Sắc màu cuộc sống

Phần 28

2024-08-05 21:57:03

Phần 28
Cái cảm giác hồi hộp khi ngồi trên chiếc xe con bốn bánh cùng tiếng nhạc nhẹ nhàng một mình trở về đây Việt sau bao ngày xa cách nơi đất khách. Tôi đã về với quê cha đất tổ, về với nơi dòng máu đang chảy trong mình. Lão Đạt đích thân sắp xếp hai tay chân thân thích và tin tưởng nhất sang tận nơi đưa tôi về khi lão còn vui chơi bên đất bạn Lào cùng các em xinh đẹp nuột nà hợp gu…

– Đây là thứ đại ca bảo đưa cậu… Cha Trường người cao to trắng trẻo với những hình xăm mỹ miều rất đẹp ngồi bên lái với lại đưa tôi cái túi giấy.

– Anh và anh em vất vả rồi… thứ này… Tôi ấp úng vì khó nói ra. Dù sao đây cũng là lần đầu anh em gặp mặt. Hai người là dân xã hội cộm cán đích thực.

– Chú em cứ yên tâm là không có bản thứ hai tồn tại trên đời và cũng không có một bằng chứng nào sót lại… ok… Trường mỉm cười, một nụ cười rất soái ca tự hào nói.

– Chuyện này đại ca bảo làm nên chú không cần lăn tăn. Mà chú có biết người phụ nữ đó là ai không vậy hả? Hùng vừa lái xe vừa lạnh lùng nói ra…

– Không?

– Dkm… chú em biết đang làm con cặc gì không hả? Đại ca ơi là đại ca… Trường xoa xoa đầu bức xúc nói.

– Hai anh đã nhất trí cùng em kiếm cơm, cùng ngồi một thuyền thì phải nên biết tin nhau. Cứ theo em mà làm là được…

– Nếu không vì đại ca mày có tin mạng tau lấy mạng chó mày không hả thằng lồn vắt mũi chưa sạch kia… Hùng phẫn nộ tấp xe vào lề đường mặt mày cau có nói.

– Hai anh hối hận vẫn còn kịp. Một là có tất cả… hai là đéo có cái gì như bây giờ… Tuổi tác là một lợi thế nhưng chưa nói lên được điều gì to tát đâu…

– Chạy đi… Chú cần bọn anh làm gì? Khi tối đại ca cũng đã nói sơ qua rồi… Trường có vẻ điềm tĩnh hơn vỗ vai Hùng rồi nói.

– Đại khái như tối hôm qua anh em mình đã nói chuyện… anh Trường vẫn làm bên mạng cầm đồ tín dụng và lô đề. Anh Hùng làm bên mảng tổ chức sòng bài và thu phế bảo kê… Nhưng chúng ta sẽ làm với quy mô lớn hơn… Tạm thời thì trong tỉnh đã…

– Phân vùng cả rồi… chưa kể cả bọn sử nó soi. Chú định phá vỡ vùng an toàn hay sao… Trường quay qua nhìn tôi khó hiểu nói…

– Đéo hiểu sao đại ca bảo chúng ta theo cái thằng oắt này được… dkm… Hùng bực dọc nói.

– Hai anh cầm lấy về củng cố mảng của mình cho chắc trước đi đã. Còn lại tính sau…

Hai lão nhìn vào cái túi tôi đưa cho rồi ngơ ngác nhìn qua nhau. Một số tiền không hề nhỏ tôi đưa làm hai lão tỏ ra ngạc nhiên và thích thú…

– Chú dám đưa cho bọn này sao…

– Hai người là người lão dâm dê tin tưởng thì thằng em đây cũng vậy… cầm tạm số này về làm tốt trước đi đã. Mà quên… Khi nào cần thiết em chủ động liên lạc hai anh… còn bề ngoài chúng ta không quen biết gì nhau nhé…

– Ý chú là sao? Lão Hùng đầu vịt khó hiểu hỏi…

– Ok… Lo mà chạy xe đi… Trường gật đầu với tôi rồi nháy mắt ra hiệu cho Hùng.

Tôi cũng đành liều tin tưởng hai tay đàn em thân cận của Đạt ke vì lão bảo hai thằng này chữ tín chữ nghĩa còn quý hơn cái mạng hai đứa. Trường em thì nhỏ con nhưng Thoòng mình lì lỡm có tiếng và điều tôi thích nhất chính là làm việc luôn luôn sử dụng cái đầu mình chứ không phải như Hùng đầu gấu luôn thích dùng nắm đấm để giải quyết mọi việc.

Hùng đầu gấu nổi danh từ cái vụ trừng trị bọn xã hội bắt nạt em gái lão khi một mình tay không cho một đám lâu la tầm 3 4 đứa ngã quỵ… còn Trường thì đồ lì lớn cũng như đầu óc mà mạnh khiến giới anh chị có tiếng tăm cũng cho vài phần mặt mũi. Hai lão là người tiếp quản địa bàn làm ăn của Đạt từ khi Đạt cùng tôi dặt dẹo… điều đáng quý là hàng tháng hai thằng này luôn luôn gửi tiền cho con Đạt và chăm non bố mẹ già của Đạt mặc dù đàn anh xa cơ.

– Cho em xuống đây… Còn chuyện kia anh Trường nhanh chóng làm liền đi.

– Ok… Người thì nhiều nhưng lòng người khó đoán…

– Em tin anh như anh tin đại ca anh vậy…

Tôi dừng xuống bên ven đường cách thành phố một đoạn ngắn cùng cái Vali chỉ đựng mỗi mình tiền là tiền. Không biết hai cha mà biết có chém người cướp của không biết?

Tôi đi mua sắm ít bộ quần áo rồi theo địa chỉ Trường đưa cho đến địa chỉ mới của nhà O Hà. Theo như Trường em nói thì sau khi chuyện đó xảy ra thì O cùng hai em chuyển về sống căn nhà mới ven sông. O Hà thì mở quán cafe cùng một dãy trọ cho sinh viên thuê còn cái Hồng thì đang làm cho một công ty nhà nước trong khi con Hạnh đang là sinh viên trường Y năm ba.

Tôi bước vào quán O mà hồi hộp cũng như vui mừng sau bao ngày xa cách… tôi háo hức vì muốn biết tin tức của bố mẹ cùng em gái như thế nào? Một quán cafe du dương theo tiếng nhạc nhẹ và khá yên tĩnh nằm ven con sông lớn… Tôi nhìn bao quát quán thì thấy khách khá đông nhưng đảo qua một vòng thì chẳng thấy O hay hai đứa em gái xinh đẹp đâu cả…

– Cho anh ly cafe đen không đường…

– Dạ…

Tôi gọi ly cafe và chọn cái bàn gần sông nhất để ngắm cảnh. Ở đây thì có thể nhìn ra sông cũng như thoáng mát vô cùng… Rồi ánh mắt tôi bắt gặp một bóng hình quen thuộc… là O tôi đang từ nhà đi sang quán… Ôi định mệnh… O tôi năm nay đã đầu 4 rồi mà vẫn trẻ trung xinh đẹp như gái đôi mươi… mái tóc đen bồng bềnh càng tô lên cho khuôn mặt tròn trĩnh phúc hậu ấy một nét đẹp ma mỹ.

Chiếc áo phông ôm trọn cặp ngực nở nang và để lộ một cái khe hút hồn đám trai trẻ… Nếu như ai đó không biết thì cứ nghĩ O tầm đầu ba chứ bao nhiêu… Vẫn là nụ cười để lộ hai cái má lúm đồng tiền duyên dáng và ánh mắt đen láy to tròn ấy làm tôi ngẩn ngơ… Tôi ngồi đó chống cằm nhìn O đon đả đi thu tiền các bàn mà hạnh phúc vì O vẫn bình yên vẫn vui vẻ như ngày nào…

– Thanh toán em ơi…

– Ơ…

Sau một lúc thì O đi tới cùng hương thơm nhàn nhạt làm tim tôi như muốn rơi ra ngoài. Tôi cúi xuống vì muốn làm O bất ngờ… nhưng khi ngẩng mặt lên thì bắt gặp cặp mắt ngơ ngác, ngạc nhiên của O đang nhìn tôi chăm chú. Tôi mỉm cười gượng gạo…

– Hải… là cháu đúng không? Tay chân O run run khi hai mắt đỏ hoe nhìn tôi.

– O… là cháu đây… Hải đây… Tôi đứng lên theo quán tính mỉm cười nhìn O.

– Là cháu tôi thật rồi… O ôm chầm lấy tôi rồi thút thít. Một mùi hương nhàn nhạt làm tâm tình tôi cảm thấy rất nhẹ nhàng.

Thế là mặc kệ bao nhiêu ánh mắt ngơ ngác nhìn hai O cháu. O ôm lấy tôi thút thít như cô con nút rồi bắt tôi kéo va li lệt đệt theo O về nhà…

Hai O cháu ngồi nói chuyện những năm vừa qua… O hỏi tôi nhiều lắm… O thút thít khi tôi hỏi đến bố mẹ và em… O bảo từ khi đó bố tôi có gọi cho O một lần để báo đã an toàn và hỏi thăm tin tức tôi cùng dượng… Khi đó ai cũng nghĩ tôi đã lành ít dữ nhiều… O bảo là O có lỗi với tôi, có lỗi với anh chị… thế là sau một hồi nói chuyện O bắt tôi tắm rửa và tuyên bố “O có cơm ăn cơm, có cháo ăn cháo” cháu còn xem O là O thì ở lại đây, không đi đâu hết. Tôi đành chiều theo ý O mặc dù không muốn một tí tẹo nào? Tôi đã xác định báo thủ và đi theo con đường tăm tối ấy thì không muốn nó sẽ liên lụy bất cứ ai, không muốn vở kịch mấy năm trước tái diễn nữa… Tôi sẽ lựa lời nói với O dịp khác để ở riêng vậy…

O gọi điện về quê báo cho anh em của tôi rồi điện hai đứa về sớm ăn bữa cơm đoàn viên nữa chứ. O đi ra đi vào là hỏi hắn đủ chuyện làm tôi xem tivi cũng không yên…

Một căn nhà hai tầng gồm bốn phòng ngủ rộng rãi thoáng mát gần gũi với thiên nhiên được chính tay dượng Hưng thiết kế và chỉ đạo thi công. Căn nhà này là dượng chuẩn bị cho hai Vợ Ck nghỉ ngơi khi cái Hạnh cái Hồng lấy chồng và bàn giao cho hai đứa để tận hưởng cuộc sống về già… ai dè người tính đâu bằng trời tính bao giờ. Tôi ở tầng một và căn phòng tôi đối diện phòng O còn bên kia là phòng ăn và phòng khách rộng rãi… Sau nhà là có một phòng thoáng mát dùng để ngắm cảnh sông nước và tập thể dục cho cả gia đình. Một căn nhà thoáng máy và đầy đủ tiện nghi cho một cuộc sống an nhàn hưởng thụ tuổi xế chiều mà dượng đã làm là căn nhà mơ ước của bao con người…

Chiều hai đứa em gái xinh đẹp tuyệt trần tôi về thì căn nhà trở nên rôm rả hẳn khi cứ bu lấy tôi hỏi đủ thứ chuyện mấy năm qua. Hạnh trong bộ đồ bác sĩ mỏng manh khoe từng đường cong ma mỹ chết người… em rất đẹp… em đẹp đâu thua kém gì mấy hot girl nổi tiếng thời bấy giờ đâu… cặp vừa căng tròn đầy đặn sau lớp áo blu trắng cùng cặp chân dài thon gọn miên man… Ôi cặp mông căng tròn nổi hẳn viền slip qua lớp vải mỏng cùng hương thơm tôi thích và dễ bị kích thích nhất làm tôi mê say ngây ngất… Hồng thì trưởng thành hơn nhiều trong bộ đồ công sở kích thích lòng người… làm da trắng cùng cặp chân dài như người mẫu làm bao người thèm khát, thèm khát áp mặt vào cặp nhũ hoa ấy, thèm khát vuốt ve mơn trớn đôi chân ấy… hai chị em hai vẻ đẹp… y như chị em Thuý Kiều Thuý Vân của Nguyễn Du.

Căn nhà bốn người vui vẻ trò chuyện sau bao ngày xa cách. Cái tình cảm thân thiết ấy làm lòng tôi ấm dần sau bao ngày băng giá… Ba mẹ con ngồi quây quần bên mâm cơm mà tôi cứ ngỡ là ba chị em… ba nàng công chúa xinh đẹp giáng trần. O Hà ở cạnh hai cô con gái thì người ta cứ ngỡ là chị em chứ ai nghĩ đó là mẹ con đâu chứ… Ba tuyệt phẩm của trần gian…

Tôi mượn xe con xe Sh của Hạnh để đến thăm vợ chồng xếp Lĩnh. Hai người đã làm đám cưới được vài năm và có cô gái một tuổi tròn trĩnh dễ thương biết bao… Linh nay đã là mẹ bỉm sữa và đúng như cha ông ta nói là mẹ một con trông mòn con mắt khi càng ngày càng đầy đặn quyến rũ… Linh nay làm bà chủ của cái xưởng sửa xe máy và trang trí nội thất xe hơi có tiếng trong thành phố nên ăn diễn và trau chuốt càng làm người đối diễn nổi máu dâm tà bởi nét đẹp quyến rũ thành đạt và có điểm nhẹ một chút lả lơi… Tôi và Lĩnh chém gió biết bao nhiêu chuyện và biến cố đã xảy trong cuộc sống này… Hai vợ chồng nhà này cố giấu chuyện Thuỷ với tôi nhưng tôi đã biết… một vết cắt sâu vào tim…

Anh à… Đã hơn hai năm từ cái đêm anh mất tích ấy. Em nhớ và yêu anh lắm, hai năm ròng em luôn hy vọng, hy vọng một ngày anh xuất hiện và ôm em vào lòng vỗ về. Em nhớ nụ hôn, nhớ cái ôm ấm áp bao ngày và cả những lúc em làm nụng anh để rồi anh dụ dỗ như cô công chúa bé nhỏ anh à… hai năm không quá dài cũng không quá ngắn đúng không anh?

Cuộc sống này đâu như ý ta anh nhỉ… em sẵn sàng chờ đợi anh ba năm bốn năm hay lâu hơn nữa nhưng anh ơi? Anh còn sống hay là đã… Anh ơi anh xuất hiện đi anh… em sợ… em sợ sẽ không cầm lòng nổi bởi những cử chỉ quan tâm ân cần của người đó mất. Anh ấy quan tâm và chăm sóc em như anh vậy. Em sợ… em sợ là không làm chủ được ngã vào vòng tay ấy mất anh ơi! Em sợ và rối bời lắm, em phải làm sao bây giờ đây hả anh?

Ngày… tạm biệt người con trai em yêu nhất cuộc đời này. Tạm biệt anh… Em sẽ cất dấu những kỷ niệm đẹp ấy, tình yêu của chúng mình em sẽ cất giấu vào sâu tận trái tim ta anh à… anh ở trên đó hãy yên tâm là em sẽ sống hạnh phúc anh nhé!

Từng câu từng chữ trong dòng tin nhắn face ấy của em như xát muối vào vết thương lòng tôi vậy. Nhưng có lẽ trải qua bao năm lăn lộn thì tính tình tôi đã điềm tĩnh hơn trước cũng như khả năng che dấu cảm xúc tốt lên nhiều để họ không biết rằng lòng tôi đang chảy máu… Tôi yêu em nhưng tôi không ích kỷ phá vỡ mái ấm đang hạnh phúc ấy của em bởi vì sự xuất hiện của mình… tôi chủ động nói ra để Linh giữ kín bí mật tôi trở về. Hai con mắt Linh bắt đầu đỏ lên khi bế đứa bé trong lòng gật đầu… em đã có gia đình bên ấy thì anh chỉ biết cầu mong em luôn hạnh phúc! Em đã lập face mới và đã có gia đình nên tôi đành chấp nhận cái hiện thực nghiệt ngã là tôi đã mất em thật rồi… giờ đây em là vợ người ta!!!

Một mình đi giới bóng đèn sáng trưng của thành phố về khuya tôi gặm nhấm nỗi đau cô đơn và mất hết tất cả. Tương lai của một cậu sinh viên, gia đình ly tán, mất đi người con gái tôi từng xem là tất cả… giờ đây tôi chỉ còn lại một tương lai mờ mịt đen tối trên con đường đã chọn. Con đường tôi chọn đi y như con đường rộng thênh thang một mình tôi phóng trong màn đêm này.

Cuộc sống cứ vậy trôi qua, cái gì mất cũng đã mất và ta phải sống cho tương lai chứ không thể lấy kí ức ra gặm nhấm sống qua ngày được. Sau bao năm qua quê tôi về làm lại giấy tờ tùy thân và thăm anh em họ hàng làng xóm vài ngày thì lại lên thành phố với O. Căn phòng đơn sơ tôi ở sau ba ngày về quê đã được lắp thêm tủ, máy tính cùng chiếc điều hòa mới làm lòng tôi ấm áp lắm.

Tôi không tài nào mở miệng được với O và hai đứa chuyện dọn ra kẻ riêng khi cảm nhận được tấm lòng ấy của mấy người. Thế là đành chấp nhận ở lại căn nhà với ba cô gái xinh đẹp mà bất cứ thằng đàn ông nào cũng ao ước được lên giường một lần dù trả giá bằng tuổi thọ bản thân ấy. Điều tôi bất ngờ nhất chính là dãy nhà trọ khép kín tám phòng của O toàn là con gái thuê… và điều đáng nói đến đây là toàn gái xinh ngành y bạn của Hạnh là chủ yếu.

Tám phòng thì sáu phòng là bạn Hạnh ở còn lại hai phòng thì là mấy cô đi làm văn phòng tại công ty gần đây thuê ở… Mọi chuyện sẽ hay ho bắt đầu phát sinh khi tôi lắp đặt camera xung quanh căn nhà cũng như dãy trọ. Tôi âm thầm lắp đặt để đảm bảo sự an toàn cho cả gia đình nếu nhẹ có biến… căn phòng cũng được tôi chủ động thay ổ khóa và trang bị lại từ đầu.

Tất cả mọi chuyện được tôi sắp xếp một cách âm thầm… Tôi phải chuẩn bị tất cả mọi thứ từ thẻ ngân hàng, xe cộ, hàng nóng phòng thân trước khi hành động thực sự. Mỗi bước đi của tôi bây giờ phải tính toán từng li từng tí một vì sai lầm là hết cơ hội làm lại… Cuộc sống của một thằng thanh niên bị hoàn cảnh giam cầm sự dâm đãng của bản thân suốt mất năm ròng cùng với bầy vịt giời xinh đẹp ấy liệu sẽ đi về đâu…

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sắc màu cuộc sống

Số ký tự: 0