Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Phần 135

2021-12-18 11:38:00

Phần 135
Ảo giác vừa rồi và ảo giác trước đó xuất hiện không giống nhau, nó cố ý dẫn tôi đến con đường này. Tôi nhớ Mạnh Đông Dã đã nói, sau khi có được Sinh Hoa Diệu Bút, chỉ cần trong đầu tưởng tượng ra cốt truyện, trước mắt sẽ ra hiện ra hình ảnh, xem ra người kia có thể chủ động thao túng ảo giác! Tôi và Lý mặt rỗ chạy về nhà nghỉ, thấy Mạnh Đông Dã đang quỳ rạp trên mặt đất, nhưng trên đầu không bị thương, tôi nhìn gạt tàn, bên trong có máu, nhưng không phải máu từ miệng vết thương chảy ra, mà là máu do Mạnh Đông Dã thổ ra.

Cơ thể hắn đã bị Sinh Hoa Diệu Bút làm cho khô cạn, phun ra không ít máu huyết, thùng rác toàn là khăn giấy dính máu, trên máy tính kịch bản vẫn chưa viết xong, bên cạnh còn có một cái giá truyền dịch, trên có còn treo mấy bịch nước truyền.

“Rất hay, đây không phải là muốn làm cảm động toàn Trung Quốc sao? Đã hộc ra máu mà vẫn còn viết, cả thế giới cũng không tìm thấy người thứ hai như ngươi.”

Lý mặt rỗ trêu chọc nói. Chúng tôi nâng Mạnh Đông Dã dậy, tôi đưa tay thử dưới mũi hắn, vẫn còn hơi thở, nhưng rất mỏng manh.

Tôi gọi vài tiếng, Mạnh Đông Dã từ từ tỉnh lại, nói:

“Đỡ… Đỡ ta dậy, ta còn viết được, còn có thể viết được!”

“Mạnh biên kịch, ngươi nghỉ ngơi đi, ta lo ngươi sẽ đột tử mất.”

Lý mặt rỗ khuyên nhủ.

“Vì sự nghiệp điện ảnh của Trung Quốc, có chết thì đã sao!”

Đầu óc hắn đã hồ đồ, nói năng lộn xộn, hắn đột nhiên kêu một tiếng:

“Bút của ta, ai cầm bút của ta rồi! Các ngươi lấy ư?”

“Ngươi để bút ở đâu?”

Tôi hỏi.

“Đặt trên bàn, mau tìm xem, đó chính là sinh mạng của ta.”

Đang nói, hắn lại oà khóc.

Tôi lập tức hiểu rõ, vừa rồi lúc Lý mặt rỗ đi ra ngoài đón tôi, Uy ca đã nhân cơ hội tiến vào, thấy Mạnh Đông Dã té xỉu thì lập tức trộm bút đi. Khi tôi vào nhà, hắn có khả năng đã ở gần đó, lợi dụng Sinh Hoa Diệu Bút tạo ra ảo giác muốn hại tôi.

“Lý mặt rỗ, tìm mấy thứ chứa nước, chậu rửa mặt gì đó đều được.”

Tôi nói. Tôi cầm tờ giấy, gấp thành một cái thuyền, Lý mặt rỗ tìm một cái tô mì ăn liền, rửa sạch sẽ rồi rót đầy nước đưa cho tôi. Tôi lấy trong ngực ra một bình thi du, nhỏ một giọt ở đầu thuyền, sau đó thả vào trong nước. Đây là Chỉ Âm Thuyền có thể tự động cảm ứng âm khí ở gần đó, rất nhanh thuyền đã xoay tròn, cuối cùng chỉ về một hướng.

“Mau đuổi theo!”

Tôi cầm tô mì ăn liền, cùng Lý mặt rỗ đuổi đến bên ngoài nhà nghỉ, trên đường tôi dặn dò Lý mặt rỗ, Sinh Hoa Diệu Bút chỉ có thể tạo ra ảo giác, nếu có cảm giác cảnh vật không thích hợp, cứ dùng tay sờ là biết thật giả.

“Ngươi nói nghe hay lắm, vạn nhất xuất hiện một đại mỹ nữ, ngươi nói ta có nên sờ hay không, vạn nhất là người thật, người ta lại không nói ta là lưu manh ư?”

Lý mặt rỗ nói.

“Ta nói tình huống đặc thù thôi, tỷ như hình ảnh của ta xuất hiện trước mặt ngươi!”

Tôi nói.

“Vạn nhất hắn lợi dụng điểm này, lừa ta đi sờ vào điện cao thế thì sao? Lần trước đâm đầu vào tường, phải ba ngày mới xẹp đó…”

Lý mặt rỗ nói.

“Ừ, ngươi nói cũng đúng.”

Vì thế tôi và Lý mặt rỗ thống nhất một ám hiệu, gặp đặc thù tình huống mà không đáp được thì chính là giả. Chỉ Âm Thuyền dẫn chúng tôi tới một bãi đỗ xe, tôi thấy Uy ca đang ở trong xe chuẩn bị chạy, Lý mặt rỗ chạy tới chặn trước đầu xe, vỗ vào nắp capo hét lớn:

“Tiểu tử thối, cút ra cho ta!”

Uy ca xuống xe, trừng mắt nói:

“Ngươi là ai, đầu óc bị bệnh à?”

Tôi vừa nghe thấy thanh âm này không đúng, nhìn lại thì đó nào phải là Uy ca, mà là một đại hán vùng Đông Bắc đeo dây chuyền vàng to như sợi xích, cao hơn Lý mặt rỗ hai cái đầu, trong xe còn có một nữ nhân quần áo xộc xệch, hai người vừa rồi đang ôm nhau thân mật, lại bị Lý mặt rỗ phá hỏng hứng thú.

Lý mặt rỗ sợ tới mức liên thanh xin lỗi, nói là nhận sai người, đại hán lại không nghe, nắm cổ áo Lý mặt rỗ muốn tẩn hắn một trận.

“Trương gia tiểu ca, ngươi mau giúp ta.”

Lý mặt rỗ thanh âm như sắp khóc.

“Ngươi cố trụ một lúc, ta lập tức tới ngay!”

Tôi thấy Uy ca đang ở trên một chiếc xe khác, đành phải không biết nghĩa khí mà bỏ Lý mặt rỗ lại đuổi theo hắn. Khi tôi chạy tới, lại phát hiện trong xe căn bản là không có ai, tôi tức giận đến bốc khói. Tôi vừa quay đầu lại, bãi đỗ xe vốn không có ai lại xuất hiện một đám người, nam nữ già trẻ đều có, đây khẳng định lại là ảo giác, Uy ca muốn thừa dịp dùng ảo giác yểm hộ để chạy thoát. Tôi móc ra Thiên Lang Tiên vung lên, đám người đó chạm vào roi lập tức tan thành mây khói.

“Trương gia tiểu ca, mau cứu ta!”

Tôi đột nhiên nghe thấy Lý mặt rỗ kêu cứu, nhìn về phía đó, hắn đã bị đánh như đầu heo ngã trên mặt đất, đầy miệng là máu, lòng tôi nhảy lên, là tôi đã hại hắn.

“Trương gia tiểu ca, sao ngươi lại bỏ ta đi? Ngươi không biết nghĩa khí, ta vừa rồi còn cứu ngươi, ngươi lại lấy oán trả ơn.”

Lý mặt rỗ hơi thở thoi thóp mà nói. Tôi đột nhiên phát hiện ra có điều không đúng, tục ngữ nói giơ tay không đánh người tươi cười, Lý mặt rỗ biết ăn nói như vậy, khẳng định sẽ liều mạng xin tha, không được thì trả tiền bồi thường, sao có thể chỉ chớp mắt đã bị đánh thành như vậy.

Ảo giác này làm tôi bối rối, tôi lấy ra bật lửa, châm lửa vào đầu Thiên Lang Tiên, vung roi lên, một cỗ khói nhẹ nháy mắt tràn ngập. Thiên Lang Tiên là dùng da của Mạc Bắc Thương Lang (sói Mạc Bắc ngoài quan ngoại) chế thành, có hiệu quả trừ tà rất mãnh liệt. Quả nhiên khói vừa bốc lên, ảo giác đã không còn, tôi thấy Uy ca đang đứng cách đó không xa vẻ mặt kinh hoảng.

“Không được chạy!”

Tôi lập tức đuổi theo, hắn cất bước bỏ chạy, tôi vung Thiên Lang Tiên cuốn lấy mắt cá chân hắn, Uy ca ngã như chó ăn phân, trong tay văng ra một thứ bay thật xa, đúng là Sinh Hoa Diệu Bút bị hắn trộm đi. Tức khắc lửa giận trong lòng tôi bốc lên, dùng Thiên Lang Tiên cuốn lấy yết hầu hắn, bảo hắn thành thật kể lại ngọn nguồn sự tình.

“Mọi người đều là đồng đạo, có chuyện thì từ từ nói, ta cũng là vì kiếm tiền nuôi gia đình mà thôi.”

Uy ca liên tục cầu xin.

“Kiếm tiền? Ngươi là kiếm thứ tiền trái lương tâm, hôm nay ta phải thay giới âm vật thanh trừ khối u ác tính như ngươi!”

Tôi giận dữ hét. Tôi cũng không mang theo âm vật gì, liền lấy một lá Địa Tạng Vương Bồ Tát Phù, vo viên lại bắt hắn nuốt xuống, nói với hắn rằng tôi chỉ cần niệm chú, lá phù sẽ tra tấn hắn muốn sống không được muốn chết không xong. Uy ca bị hù họa mặt vàng như nến, đồng ý nói thật tôi mới thả hắn.

“Kỳ thật năm tác gia tiểu thuyết này chỉ là mở đầu, còn có một đại tài chủ ở phía sau.”

Uy ca giải thích.

Tôi hỏi hắn lời này là có ý gì? Uy ca nói nửa năm trước hắn mua được Sinh Hoa Diệu Bút từ một lão nông dân, sau đó lập tức liên hệ người mua, là một vị tác giả tiểu thuyết trứ danh, đối phương muốn mua với giá 1000 vạn tệ. Uy ca mang bút đến gặp người mua, biểu diễn thử cho đối phương xem, kết quả viết ra được một áng văn xuất sắc. Sinh Hoa Diệu Bút quả thật có thể hấp thu tài năng văn chương của chủ nhân, không ngừng tích lũy, nhưng lại có một vấn đề là trước giờ nó hấp thu toàn là tài năng văn chương của người thời cổ đại, thơ văn viết ra đương nhiên cũng là cổ văn, người mua lúc ấy không mua nữa.

Uy ca không muốn bỏ lỡ con vịt này, liền thề sống thề chết mà bảo đảm, trong vòng nửa năm sẽ khiến cây bút này có thể viết được tiểu thuyết hiện đại. Vì thế hắn bắt đầu tìm kiếm con mồi, người đầu tiên là tác gia viết tiểu thuyết huyền huyễn qua mạng, bởi vì phong cách của tiểu thuyết có một nửa là ngôn ngữ văn hoa, cây bút này có thể viết ra cổ văn thật là gãi đúng chỗ ngứa, Uy ca bán đi với giá 10 vạn tệ.

Không quá một tháng, tác gia kia quả nhiên đã chết, Uy ca tìm mọi cách thu hồi cây bút, lại bán qua tay cho người thứ hai, cứ như vậy liên tiếp hại bốn người, lần trước đang tìm người thứ năm thì vừa hay Mạnh Đông Dã tự vác xác tới cửa. Tôi hỏi hắn:

“Cây bút này có tác dụng phụ lớn như vậy, người mua ra giá 1000 vạn làm sao dám mua? Ngươi đã nói cho hắn biết chưa?”

“Không không, kỳ thật tác dụng phụ của cây bút này có thể giải trừ.”

Uy ca nói ra chân tướng.

“Cái gì?”

Tôi chấn động.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Số ký tự: 0