Phần 12
2024-07-30 19:26:33
Nói về chiều cao, Hà Thanh vẫn kém hơn Mạnh Tuấn vài phân nhưng thể lực và độ tinh xảo trong cách ra đòn đều có nét tương đồng. Hà Thanh cũng đã thấy rõ chiêu thức vừa rồi của Tuấn, tuy không phải kẻ hèn nhát né tránh những tình huống đối đầu có thể gây thương tích, càng không phải kẻ hám danh, nhưng đứng trước một cuộc tỷ thí rất quy mô sau nhiều năm anh giữ vững vị trí số một của Thiên Ân, Hà Thanh có muốn không tham gia cũng không thể. Anh lách đám đông bước ra phía đầu hàng rồi nhún người nhảy lên bám dây văng leo vào sàn đấu. Những thủ tục ban đầu được tiến hành, hồi chiêng vang lên. Trận tỷ võ thứ hai bắt đầu.
Lần này Tuấn không cần giả ngu giả khờ như trận trước mà nhanh chóng chiếm lấy vị trí trung tâm của sàn đầu. Hà Thanh dùng bộ tấn di chuyển xung quanh tìm sơ hở công phá. Bất ngờ cả hai cùng tung nắm đấm sấm sét vào nhau nhưng đều bị đối phương gạt đi. Liên tục là những đòn tấn công và phản công đều bị hóa giải khiến đám đông không ngớt ồ lên kèm theo những tràng vỗ tay giòn giã. Trận đấu diễn ra ngày một căng thẳng, ngang tài ngang sức khiến Nhã Phương không ngồi yên được nữa. Nàng đứng dậy đến gần thanh chắn trên khán đài như để nhìn rõ hơn hai đấu sĩ xứng tầm là kỳ phùng địch thủ của nhau.
Hà Thanh tung ra cú đá vòng nhưng Tuấn kịp lùi lại né tránh. Cẳng chân nhanh như chớp duỗi thẳng từ trên cao bổ xuống giữa đỉnh đầu Mạnh Tuấn. Không chút nao núng, hai tay Tuấn bắt chéo chữ X đỡ gọn cú bổ đầy uy lực rồi hạ thấp xoay người đốn chân trụ Hà Thanh. Đám đông đồng loạt nín thở, họ đang nhìn thấy cái kết bi thảm của Thanh nếu bị Tuấn đốn ngã khi chân trụ đang rất trống trải không được che chắn.
Như đã đoán trước cách đối phương sẽ phản công, Thanh chuyển trọng tâm vào chân đang bổ trên hai tay Tuấn để bật người lên cao vừa kịp lúc cẳng chân của Tuấn như lưỡi dao chém cắt ngang mặt võ đài. Tiếng vỗ tay vang lên như pháo nổ. Đứng trên cao, Nhã Phương cũng vỗ tay nhảy nhót tán dương cuồng nhiệt. Phản công bất thành, Tuấn lập tức tung mạnh hai tay đang bắt chéo hất Thanh lộn nhào trên không trung. Khán giả lại thêm một phen đứng tim khi nhận thấy rõ ràng đường bay của Thanh sẽ đưa anh rời khỏi võ đài, trận đấu kết thúc thế này sao?
Đang nhào lộn phía trên cao, Thanh xoay người co chân để lấy đà đạp vào trụ chăng dây ở góc võ đài đáp xuống mặt sàn. Rõ ràng không dễ hất Thanh ra khỏi cuộc chơi. Tiếng chiêng vang lên, hiệp đầu kết thúc. Hai đấu sĩ nhìn nhau mỉm cười tiến lại bắt tay thật thân thiện. Hình ảnh ấy tuy bình dị nhưng chất chứa cả một ý nghĩa to lớn. Đó là tinh thần thượng võ, sự tôn trọng đối thủ của những người đàn ông chân chính khi đạt đến võ học cao thâm.
Mỗi người quay về vị trí của mình ở hai góc đối nhau. Bọn đàn em leo lên sàn đấu vây quanh Hà Thanh, người lau mặt, kẻ xoa bóp tay chân, kẻ mớm nước cho Thanh uống… Chỉ có Tuấn là không có hậu phương, anh quay lưng lại chống tay lên dây văng ở góc của mình nhìn vào xa xăm. Từ trên cao, Nhã Phương tận mắt chứng kiến hai hình ảnh trái ngược khi một bên được người thân chăm sóc, một bên lại cô đơn lẻ loi.
Có chút gì đó chợt nhói lên trong trái tim bé nhỏ của người con gái đang độ xuân thì. Phải chi mình có mặt dưới đó để đến bên anh ta an ủi động viên. Trong thoáng chốc, những ký ức về buổi gặp đầu tiên chợt ùa về. Lúc này, nàng không còn giận dữ trước nét kẻ cả bề trên, chỉ còn thấy ở Tuấn một thanh niên đầy bản lĩnh. Người ấy chỉ hơn nàng ước chừng bảy hay tám tuổi gì đó nhưng lại là người có tính tự lập chứ không dựa dẫm vào một ai, cũng không cần dẫu chỉ là lời nói động viên tinh thần. Điều đó được minh chứng qua trận thắng đầu tiên thật oanh liệt trong khí thế mà đám đông chỉ cổ vũ cho đối thủ. Trận đấu thứ hai suýt nhiều lần hạ được Hà Thanh, nhân vật giỏi nhất của Thiên Ân ở thời điểm hiện tại. Tiếng chiêng vang lên, xèn… g… Hiệp đấu thứ hai bắt đầu.
Những bước chân di chuyển cho thấy sự thận trọng từ cả hai phía. Ánh mắt chăm chú nhìn vào đối phương vừa như dè chừng, vừa như đe dọa. Chưa bao giờ Nhã Phương thấy mình căng thẳng như lúc này, nàng hồi hộp như chính người yêu của mình đang thi đấu bên dưới. Hai tay vô hồn nắm chặt vào thanh chắn an toàn. Ông Ân bắt gặp những biểu hiện khác lạ ở con gái, ông chưa thể giải mã đó là gì nhưng chắc chắn cuộc tỷ thí hôm nay đã để lại trong nàng nhiều dấu ấn.
Hai mãnh hổ bất ngờ lao vào nhau tung những cú đấm trực diện, liền sau đó là những đòn gạt tay rất chuẩn xác nên vẫn chưa ai ghi được điểm. Hà Thanh vốn có thế mạnh ở đòn chân và lúc này anh đang ra sức phát huy. Cẳng chân thẳng tắp hết bổ từ trên xuống rồi tinh quái ngoặt qua cạnh sườn đá tạt. Tuấn không hề kém thế, những cú đỡ bằng cánh tay đầy dũng mãnh cho thấy anh cũng là một võ sĩ quyền anh thứ thiệt. Sau một tràn phòng thủ thành công, Tuấn tung một quả đấm vào ngực và may mắn là Thanh kịp thu hai tay tới trước che chắn. Tuy nhiên, lực đấm quá mạnh khiến Thanh bị đẩy lùi mấy thước, đế giày trượt trên mặt sàn tạo nên hai vệt dài thấy rõ. Tiếng vỗ tay lại vang lên trong âm thanh lẫn lộn.
– Đỡ tuyệt lắm…
– Hay quá Tuấn ơi…
– Anh Thanh ơi tập trung vào…
Thấp thoáng đâu đó đã xuất hiện những lời cổ vũ đứng về phía Tuấn nhưng anh chẳng để tâm. Đám đông đã bắt đầu nhìn Tuấn với ánh mắt khác, thiện cảm hơn và công tâm tâm hơn. Trận đấu tiếp tục giằng co trong sự cổ vũ ngày càng cuồng nhiệt dành cho cả hai bên. Nhã Phương thấy vui hẳn lên, có lẽ nàng cảm thấy công bằng hơn cho Tuấn khi mọi người đã bắt đầu yêu mến anh. Như thế trận đấu sẽ càng gay cấn và kịch tính.
Thanh lao tới với những cú đá liên hoàn khiến Tuấn chật vật chống đỡ. Trong lúc tập trung phòng thủ phía trên, một thoáng sơ sót khiến phần bụng để hở, Hà Thanh chớp ngay cơ hội tung một cú đạp vào bụng. Rất kịp thời, Tuấn co chân lên đỡ nhưng anh vẫn bị đánh bay khỏi võ đài. Một lần nữa đám đông nín thở nhìn theo một thân hình to lớn bay ra từ giữa sàn đấu.
Không để đối thủ có cơ hội sửa sai và lặp lại đòn cũ của mình, Thanh dồn đến góc chết đợi sẵn, nếu Tuấn dùng lại chiêu thức của Thanh là đạp vào trụ dây để đáp xuống thì sẽ lãnh ngay một cú đá bồi, đường nào cũng sẽ bị hất khỏi sàn đấu. Chết chắc rồi, không còn nghi ngờ gì nữa… Nhưng Tuấn rất tinh quái, cổ chân anh co quắp móc vào trụ chăng dây giúp anh quay tròn một vòng với tốc độ nhanh không tin được.
Tuấn đã quay lại kèm theo một cú đá vào mặt nhưng Thanh đã kịp đưa tay lên đỡ. Dù không bị chấn thương vùng mặt nhưng cú phản đòn quá hiểm và bất ngờ khiến Thanh bay ra khỏi võ đài rơi ầm xuống mặt đất. Tuấn cũng bị chính phản lực của Thanh đánh bật trở lại, hai chân gập lại kịp móc vào dây văng. Sợi dây giãn ra quằng xuống trước sức nặng của cơ thể Tuấn. Người anh như bị treo ngược, khi đỉnh đầu trút xuống gần chạm đến mặt đất, sợi dây ngừng giãn. Tuấn co người… từ từ ngồi dậy.
– Hoan hô… hay quá Tuấn ơi…
Tiếng vỗ tay hòa lẫn tiếng reo hò vang lên không ngớt. Tuấn vén sợi dây bước xuống võ đài đưa tay kéo Thanh đứng lên. Hai người đàn ông ôm chầm lấy nhau vỗ lưng như hai người bạn thân thiết.
– Xin lỗi anh Thanh – Tuấn nói khẽ.
– Giỏi quá Mạnh Tuấn, danh hiệu quán quân hoàn toàn xứng đáng trao cho cậu – Thanh buông Tuấn ra đáp lời.
Khi giao đấu, hai ánh mắt đều rực lửa như sắp đốt đối thủ ra tro, nhưng khi trận đấu khép lại chỉ còn thấy trên gương mặt họ nét rạng ngời dành cho nhau sự ngưỡng mộ. Đám đông hò reo đẩy hai võ sĩ giỏi nhất đến trước khán đài cúi chào. Nhã Phương ôm mặt òa khóc, nàng không thể kìm nén cảm xúc trước một kết thúc rất công bằng và nhân văn dành cho người xứng đáng. Trong số những người đang có mặt dự khán, không một người nào thấy mình đủ khả năng nhận lời thách đấu của Tuấn nữa. Hầu như trong thâm tâm mọi người đều đã có kết quả cho vị trí đầu lĩnh số một của Thiên Ân. Như vậy, cuộc tỷ võ kết thúc sớm hơn dự kiến nhưng đạt chất lượng chuyên môn rất cao.
Ánh hoàng hôn đang buông mình trên đầu tường bao khuôn viên biệt thự. Nhìn trước ngó sau xem chừng, khi khẳng định mọi người đều bận bịu với công việc của mình thì Nhã Phương mới rón rén đi về phía hậu viên. Ngăn cách hai khuôn viên là một cánh cổng khá lớn nhưng không bao giờ đóng lại. Phương biết mình đang đi vào khu nhà ở dành cho những người thân tín của cha. Dù nơi đây là tư dinh của gia đình nàng nhưng lại là một trong số những lần hiếm hoi nàng đi vào khu vực này. Những người lao công vừa kết thúc công việc, nhìn thấy Phương ai nấy đều cúi chào.
– Chào tiểu thư.
– Chào cô – Phương vui vẻ đáp lại rồi chợt hỏi – À… cái anh mới đến ở chỗ nào vậy cô? – Phương thừa biết tên họ của Tuấn nhưng cứ giả vờ ngây ngô.
– Phía kia, thưa tiểu thư – Người phụ nữ chỉ tay vào cuối dãy nhà.
Phương gật đầu cảm ơn rồi đủng đỉnh đi về phía đó. Khi đến gần căn phòng, thấy bóng dáng Tuấn sắp bước ra, nàng liền vờ như đang ngắm hoa bắt bướm, cứ quanh quẩn bên mấy bụi hoa hồng. Phương yểu điệu vén gọn tà váy thướt tha vào lòng rồi ngồi xuống nâng niu từng cánh hoa. Tuấn đang nói chuyện trên điện thoại, ung dung ra khỏi phòng hít thở không khí trong lành. Anh khẽ đưa mắt nhìn Phương gật đầu chào rồi đi đến chiếc ghế đá phía xa ngồi xuống.
– Anh đã nghe bên đó báo lại. Họ khen em lắm, nói em rất có trách nhiệm, biết sắp xếp công việc.
– …
– Thôi có gì đâu phải cảm ơn.
– …
– Được rồi, nếu gặp khó khăn thì cứ nói… Ừ… ừ… chào em.
Tuấn thả điện thoại vào túi áo ngồi bật ngửa duỗi chân. Cảm thấy sảng khoái sau khi được ngâm mình trong nước nóng. Nhã Phương đứng dậy, mon men đến gần chỗ ghế đá Tuấn đang ngồi tìm cách bắt chuyện nhưng không biết mở lời từ đâu. Nàng ho nhẹ xem Tuấn có chịu nhìn qua mình hay không nhưng… anh vẫn ngửa cổ lim lim hai mắt. Nàng định ho thêm tiếng nữa thì Tuấn mở lời mà vẫn không nhìn qua nàng.
– Muốn nói gì thì nói đại đi, ho hoài. Trời có lạnh đâu mà ho.
– Anh…
Phương lại nổi xung thiên trước thái độ khinh khỉnh của Tuấn. Xí… tưởng đẹp trai lắm chắc. Phương nhìn lăm lăm vào khuôn mặt ương ngạnh chờ Tuấn mở mắt để tuông hết nỗi bực tức mới phát sinh. Nhưng hỡi ôi khi lần đầu nhìn kỹ vào khuôn mặt kia trong ánh hoàng hôn xiên xiên, vẻ điển trai ngang tàng ấy đã khiến Phương phải rụng rời. Nàng không lý giải được những tâm tình rối như mớ bòng bong đang ngự trị trong tiềm thức. Nàng không biết mình đang nghĩ gì, muốn gì, tại sao lại đến đây tìm hắn để chuốc thêm bực tức? Nàng ghét bản thân mình tại sao vừa ngưỡng mộ hắn lại vừa khắc khẩu với hắn đến vậy.
– Anh có dẹp cái kiểu nghinh nghinh đó đi được không?
– Thế cô có dẹp được không?
Phương khẽ giật mình. Hình như chính bản thân nàng mỗi khi gặp Tuấn cũng đều vênh mặt chứ có hơn gì đâu. Ủa, mà sao tự dưng mình làm vậy kia chứ? Cũng tại hắn thôi, ai bảo hắn nghênh ngang làm chi thì người ta mới như vậy. Nhưng rồi Phương chợt nhớ đến Nga, rõ ràng hôm ở nhà hàng, thái độ tiếp chuyện của Tuấn dành cho Nga khác hẳn với dành cho nàng. Hắn xưng hô anh em với Nga rất thân mật trong khi lại xưng tôi với mình. Hay là do mình xưng tôi trước?
– Sao lúc nào anh cũng tỏ thái độ căm ghét tôi hết vậy? Tôi đáng ghét lắm hả?
– Cô đâu có đáng ghét… – Tuấn mở mắt ngồi dậy nhìn Phương đăm đăm – … mà cô vô cùng đáng ghét.
– Anh…
Không biết đã bao nhiêu lần Tuấn khiến cho Phương tức muốn khóc. Nàng đỏ mặt tía tai khi bị một nhân viên dưới quyền của ba mình lên mặt, đó là điều chưa từng xảy ra bao giờ.
– Muốn khóc lắm hả? Muốn thì cứ khóc tu tu lên đi rồi chạy về méc ba. Ba ơi ba à… – Tuấn vừa nói vừa nhại giọng – … ba nên xem lại việc nhận người này vào làm.
– Vừa phải thôi nha!
Phương giẫm chân tức tưởi rồi ôm mặt khóc thật. Nàng ngồi thụp xuống trước mặt Tuấn khóc nấc lên thành tiếng. Chưa có ai dám chọc ghẹo nàng như Tuấn, chưa có ai dám bêu xấu nàng trước mặt đám thuộc hạ của cha. Chỉ có gã này thôi, cái gã đẹp trai nhưng đáng ghét quá đi. Bờ vai run run theo tiếng khóc uất ức. Bấy giờ Tuấn mới phát hoảng, anh không ngờ sự trêu đùa của mình lại đi đến cớ sự này. Có lẽ anh đã quá lời hoặc đẩy trò đùa đi quá xa. Tuấn đưa tay vỗ vỗ vai Phương an ủi.
– Tôi… tôi… xin lỗi. Đừng có khóc nữa. Giờ tôi phải làm gì cô mới nín khóc?
Lời dỗ dành càng khiến Phương tủi thân khóc lớn hơn. Những thuộc hạ ở trong các dãy phòng nghe thấy tiếng con gái khóc vội túa ra xem là chuyện gì. Thấy Tuấn đang dìu Phương ngồi lên ghế đá lau nước mắt, mọi người thở dài lắc đầu. Rồi thôi xong, hiểu luôn. Không ai bảo ai, lặng lẽ quay về phòng mình.
– Anh xin lỗi, anh chỉ giỡn với em thôi. Đừng có khóc nữa nghe.
Xưng anh rồi đó hả? Phải chi ngay từ đầu như vậy có phải tốt hơn không? Phương dụi nước mắt nhìn Tuấn thăm dò xem có phải là anh đang nói thật hay lại bỡn cợt nàng. Trông bộ mặt ‘khó ưa’ ấy đang pha chút sợ sệt, Phương tin là Tuấn nói thật.
– Anh là người đầu tiên làm cho t… làm cho… em khóc đó – Phương cúi mặt mân mê tà áo.
– Em tìm anh hay sao mà vào đây?
– À… – Phương lúng túng vì chính nàng cũng không biết mình đến đây làm gì – Định hỏi anh… chuyện của Nga thế nào.
– Khi nãy Nga mới gọi. Ổn cả thôi. Bạn anh khen con bé rất chăm chỉ và có trách nhiệm. Họ còn hứa tăng lương cho nó.
– Vậy hả anh, sao không nghe Nga nói gì với em? – Phương mừng rỡ cầm tay Tuấn rồi ngượng ngùng buông ra.
– Chuyện cũng mới thôi mà.
Cuộc trò chuyện đang có chiều hướng thân thiện thì chuông điện thoại trong túi reo lên. Tuấn lấy ra nhìn vào màn hình rồi chìa tới trước mặt cho Phương xem tên người gọi.
– Nghe thưa ông chủ.
– Anh tới phòng tôi bàn việc.
– Dạ, tới ngay.
Tuấn đứng dậy thả điện thoại vào túi quần. Phương cũng đứng lên cùng.
– Thôi hôm khác nói chuyện tiếp. Giờ anh bận rồi.
Tuấn bước vội trên lối đi nối liền hậu viên với khu chính của tòa biệt thự. Phương hối hả đi sau gọi với theo.
– Chậm chậm, đợi em với.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro