Sắc màu cuộc sống

Phần 27

2024-08-05 21:57:03

Phần 27
Lần này tỉnh dậy thì tôi lại ở trong một căn phòng sang trọng và sạch sẽ của một khách sạn. Trong phòng thì Hường và Đạt ke đang ngồi bàn chuyện gì đó sau khi phân phó cho đàn em ra ngoài.

– Tỉnh rồi hả… Đạt hỏi tôi sau khi vứt cho tôi cái khăn lạnh.

– Dạ…

– Đồ đàn ông mặc váy, gan thỏ… Hường lườm tôi rồi nói.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong thì tôi được Đạt nói sơ qua cho những khúc mắc trong lòng. Hiệp ra lệnh cho Hường trên đường đi từ chợ Lào về sẽ thanh toán Đạt vì hết giá trị lợi dụng sau khi tổ chức xác nhận dượng Hưng đã chết ngoài biển khi trên đường sang Thái. Tổ chức đã xác minh bằng chứng ấy chưa tung ra ngoài nên xử Đạt. Nhưng có một điều là tổ chức không ngờ trong tay Hiệp lại có thêm tôi vì Hiệp điên cứ tưởng tôi nắm trong tay số tài liệu ấy nên muốn cất dành của riêng.

Hiệp tính toán chi lo nhưng không bằng trời tính khi trên đường đi Hường và Đạt đã có thỏa thuận riêng và rồi âm thầm xử lý đám đàn em thân cận cũng như những tay vệ sĩ của lão… Sau khi xử lý tất cả thì hai người cùng đám đàn em đã thay đổi hiện trường thành vụ cướp đoạt tài sản dựa các băng nhóm xã hội với nhau. Toàn bộ số tiền Hiệp tích góp được đều bị hai người moi ra từ cái hang trong núi ra không sót một đồng.

– Dù sao lão vẫn là cha… Sao một lát trầm tư tôi nói.

– Cha… cha gì cái thằng điên đó… mày tưởng sau khi sắp xếp tất cả thì tau hay mày hay đám đàn em ấy của lão có thể sống sót ra khỏi khu rừng đó sao? Lão là một thằng điên này hiểu chưa… Hường đứng lên đập bàn nhìn tôi nói.

– Có nhiều chuyện chúng ta không thể giải thích được đâu. Như chuyện của anh Hưng thôi… Đạt vỗ vỗ tai tôi an ủi.

Sau cuộc nói chuyện ấy thì hai người đều đi ra ngoài để lại mình tôi trầm tư trong căn phòng ấy. Anh em ruột thịt đạp đầu nhau ra, cha con máu mủ rồi cũng vì chữ tiền, quyền lực mà tàn sát nhau như kẻ thù… Xã hội này đồng tiền và quyền lực nó quan trọng hơn cả tình cảm thiêng liêng gia đình máu mủ hay sao? Tính mạng con người ở cái thời đại pháp trị văn minh như thế này rồi còn không đáng một xu như vậy sao? Pháp luật đâu, công an đâu mà để tất cả những chuyện kinh khủng như vậy xảy ra… Tôi vò đầu bứt tai khi nghĩ lại mình trong biển lửa ấy, nghĩ lại tiếng kêu thảm thiết trong rừng cùng cảnh tượng máy chảy thành sông ấy mà mất hồn mất vía…

Trong thời gian đợi đám đàn em sắp xếp thì cả ba chúng tôi tối đi bar bay nhảy, ngày vùi đầu nằm ngủ trong khách sạn. Hai người ấy vẫn có thể vui vẻ và tận hưởng cuộc sống một cách như chưa hề xảy ra chuyện gì cả. Đạt bay nhảy rồi lại kéo vào em chân dài xinh gái về phòng mây mưa suốt đêm trong khi Hường lại đắm chìm trong những chai rượu.

Tôi lại thì không thể vô tư hay chai sạn như hai con người ấy mà chỉ im lặng lầm lì đi theo rồi lại lặng lẽ về phòng mình sau những cuộc vui. Tôi bây giờ như một cái xác không hồn sau khi với lại face biết được tin người con gái tôi yêu và là động lực sống đã đi du học bên Nga và đặc biệt hơn em đã là vợ người ta. Tôi ngồi đọc lại hàng tá tin nhắn em gửi cho tôi trong thời gian mất tích ấy… em nhớ tôi… em lo cho tôi… Em còn kể cả những chuyện bình thường nhất của em cho tôi… Hai hàng nước mắt từ khi nào chảy dài trên khuôn mặt vô cảm để những dòng tin nhắn em dành cho tôi ướt nhòe.

Em kể cho tôi rằng bắt đầu rung động khi một chàng trai chân thành và tấm chân tình ấy bắt đầu làm con tim em rung động… Em xin lỗi tôi khi trong con say và yếu lòng ngã vào vòng tay người đàn ông ấy… rồi dòng tin nhắn cuối cùng của người con gái xinh đẹp tôi yêu là một câu xin lỗi trước khi theo người du học bên Nga.

Tôi vô hồn nhốt mình trong phòng ấy gần hai ngày sau khi đập nát chiếc điện thoại lão Đạt mới mua cho không lâu… Tôi đã mất tất cả… mất đi những người thân yêu nhất… bố mẹ và em gái phải tha hương không biết ngày về… người con gái tôi yêu cũng đã theo người về dinh… Tôi đã mất tất cả… mất tất cả vì sao? Kẻ nào đã cướp đi tất cả tôi… Là kẻ nào… các người sẽ phải trả giá vì điều đó… tau sẽ làm tất cả để bố mẹ có thể về… làm tất cả để các ngươi phải trả giá…

Cái suy nghĩ trả thù đời trả thù tất cả một lần nữa ăn sâu vào tâm trí tôi. Cái cảm giác mất mát chán đời và không có lấy một tia nghị lực sốc mấy hôm qua đã hoàn toàn biến mất… thay vào đó là cảm giác của hưng phấn và khao khát thấy màu đỏ của máu. Cái cuộc đời này muốn tiếng nói có giá trị hay được người khác tôn trọng và đặc biệt muốn bảo vệ những người thân quanh mình thì phải có thật nhiều tiền và rất nhiều tiền…

– Xác sống nay hoàn hồn trả lại rồi sao… Đạt ke ngơ ngác nhìn tôi khi một tay đang ôm trọn cặp vừa trắng ngần của cô gái miền Tây.

Lão thật cô gái ra rồi vấn tạm chiếc khăn chạy đến nhìn tôi như sinh vật lạ. Mái tóc mới, quần bò, áo phông đen họa tiết cùng giày thể thao bóng loáng…

– Ma men chưa dậy sao? Cười khẩy hỏi xong tôi tiến đến cô gái trắng nõn bà đang nằm trên giường kia.

– Dkm… Hàng tau nha mày. Thích thì kiếm con khác nha mày… Lão nổi máu lên khi thấy tôi đang ngắm nghía con hàng của lão.

– Cũng đẹp đó… Nhưng không phải gu của em… nói xong tôi vuốt má cô gái rồi đi ra ngoài.

– À quên… Sang phòng ma men bàn chút chuyện đi anh…

Tôi sang phòng Hường thì cô gái lạnh lùng xinh đẹp ấy đang khoác trên mình áo tắm bằng bông đi ra mở cửa. Ánh mái tóc ngắn cúp vai cùng hương thơm thoang thoảng làm bất cứ người con trai nào cũng ngây ngất. Đôi chân dài thon gọn cùng làn da trắng mịn màng làm tôi không khỏi liếc mắt về phía giới…

– Não thông rồi sao… Hường bình thản đi vào mặc kệ ánh mắt tôi soi nói trên thân hình nóng bỏng ấy.

– Còn hơn người tìm rượu giải sầu…

– Này này… ăn nói cho cẩn thận. Hường gắt gỏng khi tôi nói ra tâm sự trong lòng cô.

Tôi mặc kệ không thèm đôi co với cô gái này nữa vì chưa khi nào tôi có thể chiếm được chút tiện nghi gì ở cô gái này. Một lúc sau Đạt ke sang và ánh mắt dâm tà ngay lập tức nhìn vào cặp chân trắng dài ấy và cũng ngay lập tức bị ăn cái nhìn lạnh lùng…

Tôi quyết định sẽ không theo Đạt vào nam để lấn trốn thêm thời gian nữa. Người bọn chúng để ý và sợ là lão Đạt chứ không phải tôi, tôi muốn trả thù thì phải chấp nhận mạo hiểm đi vào hang cọp. Hai người nghe tôi nói xong thì cũng chỉ lặng lẽ nhìn nhau rồi thở dài mà thôi…

– Chú đã quyết thì anh đây đẹp nói nhiều… ở nhà anh có ba thằng đệ tin tưởng được nên cần gì alo cho nó. Có gì cần giúp thì chủ động alo anh… Đạt trầm tư một lúc rồi lên tiếng.

– Ra Bắc thì alo chị mày… Hường nhìn ra phía cửa sổ nói.

– Chuyện kia sao rồi anh… Tôi hướng Đạt chờ mong câu trả lời.

Chuyện tôi nói Đạt sắp xếp ở nhà đã có kết quả nhất định cách đây mấy ngày. Nhưng nhìn tôi như vậy và nghĩ không cần thiết nữa vì anh em đã bàn là nam tiến cho dễ sống rồi. Hường chỉ lặng lẽ khoanh tay nghe hai chúng tôi nói chuyện mà không một lời góp ý hay gì cả.

– Thôi… còn 2 ngày nữa đứa nơi. Xếp đồ đi xuống thằng em anh soạn đi nào…

– Chán sống rồi hả… Bốp… Đạt ke vừa liếc cặp chân dài đến chạy dại ấy thì bị ngay một đá vào chân không thương tiếc.

– Thằng chó kia cũng nhìn sao em chỉ đá mình anh… Đạt ke oan ức nói…

– Em chỉ nhìn ngực chứ có nhìn chân đâu… Hai anh em bị đá đấm túi bụi trước khi nhăn nhó ra khỏi phòng.

Ba anh em lại khăn gói lên đường đến thằng em Đạt. Hành lý không có gì mấy ngoài hai cái vali kéo tay to chả bá như mấy ông xuất khẩu lao động hay mang đi làm tôi với Đạt kéo theo Hường như tùy tùng phục vụ vậy. Ngồi xe gần hai tiếng hồ thì chiếc xe con bảy chộ cũng dừng lại. Tôi không biết vì lý do gì nhưng ả Hường quay lại nhìn Đạt ke lườm một phát làm lão đang cười hí hửng tắt nắng luôn.

Khi bước vào quán cafe kiêm karaoke này tôi mới dần phát hiện ra được vì sao Hường lại lườm lão Đạt. Lão chỉ nghiền có hai món đó là ke kẹo và gái mà thôi… Và đây là thế giới của gái mại dâm Việt bên đất Lào… Quán bạn lão khá rộng và sang trọng so với những quán khác trên cùng con đường này nên gái của lão cũng đông và xinh nhất nhì khu vực… Bạn mà lão nói là một tay đàn em ngày xưa đánh giày thuê bị đám đông đánh bầm dập được lão cưu mang và sau đó theo lão kiếm cơm thời gian dài cho đến khi gặp cô vợ hiện nay. Hai người sau đó từ dạ đất Việt qua Lào lập nghiệp và được cái cơ ngơi như ngày hôm nay. Đạt ke đến nên vợ chồng niềm nợ lắm và dành riêng nguyên đêm hôm ấy để tiếp đón chúng tôi.

Ba chúng tôi được tiếp đón bằng những món ăn ngon và đi kèm theo đó là rượu ngon gái xinh châm tửu. Sau một hồi giới thiệu và nói chuyện thì cả hội hăng say hát, hăng say múa và đi kèm đó thì không thể thiếu những món đồ chơi ưu thích của Đạt. Những cô gái miền Tây da trắng xinh xắn cũng bay theo điệu nhạc và tận hưởng cảm giác phê của thuốc cùng Đạt… Đạt lắc, đạt uốn éo khi không ngừng xoa nắn cặp vừa, tay xoa mông những cô gái để rồi vợ của thằng em phải lánh mặt rồi lại đến Hường rời căn phòng lấp lánh ánh sáng cùng tiếng nhạc sôi động ấy…

– Rượu không thể giải quyết vấn đề… tôi cướp lấy ly rượu trên tay Hường tu hơi sạch rồi cùng cô nhìn về ánh đèn đường lấp lánh trong đêm.

– Biết dép gì mà nói hả… Hường quay qua gắt gọng vì tôi cướp mất ly rượu và không ngần ngại quẳng chai rượu kia đi.

Tôi không nói gì mà chỉ tiến đến đứng cạnh cô chị hơn tôi tầm 3 4 tuổi này nhìn về bóng đêm. Một mùi hương nhẹ theo làn gió làm lòng tôi ngất ngây trong khung cảnh ấy… Tôi đã muốn có dịp nói chuyện riêng cùng cô để có thể thuyết phục Hường theo thôi về cùng. Có Hường bên cạnh đồng nghĩa với tôi có trong tay một thứ vũ khí vô cùng lợi lại…

– Muốn nói gì thì nói nhanh đi… Hường chống tay lên lan can nhìn về màn đêm nói.

– Hãy theo em… em sẽ cho chị một gia đình đúng nghĩa…

– Hừ… con nít ranh đua đòi làm người lớn… haha…

Tôi không nói gì mà thay vào đó là hành động. Nhanh như chớp tôi chồm đến và trao cô gái lạnh lùng băng giá ấy một nụ hôn. Một nụ hôn nhanh và gượng gạo nhưng đủ để tôi tận hưởng vị ngọt của đôi môi, sự mềm mại nóng bỏng ấy… Hường bất ngờ vì tôi có hành động như vậy và cũng bất ngờ vì nụ hôn cưỡng ép ấy của tôi… Cô đứng hình khi hai mắt mở to nhìn tôi đầy ngạc nhiên rồi nhanh chóng thành căm phận…

– Bốp…

Không khó hiểu khi sau đó tôi ăn nguyên một cái tát trời dáng cùng ánh mắt giận dữ của cô chị xinh đẹp quyến rũ ấy. Không biết vì say hay vì tôi cảm thấy Hường thật đáng thương mà ánh mắt tôi lại nhìn thẳng vào đôi mắt dậm giữ ấy. Rồi nhanh chóng tôi lại chồm đến kéo đầu Hường trao cô nụ hôn nồng cháy mặc dù cô vùng vẫy… tay cô gái không ngừng đáp vào người tôi rồi vùng vằng thoát ra.

Nhưng tôi đâu dễ để cô gái ấy thoát ra… Dùng sức khỏe của một thằng con trai tôi đẩy H sát vào tường tôi nắm chặt tay cô. Tôi hôn, tôi cắn nhẹ… Tôi cố gắng tách đôi thôi mọng nước ấy ra để sân nhập vào cấm… Sau một lúc giằng co thì sức phản kháng ấy giảm dần… người Hường bắt đầu mềm nhũn ra cùng hơi thở bắt đầu mất đi nhịp điệu… Tôi hôn môi rồi khi thấy cô gái ấy bắt đầu giảm đi sức phản kháng thì nhanh như chớp tôi hôn xuống dần cổ trắng ngần ấy… tôi hôn cổ… tôi kiếm vành tai… Và rồi trong men say hơi thơ Hường một lúc một nặng nề và cơ thể một lúc một nóng…

Khi Hường đã mất đi sức phản kháng thì cũng là lúc tôi kéo eo thon ấy sát vào người. Tôi trao Hường nụ hôn khi một tay xoa xoa cặp mông căng tròn săn chắc ấy một cách mê say… Tay vừa xoa mông tôi vừa cố áp mông Hường mạnh vào người để con chim căng cứng trong trần mà sát với vùng tam giác huyền bí nhất của người con gái…

– Um… um… ứ…

Khi cục u nhô lên ấy ma sát với vùng tam giác một lúc cùng theo đó là nụ hôn dài say đắm phía trên thì nơi cổ họng Hường phát ra tiếng rên nhè nhẹ đầy cuốn hút. Bây giờ toàn thân Hường dựa sát vào tường để tôi hôn cổ… tay luồn vào áo xoa xoa tấm lưng em…

– Um… dừng ngay… bốp…

Khi bàn tay tôi tham làm thay đổi chiến tuyến từ tấm lưng ấy lên bóp vào bầu vú nó tròn thông qua chiếc áo phông bó sát thì Hường tỉnh giấc trong men say, tỉnh lại trong cơn mê say ái tình để rồi dáng cho tôi một bạt tai thứ hai mạnh mẽ cùng ánh mắt căm phẫn giận dữ. Ánh mắt cắm phận ấy kèm theo giọt nước mắt rơi trên gò má rồi Hường đẩy mạnh tôi ra để trốn tránh cái hiện tại này…

– Hãy sống là chính mình đi chị… đừng như vậy nữa được không…

Tôi nhanh chóng xoay lại rồi kịp nhào đến ôm lấy vòng eo Hường kéo vào người. Tôi ôm Hường từ phía sau rồi thủ thỉ vào tai chị… Sau hơn ba năm sống chung cùng Hường tôi biết Hường đâu phải con người lạnh lùng máu lạnh như vẻ bề ngoài.

– Em biết chị đang rất đau… rất đau… nhưng chị đừng tự giết chết bản thân như vậy được nữa không? Tất cả mọi chuyện đã là quá khứ rồi chị…

Hường đứng im mặc kệ tôi ôm eo mà thủ thỉ vào tai cô. Cô đứng đó khi hai hàng nước mắt chạy dài trên má sau khi nghe thấy từng câu từng chữ ấy của tôi… Tôi ôm Hường đứng đó không biết bao lâu cho đến khi cô gạt đi dòng nước mắt và quay lại vẻ lạnh lùng vốn có của mình gỡ tay tôi ra rồi quay người lại nhìn thẳng tôi nói:

– Chị không sao? Chị hiểu ý tứ em nhưng chị bên cạnh em lúc này là hại em… nếu em đủ bản lĩnh tiến đến bước đó thì chị sẽ cùng em đối mặt tất cả. Mỗi chuyện không đơn giản như em đang nghĩ đâu… Hường xoa xoa bên má tôi rồi dùng ánh mắt âu yếm nhìn tôi nói…

Tôi lặng người đứng im nghe Hường nói cho đến khi đôi môi cô nhanh như chớp chạm lấy môi tôi rồi lại nhanh như chớp rời xa…

– Chị lấy lại nụ hôn đầu đời… Hường như sợ tôi giữ lại liền nhanh chóng chạy như bay say khi trao tôi nụ hôn chớp nhoáng.

Tôi ngơ ngác nhìn theo bóng lưng chị chạy về phòng. Sao lúc ấy chị lại nhí nhảnh đáng thế cơ mà… Không bù cho những lúc bình thường mặt bà như hồ băng lạnh sẵn sàng nhấn chìm con người ta xuống hố băng qua cái nhìn sắc lạnh. Hơn ba năm gắn bó với nhau dù ít dù nhiều cũng có kỷ niệm đẹp về nhau… Chị lạnh lùng là vậy nhưng khi chỉ mỗi hai người chị lâu lâu lại nở nụ cười duyên dáng, đôi lúc còn nũng nịu nữa mới sốc cơ… ấy vậy mà đang cười tươi phát hiện có người đến một phát là chưa đến 1s chị lạnh lùng đến đáng sợ… Dù sao ba năm này ngoài Đạt thì chỉ có mỗi mình chị là tốt với tôi, đối tốt với tôi thật lòng mà thôi…

Tôi mặc kệ lão Đạt mây mưa bay nhảy cùng các em đi về phòng ngủ cho nó lành. Ấy thế sáng mai tỉnh dậy chị đã đi không một lời chào hỏi… chị im lặng rời đi để tôi vô vàn câu hỏi ngổn ngang… Thế là chị đi thật rồi… thế là mất đi một người có thể tin được bên cạnh rồi.

Chị đi không biết vì sao tôi lại buồn, lại hụt hẫng và thấy thiếu vắng như vậy… tôi theo Đạt chìm vào rượu cùng tiếng nhạc… cùng bóp mông sờ vú các em bay nhảy trong ánh đèn nhấp nháy…

– Dậy rồi sao… Tôi ngơ ngác khi phát hiện đang lõa lỗ hai tay ôm hai cô đào trắng nõn nà trên giường.

– Vụ này… vụ này…

– Oan cái đầu nhà mày… nốc đã lắm… bao làm gì… anh thích trần truồng chân thực cơ… cái mẹ mày nữa chứ…

Lão đuổi đám gái làm tiền ra ngoài rồi anh em cứ như vậy ngồi tâm sự. Chắc có lẽ lão cũng quyết định rồi…

– Cầm đi… Đời tau nó bạc. Cầm lấy mà dùng… À quên… con Quỷ Hường để lại 1/3 của nó cho mày đó… hay là lại… à ha…

Tôi sốc toàn tập khi kéo cái ngăn kéo cái túi to ra… Toàn tiền… toàn là tiền đô và Việt… mấy ông bà này chắc có máy in sao… Tiền giả cũng nên…

– Thật đó… Của lão Hiếu… lão phì phò điếu thuốc chán nản nói.

Đời thằng đàn ông theo cái nghiệp Giang hồ xã hội này 10 thằng mất dám ba thằng nghiện ngập, không thì cũng lô đề cờ bạc gái gú hết nên cả đời luôn luôn có tiếng mà không có miếng. Tình nghĩa anh em… tình nghĩa anh em cái quái gì… Thằng đàn anh nhà lầu xe hơi, gia đình đề huề… ba thằng em út luôn luôn là kẻ cầm dao, kiếm… kẻ lao vào chém giết kẻ thù, kẻ dùng máu của mình để lấy địa bàn cho anh cả… rồi sao? Án đầy mình, sẹo đầy người… còn lại có cái gì? Có cái gì hả? Nhiều lúc một cắc trong người cũng không có… gia đình khinh Bỉ… xa lánh… haha.

Tôi ngồi đó nghe lão Đạt âm trầm nói ra những câu những chữ chưa xót từ đáy lòng. Từ khi quen biết lão chưa bao giờ tôi thấy một tay anh chị có số có má, máy nhuộm hai bàn tay bi sầu như vậy?

– Dkm… âm mãi đến giờ chưa tan… hôm qua anh mới biết chú là đàn ông đó nha… ahaha… Lão Đạt vỗ vỗ vai tôi cười xòa nói xóa đi cái không khí đàn bà này.

– Vậy của anh đâu…

– Tất nhiên là thủ rồi… nhiều hơn mày.

À quên… Mày đã chọn con đường ấy thì tùy mày. Khi nào mày cảm thấy mệt mỏi hay cần chỗ tá túc thì anh mày luôn chừa cho cái chuồng heo… haha. Tối nay lên đường về quê hương nha mày… Lão cười sảng khoái làm tôi khó hiểu. Lúc nãy còn âm trầm suy tư giờ đã tươi cười như hoa…

Đã đến lúc về… về lấy lại tất cả những gì thuộc về mình… đến lúc bắt bọn chúng phải trả giá. Con ác quỷ trong tôi đã bắt đầu thích thú với mùi máu tanh…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sắc màu cuộc sống

Số ký tự: 0