Phần 136
2021-12-18 11:38:00
Uy ca nói nhỏ máu vào bút có nghĩa là hiến tế linh hồn cho Sinh Hoa Diệu Bút, có thể trong thời gian ngắn viết ra được một tác phẩm vĩ đại, nhưng cái giá phải trả là cái chết! Chỉ cần không nhỏ máu, tác dụng phụ sẽ không mãnh liệt như vậy, chỉ là bị đầu váng mắt hoa, rụng tóc, như vậy thì tác dụng của Sinh Hoa Diệu Bút cũng tương đối yếu, nhưng linh cảm nó cung cấp vẫn như nước chảy mây trôi, có thể giúp cho một tác gia nổi tiếng trong nhiều năm. Tôi hỏi hắn vị tác gia kia là ai, hắn nói một cái tên, tôi sửng sốt một chút, đó quả thật là một vị cự thần trên mạng internet.
Cây bút này tôi đương nhiên phải thu lại, Uy ca cầu xin tôi giải trừ pháp thuật, tôi nói:
“Ngươi tự cầu phúc đi, về sau mà còn làm xằng làm bậy, ta sẽ dùng biện pháp càng thêm ác độc để chơi chết ngươi!”
Tên bại hoại này nếu như ở thời của ông nội tôi thì đã bị mấy âm vật thương nhân đóng cửa lại thanh lý môn hộ diệt trừ hắn, nhưng bây giờ là xã hội thượng tôn pháp luật, tôi không thể tùy tiện lấy mạng người khác, tuy rằng trong lòng tôi vô cùng muốn giết chết hắn. Tôi trở về tìm Lý mặt rỗ, điều làm tôi giật mình là, hắn đang cùng vị đại hán Đông Bắc nọ vừa hút thuốc vừa nói chuyện phiếm, dường như rất hợp ý.
“Trương gia tiểu ca, ngươi đã trở lại, giới thiệu cho ngươi vị bằng hữu ta mới kết giao.”
Lý mặt rỗ nói. Vị đại hán Đông Bắc cười tủm tỉm nói:
“Ta vừa rồi có mắt không thấy Thái Sơn, Lý tiên sinh đã nói với ta, thì ra các ngươi làm nghề này, đắc tội rồi, đắc tội rồi.”
Hắn nói với chúng tôi hắn cũng kinh doanh, gần đây tài vận không tốt, hy vọng chúng tôi có thể bán cho hắn một kiện âm vật giúp hắn sửa vận, vì thế tôi đã cho hắn một tấm danh thiếp, bảo hắn có rảnh thì tới tiệm của tôi.
Sau khi hắn rời đi, tôi nói lại ngọn nguồn sự tình cho Lý mặt rỗ, Lý mặt rỗ mắng:
“Kẻ này cũng quá táng tận thiên lương, muốn kiếm tiền cũng không nên làm cách này.”
Sau đó lại cợt nhả:
“Nhưng không ngờ cây bút nát này lại trị giá 1000 vạn, Trương gia tiểu ca, ngươi có định gặp vị tác gia kia một lần không?”
“Đương nhiên!”
Tôi gật đầu thật mạnh. Tôi bảo Lý mặt rỗ quay lại nhà nghỉ, Mạnh Đông Dã bây giờ đã hư nhược sắp không xong, phải đưa hắn đi bệnh viện.
Tôi trở về tiệm đồ cổ, đóng cửa lại bày một trận pháp giải trừ liên hệ giữa Sinh Hoa Diệu Bút và Mạnh Đông Dã, sau đó phong ấn nó lại. Sinh Hoa Diệu Bút cất ở trong tiệm, bốn oan hồn nạn nhân cũng đi theo, nhưng theo kế hoạch hoàn thành tác phẩm của bọn họ được hoàn tất, bọn họ cũng đã toại nguyện, từng người một biến mất, tôi phải xuất ra 10 vạn tệ tiền nhuận bút trả cho nhóm tác gia trên mạng nhưng lại không hề đau lòng.
Rất nhanh Mạnh Đông Dã đã bình phục, hắn tới nhà tôi bái phỏng, nói chính mình lúc ấy bị ma xui quỷ khiến, cảm ơn tôi đã ra tay tương trợ. Tôi hỏi hắn cái kịch bản kia thế nào rồi, hắn nói vẫn đang viết, đương nhiên là không được nhanh như trước, nhưng hẳn là có thể bán được với giá tốt. Qua nửa tháng sau, vị cự thần trên mạng internet đó chủ động liên hệ với tôi, hy vọng tôi có thể bán cây bút cho hắn, giá cả có thể thương lượng. Tôi và hắn hẹn nhau gặp mặt, rồi tôi cùng Lý mặt rỗ, Tiểu Nguyệt đến chỗ hẹn, bởi vì hắn cũng được coi là một người nổi tiếng, nên chúng tôi đã hẹn nhau bí mật gặp mặt ở một khách sạn.
Vị tác gia này năm đó nổi danh khắp đại giang Nam Bắc, từng viết không ít tác phẩm có trên trăm triệu lượt đọc trên internet, có mấy bộ được làm thành game online, sau đó tiền càng ngày càng nhiều, mỗi ngày bận bịu đi quan hệ xã giao, tham gia các loại chương trình, dần dần tài hoa bị thui chột, cuối cùng chẳng viết ra được cái gì. Ngoài câu “Giang lang tài tận” thì tôi không nghĩ ra từ nào để hình dung tình cảnh của hắn.
Hắn hy vọng tôi bất luận thế nào cũng phải bán Sinh Hoa Diệu Bút cho hắn, tôi hỏi hắn:
“Ngươi có biết không, âm vật thương nhân lúc trước đồng ý bán bút cho ngươi đã vì cái giá 1000 vạn của ngươi mà hại chết bốn nhà văn.”
“Có chuyện này sao? Thực xin lỗi, ta hoàn toàn không biết.”
Đối phương rất lễ phép tỏ vẻ tiếc hận.
“Bọn họ không nổi tiếng như ngươi, lại càng chăm chỉ nỗ lực hơn ngươi bây giờ! Bọn họ lòng mang mộng ước to lớn, kết quả lại bị cây bút này hại chết, chỉ cần ngươi có được cây bút này thì có thể dùng tài hoa của bọn họ viết tiểu thuyết cho mình, hưởng thụ sự khen ngợi của thế nhân. Thực xin lỗi, ta không thể bán nó cho ngươi, bởi vì tài hoa của một người là vô giá, ngươi có được bao nhiêu thì là bấy nhiêu, nếu có một ngày Giang lang tài tận, ngươi nhất định phải đối mặt với hiện thực…”
Đối phương cau mày nói:
“Ngươi nói vậy là muốn nâng giá? Nói đi, ngươi muốn bao nhiêu tiền.”
Tôi cười lạnh một tiếng, làm ra chuyện trâu bò nhất trong đời, tôi rắc một tiếng bẻ Sinh Hoa Diệu Bút thành hai đoạn ném trước mặt hắn, Lý mặt rỗ ở bên cạnh kinh ngạc mà há hốc mồm. Tôi buông tay nói:
“Cây bút này không nên tồn tại!”
Đối phương giận tím mặt:
“Ngươi thật là vô tri lại còn tự đại, ngươi biết cả đêm ngồi trước máy tính, lại đánh không ra nổi một chữ nào, cái loại cảm giác này đau khổ thế nào không? Ngươi có biết bị người đọc thúc giục nhục mạ, thậm chí bị bọn họ vứt bỏ sẽ đau khổ tan nát cõi lòng cỡ nào không? Ngươi cho rằng ta nguyện ý cả ngày bị người ta nói là Giang lang tài tận sao!”
Nói xong, hắn ôm đầu khóc thảm thiết.
Tôi cho rằng hết thảy căn bản là do hắn tự làm tự chịu, tôi đã xem qua Weibo của hắn, mỗi ngày hắn đều khoe khoang cuộc sống xa hoa của mình, mở một chai rượu vang 100 vạn tệ, mua một cái bàn 1000 vạn tệ, hoàn toàn đắm chìm trong hưởng thụ vật chất, thờ ơ với hiện thực. Cảm hứng đến từ cuộc sống, khi một nhà văn đắm mình trong lầu hoa đài ngọc trên không trung thì dần dần cảm hứng sẽ khô kiệt. Như năm đó Giang Yêm quan vận hanh thông, khi văn chương đạt tới đỉnh cao phong thì lại…
“Giang lang tài tận”
Bất luận nhân sinh như thế nào, các tác gia không nên quên đi tấm lòng ban đầu mới có thể có cảm hứng sáng tác cuồn cuộn không ngừng.
Sau khi rời khỏi khách sạn, Lý mặt rỗ trách cứ tôi:
“Ngươi thật sự bẻ gãy cây bút kia sao? Đó là 1000 vạn a! Đổi thành tiền mặt thì còn cao hơn ngươi! Ngươi có phải đã cao thượng đến mức biến thái rồi không?”
“Phải không, ta cao thượng như vậy sao?”
Tôi cười hì hì lấy trong ngực ra Sinh Hoa Diệu Bút hoàn hảo không tổn hao gì, tôi đương nhiên không ngốc như vậy, vừa rồi thứ tôi bẻ gãy chỉ là đồ giả, vì muốn giết chết hy vọng của tác gia kia mà thôi. Cây bút này tôi sẽ tạm thời giữ lấy, đợi đến khi tìm được người mua mà tôi cho là thích hợp.
Nhưng tối hôm qua tôi vừa thử dùng một chút, Sinh Hoa Diệu Bút quả thật bất phàm, thành quả sáng tác của tôi là một bức thư tình cho Tiểu Nguyệt. Tôi gửi bức thư tình cho nàng, nàng cầm trong tay đọc mà lệ nóng doanh tròng nói:
“Trương ca, không ngờ huynh cũng có thể viết được thơ tình hay như vậy, muội rất cảm động.”
“Kỳ thật khi còn nhỏ ta cũng từng có mộng làm nhà văn, chỉ tiếc là không có tài, nếu cảm động hay là hôn ta một cái?”
Tôi không biết xấu hổ nói.
Tiểu Nguyệt vươn người hôn lên mặt tôi một cái, Lý mặt rỗ kêu lên:
“Trước công chúng các ngươi chú ý chút được không?”
“Nhìn không nổi thì biến đi!”
“Được được, ta về nhà tìm bà xã, hai ngươi chậm rãi mà hành sự.”
Lý mặt rỗ tức giận bỏ đi. Tiểu Nguyệt kéo cánh tay tôi hỏi:
“Người thân yêu ơi, đã xong việc, hay là chúng ta đi du lịch xả hơi một chút.”
Tôi nói:
“Không được a, ta đã đáp ứng người bạn học kia rồi, phải cùng hắn tâm sự chuyện mấy năm qua, cung cấp cho hắn tư liệu sáng tác.”
“Được, nếu xuất bản sách thì muội nhất định sẽ là người đầu tiên đọc!”
Tiểu Nguyệt kích động nói.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro