Nhật ký cuối cấp

Phần 18

2021-02-11 08:29:00

Phần 18
Tôi đưa tay hẳn vào bên trong. Tay tôi hơi lạnh nên khiến cô rùng mình. Chạm nhẹ vào bầu vú, tôi khẽ kéo áo lót lên trên. Cô thở nặng một tiếng rồi run run. Cúi xuống thấy mặt cô đỏ ửng vì ngượng. Tôi mỉm cười rồi xoa nhẹ, cảm giác đàn hồi nóng bỏng khiến tôi ngây ngất. Se se 2 núm vú, làm nó dần trở lên cơ cứng lại. Ôm kéo cô sát vào người tôi, tôi dịch người thấp xuống. Mặt đối diện với ngực cô. Cô định đẩy ra phản đối nhưng tôi xoa bóp mơn trớn cơ thể cô làm cô dần mất tự chủ. Hơi thở cô bắt đầu gấp gáp, nhanh tay vén áo cô lên. Tôi úp mặt vào 2 bầu vú mà ngậm mà mút. Hai núm vú hồng hồng săn chắc làm tôi không cưỡng lại được…

– Ah…

Cô khẽ rên nhỏ lên một tiếng đầy khoái cảm. Tôi say sưa bú vú cô, làm cho núm vú đỏ au lên. Tay tôi lần đến mông cô xoa nhẹ. Ngẩng đầu lên, tôi đặt vào môi cô một nụ hôn cháy bỏng. Cô đáp trả cuồng nhiệt. Đưa tay xoa nắn vú cô rồi dần dần thọc vào đũng quần… tìm đến nơi cư ngụ của cấm địa ẩm ướt…

– Đừng…

Cô buông môi tôi ra để ngăn cản. Nhưng tôi nào cho cô cơ hội phản kháng… tôi cúi xuống hôn điên cuồng vào đôi môi của cô. Tay tôi miết nhẹ lên khe suối. Sự phản đối của cô bắt đầu phản tác dụng. Day nhẹ lên hột le, cô rùng mình. Nước nhờn chảy ướt đẫm ngón tay tôi. Cơ thể cô thả lỏng, phó mặc cho khoái cảm dục vọng. Tôi hôn dần xuống cổ và dừng lại ở đôi vú. Miệng tôi say sưa bú liếm đôi vú hồng, tay tôi liên tục kích thích cô bé của cô… ấn nhẹ 1 ngón tay vào khe suối…

– Ưm…

Cô ôm chặt lấy đầu tôi, rên rỉ. Đưa đẩy ngón tay ra vào trong khe suối… nước nhờn tuôn ra ào ạt. Tiếng rên rỉ đầy khoái cảm của cô vang vọng vào tai, làm kích thích khả năng của giống đực như tôi một cách mãnh liệt. Nhổm người, tôi định lột phăng tất cả quần áo trên người tôi và cô ra. Nhưng đời nhiều cái trớ trêu…

– Bác để đồ đây cho cháu.

Tiếng một đứa con gái vang lên ngay trước cửa phòng. Nếu tôi đoán không nhầm thì là con em của cô…

– Chết rồi, cái Phương. – Cô nhổm dậy toan ra mở cửa.

– Ấy… dừng lại.

Bó tay cô luôn, hoảng quá mà quên kéo áo xuống. Cứ thế mà chạy ra mở cửa thì hỏng. Tôi kéo cô lại tranh thủ bóp cái nữa rồi kéo áo lại ngay ngắn cho cô.

Cô nhìn tôi ngượng ngùng. “Con gái gì mà… không ý tứ gì hết” tôi nói nhỏ vào tai cô làm cô đỏ mặt. Cô chạy ra mở cửa, tôi nhanh chí bật tivi lên rồi lôi sách vở ra bàn ngồi chả vờ đang học. Mà cũng may là con nhỏ nó không ập vào ngay. Chứ nếu không nó thấy cảnh… thì toi cả đàn.

– Vào đi em, gớm nhiều đồ thế.

– Hihi… chị, tại mấy thứ này cần thiết nên không bỏ được… hihi.

– Gớm… toàn quần áo, thôi bê vào nhà đi.

Đoạn hội thoại giữa cô và con bé. Cả 2 bước vào phòng mà tim tôi đập thình thịch.

– Ơ… ơ. Tiếng con bé, chắc ngạc nhiên khi thấy tôi ngồi đây.

Quay lại… đứng hình 3s… má ơi… tưởng con đéo nào, hóa ra con Phương Chíp. Mẹ… con này nổi tiếng ăn chơi quậy phá nhất nhì ở trường tôi. Đúng là nó được xếp vào dạng hotgirl của trường. Con bé cao khoảng 1m64 (khá cao), mặt mũi xinh xắn ưa nhìn. Mà nó lại cắt mái chéo và buộc tóc đuôi tôm… kiểu mà tôi thích mới chết chứ. Nói chung điện nước đầy đủ, không muốn nói là dư thừa. Người mình dây cộng với dáng cao cao và cách ăn mặc sexy làm con bé rất… đẹp và nổi trội…

– À đây là T, hàng xóm của chúng ta. Cô nhanh miệng giới thiệu.

– Chào… – Tôi gập đầu rồi cười mỉm.

Con bé nhíu mày rồi nhìn lên bàn học. Có vẻ nó đang nghi ngờ cái gì đó…

– Đang học… không phải xem xét.

Thấy cái thái độ của nó, tôi đánh phủ đầu. Cô cười cười rồi giúp nó kéo vali. Nó cũng không nói gì, quay ra sắp xếp đồ. Nhìn thấy biểu hiện, cách ăn nói, phạm vi ứng xử và một chút tiểu sử về con bé thì tôi kết luận… rất chảnh. Dù không tiếp xúc với nó bao giờ, nhưng qua những lời bàn tán mà bọn con gái lớp tôi hay thảo luận… con này rất ăn chơi và là một tên đào mỏ chính hiệu. Thú cưng của nó chắc là mấy thằng nhà giàu óc bã đậu trong trường. Xét về ngoại hình thì đúng là nó rất có lợi thế.

Phù… thế càng tốt, gì chứ loại con gái này tôi không hề thích, thậm chí còn ghét cay ghét đắng. Giả sử nếu nó ngoan hiền thì tôi còn có cớ để lo chứ còn loại ăn chơi, chỉ sống cho bản thân như nó thì tôi khinh.

Cố nán lại chơi với cô một lúc nữa. Vừa nói chuyện, vừa quan sát biểu hiện của con bé. Có thể nói con này ăn nói rất xấc, ra vẻ ta đây là người có tiền. Mở miệng ra là cái này đắt cái này rẻ. Giọng nói có vẻ nhỏ nhẹ nhưng ngôn từ thì thảm họa. Đối thoại với nó, tôi hơn tuổi nó, vậy mà nó ăn nói trống không, xưng “tôi” với “anh”. Và có vẻ khinh rẻ những kẻ nghèo hèn như tôi. Thật đúng là không thể hiểu nổi. Tại sao nó là em họ cô mà không hề giống cô một chút nào hết vậy?

Nếu tính cô nhút nhát, yếu đuối nhưng tốt bụng, ngoan hiền… thì nó lại ngược lại. Không phủ nhận là con bé này rất có cá tính, nhưng cái cá tính của nó lại đi lệch hướng. Nếu nó biết vận dụng cá tính của nó vào đời sống, không nhìn nhận cuộc sống chỉ xung quanh những đồng tiền thì có lẽ nó cũng là thiên thần giống cô. Đáng tiếc là không được như vậy. Ngồi nói với nó dăm ba câu mà tôi nóng mắt. Cái thái độ khinh khỉnh của nó làm tôi bực bội. Đấy là còn chưa kể vì nó đến sớm làm tôi hụt ăn với cô. Bực mình, cảm thấy như mình không được chào đón. Tôi xin phép cô về, cô nhìn tôi ái ngại. Chắc cô cũng nhận ra thái độ của nó đối với tôi.

Về đến nhà, tôi lăn ra ngủ. Kẻ phá đám không gian riêng tư của tôi và cô đúng là không dễ đối phó. Nhất là trong hoàn cảnh… tôi cực kỳ ghét con nhỏ. Ngủ dậy cũng đã tối. Cơm nước xong xuôi, tôi vác xe đi học thêm. Cũng phải cố để học thôi. Học về nằm nhắn tin với cô. Cô cũng nói nhiều lắm, cô bảo đừng giận gì con nhỏ. Nó cũng không phải là người như tôi nghĩ đâu.

Thì cũng ậm ừ rồi chúc cô ngủ ngon. Nói thật con đấy mà ngoan hiền thì tôi chấp nhận sang Thái làm phận gái… nhắn tin cho “số 3 năm không liên lạc” thì mới ngớ người… haiz… hết mẹ nó tiền… thôi kệ, mai nạp nhắn tin sau vậy… rồi tôi chìm vào giấc ngủ mà không biết kẻ mà tôi đang căm ghét kia lại mang đến cho tôi nhiều tâm trạng trong tương lai đến vậy…

… Bạn đang đọc truyện Nhật ký cuối cấp tại nguồn: http://bimdep.vip/nhat-ky-cuoi-cap/

Sáng sớm hôm sau, tỉnh dậy sau giấc mộng đẹp… à không đẹp… à nhưng vẫn đẹp… Mỗi tội là tôi cũng éo nhớ là tôi mơ cái qué gì. Thôi khi nào nhớ thì kể sau vậy. Trời mới đang hửng sáng, hix… nhìn đồng hồ mới có 6h thôi. Mấy hôm nay dậy muộn kinh, thì cũng tại thời tiết thôi… rét rồi, thằng nào muốn dậy?

Vác cái xác uể oải lên sân thượng. Trời sương mù mới ảo chứ. Đứng trên cao tưởng tượng mình là Tôn Đại Thánh đại náo thiên cung là chuẩn nhất. Tiết trời mùa đông se se lạnh. Không khí khô cộng với gió mùa thổi làm mũi tôi có hiện tượng sụt sịt. Đứng vươn vai hít thở khí trời. Đèn tầng 3 nhà con bé 2 lúm tự dưng bật sáng. Con bé lom khom mở cửa. Vì lần này không có ý định gặp nó nên tôi đứng gần cửa ra vào sân thượng… khá xa ban công. Trời tối tối nên tôi không nhìn rõ xem con bé đang làm gì. Hình như là nghe điện thoại vì nghe thấy tiếng “alo ạ”. Sẵn tính tò mò, tôi men men theo bờ tường, tiến sát ra khu vực… nghe lén…

– “Dạ… em vừa dậy”

… Bạn đang đọc truyện Nhật ký cuối cấp tại nguồn: http://bimdep.vip/nhat-ky-cuoi-cap/

– “Dạ… hihi”

… Bạn đang đọc truyện Nhật ký cuối cấp tại nguồn: http://bimdep.vip/nhat-ky-cuoi-cap/

– “Um… lạnh lắm ý, anh ăn sáng chưa ạ”

… Bạn đang đọc truyện Nhật ký cuối cấp tại nguồn: http://bimdep.vip/nhat-ky-cuoi-cap/

Nói chung là hình như đang nói chuyện với bồ. Ăn nói nhỏ nhẹ, dạ dạ hihi như vậy thì chắc đúng rồi. Tự dưng nổi hứng lên… tôi troll con bé một vố. Rút điện thoại ra giả vờ đang nghe điện thoại…

– “Em yêu làm gì đấy… vào đi không lạnh giờ… phải biết giữ gìn sức khỏe để phục vụ anh chứ…”.

Tôi nói to, đảm bảo cái thằng đang nghe kia nghe thấy.

– Ơ… – Con bé ngơ ngác…

– “Um… vào đi anh ôm… ấm lắm”.

Con bé trợn tròn mắt nhìn tôi. Tôi thì đóng siêu đạt… vẫn giả vờ đang nghe điện thoại.

– “Không… không… phải… đấy… đấy…”

Con bé lắp bắp nói nhanh vào điện thoại.

Quả này có chuyện vui để xem. Rồi chắc thằng kia cúp máy, con bé nhìn tôi vừa ngỡ ngàng vừa tức giận. Thôi thì diễn thì diễn cho chót…

– “Um… yêu em… moa”.

Nói rồi tôi cụp máy, quay sang nhe răng chào con bé.

Phải nói thế nào nhỉ? Trông bộ dạng con bé… y chang cái lò sưởi. Nhưng hình như tôi đùa hơi quá trớn. Con bé đứng im nhìn tôi. Mặt đỏ bừng, khóe mắt long lanh. “Đù má, sắp khóc cmnr…”

– Chào buổi sáng hì hì.

Tôi cố cười, chủ yếu đánh lạc hướng con bé.

– …

Nó im lặng làm tôi ngượng ngượng.

– Ê này, em sao vậy?

Tôi thấy hơi run run… gió thổi xộc thẳng vào thằng nhỏ.

– Vui không?

Con bé hỏi một câu làm tôi giật bắn mình. Éo phải sợ bị phát hiện. Mà là cái ánh mắt… đáng sợ ghê gớm.

– À… ngày mới niềm vui mới hỳ. – Tôi gượng cười.

– Vừa nãy anh nói chuyện với ai?

– À… um… con bạn anh ý mà. – Tôi gãi đầu.

– Nhưng em nghĩ đó là nói dối.

Giọng nó có vẻ nghẹn nghẹn nhưng pha lẫn tức giận.

– Ý em là sao.

Tôi nhăn mặt, gì chứ nó mà khóc thì… vỡ mồm.

– Không phải anh đang trêu em sao?

– Trêu gì? Điên à. – Tôi chối tội.

– Chắc vui lắm nhỉ… nhưng đó là anh trai tôi thôi…

“Rầm…”

Con bé nói xong đóng cửa cái rầm. Còn tôi thì đứng thộn mặt ra, đảm bảo từ bé đến giờ trừ những lúc bị phạt đứng thì… đây là lần đầu tiên tôi đứng im, không động đậy… trong khoảng thời gian lâu đến như vậy. Tự hỏi với lòng mình là “Như thế là thế đéo nào??”.

Sau hồi lâu hồn mới nhập vào xác. Phải nói cái mặt tôi chắc “ngu” lắm. Thế đéo nào mà tự dưng phát hiện ra cái ngu của mình. Mà có thế thôi mà con bé cũng tức. Đã thế còn sắp khóc… nhưng lạ là còn giải thích đấy là anh trai nó gọi cho nó. Đùa, càng nghĩ càng éo hiểu.

Lững thững bước xuống nhà sắm sửa đi học. Cầm điện thoại thấy có mấy cuộc gọi nhỡ, nhưng số lạ. Tôi có 1 thói quen là hễ có số lạ gọi hay nhắn tin thì éo bao giờ chả lời. Không phải kiêu hay chảnh gì đâu. Căn bản trong tài khoản lúc nào cũng 149đ. Nếu anh em nào dùng gói cước Mimax thì biết. Mỗi tháng nạp thẻ chỉ để đăng ký dịch vụ. Vậy nên làm gì có tiền mà nhắn tin với gọi điện (Tôi khôn ở chỗ, cuối tháng có km 50% là nạp đăng ký dịch vụ, tiền KM để nhắn tin… quá thông minh…).

Nhưng mở hộp tin thì thấy có tin “Dậy đi… lạnh không… mặc ấm vào:)”. Trợn lòi mắt lên, éo mẹ lâu lắm mới có cái tin nhắn thế này vào máy. Hí ha hí hửng tưởng tượng đủ thứ. “Nào là chắc là có đứa con gái nào tán mình, nào là không biết có xinh không? Có nên nhận lời yêu không…”

Đọc nhiều truyện trên bimdep.vip quá… đâm ra đầu óc hay mơ tưởng. Cũng muốn nhắn lại nhưng hết cmn tiền. Thôi đành tặc lưỡi cho qua. “Nhỡ đâu nhắn nhầm cho mình thì sao? Nhắn lại phí cả tiền…”

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nhật ký cuối cấp

Số ký tự: 0