Phần 223
2024-11-14 11:55:00
Bình hỏi:
– Nếu Lý Đông Vệ chết, ai sẽ lên thay?
Lương Quân Hạo đáp:
– Chưa biết. Theo lẽ thường sẽ phải tiến hành Đại hội Đảng, bỏ phiếu bầu tân Tổng bí thư, nhưng do các phái chưa thỏa thuận được với nhau nên đại hội đã bị hoãn lại suốt một năm.
– Lương tiên sinh nói Tôn Cảnh Nghi nhận được sự ủng hộ rộng rãi trong đảng, phải chăng nếu bỏ phiếu bầu thì họ Tôn sẽ thắng?
– Đúng là như vậy. Cả hai người bọn họ đều có chính danh, tức là những người được cố chủ tịch Lâm Quốc Phong đưa vào danh sách kế vị, nhưng Tôn Cảnh Nghi có thành tích điều hành kinh tế rất tốt, Thượng Hải dưới sự quản lý của ông ta phát triển vượt bậc gần như sánh ngang với New York, còn La Tú Anh chỉ là một tướng lĩnh quân đội, nếu đưa lên làm nhà lãnh đạo tối cao thật không hợp lẽ. Tuy nhiên La Tú Anh là người cực kỳ tham vọng và cố chấp. La Tú Anh xuất thân từ một gia tộc ba đời làm quân nhân, nhà họ La nắm toàn bộ lực lượng quân đội, lúc này đảng không chỉ đạo được quân đội là điều cực kỳ nguy hiểm.
– Nói vậy thì Tôn sẽ muốn tiến hành đại hội đảng, còn La thì không?
– Ông chủ Bình hiểu nhanh lắm. Chính vì thế mà La Tú Anh muốn mượn tiếng chống Mỹ, chống sự chèn ép của nước ngoài để đưa mình lên ngôi vị tối cao.
– Tôi hiểu rồi. Vậy thì đánh Việt Nam cũng là chủ ý của La Tú Anh.
Lương Quân Hạo cười nói:
– Không phải, đó là chủ ý của Tôn Cảnh Nghi.
Bình cảm thấy khó hiểu:
– Tiên sinh đùa sao?
– Không đùa, không đùa. Đánh Việt Nam là chủ ý của Tôn Cảnh Nghi. Cả hai đều là những con cáo già, thâm hiểm vô cùng, cả hai đều thấy Thái Lan đang loạn, miền Nam đang có chiến tranh, nền chính trị chia năm sẻ bảy, cho dù có Mỹ chống lưng nhưng ở Thái Lan người Trung Quốc nắm được hết nền kinh tế, uy tín Hoàng gia Thái Lan càng lúc càng giảm, dân chúng bất mãn. Ngược lại Việt Nam đang ổn định, quân dân đồng lòng nhất trí, rất khó đánh. Nếu đánh Việt Nam rủi ro sẽ cao hơn. Chính vì thế mà Tôn đang thúc La đánh Việt Nam để làm mất uy tín của La.
Bình gật đầu, cảm thấy đã hiểu hơn về cuộc đấu tranh trong nội bộ của Trung Quốc.
– Nếu có thể thuyết phục Tôn Cảnh Nghi chuyển hướng sang Thái Lan thì Việt Nam sẽ thoát nạn?
– Thoát nạn thì không hẳn, nhưng chắc chắn sẽ có thêm thời gian để chuẩn bị.
– Lương tiên sinh có thể dẫn tôi đến gặp Tôn Cảnh Nghi không?
– Không phải bốc phét, nhưng ở đất Thượng Hải này, tôi muốn gặp ai cũng được.
Bình cười ha hả:
– Chỉ cần tiên sinh dẫn tôi đến gặp Tôn Cảnh Nghi, thì món nợ của tiên sinh chính là món nợ của tôi.
Lươn Quân Hạo đập tay xuống bàn, nói:
– Tốt lắm, hôm nay được gặp ông chủ Bình thật may mắn, kính mời ông chủ Bình một ly.
Nói rồi, không chờ đến khi Bình uống cốc rượu, Lương Quân Hạo đã ngửa đầu lên uống cạn.
Bình nhìn sang Vương Giai Tuệ, thấy bà chỉ ăn uống cầm chừng, xem ra đã sốt ruột lắm rồi.
Gã cười hỏi:
– Bà chủ Vương, không rõ tôi có thể giúp gì cho bà?
Vương Giai Vệ vội nói:
– Ông chủ Bình, tôi được biết tập đoàn của ông chủ Bình kinh doanh nhiều mảng, không rõ có quan tâm đế mặt hàng điện tử không?
– Thú thật là chúng tôi chưa nghĩ đến.
Mặt bà Vương lập tức xỉu xuống.
Bình lại hỏi:
– Xin hỏi công ty của bà chủ Vương tên gì?
– Chúng tôi là tập đoàn Cao Lâm. Chúng tôi chuyên làm theo đơn đặt hàng của các tập đoàn lớn, nhưng chúng tôi cũng sản xuất các sản phẩm mang thương hiệu Cao Lâm nữa.
– Ồ, Cao Lâm, nhà tôi cũng có một cái máy hút bụi của Cao Lâm, giá rẻ và bền. Vì sao công ty của bà lại xuống dốc như vậy?
– Thị trường đã chuyển hướng sang AI. Bây giờ cái gì cũng phải ứng dụng AI mới bán được. Các sản phẩm của chúng tôi có chất lượng rất tốt nhưng không theo kịp xu hướng nên đã bị bỏ lại sau.
– Chẳng phải Trung Quốc đang là quốc gia dẫn đầu về ứng dụng AI sao? Chúng tôi cũng quan tâm về cái món này. Bà chủ Vương có quen biết chuyên gia nào xuất sắc về AI không?
Vương Giai Vệ đáp:
– Tôi chỉ biết một người, được xem là thiên tài công nghệ số của Trung Quốc, nhưng đang ngồi tù rồi.
– Ai vậy?
Lương Quân Hạo vỗ tay, nói:
– Hẳn ý bà chủ Vương là Lưu Thiên Kỳ?
– Đúng vậy. Thằng bé đấy là cháu của tôi đấy. Nó làm gì cũng khá, từ lập trình, AI, robot, có điều nó còn trẻ nên vẫn rất bồng bột. Trong một cuộc họp của giới công nghệ trẻ, nó lỡ mồm phê phán các nhà lãnh đạo hiện nay là “tham quyền làm loạn”. Vẫn chưa hết, trong lúc uống rượu say với bạn ở nhà hàng, nó còn mỉa mai Tôn Cảnh Nghi và La Tú Anh là hai con khỉ tranh nhau một quả chuối. Người ta nghe thấy, tố cáo nó với cảnh sát. Kết quả là bây giờ nó đang ở đâu không rõ. Không biết còn sống hay chết rồi.
Bình tặc lưỡi. Nói chơi chơi vậy thôi mà cũng có thể bị giết chết ư? Chính trị Trung Quốc xem ra chưa lúc nào dung thứ cho các bình luận chê bai lãnh đạo quốc gia.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro