy tay chúng ta, làm hai chúng ta gào khóc…”

“Cuối cùng vẫn là đại ca đứng ra, nói hãy đánh gãy tay đại ca, đừng đánh ta.”…”Khi đó còn nhỏ, vẫn ngây thơ cho rằng, trộm trứng gà thật sự sẽ bị đánh gãy tay. Đại ca lại dũng cảm đứng ra, thay ta gánh chịu hết thảy, điều này cần bao nhiêu dũng khí!”…”Nhưng bây giờ ta… Ai, đại ca xem những gì ta đã làm.” Nói rồi, Tần lão bản bắt đầu gào khóc “Ta có lỗi với ca, ta phải chuộc tội.” Tần lão bản khóc còn thương tâm hơn cha chết, tôi không biết có phải hắn đang diễn trò hay không, chỉ là tiếng khóc của hắn rất cảm động, chí ít, trong tiềm thức tôi đã tin là thật. “Thôi thôi.” Lão Thử tiền bối bị Tần lão bản làm cho tâm phiền ý loạn “Con mẹ nó đừng giả mù sa mưa, ngươi nếu thật sự hối lỗi muốn sửa sai, vậy thực tế một chút đi, khóc lóc ở đây có gì tài ba?”

Tần lão bản ngừng khóc, quay đầu nhìn Lão Thử tiền bối “Nói đi! Chỉ cần có thể cứu đại ca ta, bảo ta chết cũng được… Ai, ta đã làm ra chuyện không bằng cả súc sinh, chỉ sợ cho dù là ông trời, cũng nhìn ta không vừa mắt, muốn dùng ngũ lôi oanh đỉnh đánh ta.”…”Cũng là chết, chẳng bằng dùng cái chết để chuộc tội, dù chỉ có thể giúp đại ca một chút, ta cũng được an lòng hơn một chút.” Tần lão bản mệt mỏi lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, co quắp nằm trên ghế sofa, từ từ nhắm hai mắt, nhìn qua có vẻ hữu khí vô lực. Hắn rít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên trần nhà. “Nhị thúc, ngươi thật sự nguyện ý cứu cha ta?” Tần Điềm Điềm vui mừng quá đỗi “Hiện giờ có một cơ hội để ngươi chuộc tội, ngươi có nguyện ý không?”

Mẹ kiếp, con hàng này chẳng lẽ không có chút đầu óc nào sao? Tôi nhìn Tần Điềm Điềm mà á khẩu. Đây là nhị thúc của cô ta a, cho dù Tần lão bản khốn nạn thế nào, ngoan độc thế nào, cô ta là con cháu cũng không nên để Tần lão bản đi chịu chết. Huống chi, mới mấy giờ trước, cô ta còn chung một chiến tuyến với nhị thúc! Thật đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã a, Tần lão bản vì âm mưu của mình mà không tiếc bắt cóc Tần Điềm Điềm. Còn Tần Điềm Điềm vì giữ lại địa vị cũng không tiếc hy sinh Tần lão bản. Tần lão bản biểu cảm rất phức tạp, tôi nghĩ hắn nhất định là đã tuyệt vọng? Tần lão bản không nhịn được cười rộ “Điềm Điềm, ta có thể giúp các ngươi, dù là mất đi tính mạng. Nhưng, ta chuộc tội với cha ngươi, cũng phải chuộc tội thay cho ngươi, trước kia ngươi đi theo ta, nhân sinh của ngươi bị bóp méo, là nhị thúc có lỗi với ngươi, xém chút làm ngươi lầm cả một đời. Nhưng cũng may ngươi còn trẻ, chuyện này qua đi, tất cả của cải của ta đều sẽ đầu tư cho ngươi học tập.” – “Không có vấn đề gì, quyết định vậy đi.” Tần Điềm Điềm sảng khoái đáp ứng “Chỉ cần ngươi có thể bán mạng vì cha ta, ta đi học đại học cũng không sao.” Học đại học? Tôi cười, chỉ sợ Tần lão bản nói ‘học tập’ không chỉ đơn giản là học đại học, người như Tần Điềm Điềm, nếu không ngăn chặn, e là sẽ trở thành ‘Mã Dung’ tiếp theo.

(Mã Dung: Vợ diễn viên Vương Bảo Cường, nổi tiếng vì scandal ngoại tình rồi lén chuyển tiền cho tình nhân, ồn ào khắp showbiz Tàu)

‘Học tập’ theo ý của Tần lão bản hẳn là để cô ta ăn chút khổ sở, tỉ như vào công ty làm việc vặt, giết chết ngạo khí của cô ta, cho cô ta nếm thử ngọt bùi cay đắng trong xã hội này, trải nghiệm đủ loại cảm giác nhân sinh. Chúng tôi đều ngạc nhiên, bởi vì nhìn Tần lão bản, không giống như đang giả vờ để đánh vào tình cảm, mà là thật muốn dùng tính mạng để chuộc tội. Lão Thử tiền bối kinh ngạc nhìn hắn “Tần lão bản, ngươi thật sự nghĩ kỹ rồi chứ?” Tần lão bản gật đầu “Nghĩ kỹ rồi.” – “Tên đã bắn ra không thể quay đầu, một khi ngài đã tham gia vào kế hoạch của chúng ta, muốn toàn thân trở ra rất khó khăn, mà rất có khả năng mất đi tính mạng…” Tần Điềm Điềm nghe không nổi nữa “Ta nói này các ngươi bị bệnh gì vậy, nhị thúc ta đã đáp ứng, các ngươi còn dông dài cái gì, các ngươi cầm tiền làm việc là được, nhanh lên.” Tần lão bản lần nữa sâu kín thở dài. Hắn đã đáp ứng, chúng tôi cũng bớt đi một chuyện đau đầu, việc không nên chậm trễ, chúng tôi liền chuẩn bị thực hiện kế hoạch. Đầu tiên là Lão Thử tiền bối đi Đại Bi Tự ngày trong đêm, đưa đến Phật tháp cầm tù Bạch Khởi, thuận tiện tìm Bạch Mi thiền sư đến hộ pháp. Về phần tôi thì chuẩn bị cho Tụ Linh Chú.

Tụ Linh Chú là dùng Cương Bộ phối hợp với chú ngữ để thi triển, cũng không cần bố trí trận pháp gì, cho nên cũng không cần phải chuẩn bị gì nhiều. Điều duy nhất phải chuẩn bị chính là để Tần lão bản tĩnh dưỡng thân thể. Tối mai Tụ Linh Chú sẽ thi triển trên người hắn, đến lúc đó nếu thân thể hắn không chống đỡ nổi, e là không thể thuận lợi thi triển Tụ Linh Chú. Hắn đã mất máu quá nhiều, nếu trái tim không tốt, cũng không đủ để dẫn dụ Bạch Khởi, cho nên hôm nay nhất định phải bổ huyết cho hắn. Cả ngày nay, Tần lão bản đều ăn gan heo và cao da lừa, ăn tới nôn mửa. Tôi thừa dịp trời chưa tối, ôn lại Tụ Linh Chú, bảo đảm tất cả không có vấn đề gì. Đêm đến, chờ Lão Thử tiền bối trở về, Bạch Mi thiền sư cũng đi theo, trong tay cầm một ngọn tháp nhỏ bằng đồng xanh, phía trên đầy vết rỉ loang lỗ, hiển nhiên đã rất lâu đời. Tôi mừng rỡ đi tới “Lão Thử tiền bối, Bạch Mi thiền sư, các ngươi đã đến.”

… Bạn đang đọc truyện Dân buôn đồ âm – Quyển 2 tại nguồn: http://bimdep.pro/dan-buon-do-am-quyen-2/

Bạch Mi thiền sư gật đầu “A di đà phật, đã sớm nghe nói tới Tụ Linh Chú của Trương gia, tưởng rằng đã thất truyền, không ngờ Trường Giang sóng sau xô sóng trước, càng xô càng mạnh. Tiểu thí chủ, ngươi càng lúc càng không đơn giản a…” Tôi yên lặng cười cười “Bạch Mi thiền sư, ngài đề cao ta rồi, ta chỉ là gặp may, được gia gia truyền thừa mà thôi.” – “Thế gian vạn vật đều phải có cơ duyên.” Bạch Mi thiền sư nói “Ngươi có thể từ được gia gia truyền thừa cũng là cơ duyên của ngươi, không cần khiêm tốn.” Việc không nên chậm trễ, chúng tôi không có thời gian dài dòng, Bạch Mi thiền sư hỏi tôi chuẩn bị thế nào rồi? Tôi gật đầu nói đã có thể bắt đầu. Bạch Mi thiền sư có chút lưu luyến không rời đưa Phật tháp cho tôi “Ngươi cứ làm đi, vạn nhất thất bại, ta sẽ gánh cho.” Tôi nhìn Bạch Mi thiền sư kiên nghị gật đầu “Bạch Mi thiền sư, làm phiền ngươi.” Bạch Mi thiền sư chắp tay trước ngực, mỉm cười. Sau đó, tôi bảo tất cả mọi người ra ngoài biệt thự, chỉ có tôi và Tần lão bản, Tần Minh Hạo ở lại.

Tôi hít sâu một hơi, nhìn Tần lão bản nói “Tần lão bản, ngài chuẩn bị xong chưa?” Hắn nhẹ gật đầu, đứng dậy, tay áo trống rỗng bay theo gió. Tôi giúp hắn cởi âu phục ra, sau đó dùng thi dầu và hỗn hợp tro cốt vẽ Chiêu Hồn Phù lên người hắn. Cái gọi là Chiêu Hồn Phù, là một thủ đoạn phụ trợ tôi học từ Lão Thử tiền bối, xem như vừa học đã áp dụng ngay. Làm xong, tôi bảo Tần lão bản và Tần Minh Hạo nằm cùng một chỗ, Lôi Đao nằm trước ngực hai người. Nhìn ngoài cửa sổ, âm u đầy tử khí, âm khí toát ra, nhiệt độ hạ xuống rất nhanh, tôi cảm giác được một trận lạnh buốt. Tôi hít sâu một hơi, biết thời cơ tốt nhất để thi triển Tụ Linh Chú đã đến, liền hít sâu một hơi, nắm Lôi Đao trong tay, từng bước đi về phía cửa sổ. Bên cửa sổ bày một tế đàn nhỏ, trên đó chính là Phật tháp. Để ngăn chặn Bạch Khởi thoát ra, xung quanh tiểu tháp có bày trứng gà. Đây đều là trứng đã năm năm hai mươi lăm ngày tuổi, phôi thai gà con đang thành hình, là lúc dương khí vượng nhất.

Bạch Mi thiền sư nói với tôi, Phật tháp sắp không phong được Bạch Khởi nữa, cho nên một tháng nay, trong Đại Bi Tự đã dùng đủ cách để trấn áp. Số trứng đã dùng đều bị Bạch Mi thiền sư ăn hết, mấy ngày nay thật sự là khiến cho thiền sư ăn đến phát nôn. Mặc dù là Bạch Mi thiền sư vô tâm nói ra lời này, nhưng lại khiến cho lòng tôi nổi sóng. Ngay cả Bạch Mi thiền sư cũng không thể thi triển thuật phong ấn một lần nữa trấn áp Bạch Khởi, có thể thấy nếu Bạch Khởi thật sự mất khống chế thì Bạch Mi thiền sư chỉ có thể lấy tính mạng và tu vi cả đời để áp chế hắn. Nói cách khác, một khi tôi thất bại, sẽ không chỉ hại chết Tần lão bản và Tần Minh Hạo, ngay cả tôi và Bạch Mi thiền sư cũng có thể phải bồi mạng! Tôi thận trọng lấy trứng gà quanh Phật tháp ra, một lát sau đã cảm giác ngoài cửa sổ cuồn cuộn sóng ngầm, bóng đêm chẳng khác nào thuỷ triều mãnh liệt mà đến, rất nhanh đã hoàn toàn bao trùm Phật tháp. Tôi hít sâu một hơi, là Bạch Khởi đang hấp thu tử khí, hắn đang thức tỉnh, sắp sửa đột phá phong ấn. Tôi đứng bên người Tần Minh Hạo, chăm chú nhìn Phật tháp. Rất nhanh, Phật tháp bắt đầu rung lên, đồng thời một tia hắc khí cũng chậm rãi phóng ra từ phía dưới Phật tháp.

Tôi hít sâu một hơi, liên tiếp rút lui mấy bước, nhìn chòng chọc vào Phật tháp. Tử khí phóng ra càng lúc càng nhiều, như hồng thủy vỡ đê, theo hắc khí càng lúc càng nhiều lỗ hổng xuất hiện cũng càng lúc càng lớn. Đến cuối cùng, tử khí trong nháy mắt sụp đổ, mãnh liệt mà ra, tất cả tụ lại ngoài cửa sổ, tạo thành một hình dạng quái vật. Nhìn thoáng qua quái vật này, tôi không nhịn được toàn thân run lên. Quái vật cao hai mét, tứ chi tráng kiện, mặt xanh nanh vàng, nhất là cặp mắt, đỏ rực như hai hòn than. Quỷ vương, đây chính là quỷ vương mà Bạch Khởi hóa thành sau khi chết? Tôi nhịn không được hít sâu một hơi. Quỷ vương tới gần, tôi càng lúc càng cảm thấy bị nó chấn nhiếp, khí thế đó như bài sơn đảo hải mãnh liệt mà đến, làm tôi áp lực, tê cả da đầu. Quỷ vương rất nhanh đã phát hiện ra tôi, mắt hổ nhìn chòng chọc, từng bước áp sát, khóe miệng cười lạnh “Bọn chuột nhắt, tất phải giết.” Thấy quỷ vương to lớn, tôi liên tiếp rút lui, đến tận bên người Tần lão bản thì bắt đầu thi triển Tụ Linh Chú, miệng đọc chú ngữ “Đệ tử đài đầu vọng thanh thiên, Cửu U tụ linh tại thân biên. Đại hạt tam thanh quỷ vương đáo, tiểu hạt tam thanh địa binh lai. Kim hữu nhân tâm cung phụng nhĩ, nhĩ thính ngã kim tiện khả hành…”

(Đệ tử ngẩng đầu ngắm trời xanh, Cửu U tụ linh ở trên người. Ba tiếng hô to quỷ vương đến, gọi nhỏ ba tiếng âm binh qua. Nay có tim sống để cung phụng, ngài nghe lệnh ta có thể đi… – dịch nôm)

Quỷ vương đang từng bước ép sát chợt sửng sốt, ánh mắt hồ nghi nhìn tôi, lại nhìn Tần lão bản. Tôi kinh hồn táng đảm nhìn quỷ vương, thành bại ở một chiêu này, nếu trái tim Tần lão bản không thể dẫn dụ quỷ vương, vậy thì kế hoạch đã thất bại, đến lúc đó sợ rằng rất phiền phức. Quỷ vương dường như đang nghĩ ngợi xem trái tim của Tần lão bản rốt cuộc có đủ lợi ích cho hắn hay không… Cũng may một lát sau, quỷ vương dứt khoát lựa chọn Tần lão bản, thân thể đột nhiên co rụt lại, theo lỗ mũi Tần lão bản chui vào. Tôi nhẹ nhàng thở ra “Quỷ vương, hôm nay cung phụng ngươi một trái tim đỏ máu, ngươi làm việc cho ta, chỗ tốt đương nhiên sẽ không ít.” Tần lão bản cựa quậy một chút rồi ngồi xuống, hai mắt đỏ rực, nhìn tôi chằm chằm làm tôi sợ hãi trong lòng. Có đồng ý hay không? Con mẹ nó ngươi thẳng thắn chút đi a, nhìn chòng chọc lão tử làm gì? Bỗng nhiên, Tần lão bản cười, mặt mày xanh lét, cười vặn vẹo “Trái tim, ta muốn trái tim của hắn.” – “Không vấn đề gì.” Tôi nói “Giúp ta một chuyện.” – “Nói!” Quỷ vương rõ ràng không kiên nhẫn được nữa.

“Trấn trụ vong linh bên trong Lôi Đao!” Tôi nói. Quỷ vương cười lạnh “Nào có gì khó.” Nói rồi quỷ vương nắm Lôi Đao, tinh tế nhìn “Hừ, là một nhân vật rất lợi hại! Chờ đó, trước tiên ta ăn sạch vong linh bên trong rồi thôn phệ trái tim của ngươi.” Nói xong, thân thể Tần lão bản mềm nhũn, co quắp trên mặt đất, ngay sau đó quỷ vương rời khỏi thân thể Tần lão bản rồi chui vào trong Lôi Đao. Hai nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử được xưng là sát thần và chiến thần, đánh tới thiên hôn địa ám. Tôi vui mừng quá đỗi, cơ hội rốt cuộc đã đến. Tôi lập tức đọc chú ngữ, thi triển Tụ Linh Chú “Vạn linh hủy diệt, tật!” Tôi bước Cương Bộ, hắc khí bên ngoài chậm rãi tản ra. Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua tử khí âm u bọc lấy Lôi Đao. Lôi Đao lơ lửng giữa không trung, phóng ra một làn hắc khí để ngăn cản ánh trăng. Cùng lúc đó, tôi thấy hai đạo bóng đen giãy giụa trong Lôi Đao, định thoát ra khỏi Lôi Đao. Tất nhiên là vong linh của Bạch Khởi và Tây Sở Bá Vương cảm giác được có điều không đúng, chuẩn bị bán sống bán chết chạy trốn.

Ánh trăng tinh hoa nào dễ dàng bị phá như vậy, dù hai đạo vong linh giãy giụa như thế nào cũng chỉ đả phá ánh trăng được một chút mà không thể thoát ra. Tôi niệm Tụ Linh Chú để giam giữ hai vong linh. Bạch Mi thiền sư và Lão Thử tiền bối nghe được động tĩnh trong phòng, cũng vội vội vàng vàng đi tới, vừa trông thấy thảm trạng này đã sợ hãi. Lão Thử tiền bối đọc chú ngữ, Bạch Mi thiền sư cũng cầm Phật châu, cùng nhau trấn áp Lôi Đao. Lôi Đao như điên cuồng, bay loạn bốn phía, muốn tránh khỏi ánh trăng nhưng căn bản là tránh không thoát. Rống! Vào thời khắc tối hậu, tôi nghe thấy trong Lôi Đao truyền đến một tiếng rống giận dữ của dã thú, ngay sau đó Lôi Đao mãnh liệt đâm vào lồng ngực Tần lão bản, tôi muốn tiến lên ngăn cản đã không kịp, Lôi Đao đã đâm xuyên tim Tần lão bản. “Huyết chú, phong cho ta!” Tôi hít sâu một hơi, lập tức chạy tới, ngón trỏ và ngón giữa chấm lấy máu từ trái tim, lập tức vẽ phù chú lên Lôi Đao. Lôi Đao dần dần yên tĩnh trở lại, không có động tĩnh gì nữa, bề ngoài như bị thiêu đốt qua, biến thành màu đen sì. Tôi nhẹ nhàng thở ra, kết thúc rồi ư?

Chỉ là Tần lão bản đáng thương, đã chết đến không thể chết hơn. Lúc này cửa đẩy ra, Tần Tư Tư và Tần Điềm Điềm vội vàng chạy vào. Tần Điềm Điềm hỏi “Sao rồi?” Tần Tư Tư thì ân cần hỏi “Nhị thúc và cha ta ra sao?” Từ một câu nói đã có thể đánh giá được nhân phẩm hai người quá khác biệt. Lôi Đao một lần nữa bị trấn áp, Tần Minh Hạo chỉ tĩnh dưỡng mấy ngày đã hồi phục bình thường. Còn Tần Minh Hãn, vốn vẫn còn hơi tàn. Nhưng trong lòng hắn có chấp niệm, cuối cùng đã từ chối được cấp cứu để được chết… Tần Điềm Điềm thì bị Tần Minh Hạo bắt phải làm việc như những người của tầng lớp thấp nhất trong xã hội để dạy dỗ cô ta. Chúng tôi vì Tần gia giải quyết một trận hạo kiếp, thù lao tự nhiên không ít. Nhưng tôi không thể vui nổi, dạng gia tộc giàu có này thật đúng là bên ngoài phong quang, bên trong bi thương. Nói đây là thiên đường hưởng lạc, chẳng bằng nói là địa ngục tàn khốc. Một khi bước vào cánh cửa này, ngươi đã mất đi tình yêu, tình bạn, tình thân, thậm chí là bản thân mình, chỉ có thể khổ sở giãy giụa trong vàng son, chỉ có thể ở trong núi thây biển máu mà đơn thương độc mã phấn đấu. Hỏi ngươi một lần nữa, có đáng không?

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Số ký tự: 0