Phần 38
2020-12-25 12:29:00
Bước vào thang máy chật kín người, tôi nép vào một góc nhỏ tận cùng đứng đợi, cánh cửa sắt khép lại, tôi ngước lên nhìn ánh sáng dần dần lùi xuống theo từng con số. Cửa mở, một làn gió mát lạnh thổi vào mát mẻ và êm dịu. Bước xuống dắt con xe ghẻ của mình định về thì thấy nhỏ Trân đang loay hoay ở đó. Tôi bước lại hỏi:
– Xe em bị gì à? – Tôi nói nhỏ từ đằng sau…
– Hả? Dạ – nhỏ giật bắn.
– Sau còn loay hoay ở đây chưa chịu về nữa – tôi nói to…
– Em đợi anh về chung – nhỏ nhe răng cười, nụ cười ấp áp êm dịu.
– Có chung đường đâu mà về trời – tôi nhíu mày…
– À ờ thì… em qua nhà bạn chung đường nhà anh luôn.
– Anh đâu nhớ là nói cho em biết nhà anh đâu ta, sao biết hay vậy kìa. Mướn thám tữ điều tra à – tôi tròn mắt.
– Á trời tự tin gớm, làm như idol hem bằng. – Nhỏ le lưỡi trêu.
– Vậy sao biết nhà tui đây hả…
– Kệ em, miễn em muốn là được.
– Ngang quá ha – tôi nhéo lỗ tai nhỏ…
– A đau thả em ra…
Vừa nói vừa dắt xe ra cùng với nhỏ ra trước công ty, đi ngang cái cầu thang thì đụng ngay cái thằng trưởng phòng. Tôi chỉ thốt lên…
– Đan mạch…
Nhưng rồi cũng kệ, tôi chừng chờ lại một chút nhìn sang con nhỏ thì thấy nhỏ cúi mặt bước qua, tui cũng làm thinh không đá động tới chuyện thằng trưởng phòng. Bước khỏi nhà xe, ánh nắng chiều tà hắc vào mặt, đưa tay dụi dụi con mặt rồi che cho con nhỏ thể hiện chút gì đó gọi là ga lăng.
– Đứng nép vào anh này – tôi nói nhỏ…
– Dạ hìhì, nắng quá anh ha…
– Mát mà…
– Ơ mát mà đưa tay che kín mặt vậy à, xạo xự quá…
– Thiệt mát thiệt mà, có mỗi em là thấy nắng thôi.
– Cái anh này điênnnnn thật – nhỏ cười tít mắt.
Chuẩn bị leo lên xe phóng đi thì thấy cái dáng người nhỏ nhắn đang ngồi trên cái ghế đá trước công ty, tôi dựng xe lại rồi bước đến, tôi lay nhẹ vào bờ vai nhỏ nhắn ấy.
– Ê…
Bờ vai nhỏ khẽ giật mình quay lại, đôi mắt đen lái to tròn nhìn chăm chú vào tôi, cái má phụng phịu hồng hào dưới ánh nắng ban chiều. Thì ra là nhỏ Tuyền.
– Sao em ngồi đây? – Tôi bất giác hỏi.
– Đi chơi gần đây, sẵn qua đây đợi anh tán quá giang về – nhỏ nói với cái giọng lạnh lùng xen chút hờn dỗi.
– Ừ vậy lại đây anh đưa cho về.
– Thôi, để tự đón xe bus về, không dám làm kỳ đà cản mũi – giọng nhỏ hời hợt.
– Nói nhảm cái gì thế?
– Bồ anh kia kìa, nói gì nữa – giọng nhỏ thoáng buồn…
– Bạn thôi bồ gì, nhanh chiều rồi, về còn ăn cơm…
Tôi nắm tay nhỏ lôi đi chả thèm quan tâm tới cái phãn ứng của con nhỏ, quay lại chỗ cái xe thì thấy ngay cái vẻ ngạc nhiên tò mò của nhỏ Trân. Nhỏ ấp úng nhìn tôi thoáng chút buồn.
– Ai đây anh? – Cái giọng nói run run vang lên…
– À con bé này… à… em anh – tôi giật mình nói đại…
– Em anh??? – Nhỏ ngạc nhiên…
– Ừ em anh, thôi về lẹ…
Từng vòng quay bánh xe lăn trên mặt đường êm ã, không gian im lặng chỉ còn từng nhịp thở khe khẽ trong gió. Gương mặt nhỏ Trân dường như đang buồn thì phải, nhỏ Tuyền ngồi sau cũng im re không nói lời nào. Tôi cũng chả thèm nói, cứ để mọi chuyện diễn ra theo cách tự nhiên mà thôi. Hít một hơi không khí mát mẻ vào trong rồi thở phào, đưa mát nhìn theo từng cảnh vật đang giật lùi về phía sau, từng dòng người hối hả ngược xuôi dưới ánh nắng màu cam dịu nhẹ, nào là những người làm việc như tôi đang chạy đua với thời gian về nhà còn có những người công nhân cũng đang tan ca, trên gương mặt đó vẫn còn hiện những nỗi lo toan chén cơm manh áo, nhưng họ vẫn cười, vẫn tin tưởng vào một tương lai tốt đẹp hơn, tương lai tươi sáng phía trước. Từng giọt mồ hôi lăn dài trên má, trời tự dưng nóng lên dù chỉ ít phút trước thôi còn mát rượi. Đưa vạt áo lên lau cho khô đi giọt mồ hôi trên mặt, tôi dụi mắt mệt mỏi.
– Ê ê e e e e chạy đi đâu vậy huốt rồi kìa – nhỏ Tuyền vỗ cái bốp vào eo tôi.
– Hả – tôi giật mình…
– Huốt nhà mình rồi – nhỏ nói lấp lững.
Tôi giật bắn người nhìn lại thì đã chạy qua nhà mình cmnr.
– Thôi tới nhà anh rồi, tí xong việc thì qua nhà anh chơi nhé – tôi quay sang nói với Trân.
– Dạ hìhì, tí em qua ăn ké…
– Ừm…
Quay đầu xe chạy về phía nhà, nhỏ bước xuống mở cửa, còn tôi thì dồn sức dắt con xe vào nhà. Từng bước chân nặng trĩu vào nhà, mệt mỏi bao trùm lấy tôi, bước lên từng bậc cầu thang mà cũng muốn không nỗi nhưng vẫn phải cố, bò hơn được vài bậc thì cái giọng thanh thanh của nhỏ vang lên.
– Tí có ăn cơm không?
– Không, ăn đi tí nấu mì ăn.
Với cái bộ dạng của tôi bây giờ thì không biết có nuốt nỗi gì không nữa thôi thì cứ tắm rồi làm một giấc đi đã…
… Bạn đang đọc truyện Lạc lõng tại nguồn: http://bimdep.vip/lac-long/
Tôi ngồi đó không nói gì, chỉ chợt ngóng cái đầu lên nhìn trên cái cầu thang coi anh có xuống không. Bấc giác tôi chạy vào bếp pha cà phê, tự dưng rồi lại hỏi…
– Mình có uống cà phê bao giờ đâu mà pha trời. Trong nhà này có mỗi anh uống thôi – tôi lầm bầm…
Hễ cứ nhắc đến anh là lại bực mình, suốt ngày cứ gái gú bu xung quanh bực cả mình, mặt thì ngố, tật thì xấu mà chả biết sao lại nhiều người loay hoay xung quanh đến thế. Ghéttttt.
Ghét anh tôi lại trúc giận lên cái con mèo mập này, cà phê đã pha xong mà anh vẫn chưa xuống, càng nghĩ càng bực mình. Đã pha cho rồi mà cũng không chịu mò xuống nữa chứ, chả biết làm cái gì ở trễn nữa. Ngồi cuộn tròn trên cái ghế sofa, kệ không quan tâm nữa.
Chợt có tiếng bấm chuông vọng từ ngoài vào, tôi chạy lật đật ra xe ai, xõ cái dép lào vào chân tôi bước ra thì thấy cái chị lúc nãy.
– Anh Minh đâu rồi em? – Chị vừa cười vừa hỏi.
– Ngủ hay gì rồi – tôi đáp cộc lốc…
– Ừa vậy thôi, để dịp khác chị qua…
– Ừ…
Tôi Ừ một tiếng cụt ngũng rồi quay vào trong, không biết tại sao tôi lại có cái thái độ đó nữa, chắc tại trong người hơi bực, chắc là vậy. Bước vào nhà nhìn thì cũng chỉ có im lặng làm bạn với tôi, anh cũng chẳng thèm xuống, tách cà phê cũng đã nguội. Bước lạch cạch lên phòng anh ngó vào nhìn thì thấy anh đang nằm thiêu thiêu ngủ, đẩy cửa nhẹ nhàng tôi bước vào, tôi đứng đó cạnh anh chỉ nhìn, nhìn tất cả những gì thuộc về anh, mắt nè, mũi nè, miệng nè.
Anh nằm đó ngủ ngon làm mà chẳng hề hay biết sự hiện diện của tôi lúc này, tự dưng tôi lại chui lên giường anh mà nằm cạnh.
– Mày khùng hả tuyền, tự dưng lên giường anh mà nằm…
– Nằm tí thôi mà có sao đâu…
– Gái lứa mất nếch vừa thôi…
– Có gì đâu mà mất, cứ nằm đi không sao đâu.
Tâm trí tôi giằng xéo nhau một lúc rồi cũng xong, tôi chỉ nằm cạnh anh một chút thôi, nằm cạnh người đàn ông mà tôi yêu thương thôi.
… Bạn đang đọc truyện Lạc lõng tại nguồn: http://bimdep.vip/lac-long/
Nếu gọi nhau là tình hờ thì cũng chẳng sau, đơn giản là vì anh quyết định như thế, cho nên em cũng đừng buồn, vì tình cảm hai ta cũng chỉ đến đây thôi…
Ngoài kia trời đã tối, từng ánh đèn le lói sáng dưới đường, đâu đó còn vẫn còn đọng lại những âm thanh cuối chiều. Nhưng đâu đó vẫn còn tiếng khe khẽ của những ánh nắng phía xa, bật dạy sau một giấc ngủ dài quơ tay xung quanh định ngáp một cái thì đụng trúng một cái gì đó bự bự mềm mềm. Liếc còn mắt nhìn sang thì hóa ra là con bé Tuyền, tôi nhìn cái vẻ mặt đang lim dim kia thì bật cười, thường ngày như thế này có phải tốt không, nhìn vừa hiền vừa ngoan. Ngồi dòm con nhỏ mà quên mất cái bụng đang kêu róng cả lên, bật dậy xuống giường nhìn ra phía cửa sổ thì trời đã tối, những ánh đèn hiu hắt dưới những góc đường dường như đang chợt tỉnh sau một giấc ngủ dài.
Hít một hơi thật sâu vào phổi rồi đi vệ sinh, bước lật đật xuống nhà thì thấy tối ôm, vội bật cái bóng đèn lên cho có một chút ánh sáng. Tiếng tik tok tik tok vang trong góc phòng, ngước lên nhìn thì đã 8h kém 15, mặt cái áo ấm vào rồi bước ra ngoài, một cơn gió lạnh chợt đi qua làm tôi khẽ run lên. Đóng chặt cánh cửa sắt lại, nhìn vào nhà một lát rồi quay đầu xe chạy đi, lang thang trong dòng người ồn ào, hít cái mụi vị phố đêm vào người làm bản thân cảm thấy thật nhẹ nhàng, loáng thoáng đâu đó trong cái đống ồn ào náo loạn này có một gương mặt buồn thoáng qua, một gương mặt buồn u ám. Dưng cái hình ảnh đó chỉ hiện diện trong đầu tôi một thoáng chốc, đơn giản là vì họ là người lạ, một người không thân không thích thì việc gì tôi phải quan tâm hay để ý làm gì.
Nghĩ ngợi lung tung một lúc thì cũng qua, giờ cái quan trọng nhất đối với tôi là lắp cho đầy cái bụng này đã. Đảo một vòng rồi tấp vào quán cháo cá bên đường, đậu con xe tấp vào lề rồi bước vào, lựa một cái bàn nhỏ ở tận trong rồi đặt đít ngồi xuống. Tiếng cười nói đâu đó làm tôi tò mò, đưa mắt theo hướng âm thanh đó thì hóa ra là một gia đình, một người chồng một người vợ đang vừa ăn vừa cười với đứa con nhỏ, chỉ thế thôi cũng đủ làm tôi chợt buồn, đủ làm cho tôi suy nghĩ và ước mơ. Ước mình có một gia đình nhỏ, một gia đình nhỏ đã từng có trong giấc mơ. Ấm áp và ngọt ngào, nghĩ rồi lại tự bật cười, chính bản thân đã gạt bỏ đi cái ước mơ đó sao? Chính bản thân mày đã vứt bỏ cái thứ chính bản thân mày ao ước giờ lại suy nghĩ thế sao, mày chẳng đáng được như thế đâu.
– Anh ăn cháo hả? – Một cô nhóc lon ton chạy lại hỏi…
– Ừ, làm tô to nhe em – tôi giật mình rồi đáp…
– Ừm anh chờ tí xíu có liền.
Cô bé chạy đi để lại trong tôi một sự tỉnh táo, để lại trong tôi một chút gì còn gọi là hiện thực, cho hai tay vào túi áo giữ ấm và ngồi chờ, một gương mặt thoáng qua quen thuộc, có phải đó là Cô người tình của tôi? Chợt giật mình khi gương mặt đó càng hiện rõ rệt trong trí nhớ tôi, đúng đúng là cô rồi tôi lẫm bẫm, định mở miệng gọi cô nhưng, cô đang dắt theo một đứa bé tầm 3 4 tuổi, có lẽ đó là con của cô chăng, chắc là phải rồi, có lẽ cô giờ đã có gia đình hạnh phúc và bản thân mình không nên xen vào để gây thêm rắc rối làm gì. Với suy nghĩ thế và tôi im lặng, gục đầu xuống nhìn mặt đất và chờ đợi, chờ tô cháo ấm lòng. Bát cháo đem ra, cái hơi ấm thổi vào lòng bàn tay cho bớt đi cái lạnh lẽo này, vừa ăn vừa nhâm nhi cái điếu thuốc trên miệng.
– Minh phải không? – Một bàn tay mềm mại đặt lên vai tôi.
Chợt giật mình rồi ngước lên nhìn, vẫn gương mặt đó vẫn cái miệng nhỏ nhắn thởu nào là Cô, dù đã cố tránh mặt nhưng sau cô vẫn nhận ra tôi, vẫn nhận cái thằng học trò quậy của cô năm nào.
– Ơ… – tôi lấp lững…
– Hihi, biết ngay là Minh mà – cô cười tít mắt.
– Ơ vẫn còn nhớ sao – tôi cười trừ…
– Chứ sao, mấy năm nay tui tìm mấy người mà hông thấy – cô cười, vẫn còn trẻ con như năm nào…
– Ơ tìm Minh làm gì – tôi há hốc…
– Tìm để biết giờ sống thế nào chứ gì…
– Thì cũng bình thường thôi à, sáng đi làm rồi về ăn ngủ hehe…
– Trời làm như heo không bằng, suốt ngày ăn ngủ ăn ngủ…
– Chứ s haha…
– À quên nữa, chào chú đi con – cô quay sang nói với thằng nhóc…
– Dạ con chào chú ạ – thằng nhỏ khoanh tay lễ phép chào.
– Ừ chào con, con my hả – tôi hỏi…
– Ừa – cô cười gật đầu.
– Ừm vậy cũng yên tâm phần nào – tôi cười…
– Mấy người giờ sao rồi, có bồ chưa hay lại suốt ngày lăng tăng quậy đây – cô chóng nạnh.
– Vẫn chưa hehe, vẫn còn yêu tự do lắm.
– Trời làm như có vợ là ở tù hông bằng mà bày đặt yêu tự do này nọ, lo mà kiếm cô nào dề quản lý đi nhe, cho khỏi lông bông nữa.
– Sẽ cố sẽ cố – tôi gật gật đầu làm bộ…
– Chắc là kén chọn quá đây mà, cần giới thiệu cho vài cô hông – cô cười tít mắt…
– Hông cần đâu, bảnh trai thế này mà cần gì phải giới thiệu.
– Trời tự tin thấy ghê chưa haha…
– Sự thật là vậy mà phải chấp nhận chứ…
– Thôi đưa số đt cho tui đây, để còn tiện liên lạc…
Vừa ăn vừa nói chuyện với cô làm tâm trạng tôi dường như vui lên, tôi cảm thấy thật bình yên biết dường nào, cô đã yên bề gia thất rồi.
– Hai mẹ con xong chưa – một người đàn ông tiến đến…
– Rồi đây – cô quay lại nói…
– Chào anh – tôi đưa tôi ra bắt…
– Ừm chào, anh là? – Người đó hỏi…
– Đây là học trò cưng của em đó anh hehe – cô nói…
– Tôi tên Quan là chồng của my, rất vui khi biết anh…
– Tôi là Minh, tôi cũng rất vui được biết anh…
– Thôi My về đi cũng khuya rồi.
– Ừm tui về nhen mấy người, chào chú về đi con…
– Dạ thưa chú con về.
– Ừm con về – tôi xoa đầu…
– Chào anh…
Cô đi, bỏ lại trong tôi những niềm vui nhỏ, những niềm vui khi biết người mình từng yêu giờ đã có một người đàn ông để tựa vào, một người yêu thương cô thật sự.
Quay trở về nhà sau một cuộc gặp gỡ không báo trước, tôi cứ cười làm như vui lắm ấy, cứ vừa đi vừa hút gió yêu đời, cũng đúng thôi mà. Không biết giờ con nhỏ đã thức chưa hay vẫn còn lim dim nằm ngủ. Bước vào trong, từng bước chân im lặng theo tiếng đồng hồ, một dáng người nhỏ bé vẫn đang ngồi xem TV một cách tỉnh bơ.
– Suốt ngày chiếm giường anh ngủ quài nhé – tôi bước vào nói.
– Ơ…
– Ơ gì, giường đã nhỏ còn lên giành, ôm cứng ngắc làm như anh là gấu bông độc quyền của em không bằng.
– Tại bị mộng du nên ngủ lộn phòng thôi, làm thí gớm – nhỏ trề môi…
– Cháo anh để trong bếp đó nhé, có đói thì lấy mà ăn.
– Ừ…
Vậy là một ngày đã hết và sáng mai là một chuổi ngày dài cho những công việc mới, những bước ngoặt mới trong cuộc đời, và tôi thì cần thêm một giấc ngủ say để nạp năng lượng đã.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro