Phần 11
2024-07-30 19:26:33
Đâu phải đây là lần đầu làm tình với Trúc. Suốt hai năm qua, từ khi cướp nàng khỏi tay một thằng chồng nhà quê nghèo khó ngu ngơ thì hắn đã đụ nàng miệt mài. Nhớ lại những ngày đầu lên giường chỉ là hành động cưỡng hiếp, dần dà những lời nói ngon ngọt hứa hẹn khiến Trúc cũng chịu đèn rồi thuận theo gã lúc nào không hay. Giờ thì nàng quá rành rẽ các tư thế, các món nghề trên giường. Hắn thường khai mào bằng cái trò bú liếm lồn nàng, dường như hắn rất thích món này. Lần nào hắn cũng lâm trận cuồng nhiệt như đang ăn miếng thịt sống. Hắn ngậm lồn, thọc lưỡi, nút hột le… cho đến khi khe nứt của Trúc tràn trề rồi lại dùng lưỡi trây ra xung quanh. Hắn gọi đó là “trét bơ”. Mà cũng giống thật, cái lưỡi dài nhám nhúa cứ trây thứ dịch bầy nhầy ứa ra từ khe lồn khiến cho cả khu háng trong thoáng chống đã chèm nhẹp.
Trúc nằm ngửa trên giường, tự tay cởi bỏ chiếc quần lọt khe ném vào mặt gã Long. Hắn chụp lấy đưa lên mũi hít hít, đó là mùi lồn quen thuộc thoang thoảng hòa cùng mùi nước hoa mắc tiền mà nàng xịt lên người trước khi đi.
– Em càng ngày càng bốc lửa. Anh đến đây.
Gã dê xồm nhào lên giường phủ lấy tấm thân thon thả. Trúc quấn lấy thân hình phụng phịu của hắn, cảm nhận con cặc đã cứng lên cấn vào mu lồn. Cả hai quấn quít hôn hít say sưa, hai cái lưỡi điệu nghệ vờn vũ trong khi bàn tay của gã len xuống bóp vú Trúc như điên. Nàng ưỡn người cho cặp vú nhận sâu vào lòng bàn tay đang ra sức nhào nặn.
Bên dưới đã rỉ rả dâm thủy, Trúc cảm thấy thèm được cái lưỡi của hắn chăm sóc như bao lần nhưng hắn cứ nhè hai vú nàng mà ngậm. Trúc uốn éo đẩy đầu hắn lui xuống dưới nhưng hắn cứ cười cười giả lơ. Ha ha, nứng rồi phải không. Hôm nay anh nhất quyết không bú lồn cho em tức chơi. Gã Long cứ rầy rà trên bầu vú mặc cho Trúc nhiều lần ra hiệu. Tức khí, nàng siết cứng hắn lật ngửa ra nệm. Chưa kịp trườn lên trên thì đã bị gã Long siết muốn nghẹt thở.
– Anh là tên khốn, hôm nay bị quỷ ám hay sao vậy? Buông em ra mau.
– Ha ha… Có người nứng lắm rồi.
– Hứ… không biết ai nứng hơn ai.
Gã Long càng siết chặt hơn để Trúc khỏi chạy thoát. Nhưng nhờ sức trẻ và sự mềm dẻo, cuối cùng Trúc cũng hóa giải được gọng kìm của lão già dê. Nàng đưa tay vỗ mạnh vào con cặc đang dựng đứng gục gặc khiến gã Long nhảy dựng vì đau. Chưa hả cơn tức, Trúc chồm tới dùng hai tay bóp cổ vừa nhấn nhấn vừa gào lên.
– Chết anh đi, chết đi… chết nè…
– Thôi thôi… anh thua, chịu thua.
– Nói thua là xong hả?
Trúc bò lên trên quỳ choàng đầu gối qua hai bên vai gã Long, tay nàng cho vào khu háng vạch lớn mai môi lồn rồi úp hẳn cái âm hộ nhớp nhúa lên mặt hắn. Trúc nhấp nhấp cho lồn đè xuống mạnh hơn, nàng thuề thào.
– Dám cà chớn với em hả. Cho anh chết… Ân… chết nè… Ân… đã quá. Hôm nay anh mà không ăn hết cái lồn này thì đừng có nghĩ tới chuyện ăn cơm chiều.
Trúc như con thú say mồi, ngồi trên mặt lão Long cứ thế vạch lồn bắt hắn liếm. Không hiểu sao hôm nay nàng ra nước rất sớm và nhiều. Dòng khí trong trong đặc quánh cứ nối tiếp nhau rỉ rả từ cái lỗ đã nhiều lần được cặc gã Long đâm thọc. Nàng hồi tưởng đến buổi đàm phán ở nhà hàng và nhớ như in khuôn mặt của Tuấn, người thanh niên bí hiểm ngồi cạnh ông trùm Thiên Ân. Trúc tin chắc chưa từng gặp qua người này nhưng nàng có cảm giác đó là nhân vật mà mình cần để tâm đến nhất.
Cái bản mặt cân cân của gã Tuấn khiến Trúc thấy khó chịu trong lòng. Tưởng đẹp trai lắm chắc. Hứ… để rồi coi chị sẽ dạy cho những lễ nghi trong chốn giang hồ. Dù nhỏ tuổi hơn hết nhưng Trúc luôn lên mặt đàn chị với mọi thành viên ở Hắc Long. Cũng phải thôi, địa vị của một quý bà, cận thần thân tín của Hắc Long đại ca thì đố tên nào dám khinh thường. Bởi vậy tâm thế khi Trúc xuất hiện trước người khác cũng cứ như đang ở đại bản doanh của Hắc Long, có phần kiêu ngạo khinh người. Dù lúc trưa Tuấn có cúi chào nhưng sâu thẳm trong lòng gã không hề xem Trúc là một đại sư tỷ.
– Được rồi, cứ chờ đó – Trúc thì thầm nhưng gã Long đã nghe thấy.
– Nói gì một mình vậy? – Cái lồn nung núc thịt bầy nhầy lập tức trám miệng hắn.
– Lo bú lồn cho em sướng đi. Chuyện của em anh hỏi làm gì? Ân… ân… đúng rồi, thọc sâu vô… ui… ui… nứng chết đi được…
Trúc vừa nhún trên mặt gã Long vừa liên tưởng đến Tuấn. Cho mi chết, nhấp nhấp mấy cái nữa, cho mi chết, tưởng đẹp trai lắm hả? Gã Long nằm dưới cảm thấy ngạc nhiên, hôm nay nàng bắt hắn bú lồn quá lâu mà lại có phần bạo lực hơn thường ngày, đã vậy lỗ lồn sũng nước kinh khủng và liên tục nhíu lại ôm bó cái lưỡi của hắn. Hay do mình ở trên Tây nguyên lâu quá mới xuống nên nó nứng lồn không chịu được? Chắc là vậy rồi.
– Bú nhiêu đó đủ rồi, giờ nằm yên cho em đụ.
Trúc bò xuống, con cặc hơi mềm mềm vì bị bỏ không quá lâu. Nàng gục đầu ngậm ngay khúc thịt thừa vào miệng nút chùn chụt. Khúc gân to lù lù trám ngập cả khoang miệng. Chỉ vài phút là con cặc cứng trở lại. Trúc ngồi xoay lưng, cầm cái giống đực rê dọc đường rãnh rồi đặt đầu khấc vào cái lỗ ngồi xuống. Dù rất nứng nhưng Trúc vẫn làm chậm rãi, nàng không muốn vồ vập khi âm đạo chưa hoàn toàn quen với sự xâm nhập.
Cặc lão Long tuy hơi ngắn nhưng khá to nên nàng luôn thận trọng lúc khai cuộc. Đầu khấc vừa chui lọt qua lỗ thủng màng trinh thì Trúc dừng lại nhún nhè nhẹ, mỗi lần cho nó tiến sâu một chút. Lão long nằm ngửa nhìn chiếc lưng ong trắng ngần phẳng phiu cảm thấy thích thú. Không ngờ từ sau lần hãm hiếp con bé nhà quê ở ngã ba sông, công việc của hắn thuận lợi đến vậy.
Nhất là thời gian này lại thu phục được Thanh Trúc, một dâm nữ trên giường dùng để giải trí hàng đêm, cũng là một quân sư đầy mưu mô. Gã đưa tay xoa xoa tấm lưng ấy như khích lệ, lắng nghe cặc mình nông rộng cái lỗ trơn nhớt để chui vào từng centimet một. Đang đê mê khoái lạc thì ngồi bên trên, Trúc bất ngờ giã xuống. Phập… da thịt vỗ vào nhau phát ra âm thanh thật tuyệt.
Con cặc lù lù bị lồn nàng nuốt trọn vào trong. Cả hai trân mình rú lên trong cảm giác giao cấu thật đê mê. Nhớt khí len theo chỗ tiếp xúc da thịt trào ra làm nhem nhuốc cả khu háng, bê bết quanh cặp môi lồn căng phồng và chảy cả xuống bìu dái. Trúc nhún nhảy trên bụng lão Long khá lâu, cái lồn nứng của nàng càng lúc càng co thắt giam cầm con cặc to khổ khiến gã giang hồ lên cơn tê tái.
Dù cố kiềm lại nhưng âm đạo Trúc hết co vào lại thả lỏng với nhịp điệu ngẫu nhiên khiến gã Long phải tru tréo. Hắn nẩy mông lên cao cùng lúc Trúc dập lồn xuống, con cặc ngắn của hắn có dịp đâm vào sâu thêm một chút rồi bắt đầu cương lên phọt liên hồi. Luồng tinh dịch nóng rực bơm vào tử cung Trúc kích thích lên những vùng thịt nhạy cảm.
Nhưng nàng còn chưa kịp lên đỉnh thì gã Long đã chết yểu, khúc gân to teo lại nhanh chóng rồi tuột luôn khỏi lỗ lồn trong sự uất ức của cô gái trẻ. Trúc rủa thầm, má nó… lần nào cũng vậy, chưa kịp đu theo thì lão già này chết toi mất rồi. Trúc cố nhấn nhấn để vớt vát chút cảm giác nhưng vô ích. Nàng bực bội nhổm dậy treo lồn lơ lửng, cúi nhìn vào khu háng đợi cho khí dừng nhiễu rồi bước xuống giường.
– Chán thiệt luôn.
– Hè hè… anh già rồi.
Lão Long cười nham nhở rồi để nguyên hạ bộ tèm lem nằm ngáy khò khò. Trúc mở tủ lấy cây hàng bằng nhựa lắp cặp pin mới mang vào nhà tắm. Thời gian gần đây nàng luôn cần đến nó vì lão Long chỉ đưa nàng đi được nửa đoạn đường. Ý là trước đó đã để hắn bú lồn rất lâu mà còn hụt hẫng đến vậy. Sức con gái đang tuổi sung mãn càng ngày càng đòi hỏi nhu cầu tình dục cao hơn, còn lão Long thì đang trên đường tuột dốc. Hai thái cực này đương nhiên không thể gặp nhau.
Các huynh đệ võ nghệ cao nhất của Thiên Ân đã tụ họp đông đủ. Xe hơi đậu kín cả một khoảng lớn của khu đất trống mà ông Ân mua nhiều năm trước. Ông dự định sẽ xây một khu liên hợp nơi này nhưng chưa chọn được nhà thầu. Tạm thời nó dùng làm thao trường cho các buổi huấn luyện chiến binh của Thiên Ân. Một võ đài được dựng lên giữa khu đất.
Phía xa có một khán đài cao có đặt ba chiếc ghế to. Đúng 8 giờ sáng, ông Ân dắt theo cô con gái cưng bước lên khán đài. Ông ngồi ở ghế giữa, bên trái là Nhã Phương, bên phải là thầy dạy võ của đám lâu la đang hiện diện ở đây. Ba hồi chiêng vang lên, toàn thể anh em đứng xếp thành một đội hình vuông vức ngước nhìn về phía khán đài. Võ sư, một ông cụ râu tóc bạc phơ nhưng nước da rất hồng hào, cầm trên tay tờ giấy cất giọng vang rền phổ biến luật thi đấu.
Kính gửi tất cả các huynh đệ, những người đã cống hiến máu xương vì sự phồn thịnh và phát triển của Thiên Ân. Do danh hiệu số một ở Thiên Ân được lưu giữ quá nhiều năm chưa có sự thay đổi, nay chiếu theo sắc lệnh của người có quyền cao nhất của tổ chức này, ngài Hồ Thiên Ân, hôm nay tổ chức một cuộc tỷ võ chọn ra người có võ học cao nhất để chỉ định làm đầu lĩnh số một, sẽ gánh vác các trọng trách.
Cuộc thi mang tinh thần thượng võ, tôn vinh tính sáng tạo, đẳng cấp, tài năng và lòng quả cảm, diễn ra trong không khí bình đẳng, không phân biệt lớn nhỏ, cũ mới, cũng không phân biệt mạnh yếu. Chỉ cần có ý muốn tranh đoạt thứ bậc đều có thể tham gia. Tuyệt đối không dùng cuộc thi vào mục đích tư thù, hãm hại lẫn nhau. Chỉ được thi đấu tay không, nghiêm cấm dùng vũ khí, ám khí.
Thi đấu với thể thức thách đấu và loại trực tiếp. Người bị đánh văng khỏi võ đài hoặc rơi vào thế bị khóa không hóa giải được trong 10 nhịp đếm, hoặc ra dấu đầu hàng bị xem là thua cuộc. Khi đối phương đã thua cuộc, tuyệt đối phải dừng lại không được tiếp tục ra đòn. Mọi vi phạm tùy mức độ nặng nhẹ sẽ bị xử lý theo luật của tổ chức Thiên Ân.
Mọi người đứng xếp hàng bên dưới đồng loạt hô vang: “Đã nghe rõ”.
Kết thúc phần đọc điều lệ, võ sư gõ một hồi chiêng, đội hình tách thành hai nhóm đứng hai bên võ đài cùng nhìn về khán đài cúi chào. Cuộc thi chính thức bắt đầu.
Một người trẻ tuổi có dáng không cao không thấp nhưng thân hình chắc nịch trong bộ trang phục võ sinh lách sợi dây chăng xung quanh leo lên sàn đấu.
– Kính thưa toàn thể anh em, với tư cách là người kỳ cựu và được anh em yêu mến, tôi Minh Phong xin được tự ứng cử đầu tiên bước lên thách đấu với nhân vật mới, Mạnh Tuấn.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, tiếng huýt sáo đầy ngưỡng mộ trước một khí thế khai cuộc hừng hực. Tuấn nhìn lên kẻ đang nghênh ngang đi đi lại lại nhìn xuống đám đông. Anh nhận ra đó là gã áo đen hôm trước bị anh xoa đầu khi định ngồi vào băng ghế sau xe hơi cùng ông Ân. Nhìn cơ ngực săn chắc, bước đi rắn rỏi đủ biết hắn là dân có số má.
Nhớ lại lời ông Ân nói lúc gặp lần đầu khen Tuấn đã hạ một lúc ba tên bộ hạ giỏi nhất của Thiên Ân mới hiểu khi đó ông ta chỉ nói đùa. Suy cho cùng thì cũng không thể như thế được. Nếu kẻ giỏi nhất mà èo uột như vậy thì Thiên Ân giải tán đi là vừa. Tuấn trầm ngâm, kẻ đứng trên kia chắc đã nghe mách lẻo về những biến cố hôm đó nên hắn đã ôm hận báo thù cho các huynh đệ. Trông bộ dạng hừng hực khí thế đủ biết hắn nôn nóng đến mức nào.
– Lên đi. Lên đi. Lên đi. Lên đi…
Tiếng vỗ tay theo nhịp thật đồng điệu. Những người đứng gần Tuấn đẩy anh ra trước hàng.
– Lên đi chứ. Sợ à? Vậy xin thua đi… Ha ha…
Một tràng cười giòn tan vang lên. Ngồi trên đài cao nhìn xuống, Nhã Phương chăm chú theo dõi phản ứng của Mạnh Tuấn, nàng đang mong sẽ thấy gã này run rẩy sợ sệt trước khí thế của các vị đại ca. Bản mặt nghênh nghênh đáng ghét kia sẽ nhanh chóng tan chảy trước những võ sinh có đẳng cấp rất cao của Thiên Ân. Ha ha, hóa ra anh cũng chỉ là kẻ tầm thường hèn nhát, bị người ta đẩy lên mà còn chần chừ không dám thi đấu. Từ hôm nay dẹp cái thói dạy đời trước mặt tôi đi nhé.
Tuấn khẽ nhìn lên khán đài, tà áo mong manh của cô tiểu thư tung bay trong gió như ngọn cờ báo hiệu xuất binh. Tuấn mỉm cười leo lên võ đài, cố ý trượt chân đập bụng xuống mặt sàn rồi sượng mặt nhìn quanh quất. Lại một tràng cười vang lên muốn tách đôi mặt đất. Ai nấy ôm bụng quằn quại hả hê.
– Run rồi kìa, xin thua đi để khỏi bị đau… Trời ơi chắc tôi cười đến chết quá…
– Anh Phong ơi, nhớ nhè nhẹ tay thôi nha… Ha ha… Đối thủ của anh sợ đến nỗi bước hụt chân rồi…
Gã tên Minh Phong đứng trên võ đài vẫy tay chào mọi người rồi từ tốn đến gần Tuấn đưa tay cho anh nắm lấy. Khi hai bàn tay của hai kẻ học võ nắm chặt vào nhau, Tuấn có thể ước lượng được sức mạnh của đối phương và thầm mỉm cười với chính mình. Bằng phong thái giương giương tự đắc, Phong kéo Tuấn đứng dậy trong một tư thế rất đàn anh. Một tràng vỗ tay tán dương rào rào nổi lên.
– Chơi đẹp thế anh Phong!!! Nhớ nhẹ tay với em nó nhé!!!
Hai đấu sĩ đứng về hai góc võ đài chào mọi người lần nữa rồi đối diện chào nhau. Tiếng chiêng vang lên, xèn… g…
Minh Phong với khí thế rửa hận đã nhanh chóng nhập cuộc, bước chân thoăn thoắt di chuyển trong bộ tấn tiếp cận ngay Mạnh Tuấn. Trong khi đó thì Tuấn vẫn giả ngu giả khờ lờ đờ cung tay thủ võ. Ngồi trên khán đài, ông Ân nghiêng sang phải nói khẽ vào tai vị võ sư.
– Ông nghĩ ai sẽ thắng?
Vị võ sư ung dung se se hàng ria mép mỉm cười.
– Minh Phong khá giỏi, nó là một trong những học trò cưng của tôi nhưng tính khí của nó rất nóng nảy thiếu chín chắn. Đối thủ là Mạnh Tuấn, khi nãy cố tình tiếp cận bằng cái nắm tay mà mắt thường đều cho là hèn mọn, nhưng đằng sau đó là cả một ý đồ thâm sâu.
– Ha ha… – Ông Ân gật gù, lời lý giải của vị võ sư khiến ông sáng ra vấn đề.
– Nếu Mạnh Tuấn thực sự dùng chiêu đó, chứng tỏ hắn là kẻ rất có kinh nghiệm thực chiến, là một đối thủ vô cùng đáng gờm. Còn ngược lại hắn sẽ làm trò hề trên võ đài. Nhưng trông những múi cơ cuồn cuộn trên người, tôi nghiêng về vế thứ nhất.
Tuấn chỉ hơi chuyển động nhẹ và rời vị trí chừng vài tấc, trong khi đối phương đang sáp chuẩn bị ra đòn. Bốp… một cú đá tạt sườn trúng đích. Cẳng chân nhanh chóng thu về khiến đôi tay Tuấn chụp hụp. Tiếng vỗ tay reo hò dậy lên. Tuấn không quan tâm đến khán giả, vừa rồi anh đã nhận được một cú thăm dò của đối phương. Lực đá không mạnh nhưng đủ bẻ gãy xương sườn một kẻ không có nghề. Ngồi trên cao, Nhã Phương đứng bật dậy vỗ tay tán thưởng. Ngay sau đó, Phong nhá cú đá vào mặt, tay Tuấn vội dơ lên đỡ thì cẳng chân lập tức chuyển hướng quất thẳng vào vùng bụng. Tuấn bị hất bay ra xa nằm sõng soài trên sàn đấu.
– Hay quá anh Phong ơi… Anh Phong vô địch!!!
Nhã Phương lại bật dậy lần nữa vỗ tay rối rít. Ngồi ở giữa, ông Ân lại nói nhỏ với võ sư.
– Giờ ông có đổi ý không?
– Không – Lời khẳng định chắc như đinh đóng cột.
Tuấn loay hoay chưa ngồi dậy được thì Phong đến bên cạnh đưa tay. Tuấn nắm lấy rồi được Phong kéo đứng dậy.
– Hô la… anh Phong ơi, anh thật là có tinh thần thượng võ. Sát thôi, lên nào…
Tuấn đứng dậy nhìn Phong bằng ánh mắt khác hẳn với lúc lên võ đài. Khóe miệng chợt mỉm cười khiến Phong khó nghĩ. Một giọng nói đanh thép cất lên.
– Mệt chưa? Đến tôi nhé!
Bất ngờ, Tuấn tung nắm đấm cực mạnh khiến Phong phải dùng cả hai tay gạt đi. Đòn nghi binh khiến bên dưới mất phòng bị. Rồi không hiểu từ đâu và từ lúc nào, chân phải của Tuấn bung cực nhanh trúng ngay vào bụng hất đối thủ bay thẳng vào dây văng rồi dội ngược trở lại sấp mặt trên sàn đấu. Cả một bầu không khí chùng xuống. Những ánh mắt miệt thị mở to trân trối.
Quai hàm bọn họ như rớt xuống tận rốn, những tiếng cười chế giễu im bặt đến mức có thể nghe rõ hơi thở dồn dập của kẻ vừa bị phản đòn. Như một hành động đáp lễ, Tuấn đến trước mặt đưa tay kéo Phong dậy nhưng hắn gạt đi. Cú đá khá mạnh khiến Phong căng tức cả khoang bụng. Nếu là người bình thường chắc hàng xương sườn trước ngực đã gãy nát.
– Anh nhắm sức còn chịu nổi không? Nếu không ta nên dừng lại ở đây.
– Xấc láo.
Phong lao vào tấn công bằng những đòn đốn chân trụ đối thủ nhưng không thể trúng đích. Bộ pháp của Tuấn quá nhanh, không chỉ né tránh thuần thục mà còn bồi liên tiếp vào mặt Phong những quả đấm nảy lửa khiến gã choáng váng phải lùi ra xa đổi chiến thuật. Tức giận khi bị đối phương châm chọc, Phong nổi khùng tiếp tục lao vào. Một cú song phi đạp thẳng vào mặt Tuấn rất hiểm ác.
Tuấn hạ người đứng tấn, chân trái làm trụ, chân phải xoay nửa vòng hội tụ lực gia tốc. Gót giày của anh công phá trực diện vào bàn chân vừa lao tới của Phong tạo nên lực phản đòn cùng phương nhưng ngược chiều. Phong rú lên đau đớn, hắn tưởng như khớp gối bị thun lại, cả người bị đánh bay khỏi võ đài cày xuống mặt đất một đường dài tung bụi. Cảnh tượng ấy chẳng khác gì chiếc xe con tông trực diện với xe tải rồi lãnh đủ phản lực do mình tạo ra.
Cả ba người trên khán đài bật dậy cùng tái sắc. Nhã Phương không ngờ Tuấn lại thiện chiến đến vậy, ông Ân và võ sư thì cứ tưởng Tuấn sẽ né đòn phi thân, thật không thể tin được anh lại chọn giải pháp đối lực trực diện. Đây là một lối chơi mạo hiểm vì nó có thể phương hại cho cả hai phía. Thế nhưng chẳng những chân của Tuấn không hề hấn gì mà đối phương đã không thể đứng lên được nữa.
Không chỉ có thể lực mà còn là kỹ năng, đúng vậy, một kỹ năng chiến đấu tuyệt vời, ru ngủ đối phương, thăm dò thực lực rồi nhanh chóng hạ gục. Tuấn nhún người bay qua khỏi hàng dây văng trụ vững trên hai chân trên mặt đất. Chỗ vừa đáp xuống lún sâu hai vết giày. Anh tiến đến ngồi nhón trên gót chân đỡ Phong dậy. Tuấn nắn nắn bàn tay vào xương đùi và cảm thấy yên tâm. Là một cao thủ, Phong thừa biết cú phản đòn của Tuấn đã có nương tay. Nếu dùng đủ lực chắc xương chân của Phong đã gãy đôi xuyên ra bên ngoài.
– Xin lỗi vì đã lỡ tay. Anh ổn chứ? Lát nữa tôi sẽ mang cho anh một bài thuốc để băng bó, nó sẽ giúp anh bình phục rất nhanh.
– Cảm ơn!
– Choàng tay qua cổ, tôi cõng anh qua lều y tế.
Phong xìu mặt nhăn nhó ngồi dậy đu trên vai Tuấn. Trong lòng hắn đã tiêu tan mọi hiềm khích ganh ghét, chỉ còn lại sự ngưỡng mộ trước một con người đầy bản lĩnh. Rõ ràng số đông đứng về phía Phong hùa nhau sỉ nhục khi Tuấn thượng đài bằng cách bò, nhưng kết quả quá rõ ràng khiến không một ai có thể nghĩ khác.
Ông Ân ngồi trở lại ghế, nét mặt giãn ra sau khi nghiền ngẫm nhiều điều. Nhã Phương cũng thẫn thờ rơi vào chỗ ngồi, đến giờ cô vẫn không tin những gì vừa diễn ra. Cũng phải thôi, nhân vật số ba của Thiên Ân oai hùng là thế, vậy mà chỉ một cú đá đã khiến anh ta bay vào không trung như bong bóng bị thủng lỗ. Khi Tuấn trở ra từ lều sơ cứu, anh không lên sàn đấu theo cách thông thường mà lấy đà hai bước rồi lộn nhào một vòng trụ vững giữa võ đài, hiên ngang như cột chống trời. Tuấn cung tay từ tốn.
– Kính thưa toàn thể bằng hữu, thật có lỗi nếu sự việc vừa rồi khiến mọi người đau lòng, nhưng tỷ võ là thế. Với tư cách là người thắng trận đầu tiên, tôi xin ra lời thách đấu trận thứ hai, mong được học hỏi các cao thủ còn lại. Xin hỏi, ai sẽ là người tiếp theo?
Đúng ra Quý Bình, nhân vật số hai của Thiên Ân sẽ lên sàn. Nhưng người này đã bị gãy tay trong lần ra mắt của Tuấn nên đấu sĩ kế tiếp đương nhiên là nhân vật đang giữ vị trí số một, Hà Thanh. Đây là một con người trầm tính, cũng là học trò cưng của vị võ sư ngồi trên kia. Giờ mới thực sự là lúc cân não khi phải trả lời câu hỏi của ông Ân, ai sẽ thắng cuộc?
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro