Phần 17
2021-02-11 08:29:00
Vừa vào nhà đã thấy cô đang quét dọn. Đang tính nhảy vào ôm thì cô tương ngay cái chổi vào mông…
– Au… bệnh à. – Tôi nhăn nhó… xoa xoa.
– Đừng có kêu, vào đây đẩy cái tủ ra góc kia cho chị.
– Ủa, hôm nay làm gì mà phải dọn phòng vậy.
Tôi thắc mắc nhưng vẫn đẩy tủ hộ cô… nặng vãi…
– Dọn để cho đứa em đến ở cùng.
– CÁI GÌ?
– Thằng này, điên à…
– Ai cho cô… à chị đưa em chị lên đây?
– Ơ cái thằng này? Em họ chị ở cùng thì làm sao. – Con nai vàng ngơ ngác.
– Trời ơi, trời ơi… thế thì…
– Sao?
– Trời ạ… thế giờ sao em đến đây được hả bà chị. – Tôi sầu não ủ dột.
– Sao không đến được, em biết Phương 11a1 không?
– Phương nào… học trường mình á.
– Um… con bé xinh nhất khối ý… em chị đấy hihi.
– Không biết… mà biết… à mà không cần biết, vấn đề là không được cho nó ở đây… Tôi bực mình.
– Ô hay, T hâm nhỉ… mà thôi dọn đi, chiều nó dọn đến rồi.
– Hả… gì… sao sớm vậy?
– Hừm… chỗ nó ở giờ người ta không cho thuê nữa nên chị mới bảo nó về đây ở cùng cho vui.
– Um… mà ủa, em tưởng… à nhầm, mà Phương nào nhỉ.
Tôi cứ ngờ ngờ, con bé 2 lúm nó cũng bảo nó tên Phương. Nhưng nó lớp 10… mà lằng nhằng vl…
– Thôi dọn đi, Phương nào chiều biết, mà tội nó… haiz!! – Cô than thở…
– Tội nó lớn lắm chứ đùa. – Tôi thêm vào câu.
– Không đùa đâu, tội nghiệp ý… vớ vẩn… – Cô chỉ trích tôi.
– Ừ thì tội… em tội hơn.
– Um tội đồ… dọn nào.
Tôi ức muốn chết… than ôi thời oanh liệt nay còn đâu. Còn đâu nơi cư ngụ ấm áp dành cho 2 trái tim nhỏ bé đang cùng chung nhịp đập. Còn đâu không gian yêu thương, còn đâu cái mà tôi gọi là tổ ấm… nhất là còn đâu tự do… Ôi bất công. Giờ biết tìm đâu không gian riêng tư cho tôi và cô chứ? Từ giờ muốn quan tâm cô chút cũng phải kiềm lòng. Nhất là tôi không thể ôm và âu yếm cơ thể mỏng manh yếu đuối của cô bất cứ lúc nào được nữa. Cái con nhỏ Phương hay Phi chết tiệt gì đó. Nó ở đây thì hỏng hết bánh kẹo rồi… trời ơi.
– Chị…
Tôi gọi khi cô đang kê thêm 1 cái bàn học nhỏ, chắc dành cho con kia đây mà.
– Gì?
– Thế nó đến ở thật à?
– Nó nào, ăn với nói… thật.
Cô nói như đinh đóng cột.
– Chắc không?
Tôi nản dần đều rồi.
– Chắc chắn.
Cô quả quyết.
– Trời…
– Xì, kêu ca… nó xinh lắm đấy, có gì chị ghép cho hihi…
– Này… vui lắm à?
Tôi cáu.
– Um… vui… hihi.
Tôi nản toàn tập luôn. Thế là từ giờ phải chịu thêm 1 kẻ phá đám nữa. Nằm ngửa ra giường… vắt tay lên trán suy nghĩ: “Chiều nay xem con bé thế nào? Dám xem vào cuộc sống của tao… hừ… nhớ cái mặt tao á”
… Bạn đang đọc truyện Nhật ký cuối cấp tại nguồn: http://bimdep.vip/nhat-ky-cuoi-cap/
– Ê… này.
– …
– Ê… thằng kia… *bốp…*
– Ui da sao vậy?
– Dậy quét nhà đi, chị đi nấu cơm.
– Ơ chưa xong hả…
– Chưa, 10h rồi… nấu cơm rồi ở đây ăn ha.
– Ui 10h rồi á?
– Um… tí còn đi chợ, mà nằm đấy à? Dậy quét đi…
– Ẹc… em chưa ăn sáng đây này. Tôi nhăn mặt… đói.
– Gì… Ai mượn dậy muộn, thôi tí ăn luôn thể hihi.
– Nhưng mà đói.
– Làm đi rồi sẽ có ăn. – Cô nói đểu.
– Sao cứ bắt em làm vậy nhỉ… mệt lắm… nghỉ.
*… Bụp… *
Tôi bị cô thụi mạnh vào bụng.
– Lắm mồm… làm không?
– Á… làm… làm… đau em.
– Ngoan… chị thương… “chụt”…
– Eo… chị làm cái gì đấy? – Tôi giận dỗi…
– Cái đồ… – Cô phụng phịu.
– Đồ gì… đẹp zai à haha.
– Đồ lợi dụng… cho chết hihi. – Cô nghĩ ra câu trả lời có vẻ là đúng nên cười như đười ươi…
– Khiếp… eo ôi, nhìn kìa… nhét được cái thau vào mồm đấy. – Tôi troll cô.
– Hứ…
Cô ngậm miệng rồi làm mặt dỗi quay đi cắm cơm. Tôi cười sảng khoái rồi đứng dậy quét nhà. Phòng cô to như cái lỗ mũi nên “một nhát đến tai… hai nhát đến gáy” là sạch bong kin kít… khỏe hết cả cái thằng người. Xong nhiệm vụ, tôi nhảy lên giường lấy lap của cô ra nghịch. Đang tải opera để vào bimdep.vip cho dễ thì cô lên. Thấy tôi đang chăm chú, cô dí cái bánh vào mũi tôi. Đánh hơi thấy mùi thức ăn, tôi quay phắt lại nhìn cô:
– Ui bánh… Tôi sáng mắt lên, bụng réo ầm ĩ.
– Um… ăn đi, sáng nay chị rán đấy.
Bỗng dưng nhận ra… ôi “bánh liệt dương”, cô định hại đời trai của tôi sao??
– Thôi… thôi, ăn bánh đấy em vô sinh à… – Tôi giãy nảy lên tránh né.
– Haha… hihi… hôhô… – Cô cười.
– Điên à?
– Bộ em tin thật hả? – Cô nháy mắt.
– Tin… tin chứ, thôi cô ăn đi cho mau lớn.
– Hứ… thôi ăn đi, đùa đấy…
– Ủa… là sao?
– Làm gì có bánh gây vô sinh hả em ngốc của tôiii… – Cô kéo dài câu, giọng điệu thấy ớn.
– Ờ ha… *bóc…* – Tôi búng tay rồi cầm cái bánh lên nhai ngon lành.
– A thì ra chị lừa em hả?? – Như nhận ra cái chính trong vấn đề, tôi suy xét.
– Chỉ có em mới tin thôi… đần lắm cơ… hahaha. – Cô lên giọng… nghe rất ngứa tai.
– Được… – Tôi không làm gì, đúng hơn là không dám, ai mượn mình ngu đâu… thật đúng là nhẹ dạ cả tin mà.
– Haha… thôi trông nhà, chị ra chợ tí nha.
– Ok… ê mà mấy người ăn đấy?
– 2 Chứ mấy?
– Um… hỳ… à mà mua e cái bánh rán nha.
– Xì… nhịn đi.
Tôi hỏi vậy cho chắc chứ. Nhỡ đâu con nhỏ em cô ăn ở đây thì sao? Nản bỏ mẹ đi í. Nhai xong cái bánh, tôi nhanh tay truy cập vào bimdep.vip để đọc nốt truyện đang đọc. Tiện thể tìm ít thông tin về cái con nhỏ kia ở 4rum của trường. Mà quái lạ là từ khi quen cô đến giờ, tôi nào có thấy cô nhắc đến họ hàng hang hốc của cô ở trên này bao giờ đâu? Ấy thế mà tự dưng lòi đâu ra 1 con em họ. Theo cô bảo thì con nhỏ cũng thuê nhà trọ ở. Nhưng chắc không phải ở khu này, nếu ở khu này thì tôi biết từ lâu rồi.
Tìm quanh co, lục tung cái 4rum ra mà có thấy con nào tên Phương – 11a1 đâu. Gì mà toàn “pelove, vitcon – nhinhanh, congchua9x02… ” đùa… tên thế này đến bố tôi còn phải lạy chào thua nữa là. Vào abum ảnh thì mới thấy cái ngu… éo mẹ toàn tự sướng… mà tôi biết mặt con đéo nào với con đéo nào đâu. Nhìn loạn hết cả mắt, kết luận mỗi câu… xấu. Thảm hơn còn có ảnh mấy bà giáo đứng tạo dáng chụp cho nhau ở mấy ngày lễ. Xinh đẹp gì đâu… “phong cách lady – gaga nhưng mang hồn ma thị nở” thôi mà. Chán nản, mà nghĩ lại, việc quái gì mà phải điều tra này nọ? Tí thể nào chả gặp, cái chính là có nó thì ắt sẽ khó sống rồi đây. Lại quay vào bimdep.vip đọc truyện tiếp…
Đang đọc ngon lành thì cô vào, giật mình tắt vội. Giả vờ vào youtube xem gangnam style. Gì chứ… cô mà phát hiện thì teo trym. Cơ mà cô vào thẳng bếp nấu luôn. Thế là lại nhanh tay xóa history đi… an toàn vẫn là bạn mà.
– Ơ không mua bánh rán cho em à? – Tôi la lên.
– Ui quên mất… sody… hỳ. – Cô nói vọng ra.
– Sax… đói quá. – Tôi kêu la thảm thiết.
– Nhưng chị không phải thầy bói hahaha. – Cô bước ra đưa tôi rổ đậu hà lan.
– Xì…
Tôi bĩu môi, biết ngay là lại bị làm rồi. Tôi cực kỳ ghét nhặt rau, ghét lắm luôn ý. Nhưng vì đang đi ăn trực nên phải làm thôi. Gì chứ không làm cô không cho ăn thì khổ thân lắm. Xong xuôi, tôi xuống phụ cô nấu nướng. Nói là phụ thôi, chủ yếu là… nếm thử. Cũng phải công nhận cô nấu ăn rất đỉnh. Món nào cũng ngon lành cành đào. Bữa cơm diễn ra rất vui vẻ. Cảm tưởng chúng tôi như cặp vợ chồng trẻ mới cưới ý… Ôi lại nghĩ linh tinh rồi…
Ăn no rượu say, tôi vác cái thân ra giường. Cô dọn rửa xong ra thấy tôi ngứa mắt hay sao tự dưng đá phát vào mông tôi… đau vãi…
– Này… chị lại điên à?
– Thích không? Ăn xong không dọn, ra đây nằm à? – Cô hằm hằm… đáng yêu ghê gớm…
– Hyhy… em là thượng khách… ÁÁAAA…
– Này thì lười… hừ. – Cô lại nhảy lên giường nhéo hông tôi.
– Sao giờ chị ác thế, hơi tí là cấu véo đánh đập… hiền lành gì đâu. – Tôi xuýt xoa làu bàu.
– Haha… giờ mới biết hả… hối hận chưa cưng. – Cô cười ha hả như sướng lắm ý.
– Haiz… ngủ đi, cười nhiều ruồi nó bay vào mồm đấy. – Tôi ẩn người cô xuống.
– Hứ… 12h30 rồi, ngủ gì, dậy đi… bé Phương đến giờ. – Cô cố vùng dậy nhưng tôi dữ chặt.
– Nằm tí đi, chị chả bảo 2h nó mới qua mà.
– Nhưng mà nhỡ… sang… thấy… – Cô lưỡng lự.
– Ui zời, lo gì, nghe tiếng xe là biết ngay mà, mà cửa đóng rồi thì sợ gì… thôi nằm im đi. – Tôi năn nỉ.
– Nhưng…
– Nằm im đi.
Tôi giữ chặt cô, giãy giụa chán rồi cô cũng chịu nằm im. Sự đụng chạm cơ thể dường như làm tôi mất kiểm soát. Ôm cô vào lòng mà tôi rạo rực, khó chịu. Tay tôi đặt trên bụng cô từ từ luồn vào áo…
– Tay… – Cô phát hiện ra cái tay tôi đang len lỏi.
– Chân… – Tôi nhe răng ra đùa.
– Linh tinh… bỏ ra. – Cô quắc mắt.
– Cho em sờ tí thôi. – Tôi long lanh cặp mắt nai tơ năn nỉ.
– Không… vớ vẩn. Cô giữ chặt, không cho tay tôi lộng hành nữa.
– Đi mà…
– Không nhỡ…
– Không sao đâu, em sờ thôi không làm gì đâu, đóng cửa rồi mà. – Tôi hiểu cô sợ ai nhìn thấy sẽ không hay nên trấn an cô.
– Nhưng mà… chỉ sờ thôi nhé. – Cô xuôi rồi.
– Vâng.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro