Phần 36
2020-12-25 12:29:00
Không gian lại im lặng như tờ, ngoài kia vẫn còn tiếng mưa rơi lạch bạch ngoài hiên, mưa to là thế nhưng ngoài phố vẫn còn người lầy lội dưới cơn mưa. Chắc là họ vẫn còn công việc phải làm, còn cái thứ gọi là trách nhiệm. Tôi ngồi gõ lọc cọc trên cái bàn phím, bênh cạnh là cái đống giấy tờ ngổn ngang, mệt nằm dài trên ghế, muốn nhắm mắt ngủ một chút mà cái thằng trưởng phồng cứ lăm le để ý. Nếu nó đéo phải là trưởng phòng thì đệch con ngựa nó xác định rồi.
– Anh trưa rồi đi ăn hông – nhỏ trân đánh nhẹ vào tay tôi.
– Mưa gió vầy đi đâu – tôi thở dài.
– Ừ em quên nữa haiziziz – nhỏ thở dài.
– Tí tạnh mưa đi anh mua gì cho ăn – tôi nói…
– Ừaaa chán – con nhỏ xụ cái mặt xuống.
10 phút sau thì trời bắt đầu cũng tạnh mưa, tôi lật đật chạy xuống công ty qua đường kiếm cái gì đó bỏ bụng, vì cái bao tử nó biểu tình quá trời rồi. Mua hai phần cơm gà xong tôi lại lật đật chạy lên phòng, bà mẹ nó chứ gần tới công ty thì mưa nó đổ cái ào xuống làm ướt hết cả người. Vào cái phòng thì máy lạnh nó thổi hù hụ làm teo cả dái.
– Nè em ăn đi. – Tôi đặt phần cơm gà lên bàn.
– Anh mới đi mua hở – nhỏ hỏi…
– Ừm chứ sao trời, hông lẽ biến ra – tôi vừa nói vừa lau mặt…
– Mắt mưa à…
– Ừ…
– Ngồi xuống em lau cho.
Vừa ăn cơm vừa được gái lau mặt thì sướng vl lắm các bác ạ, đến thằng Vinh ngồi cạnh tôi còn trợn mắt há hốc mồm…
– Khuụ khụ, mùi mẫn quá đê – nó giả vờ ho…
– Hì hì, làm gì có – nhỏ trả lời.
– Ước gì mình cũng được người đẹp lau nhỉ – nó buôn lời chọc…
– Hì hì qua đây em lau cho – nhỏ lè cái lữi ra lêu lêu…
Tôi cũng chỉ chợt phì cười không nói gì.
Thời gian cũng dần trôi qua, đến nay đã được một tuần. Tôi đang năm ngoe ngoẫy trên cái ghế thì tiếng chuông vang lên ngoài cổng. Con nhỏ thì đang lục đồ dưới bếp nên tôi đành phải chạy ra mở cửa, vừa bước ra tới cửa thì thấy người đang đứng trước mặt mình là chú của con nhỏ.
– Vâng chào anh – tôi gật đầu…
Nói xong tôi mở cửa cho người đó bước vào, nói luôn cho các bác biết người này là chú của con nhỏ, người mà những phần đầu có nhắc, khi mình đi ăn với Quỳnh Nga thì thấy con nhỏ cũng đang ngồi ăn với một người, đó chính là người đó đây.
– Có tuyền ở nhà không em? – Anh dũng hỏi tôi…
– Dạ có anh đang sau bếp ấy.
Lúc trước tôi cũng đã có bàn chuyện với ông này rồi, xoay quanh cũng là cái vụ bỏ nhà đi bụi theo trai của con nhỏ thôi. Sau một lúc thì cũng cho con nhỏ ở nhà tôi.
Anh dũng bước vào còn tôi thì khóa cổng rồi mới vào trong. Ngồi trên ghế sofa một lúc thì thấy tiếng xì xà xì xầm dưới bếp.
– Con định ở đây tới bao giờ nữa đây, đây đâu phải là nhà của mình đâu – ông dũng la lớn…
– Kệ con, con không thích về nhà, đừng ép – con nhỏ la oai oái lên.
Tôi thì cũng phải bật dậy chạy vào bếp xem có chuyện gì, vào tới nơi thì thấy con nhỏ đang khóc rưng rưng, tay thì cầm chặt lấy cây dao thái lan.
– Tuyền có gì từ từ nói em. – Tôi giật mình nói…
– Rồi rồi, chú không ép con nữa, đến khi nào con chán chê thì tính tiếp OK? Bỏ dao xuống đi – ông dũng cũng phải đầu hàng.
Nói xong, ổng bước ra về luôn, bỏ lại cái không gian im lặng tràn ngập tiếng khóc của con nhỏ. Tôi bước lại ôm nhẹ con nhỏ vào lòng vỗ về.
– Ngoan đừng khóc, không có gì đâu – tôi vừa nói vừa vỗ về…
– Em hông muốn về, hông muốn về – con nhỏ ôm chặt lấy tôi khóc.
– Ừm em hông muốn về, thì hông ai bắt em về được, anh che chở em mà – tôi vừa nói vừa hôn nhẹ lên chán nhỏ…
– Anh nói thật hông, anh hông đuổi em chứ? – Nhỏ mếu máo…
– Anh mà muốn thì em đâu có còn mà mếu máo ở đây – tôi xoa đầu nhỏ…
– Đáng ghét…
Dứt tiếng con nhỏ cắn vào vai tôi, tôi thì cứ nghiếng răng mà chịu đựng. Với tay lấy cái miếng khăn giấy lau cho nhỏ.
– Khóc gì mà nước mắt nước mũi tèm lem thấy gớm – tôi chề môi…
– Kệ em, ai mượn lau rồi chê – con nhỏ xô nhẹ tôi ra.
– Thôi đi lau mặt đi, rồi anh chở cho đi ăn nay lười nấu cơm quá – tôi chề môi…
– Dạ.
Con nhỏ lật đật chạy lên phòng tắm rửa thay đồ, trong khi chờ đợi con nhỏ, tôi lại ngồi trước cửa phì phèo điếu thuốc. Từng ngụm khói trắng bay lờ đờ dưới ánh nắng ban chiều dần lặng. Tôi thở dài nghĩ ngợi lung tung, từng ngọn gió lạnh lăn tăn bên cạnh, nó cuốn đi những chiếc lá úa vàng rơi rụng. Chờ một lúc thì con nhỏ bước xuống, nhỏ diện một cái quần jean bó lững, với cái áo thun ôm sát người.
Con nhỏ quàng phía sau cổ tôi rồi thì thào.
– Đi nhanh đê, đói quá ời – con nhỏ la lớn làm tôi giật mình.
– Biết rồi cái đồ ham ăn – tôi vuốt mũi nhỏ.
– A a a đau quá, ghét – một cái đấm nhẹ vào ngực của nhỏ dành cho tôi.
Từng ánh đèn bừng sáng lên dưới góc tối của thành phố, từng dòng người lại chen nhau lượn lách, tôi thì cứ thong thả chạy bình thản trên đường, dường như hôm nay con nhỏ mạnh bạo hơn thì phải, cứ ngồi sát vào tôi, nguyên cặp bưởi tì sát vào lưng khiến tôi ngứa ngáy. Không lẽ lại bảo con nhỏ ngồi xích ra với cái lý do vú đè ngợp thở sao? Thôi cứ kệ mà chịu đựng vậy.
– Em muốn ăn gì – tôi quay ra sau hỏi…
– Dạ hả. À bánh xèo hay gì cũng được – nhỏ giật mình lúng túng.
– Đang làm gì mờ ám à – tôi lườm…
– Có đâu, suy nghĩ lung tung.
– Thế sao anh hỏi, mà giật mình tí lọt xe rồi – tôi pha trò.
– Xì xì tại lo ngắm trai thôi – nhỏ cười gian…
– Ai mà bị em ngắm chắc kiếp trước không có tu quá – tôi cười lớn…
– Đá anh chết giờ, lếu láo à – những cú đấm thùm thụp vào lưng tôi.
– Trúng tim đen rồi, haha thị nở.
Dứt tiếng tôi vít gas vụt về phía trước, nhỏ giật mình ôm chặt lấy tôi.
Chạy một lúc dưới những toà nhà san sát nhau thì cũng dừng lại một quán bánh xèo cạnh đường. Chờ đợi một lúc thì cái mùi thơm bay hòa lẫn trong không khí đến mũi tôi. Hít hà một cái cho đỡ đói rồi. Ăn được một lúc thì nhìn sang cái dĩa của con nhỏ bấy nhầy hết trơn.
– Em không biết ăn bánh xèo hả – tôi há hốc.
– Biết biết – nhỏ gật gật đầu làm bộ.
– Thôi nhìn cái bộ dạng này chắc chả biết ăn rồi.
– Đừng có khinh thường em…
Nhỏ chưa dứt tiếng thì tôi gói lại miếng bánh xèo nhét vào miệng nhỏ.
– Ăn đi nói nhiều, làm trò – tôi cười khì…
Nhỏ nhai ngấu nghiến rồi dơ cái ngón cái lên cười khì khì.
– Ăn đi nhìn gì mà nhìn – tôi búng vào mũi nhỏ.
– Gói cho em nữa đi, em không biết làm – nhỏ xụ mặt xuống.
– Vậy mà tài lanh nãy anh hỏi biết ăn không lại gật gật đầu giả bộ – tôi vừa nói vừa gói cho nhỏ.
– A a a a a – nhỏ há họng…
– Đây nè – tôi đút cho nhỏ…
Nhìn cái khung cảnh này khiến bà chủ bán bánh còn phải phì cười.
– 2 Đứa tình quá, làm chị ghen tị quá – chị cười lớn…
– Tình gì đâu chị – nhỏ nhe răng cười…
– Vậy mà không tình, chắc phải kiếm một anh đút cho ăn mới được haha – chị trêu nhỏ…
Ăn uống xong, tôi lại đèo nhỏ chạy vòng vòng.
– Chở em qua công viên đi – nhỏ chọt vào hông tôi…
– Làm gì?
– Chơi chứ gì vậy cũng hỏi?
– Bên đó có gì mà chơi…
– Thì cứ qua đó đi, nói nhiều là ăn bò lụi nhé – nhỏ lườm rồi chọt vào hông tôi.
Lại đảo qua công viên cho con nhỏ chơi, đang đi lang thang một lúc thì có cái bóng hơi quen tiến lại gần.
– Ahahaa, bạn gái anh à – thì ra là Trang.
– Ừ cũng gần thế, sao em ở đây? – Tôi hỏi.
– Dạ em đi làm về mà xe bus hết chuyến rồi nên phải lội bộ về.
– Em tìm được việc làm rồi à – tôi mừng trong lòng…
– Dạ, sau hôm đó em có vào công ty kia phỏng vấn thì người ta nhận, dù lúc đầu lương hơi ít, nhưng cũng tốt hơn công việc kia – em cười đượm buồn.
– Ừm anh cũng mừng cho em, nhà em xa không để anh đưa cho về – công nhận lúc đó ngu thật, nói mà không biết nghĩ.
– Thôi em không phiền anh đâu, vã lại còn cô bé này nữa mà không lẽ bỏ lại sau…
– Ừ hé quên nữa…
– Vậy tống 3 đi – nhỏ nãy giờ im lặng giờ lên tiếng…
– Ừ cũng được…
– Được không anh – Trang hỏi…
– Rồi ok chơi luôn…
Hóa ra nhà của Trang cũng gần đây nên cũng đỡ hơn phần nào, nghĩ lại hoàn cảnh của nhỏ Trang mà thấy chạnh lòng. Xã hội này thúi nát đến thế là cùng. Tôi lại chở nhỏ về, chợt trời hôm nay hơi lạnh hơn mọi ngày, con nhỏ hắt hơi liên tục. Thấy thế tôi đưa tay nhỏ ra phía sau nắm chặt đặt trước bụng.
– Bớt lạnh chưa – tôi hỏi…
– Tay anh ấm thật – nhỏ cười…
– Ừm…
Nhỏ gục đầu vào lưng tôi, tay thì cứ đang chặt vào nhau, gió vẫn không ngừng thổi, nhưng không lạnh chút nào vì cái sự ấm áp của bàn tay tôi đang lan tỏa trong cái không gian ê buốt này.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro