Phần 37
2020-12-25 12:29:00
Mặt trời lại dần hiện ra phía sau dãy nhà, đêm đã qua và ngày lại đến. Cái vẻ đẹp đầm thấm ồn ào lại hiện ra trước mắt tôi. Ngồi đờ người ra trước bình minh, tôi hít cái không khí mát rượi vào phổi mình. Thở dài mệt mỏi, hôm nay phải đi họp phụ huynh cho con nhỏ nữa, vãi thật. Thế là sáng nay tôi phải xin nghỉ một lúc để đi họp, tắm rửa đánh răng xong, tôi lại tò tò đi xuống dưới nhà. Sáng sớm tinh mơ đã thấy ồn ào dưới bếp, tôi ngó đầu vào xem.
– Làm gì ồn ào sáng sớm thế, quậy à. – Tôi nói vọng vào.
– Làm bữa sáng – nhỏ quay lại mặt mài lem luốc như con mèo.
Tôi bước đến gần nhỏ, đưa tay quẹt lấy cái vết lọ trên mặt nhỏ.
– Nhà này có sài than gì đâu mà mặt dính lọ thế này – tôi vừa nói vừa chùi cho nhỏ.
Cái cảm giác mịn màng lan tỏa trên đầu ngón tay tôi, đúng là da mặt con gái sờ thích thật, ai như mình. Tôi vừa suy diễn vừa cười, đang chăm chú lau thì nhỏ thỏ thẻ hỏi.
– Xong chưa á, hết dính rồi chưa?
– Rồi xong rồi, ra đi để anh làm. – Tôi nói rồi đeo tạp dề vào.
Cũng chỉ là mấy tô mì gói mà nhỏ làm lộn xộn hết cả lên.
– Lần sau bỏ trứng vào mà nó trào bọt nhiều quá thì hạ lửa xuống biết không? – Tôi vừa làm vừa chỉ…
Nhỏ chỉ im lặng nhịn tôi, rồi khe khẽ gật gật cái đầu lia lịa.
– Rồi xong rồi đó – tôi bưng hai tô mì xào ra bàn ăn.
Vừa ăn vừa nhâm nhi ly cà phê đen buổi sáng thì còn gì bằng, nghĩ ngợi lung tung thì nhìn đồng hồ cũng đã tới giờ rồi.
– Giữ nhà nghe, anh đi đây – tôi nói rồi dắt con xe ra.
– Khoan, em đi nữa. – Nhỏ la lớn…
– Đi làm gì, đi họp cho em chứ có phải đi chơi đâu trời – tôi thở dài.
– Hông, sẵn tiện em ra chỗ tụi con Trinh luôn.
– Tưởng gì tốt lành, hóa ra đi chơi.
Dắt con xe ra ngoài, ngồi đợi con nhỏ khóa cổng xong rồi lại đi. Thả mắt ngắm nhìn những bộ đồ công sở bó sát trên dòng người đông đúc, đâu đó vẫn có những bé teen nhí nhảnh với cái quần đùi không thể ngắn hơn đang vi vu buổi sáng. Nhìn thôi cũng thèm, đó cũng là 1 điểm mà tôi yêu thích ở Sài Gòn. Con nhỏ ngồi sao im lặng, hai tay đặt lên hông tôi làm điểm tựa. Tôi vừa chạy vừa ngáp dài mệt mỏi thì nhỏ chòm ra phía trước hỏi khẽ.
– Đêm qua anh ngủ trễ à?? – Cái giọng ngọt ngào vang lên.
– Ừ – tôi nói cục ngũng…
– Ừ ừ ừ ừ ừ – nhỏ ừ một hơi.
– Củ lạc giòn tan? – Tôi hỏi…
– Hông gì – cái giọng lộ vẻ giận dỗi…
– Ờ – tôi cũng chỉ ờ cho qua…
Cả hai im lặng một lúc rồi cũng đến trường con nhỏ, lúc này trước cổng đông nghẹt người, già trẻ đều có, nét mặt ai cũng có cái vẻ căng thẳng tức tối. Chắc lại tiếc thời gian cho con cái đây, tôi nghĩ thầm.
– Dừng đây được rồi – nhỏ nói…
Nhỏ bước xuống xe rồi đá cái bốp vào xe tôi, đêm hôm qua thức cũng hơi khuya nên tôi cũng hơi bực bội.
– Cái gì nữa thế – tôi quát…
Nhỏ giậm chân rồi quay đi bỏ mặc tôi đang đơ ra vì nóng giận.
Cất con xe vào trong sân rồi bước vào trong, lần mò mãi thì cũng đến lớp của con nhỏ.
– Đây rồi phòng 1.
Lựa một chỗ thoáng cạnh góc phòng, tôi bước nhẹ nhàng vào ngồi im lặng. Đảo mắt nhìn quanh toàn mấy anh chị không chán.
Tôi thở dài một lúc thì có hai bóng người bước vào, một người ngồi cạnh tôi chắc là phụ huynh của đứa học sinh nào rồi. Đang ngồi dòm ra cửa sổ chẳng để ý thì một bàn tay nhỏ nhắn đặt lên vai tôi.
– Hù – cái giọng quen thuộc.
Tôi giật mình quay lại thì thấy cái gương mặt trắng ngần quen thuộc.
– Ủa em đi đâu đây – thì ra là Quỳnh Nga…
– Đi họp phụ huynh học sinh haha – em cười.
– Em làm gì có con mà bày đặt đi họp – tôi trêu…
– Thế mấy người đi đâu đây mà bày đặt xùy xùy.
– …
Ngồi nói chuyện với em và nghe cô chủ nhiệm của con nhỏ sinh hoạt một lúc thì cũng đến phần quan trọng.
Xong. Dòng người tan ra như ông vỡ tổ, tôi dắt con xe cũ kỹ vào trở về công ty.
Loáng thoáng đã trưa, nắng lên cao, gió như chợt khựng lại. Tôi nằm uể oải trong cái 4 bức tường ngục tối. Đang nằm thiêu thiêu định ngủ thì thằng Vinh bàn bênh cạnh vỗ vai tôi.
– Ê…
– Wtf – tôi hỏi…
– Bồ mày kìa – nó nói…
– Tao làm đếch gì có bồ – tôi vừa nói vừa ngáp dài…
– Kia kìa – nó chỉ…
Tôi ngước lên nhìn thì thấy em đang đứng trước cửa phòng nhìn tôi, tôi đơ ra rồi tiếng lại chỗ em.
– Em đi đâu đây.
– Đi rũ anh đi ăn trưa chứ gì.
– Ặc.
– Ặc gì đùa thôi, em làm người mẫu đại diện cho công ty anh mà anh không biết à. – Em hầm hực…
– Anh đâu có làm bên bộ phận đó đâu mà biết.
– Xùy xùy xùy, thôi đi anh trưa rồi…
… Bạn đang đọc truyện Lạc lõng tại nguồn: http://bimdep.vip/lac-long/
Bước chân nhẹ tênh trên con đường đầy nắng, tôi bước đi trong tiếng thở mệt nhọc dưới ánh nắng gắt từng chút một, em đi bên cạnh tôi, đôi bàn tay nhỏ nhắn bấu chặt vào tay tôi, em điệu đà trong cái váy màu hồng xoè trong nắng, em cười thì thầm bên cạnh tôi.
– Cười gì mà cười hoài thế em – tôi nói nhỏ vào tai em.
– Hì hì, dạ hông có gì – em cười bẽn lẽn.
– Thật không đó trời, nghi quá – tôi nhe răng cười…
– Xì xì nghi gì mà nghi – em lườm tôi.
– Thì nghi chứ sao, tự dưng lại cười rồi lại bảo không có gì?
– Thật mà hông có gì hết đâu hề hề – em lại cười.
– Em có em không? – Tôi vừa đi vừa bắt chuyện nói.
– Dạ hông, em là con 1 hề hề – em cười nhe răng để lộ 2 cái đồng tiền chúm chím trên má.
– Vậy chắc em không biết làm sao để có em trai rồi haha – tôi cười lớn…
– Thì ba mẹ sinh ra chứ sao? – Em lộ vẻ tò mò…
– Không, tự mình làm có em bé luôn cơ. – Tôi cười gian.
– Ơ sao mà được, anh xạo quá.
– Được mới ghê chứ haha – tôi cười lớn…
– Làm cách nào nói em nghe coi, không được là ăn đấm nghe chưa. – Em đưa nắm đấm lên hù tôi.
– Thì còn nhỏ á, anh mê có em lắm, cái bửa kia anh hỏi mẹ anh là làm sao có em bé… – tôi lấp lững.
– Rồi rồi sao nữa – em hớ cái mặt ra.
– Thì cái mẹ anh nói là: Ăn kho quẹt 3 ngày không uống nước, rồi ị ra cục cứt khô rồi nặng thành em bé.
Vừa dứt tiếng là em đã cười phá lên giữa dòng người đang ngược xuôi.
– Ôi là trời hahahhahâh – em lại cười…
– Be bé cái mồm thôi, người ta nhìn kìa – tôi che cái miệng em lại.
… Bạn đang đọc truyện Lạc lõng tại nguồn: http://bimdep.vip/lac-long/
Thời gian dần trôi qua trong âm thanh êm ã giữa trưa hè, tôi bước về công ty một mình, em thì đi qua chỗ kia để chụp hình quảng bá sản phẩm trong công ty tôi, đang lấp lững bước vào thang máy bước lên phòng làm việc thì thấy cái bộ mặt trời đánh của thằng Trưởng Phòng hầm hầm bước vào. Tôi cũng như một thằng nhân viên quèn gật đầu chào một cái cho có lệ.
Bước vào phòng làm việc thì thấy mấy thằng làm chung đang xì xà xì xầm bàn tán một chuyện gì đó.
– Có gì thế tụi bây – tôi hỏi…
– Đệch ngựa vờ lờ lắm mày, nãy mày đi ăn thì thằng trưởng phòng cũng bày đặt lại rũ con trân đi ăn, mà con này không có chịu…
– Đệch rồi sao nữa – tôi hỏi tiếp…
– Rồi thằng tp nắm tay con này lôi đi, con này cũng đâu vừa, vùnng tay ra tán cho một phát.
– Ối đệch ngựa vờ lờ ghê thế – tôi há hốc.
– Đm chuẩn bị tinh thần, tí nó vào hành xác tụi mình cho coi.
– Đệch, giận cá chém thớt à – tôi trợn mắt.
– Chứ sao, đm thừa hiểu thằng cờ hó đó mà.
– Thôi đm về làm việc, tí nó kiếm cớ chửi bây giờ.
– Giải tán – tôi hô to…
Thế là mạnh thằng nào thằng nấy về chỗ làm, một thoáng sau thì thằng trưởng phòng bước vào xã một hồi, nào là:
– Anh abc là việc như con cờ lờ, còn anh xyz chỉ biết sờ lờ thôi, còn làm việc thì như cái con cờ.
Tôi cũng chẳng thèm nghe, vì nhét hai viên cao su vào lỗ tai rồi. Kệ con mẹ thằng đó, miễn éo dính tới mình là được rồi.
Mà cái con bé này máu thật, thằng trưởng phòng mà nó tát chẳng thèm nghĩ ngợi gì. Từng nhịp thở chầm chậm trong không gian im lặng, thời gian cũng đã trôi, trôi qua trong buồn tẽ và im lặng. Tôi ngáp dài dụi mắt nhìn vào cái đồng hồ trên tay thì đã 4h45 rồi, lắc cổ vài cái rồi chuẩn bị về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro