Phần 19
2021-02-11 08:29:00
Hôm nay lên trường với tâm trạng không được thoải mái cho lắm. Lúc đi ngang khối 11 cũng ngó ngó nghiêng nghiêng tìm kiếm con bé Chíp (Phương Chíp), nhưng không thấy. Gì chứ chắc giờ này đang ôm nách anh đại gia nào đi ăn sáng rồi… không biết anh ấy có bị hôi nách không nữa.
Buổi học diễn ra suôn sẻ theo đúng nghĩa đen và nghĩa bóng. Nghĩa đen là học thì có học, nhưng hiểu thì éo hiểu. Còn nghĩa bóng là vì ngồi nghịch điện thoại cả giờ mà không bị phát hiện. Thử hỏi với 2 nghĩa này thì tôi học được cái quái gì? May ra thì học được bí quyết quay bài sao cho trót lọt…
Trưa về thì hí hửng xách mõm sang nhà cô… ăn chực. Cơ mà ngu ở chỗ là giờ cô đâu ở 1 mình nữa. Mở cửa ập vào thì mới nhận ra:
– Ỳ… À… Hú… chị. – Tôi xộc vào phòng cô tự nhiên như ruồi.
– Ui… a…
Cô giật mình… à cả con kia cũng… giật mình. Cô với nó đang ngồi ăn cơm… đệt… nhục như con trùng trục…
– Ơ… hì…
Ngượng éo dám nhúc nhích, đứng che chim như sợ bị sút vào…
– Cái thằng này, giật mình, ăn cơm chưa?
Cô cười cười vì bộ dạng của tôi.
– Em qua đây ăn mà.
Tôi ngây thơ trả lời mới ảo chứ.
– Um… ngồi ăn luôn đi.
Cô lắc đầu cười tủm tỉm rồi xuống lấy cho tôi cái bát. Còn tôi thì vẫn trơ mặt ra, rất chi tự nhiên (tại quen ở phòng cô), ngồi bốc miếng thịt cho vào mồm nhai như đúng rồi.
– Ơ… chào.
Nuốt xong miếng thịt quay lên mới thấy con bé Chíp nhìn tôi. Đm đúng là haiz… tự nhiên quá hóa thằng bựa mẹ nó rồi.
– Có duyên ha.
Con bé làm câu mà tôi á khẩu luôn. Tay đang cầm miếng thịt thì ngại quá hay sao tự nhiên bỏ vào bát nó…
– Anh bị điên à? Sao bẩn quá vậy?
Nó nổi khùng lên quát tôi. Lúc đó tôi tức đến độ muốn banh mồm nó ra nhét miếng thịt vào cho bõ tức. Đm nó dám chửi tôi bẩn. Gì chứ trước khi đi ăn tôi đã rửa tay sạch sẽ lúc ở nhà rồi. Bực mình lại thò tay bốc luôn miếng thịt ở bát nó ăn luôn. Nó có vẻ tức lắm, đầu sắp xì khói rồi. Đúng lúc đó thì cô lên. Thấy tôi đang ăn bốc cô lườm 1 cái. Tôi lại nhe răng ra cười. Cô không nói gì vì quá quen với cảnh này rồi. Gì chứ đợt trước còn dùng tay không bốc thịt gà đút cho cô cơ mà. Cô xới cơm xong đưa cho tôi bảo:
– Ra lau tay đi, ăn uống…
Tôi chưa kịp lên tiếng thì:
– Đã ở bẩn thì lau đến mấy cũng không sạch được.
Con Chíp nhìn tôi khinh khỉnh nói. Rồi bằng hành động rất ư là ngứa mắt, nó đổ luôn bát cơm vào xô rác xong lấy bát khác ra ăn. Thật không còn ngôn từ nào có thể diễn tả được tâm trạng tôi lúc đó. Một bên bảo nhịn, một bên kiên quyết muốn vả cho nó 1 phát. Tôi đứng dậy ra sau bếp rửa tay, tiện thể rửa mặt luôn cho đỡ nóng. Nếu không có cô ở đây chắc tôi úp luôn bát nước mắm vào mặt con điên ấy là cái chắc. Thái độ khinh người của nó làm tôi khó chịu kinh khủng. Chưa bao giờ tôi bị lâm vào hoàn cảnh này. Dùng tay bốc thức ăn đúng là hơi mất vệ sinh. Nhưng tay tôi có dính cứt không rửa đâu mà nó cần phải làm như thế? Mà nếu có dính cứt thì chắc tôi bắt nó liếm sạch tay tôi rồi bốc cơm nhét vào mồm nó cho chết cmn đi.
Cố giữ thái độ bình thường nhất có thể. Tôi ra vừa ăn vừa nói chuyện với cô. Cô nhìn tôi ái ngại, chỉ khi thấy tôi không biểu lộ gì mà chỉ tập trung vào ăn cô mới trở lại bình thường. Ngồi ăn rồi nói chuyện với cô, tôi coi như không nhìn thấy con điên đối diện mình.
Thi thoảng nó chõ mõm vào nói với cô một 2 câu:
+ Câu thứ nhất: Tí em với chị qua shop bcs đi, em thấy có cái áo 1tr5 đẹp lắm hihi.
+ Câu thứ 2: Mai em bảo bố gửi cho chiếc vespa lên chị em đi cho tiện nha.
+ Câu thứ 3: Mà cái lap của chị cũ rồi, mai em với chị đi mua cái khác đi, cũng khoảng 16 – 17tr chứ mấy.
Đm nó mở mồm ra không khoe thì khoang. Nói thật thì đúng là nó giàu… à không… nhà nó giàu thì đúng hơn. Tôi thì coi như điếc, cứ hễ nó vừa nói xong câu nào là tôi quay sang gợi chuyện cô để cô éo phải trả lời nó. Xem chừng con điên này tức lắm. Nó gườm gườm tôi rồi cười đểu:
– Này anh T, ăn thịt đi chứ, lúc nãy anh bốc rồi thì là của anh hết đấy hihi. Phải nói giọng nói của nó ngọt như đường, nhưng xỏ đểu thì thâm không đếm nổi.
– Kệ anh, em ăn đi. Tôi gắp cho nó miếng mỡ.
– Dạ thôi, em đang giảm cân hihi.
Xong nó gắp miếng thịt vứt bộp vào xô rác. Cái địt mẹ hết chịu nổi. Có cần phải như thế không? Tôi nghiến răng, định chửi thì cô lên tiếng:
– Phương… em làm cái gì vậy hả? – Có lẽ cô giận vì thái độ của nó.
– Em không ăn thì vứt đi có làm sao đâu.
Nó đáp ngon ơ, mà từ nãy đến giờ thấy nó toàn ăn cá không.
– Em không biết phí phạm à? Thịt chứ có phải rác đâu. – Cô khẽ gắt.
– Ui zời, có mỗi miếng thịt, mai em mua đền được chưa?
– Um thế mai mua nhiều nhiều nha, mua miếng ngon ngon vào, mai anh sang ăn hộ cho hì. – Tôi nhìn nó nói đểu.
– Ok, gì chứ thịt tôi ăn chán rồi. – Nó đáp.
“Đm tao muốn giã mày rồi đấy con điên ạ”…
– Ừ… thế mai nhớ mua nhá.
Tôi cười mỉm, nhếch mắt sang cô ý bảo: “Mai chị đỡ mất tiền thức ăn”.
Xong bữa, tôi dọn mâm bát cùng cô. Cũng có 1 chút ấn tượng với con điên. Nó tự động rửa bát mặc dù cô không cho…
Trở về nhà với tâm trạng khá bực bội. Gì chứ cứ nghĩ đến mặt con nhỏ là tôi lại muốn nhảy vào đạp cho tòe mỏ cho nó hả giận. Đúng là con nhỏ đẹp thật. Nó đẹp, nó xinh, nó có giọng nói nhẹ nhàng êm ái. Nhưng đẹp thì sao? Đẹp mà ăn được, tôi ăn luôn cho nó bớt đẹp đi… đẹp mà chảnh… ngứa cả mắt. Mà cái quan trọng nhất là nó làm con kỳ đà cản mũi. Làm xáo trộn tổ chim của cô và tôi. Có mỗi cái tổ duy nhất tránh mưa tránh gió, xây dựng uyên ương thì tự nhiên nhảy vào phá đám. “Sao mày không nhảy vào nằm cùng tao với cô đi… phải như vậy thì tao cũng yêu mày dần đều rồi không?”. Suy nghĩ tức tối vậy thôi, chứ nó mà biết tôi với cô đang có quan hệ… thì rách việc. Thôi thì kệ mẹ nó, láo nháo tôi tát cho vêu mồm…
… Bạn đang đọc truyện Nhật ký cuối cấp tại nguồn: http://bimdep.vip/nhat-ky-cuoi-cap/
Ngủ một mạch đến 5 giờ chiều. Dạo này thời tiết trở lạnh. Nằm trong chăn ấm bước ra mà sun hết cả hàng. Thật lòng thì éo muốn dậy, lạnh thế cơ mà, ai muốn dậy… hì. Xuống nhà định thay quần áo đi đá bóng nhưng trời âm u quá, sắp mưa rồi thì phải. Mệt thật đấy, cứ sáng nắng chiều mưa thế này… ốm mất. Thôi kệ mẹ, éo thèm đá nữa, ở nhà cho nó lành. Mà đù má, mấy thằng đực rựa cứ rủ đi. Trời thì rét, mặc quần đùi có mà hỏng hết hàng à? Chạy sang bên quán lão Quang xem phim “Nhật Bản” nghe có lý hơn…
– Fucking… xem “sẽ” à anh yêu…
– Đm im mồm cái coi, rên cái lồn…
Lão quay ra trừng mắt nhìn đáng… yêu vãi. Cơ mà đáng yêu theo họ nhà khỉ… na ná giống voọc đực ý.
– Mẹ… bán hàng thế à…
Tôi ngó vào xem lão xem phim gì mà chăm chú thế không biết??
– Ơ… cái… đệt…
“Má ơi lão xem cái vẹo gì thế này… Sex thú hả trời…”
– B… iến… thá… i. – Tôi lắp bắp, sốc toàn tập.
– Ơ thằng này ngứa đòn à?
– Mẹ hết cái xem rồi sao mà xem cái đấy…
Tôi nhăn mặt, trên màn hình vi tính là cảnh 2 con sư tử. Một trai một gái đang… ve nhau thì phải. Choáng váng…
– Thằng điên… – Lão lẩm bẩm.
– Tắt đi… xem người đéo xem… đi xem thú… bệnh hoạn vãi.
– Đm mày tin tao nhét cái giày vào mõm mày không? Đm thằng hâm này. – Lão sửng cồ lên chửi tôi.
– Thôi tắt đi, hại mắt quá.
– Mẹ nhà mày… im con mẹ mày đi.
– Bó tay với ông anh, xem JAV không còn cảm giác à? – Tôi chẹp miệng chán nản.
– Không… à… có… ơ mà JAV gì ở đây? – Lão ngơ ngơ ngác ngác.
– Thế đang xem gì đây.
Tôi hất mặt lên màn hình, nơi có đôi sư tử đang… nằm ngủ… chắc làm xong 1 shot roài.
– Thế giới động vật. – Lão trả lời…
– Thì đấy… thế giới… ủa là sao. Giờ đến lượt tôi ngu ngu.
– Mày lên cơn hả thằng em.
– Anh ơi bán em cái thẻ.
Tiếng đứa con gái gọi lão. Thế hóa ra từ nãy đến giờ… lão xem Thế giới động vật hả trời. Hix… đầu mới chả óc, trong sáng đến thế là cùng. Cơ mà cũng tại lão cơ, éo gì cứ lén lút, dán mắt vào, ếu ai chả hiểu lầm. Nhảy vào ngồi máy lão. Nhanh tay Ctrl + H, bật lịch sử google chrome…
(Đù má, 1 dãy toàn bimdep.vip còn có cả loạn luân nữa mới vkl, bệnh vãi…)
– Anh được… nhỉ. – Tôi đá xoáy lão khi lão vào.
– Ơ… hề. – Lão cười trừ.
– Thế giới động vật hay quá.
– Kệ mẹ anh… hềhề.
– Mà chân anh khỏi chửa. – Cái vết bị thằng mặt lồn chém ý.
– Khỏi rồi, trầy chút thôi, may không sâu… mà ĐM thằng đấy… vãi phết nhỉ.
– Thì em cũng không ngờ, anh không sao là tốt rồi.
Nói rồi tôi với 2 gói cafe ra pha, lão này hợp với tôi khoản cafe. Nhưng cafe G7 thôi, loại này vừa đắng, vừa ngọt, vừa thơm, lại còn béo nữa. Tôi thích uống nhưng chỉ cafe sữa tôi, cafe đen thì next.
– Mà thằng đấy sao rồi. – Lão nhấp 1 ngụm rồi quay ra hỏi.
– Thì hôm sau em với thằng Đạt cùng anh Tuấn chặn nó lại rồi, cũng gọi là cảnh cáo thôi, dù gì đây cũng là nhà mình, nó lạ nước lạ cái thì dám làm gì, mà nói chung là xong rồi, chỉ sợ nó lên trả nợ thôi.
– Ừm nó mà lên tao chém chết bà nó đi.
“Chém cái L…”. Tôi nghĩ thầm, to mồm vãi.
– Um… mà anh với chị gì sao rồi.
Nghe nói lão tán được rồi, cái chị gì ý… quên mịa nó tên roài…
– Đừng nhắc đến nó, đang bực đây. – Lão nhăn mặt.
– Sao… bị đá à? Ngu vãi lều. – Tôi nhăn nhở.
– Con mẹ mày chứ đá, câm mồm không tao tát cho phát đấy. – Lão dọa.
– Mẹ cáu cái lều.
– Cái ĐM… im mẹ đi, bố đập chết đấy. – Lão sửng cồ lên cmnr.
– Im thì im… hì.
Éo hiểu… cái này chắc gọi là đến tháng mất. Hôm nọ thì hớn hở khoe khoang, hôm nay thì bị đá cho toét ass. Kệ mịa lão… ngu thì chết. Cũng phải nói qua về lão Quang này. Lão cao cũng ngang ngang tôi, nhưng lão đô con và cơ bắp hơn. Hơn tôi 3 hay 4 tuổi gì đó. Nói không ngoa chứ lão cũng có duyên tán gái lắm. Được cái nhà lão giàu, khá đẹp trai, lại biết ăn nói. Mỗi tội học ngu, không biết là có đỗ cấp 3 không, chỉ biết học xong phát lão lên đây mở quán sửa chữa điện thoại luôn. Cơ mà chắc lão yêu thích cái nghề này lên mới làm thôi. Lão cũng giỏi nên quán tấp nập ra phết.
Mà các bác biết rồi đấy, sửa điện thoại hoặc chạy phần mềm phải có tay nghề thì mới đông khách được. Nhà lão thì khá giàu nên tiền đối với lão cũng rủng rỉnh. Thay điện thoại như tay bồ. Đùa tí chứ điện thoại thì lão toàn iphone theo đời. Còn bồ thì không biết có thay nhiều không nhưng mỗi khi đi chơi cùng lão thì lại thấy lão lai mấy em khác nhau.
Haiz… nói riêng là lão tốt tính, ăn chơi nhưng có chừng có mực. Hợp tính nên tôi với lão thân thiết lắm luôn ý. Lão coi tôi là em còn tôi coi lão là… thằng hâm. Nói thế thôi, coi lão như anh trai vậy. Chỉ thi thoảng khó chịu vì cái tính bựa bựa của lão.
Ngồi nghịch nghịch bấm bấm, tháo tung con 6300 của lão ra khò khò sấy sấy. Bị lão chửi cho vì tôi ngu, tí nữa phá nát bét con đt của khách. Xong lại ra bật nhạc sàn ầm ĩ lên. Bực quá lão đuổi tôi về. Dỗi… éo cần… về ăn cơm cho nó lành. Tối lại cầy mặt ra mà học, mệt lắm luôn ý…
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro