Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Phần 134

2021-12-18 11:38:00

Phần 134
Tôi lập tức chuẩn bị, treo một cây bút lên, phía dưới trải một tờ giấy A4, ngòi bút vừa lúc điểm trên giấy. Không hề nghi ngờ gì, tôi định dùng phương pháp thỉnh Bút tiên! Việc này khác với việc người bình thường không có việc gì làm muốn chơi trò Bút tiên để tìm sự kích thích, bọn họ chỉ là tùy tiện kéo một quỷ hồn qua đường tới, còn tôi là muốn gọi một con quỷ nhất định. Tôi dùng máu gà trống vẽ một vòng tròn bên ngoài cái bàn, bảo đảm cho đồ vật bên ngoài không vào được, đồ vật bên trong cũng không ra được! Xong xuôi, tôi đặt lên bàn cái cốc giấy phong ấn oan hồn của tác gia trinh thám, đốt ba cây nhang cho hắn ăn no.

Vương Húc thấy tôi làm những việc này thì kinh ngạc nói:

“Tân Nguyệt tỷ tỷ nói ngươi là một thương nhân buôn đồ cổ, người buôn đồ cổ sao lại biết làm những việc này?”

“Làm gì mà chẳng phải am hiểu nhiều thứ?”

Tôi thuận miệng nói, sau đó mở cốc giấy ra, một tia âm phong xuất hiện bám vào cây bút lông. Tôi hắng giọng bắt đầu hỏi thử một chút:

“Ngươi là ai?”

Bút nước nhẹ nhàng di chuyển, viết bút danh của oan hồn, Vương Húc nhìn mà trợn mắt há hốc mồm. Tôi thay một tờ giấy khác rồi hỏi:

“Hung thủ trong bộ tiểu thuyết trinh thám “Huyết sắc chung cư” của ngươi là ai?”

Cây bút bất động, xem ra vấn đề này đối phương không muốn trả lời, tôi giải thích rằng muốn thay hắn viết nốt tác phẩm, nói hắn ý nghĩ quá kín đáo, chúng tôi không có cách nào mới phải hỏi hắn, hy vọng hắn sẽ trợ giúp. Tác giả rốt cuộc đã bị thuyết phục, bút lông chậm rãi viết trên giấy mấy chữ:

“Khách trọ ở phòng số 3.”

“Thì ra là thế!”

Vương Húc kích động kêu to:

“Đúng đúng, đây mới là kết cục hợp tình hợp lý nhất, ta rõ rồi!”

“Như vậy được rồi chứ?”

Tôi hỏi.

“Được rồi.”

Vương Húc gật đầu như gà con mổ thóc. Tôi cũng bắt đầu tò mò, bảo hắn sau khi xuất bản tiểu thuyết nhớ đưa tôi một quyển, Vương Húc gật đầu đáp ứng.

Vương Húc nói:

“Trương lão bản, chiêu này của ngươi thật là thần kỳ, về sau nếu ngươi có thời gian thì gọi oan hồn của Tào Tuyết Cần từ âm tào địa phủ đến viết nốt Hồng Lâu Mộng đi!”

“Thôi bỏ đi, đứa nhỏ này thật là dị tưởng thiên khai (ý nghĩ kỳ lạ), ta đi đâu tìm oan hồn Tào Tuyết Cần đây…”

Tôi phì cười. Tôi chuẩn bị tiễn oan hồn tác giả đi, Tiểu Nguyệt tò mò hỏi:

“Trương ca, trước nay ta chưa từng chơi trò Bút tiên, ta có thể hỏi được không?”

“Có thể.”

Tôi gật đầu. Tiểu Nguyệt nghĩ nghĩ rồi hỏi:

“Bút tiên bút tiên, ngươi cảm thấy ta có xinh đẹp không?”

Đợi một hồi, cây bút viết trên giấy…

“Đúng vậy”

Tôi cười:

“Đây thì đâu tính là câu hỏi, không phải rõ ràng là sự thật sao?”

“Vậy không tính, ta hỏi lại câu khác.”

Tiểu Nguyệt nghĩ nghĩ lại hỏi:

“Ai hại chết ngươi?”

Báo chí nói tay bút mạng này là do áp lực cuộc sống quá lớn mà tự sát, tôi đoán hắn khẳng định sẽ viết hai chữ tự sát, nhưng không ngờ cây bút lại viết một cái tên:

“Uy ca!”

Tôi và Tiểu Nguyệt đại kinh thất sắc, tôi vội vàng hỏi:

“Uy ca vì sao muốn hại chết ngươi?”

Lúc này cây bút lại bất động, đại khái là không biết, vì thế tôi lại đốt ba nén nhang, đưa oan hồn tác giả về cốc giấy. Vạn vạn không ngờ trong lúc vô ý thỉnh Bút tiên lại phát hiện chân tướng như thế, Uy ca nhất định là bán cây bút cho tác gia này, hại chết người rồi lại thu hồi, rồi lại qua tay bán cho người tiếp theo, khó trách hắn bị oan hồn theo đuổi không bỏ! Điều này trong giới âm vật là hành vi táng tận thiên lương nhất, nếu là ở thời của ông nội thì đã sớm bị các bậc đại năng thanh lý môn hộ.

Tiểu Nguyệt cùng Vương Húc rời đi, tôi gọi điện hỏi mấy người quen của Uy ca hỏi hắn đang ở đâu, bọn họ đều nói Uy ca đã lâu không về nhà, vợ hắn cũng đưa con về nhà mẹ đẻ, cửa tiệm cũng đóng, không biết đã chạy đi đâu. Vì thế tôi thả ra tin tức trong giới, treo thưởng mười vạn tệ tìm Uy ca, lần này bất cứ giá nào tôi cũng phải trừng trị tên bại hoại của giới âm vật này! Lại qua một ngày, Lý mặt rỗ gọi điện thoại tới nói hắn đã tìm được Mạnh Đông Dã:

“Trương gia tiểu ca, ngươi mau tới đây, gia hỏa này sắp viết đến chết rồi, ta nói đến toạc cả môi cũng không nghe.”

“Ngươi chờ ta một lát.”

Tôi nói.

Tôi lái xe tới địa chỉ Lý mặt rỗ nói, nơi này tôi không biết rõ lắm, hỏi người qua đường cả nửa ngày mới tới nhà nghỉ đó. Sau đó lên lầu 3, một phòng có cánh cửa mở ra, bên trong có tiếng Lý mặt rỗ nói chuyện. Tôi đi vào vừa thấy, Mạnh Đông Dã ngồi xổm trên ghế, bên cạnh là giá truyền dịch, hắn vừa truyền nước vừa gõ chữ, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc, khói phả đầy phòng. Tàn thuốc sắp rơi xuống nhưng ngón tay hắn vẫn lướt như bay trên bàn phím, thời gian gạt tàn cũng không có. Thấy Mạnh Đông Dã còn sống, tôi nhẹ nhàng thở ra.

“Ngươi cuối cùng đã tới! Ngươi nhìn xem, ta mới nói hắn hai câu, thiếu chút nữa hắn đã động thủ với ta.”

Lý mặt rỗ vẻ mặt buồn rầu.

“Mạnh biên kịch, chúng ta trở về đi.”

Tôi khuyên nhủ.

“Tránh ra! Đừng cản trở ta sáng tác, còn 20 vạn chữ nữa là viết xong rồi, đến lúc đó ta đưa bút cho ngươi…”

Mạnh Đông Dã không để tâm mà nói.

“Ta nói thật cho ngươi biết, kịch bản này ngươi không viết xong được đâu.”

“Ngươi đừng dọa ta, ngươi không quấy rầy ta đã là động lực quan trọng nhất để ta viết tiếp rồi!”

Mạnh Đông Dã gạt tay tôi ra. Tôi dở khóc dở cười, lời hay khó khuyên quỷ đáng chết, không thể nói đạo lý với hắn được, cứ trực tiếp trói hắn lại đi. Lúc này, tôi ngửi được mùi huyết tinh, nhìn quanh thấy ga trải giường, chăn gối đều ngay ngắn, hai ngày nay Mạnh Đông Dã căn bản là không hề ngủ, trên mặt đất cũng không có vết máu.

Tôi ngẩng đầu hỏi Lý mặt rỗ:

“Ngươi có ngửi thấy mùi huyết khí không?”

“Có sao?”

Lý mặt rỗ ngửi ngửi:

“Ta chẳng ngửi thấy gì!”

“Làm phiền, đưa gạt tàn thuốc cho ta.”

Mạnh Đông Dã vừa cầm điếu thuốc vừa nói. Tôi không nghĩ nhiều, liền đưa tay lấy gạt tàn, nó làm bằng thủy tinh công nghiệp, rất dày và nặng, nhìn cũng rất sạch sẽ, nhưng sờ vào lại dính dính, dường như có thứ gì đó, vừa thấy thì thấy trong đó toàn là máu! Tôi quay đầu nhìn lại, Lý mặt rỗ và Mạnh Đông Dã đã không thấy đâu, chỉ có một người bò trên mặt đất, trên đầu chảy rất nhiều máu. Trên mặt đất nơi nơi đều là máu đỏ, còn có dấu chân của tôi. Mà gạt tàn dính máu trong tay tôi hiển nhiên chính là hung khí!

Đầu tôi ong lên, biết mình đã bị hãm hại, chạy nhanh ném gạt tàn ra ngoài, một đầu hành lang đột nhiên có tiếng hai cảnh sát hô to:

“Đứng lại!”

Tôi thầm nghĩa nếu như bị bắt thì có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được oan khuất, vì thế cất bước bỏ chạy, hai cảnh sát liền liều mạng đuổi theo. Tôi chạy ra khỏi nhà nghỉ, thấy xe của mình ở cách đó không xa, liền chạy về phía đó. Đột nhiên một bàn tay tóm lấy cổ áo tôi kéo về, tôi thấy Lý mặt rỗ đứng đó, bên cạnh tôi một xe tải đang phóng qua đường. Nếu không phải hắn túm tôi kéo lại, tôi suýt nữa đã bị đâm chết! Quay đầu nhìn lại, hai gã cảnh sát đuổi theo tôi cũng không thấy đâu.

“Trương gia tiểu ca, ngươi bị quỷ ám ư, gọi ngươi không được, cứ thế đi qua đường?”

Lý mặt rỗ thần sắc hoảng sợ nói.

“Sao ngươi lại ở đây?”

Tôi hỏi.

“Ta sợ ngươi không biết đường, đứng ở đây chờ ngươi, kết quả chờ cả nửa ngày không thấy.”

Lý mặt rỗ nói. Tôi lập tức hiểu ra, hình ảnh trong phòng bao gồm cảnh sát, xe đều là ảo giác, tôi đã bị Sinh Hoa Diệu Bút chơi một vố, nhưng máu tôi sờ vào và người nằm trên mặt đất trong phòng là thật, đó là Mạnh Đông Dã, hắn bị người ta tập kích.

“Không xong, mau quay lại!”

Tôi lớn tiếng kêu lên.

P. S: Hồng lâu mộng là một trong Tứ đại danh tác của Trung Quốc. Với hơn 100 triệu bản được xuất bản, tiểu thuyết này trở thành một trong những sách bán chạy nhất mọi thời đại. Tác phẩm ra đời vào khoảng giữa thế kỷ 18, đời nhà Thanh, 80 hồi đầu do Tào Tuyết Cần viết, 40 hồi sau do Cao Ngạc viết thêm và soạn thành sách. Vì tác giả bản gốc mất trước khi tiểu thuyết hoàn thành, nên những nội dung kết thúc câu chuyện là bí ẩn, gây tò mò muốn khám phá của nhiều thế hệ độc giả, và nảy sinh ra một ngành khoa học nghiên cứu tác phẩm này có tên là Hồng học.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Số ký tự: 0