Tột đỉnh giàu sang

Phần 222

2024-11-14 11:55:00

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 222: TÌNH HÌNH TRUNG QUỐC RẤT LOẠN
Bình cho mời cả ba người vào bàn chính giữa. Kim Tuyết Hoa và Phạm Hương Giang ngồi cạnh đóng vai phiên dịch. Những người tình còn lại của gã ngồi quây quần ở các bàn xung quanh.

Phạm Hương Giang không chỉ học Toán Lý Hóa rất giỏi mà từ cấp hai đã bắt đầu học tiếng Trung Quốc. Tuy cô không nói được tiếng Quảng Đông nhưng lại nói và viết tiếng Quan Thoại cực thành thạo.

Bình đứng lên, cầm trên tay cốc rượu Mao Đài do Kim Tuyết Hoa rót, nói:

– Các vị, tôi mời cả cái thành phố này không ai đến, các vị đến đã cấp cho tôi thể diện lắm rồi. Hôm nay chúng ta được ngồi với nhau ở đây chính là duyên số, tôi xin được uống trước, các vị ai uống được bao nhiêu thì uống, tùy tâm.

Nói rồi, gã ngửa đầu lên uống cạn.

Mấy câu văn vẻ kiểu Hoa này gã học được trong phim xã hội đen Hong Kong, bây giờ mang ra dùng rất hợp cảnh.

Bốn người ngồi xuống bàn, Bình ra lệnh cho nhân viên phục vụ mang đồ ăn ra. Món nào cũng thuộc dạng cực kỳ đắt tiền, giàu có lắm mới ăn được.

Lương Quân Hạo hết nhìn các món ăn, lại nhìn dàn người đẹp xung quanh, cười bảo:

– Ông chủ Bình quả nhiên biết cách chơi. Người thường chỉ cần được ăn một món trong số này đã hạnh phúc cả đời không hết, mà ông chủ Bình lại thưởng thức cùng lúc hai mấy món, món nào cũng là tuyệt phẩm trong tuyệt phẩm, sợ rằng các vị hoàng đế ngày xưa cũng chỉ đến thế là cùng.

Bình cũng cười, hỏi lại:

– Không biết ông Lương làm nghề gì để tiện xưng hô?
– Tôi làm nghề môi giới, nhưng không phải môi giới bán xe, mà là môi giới quan hệ. Có người chịu ơn, gọi tôi là Lương tiên sinh.
– Nghề này quan trọng lắm đấy. Kính mời Lương tiên sinh một ly.

Hai người chạm cốc, ánh mắt ra vẻ hiểu đối phương.

Bình từng nói với Kim Tuyết Hoa rằng người gã không cần sẽ không đến, người gã cần nhất định sẽ đến. Câu đó ám chỉ những người tìm đến gã đều là dân cùng đường, sa cơ lỡ vận cả. Bởi gã vừa mới chân ướt chân ráo đến đây, lại cố tình hành xử lố lăng, người có địa vị cao, uy thế lớn, có lòng tự trọng tất không thèm kết giao, chỉ có những người bị xã hội gạt ra rìa, tương lai mù mịt, sự nghiệp bế tắc mới phải cất công tìm đến. Gã chính cần những người như thế, bởi họ cùng đường nên dễ đàm phán, dễ đặt điều kiện, và dễ ép buộc họ làm việc cho gã.

Bình lại hỏi:

– Lương tiên sinh có thể môi giới tôi với ai?

Đôi mắt ti hí của Lương Quân Hạo hấp háy đầy vẻ mưu mô:

– Còn tùy vào việc ông chủ Bình muốn gặp ai.
– Ha ha, chẳng giấu gì Lương tiên sinh, tôi đến từ đất nước phía Nam xa xôi, ở đây bỡ ngỡ, chưa biết nên gặp ai.

Lương Quân Hạo kéo ghế sát lại gần Bình, hỏi nhỏ:

– Quan hệ giữa Việt Nam và Trung Quốc đang căng thẳng, có phải ông chủ Bình được cử đến đây tìm người tháo ngòi nổ không?

Kim Tuyết Hoa phiên dịch lại câu này. Bình giật mình, nói:

– Lương tiên sinh thật là thần nhân, sao đoán được hay vậy?
– Chuyện đó dễ đoán thôi. Không ai đến Trung Quốc mà khoa trương như ông chủ Bình cả. Trung Quốc đã bít hết cánh cửa ngoại giao với Việt Nam, các cuộc đối thoại lâm vào ngõ cụt, bây giờ đi con đường chính thức chẳng khác gì lao đầu vào tường, không mang lại lợi ích gì hết. Ông chủ Bình làm cách này thật khôn ngoan.
– Lương tiên sinh nói vậy, hẳn là có thể chỉ cho tôi con đường sáng?
– Ông chủ Bình là người tinh anh mẫn tiệp, người thường không sao sánh bằng. Tôi không dám dấu ông chủ. Tôi kinh doanh thua lỗ, quỵt tiền người ta năm trăm triệu tệ, bị đòi dữ quá. Đã cậy nhờ đủ mối thân quen mà vẫn không trả được nợ, sắp phải vào tù đến nơi. Nếu ông chủ Bình có thể giúp tôi giải quyết khó khăn này thì tôi xin hết mình vì ông chủ.

Bình cười cười, không đáp.

Năm trăm triệu tệ là một phẩy bảy nghìn tỷ đồng, gần bảy mươi triệu đô la. Tiền chứ có phải vỏ hến đâu mà lần gặp đầu tiên đã xin nhiều như vậy?

Lương Quân Hạo thấy Bình nghe đến số tiền năm trăm triệu tệ mà mặt vẫn không biến sắc, biết rằng người này có thể chi ra số tiền lớn đến thế, vội bảo:

– Ông chủ Bình có biết tình hình Trung Quốc lúc này ra sao không?
– Hiểu biết của tôi nông cạn, nhờ Lương tiên sinh chỉ giáo.

Lương Quân Hạo liền giảng giải:

– Hai năm trước chủ tịch Lâm Quốc Phong đột ngột qua đời khi mới có sáu mươi lăm tuổi là độ tuổi tương đối trẻ với một nhà lãnh đạo tối cao. Ai cũng nghĩ chủ tịch Lâm Quốc Phong sẽ còn tại vị thêm tối thiểu năm năm nữa. Trước khi chết, Lâm Quốc Phong đang phân vân giữa việc chọn Tôn Cảnh Nghi là Đương kim Bí thư Thành ủy Thượng Hải và Thượng tướng La Tú Anh, Phó Chủ tịch Quân ủy Trung ương, hiện tại đang là người đứng đầu quân đội Trung Quốc trên thực tế. Tôn Cảnh Nghi nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ trong đảng nhưng La Tú Anh lại nắm được quân đội, thành thử hai bên vẫn gầm ghè nhau. Trong hai năm qua, phó chủ tịch nước Lý Đông Vệ tạm quyền chủ tịch kiêm Tổng Bí thư, nhưng chỉ là tạm mà thôi. Lý Đông Vệ năm nay tám mươi tư tuổi, già yếu sắp chết, tình thế rất hỗn loạn.

Bình nghe như vịt nghe sấm, mặt mũi ngơ ngẩn. Phạm Hương Giang tinh ý, liền viết ba cái tên Tôn Cảnh Nghi, La Tú Anh, Lý Đông Vệ kèm theo chức vụ vào tờ giấy nhỏ đưa cho gã.

Bình nhìn Phạm Hương Giang với vẻ âu yếm, nghĩ thầm đêm nay phải làm tình với cô nhiều hơn một chút mới được.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Tột đỉnh giàu sang

Số ký tự: 0