Hành trình tuổi thơ

Phần 94

2024-08-02 21:00:39

Phần 94
– My: Hôm nay con đó có kiếm chuyện gì với hai anh không?

– Tôi: Không, nó không ra quán.

– Tâm: Mong là ngày nào nó cũng đừng ra quán cho sóng yên biển lặng. – Thằng Tâm chắp tay vái trời.

– Tôi: Tiền lương của bọn anh này. Đến mai em khỏi đi bán vé số nữa, dẫn lũ nhỏ đi mua ít đồ ăn về trữ 3 ngày tết còn dùng.

– My: Sao mà nhiều thế?

– Tôi: Ừ. Mà em biết gấp mấy hình ngôi sao rồi hạc giấy các thứ không?

– My: Không, nhưng mà đồ bằng lá cọ thì em gấp được.

– Tôi: Anh đang tính mua cho em ít giấy màu về để em vừa ở nhà trông lũ nhỏ vừa gấp giấy luôn, đỡ phải đi phơi nắng suất ngày, lũ nhỏ cũng thế.

– Tâm: Ừ, tao thấy ý này được đấy.

– My: Nhưng em có biết gấp đâu. Với lại em cũng định bảo hai anh là chị ấy kêu em qua phụ chị làm bánh với phụ chị ấy bán luôn. Em thấy chị ấy làm một mình cả ngày đến nửa đêm mới về mà đáng thương quá nên đã đồng ý rồi.

– Tâm: Thì tùy em, sao cũng được.

– Tôi: Ừ.

Về đến nhà mới, tôi tìm cái nhà tắm để tắm rửa. Cũng may là ở đây có cái giếng nên không lo hết nước. Thả gầu (cái gầu múc nước ấy) xuống giếng kéo nước lên đổ vào cái thùng phi bằng sắt cũ kĩ rồi tôi nhảy vào trong đó tắm luôn, vừa đã vừa khoái.

– Mày tắm xong rồi à? – Thằng Tâm hỏi tôi.

– Tôi: Ừ, đã quá. Nước bao mát.

– Tâm: Đến lượt tao tắm. – Nó lấy đồ đi tắm.

Tôi ra ngoài vươn vai hít thở khí trời. Leo lên cành ổi lớn ngồi, tôi bứt một cái là đẹp đẹp để thổi nhưng mà khổ cái thổi mãi cũng không ra được tiếng.

– Chào anh hàng xóm mới. – Nhỏ Nhi với nhỏ Trúc từ đâu chui ra trước mặt tôi làm tôi ngã ngửa ra đằng sau.

– Uỵchhh!!! – Tiếng lưng tôi tiếp đất ngoạn mục.

– Ông có sao không? Không cần phản ứng dữ dội thế đâu. – Hai nhỏ chạy đến đỡ tôi dậy. Tôi lồm cồm vừa đứng dậy vừa xoa xoa cái lưng của mình.

– Hai bà là ma à? Tự dưng mọc thù lù một à không, hai đống trước mặt.

– Trúc: Có tật mới giật mình.

– Tôi: Tật cái con khỉ khô, nửa đêm nửa hôm mà đi đứng như ma ấy, lại cộng thêm cái nhan sắc của bà thì đến tôn ngộ không ra đây nhìn thấy bà cũng đứng tim mà chết.

– Ý ông là sao hả? – Nhỏ này vén tay áo lên.

– Người thông minh nghe là hiểu thôi. Không cần nói lại lần hai. – Tôi nói móc.

– Nhi: Thôi thôi, cho tui xin đi. Hai ông bà thôi giùm cho hàng xóm ngủ.

– Trúc: Tại ống đụng tao trước.

– Biết rồi biết rồi. Bà ngoan, bà hiền. – Nhỏ Nhi can hai đứa tôi ra rồi quay sang tôi. – Mấy ông dọn đồ xong rồi à?

– Tôi: Ừ, con bé với mấy đứa nhỏ dọn rồi.

– Nhi: Ông có tính làm tiệc tân gia không?

– Tôi: Không.

– Nhi: Why?

– Tôi: Có gạo đâu mà ăn tân gia, bà tài trợ nhá?

– Nhi: Sao lại là tui? Kêu bà Trúc kìa. – Nhỏ Nhi đùn đẩy sang cho nhỏ Trúc.

– Trúc: Tui không biết đâu, mơ đi.

– Tôi: Xìììì, thế mà bảo… Mà nhà hai bà ở đâu vậy?

– Nhi: Nói rồi mà, đây nè. – Nhỏ chỉ vào hai căn nhà xây bên cạnh nhà mới của tôi.

– Không phải chứ, chẳng lẽ mình xui dữ vậy. – Tôi thốt thầm.

– Mày nói chuyện với ai vậy Đức? – Thằng Tâm mặc mỗi một quần đùi siêu nhân bước ra.

Hai nhỏ trợn mắt nhìn nó rồi ôm bụng cười sặc sụa. Thằng Tâm thì đứng ngơ ngác gãi đầu.

– Nhi ơi!!!

– Nhi: Mẹ tui gọi, thôi tui về nha.

– Tâm: Vừa qua mà về sớm thế?

– Trúc: Tui cũng về luôn đây.

Nói rồi hai nhỏ đó đi về.

– Tôi: Đi thanh thản, không tiễn nhé.

Nhỏ Trúc còn quay lại dứ dứ nắm đấm khè tôi nữa.

Đợi hai nhỏ kia khuất bóng sau bức tường, tôi lót chiếc dép ngồi xuống gốc cây ổi. Thằng Tâm cũng ngồi xuống chỗ tôi.

– Tâm: Lại nhớ nhà à?

– Tôi: Ừ.

– Tâm: Mày không về nhà thật hả?

– Tôi: Nhà nào?

– Tâm: Nhà mày chứ nhà nào? Chắc giờ này họ đang mong mày lắm đó.

– Tôi: Biết là mong nhưng tao vẫn không thể về được.

– Tâm: Tại sao?

– Tôi: Nhiều vấn đề lắm.

– Tâm: Mày có xem tao là bạn không?

– Tôi: Không, mày hỏi tào lao gì thế.

– Tâm: Nếu xem tao là bạn thì kể tao nghe xem, biết đâu tao giúp được mày thì sao. Từ trước đến giờ toàn là mày giúp bọn tao, từ chỗ ăn đến chỗ ở, cả việc làm nữa. Mày cũng phải cho bọn tao cơ hội giúp lại mày chứ.

– Tôi: Bọn mày đừng đòi trả ơn tao, tao không có làm gì cho chúng mày cả, tất cả là do sự cố gắng của bọn mày. Vả lại tao còn nợ bọn mày một mạng nữa, nếu không có bọn mày chắc tao đi đời lâu rồi.

– Tâm: Nhưng mà bọn tao chả biết gì về mày cả.

– Tôi: Mày đừng quan tâm điều đó, mày cứ biết tao của bây giờ là đủ rồi. Thôi tao buồn ngủ rồi, mày cũng vào ngủ sớm đi nha.

Vào trùm tấm chăn rách mỏng dính qua đầu, tôi nhắm nghiền mắt cố quên hết mọi chuyện của quá khứ rồi chìm mình vào trong giấc ngủ.

Sáng hôm sau.

– C. Mai: Hai đứa mang cái bàn này theo chị vào kho đổi cái bàn khác ra đi, cái bàn này bị gãy mất một chân rồi.

– Tôi: Dạ.

Hai thằng tôi vác cái bàn lên mà một cái chân bàn rớt ra luôn.

– Tôi: Sao chân bàn này bị gãy thảm vậy ta?

– C. Mai: Chắc tại hồi đầu tháng có mấy đứa gây rối ở đây.

– Tôi: Người ta vào tận đây gây rối á chị?

– C. Mai: Ừ, nhưng mà bị tóm hết lên phường rồi.

C. Mai cầm cái chùm khóa mở cửa nhà kho. Bên trong tối đen như mực. C. Mai thò tay vào tìm cái công tắc bật đèn.

– C. Mai: Trong này chị toàn để thùng giấy với cất hàng mới nhập về vào nên hơi bừa bộn.

C. Mai vào trước đá mấy cái thùng giấy nằm chắn đường đi.

– Tôi: Lấy cái bàn nào đây chị?

– C. Mai: Cái nào cũng được, bàn mới cả mà.

Đem một cái bàn ra xong hai thằng tôi tiếp tục ngồi tán dóc với hai nhỏ kia. Vừa ngồi chưa kịp nóng đít thì c. Mai bưng ra một đĩa hạt dưa với bánh.

– Nhi: Em đang nghĩ là thiếu cái gì, thì ra là cái này.

– Trúc: Có bà chủ là chu đáo nhất, hihi.

– C. Mai: Chứ sao nữa.

Lát sau, một tốp 5 con nhỏ chừng lớp 9 bước vào quán. Mặt con nào cũng vài tầng phấn, môi đỏ chét, tóc thì đủ màu, ăn mặc thì áo hở rốn quần rách đùi.

– Tâm: Chắc đang may đồ thì tiệm may hết vải đây mà. – Thằng Tâm nói nhỏ là bọn tôi bật cười.

– C. Mai: Cười gì, ra tiếp khách đi kìa. – C. Mai thúc vai tôi.

– Mấy chị dùng gì? – Tôi hỏi.

Bọn này liếc nhìn tôi rồi trả lời.

– Cam.

– Chanh không đường.

– Cam.

– Cafe sữa.

– Nha đam.

Tôi ghi lại hết rồi đưa ra cho c. Mai làm.

– C. Mai: Thấy mấy em đó thế nào?

– Tôi: Nhìn là em thấy không ưa rồi, chắc là toàn tiểu thư cành vàng lá ngọc.

– C. Mai: Sao em biết?

– Tôi: Em nhìn là biết thôi.

– C. Mai: Vậy kết em nào chưa?

– Tôi: Em nhìn đã không ưa rồi chứ nói gì kết.

– C. Mai: Làm gì mà ác cảm với con nhà người ta thế?

– Tôi: Em vậy xưa giờ rồi.

– C. Mai: Mà em thấy con bé kia quen không?

– Tôi: Không, em có giao du với bọn này bao giờ mà quen.

– C. Mai: Thì nhìn xem đã rồi nói. Con bé tóc đỏ ngồi bên trái đó.

Tôi quay lại xem.

– Khuôn mặt quen quen, như là gặp ở đâu rồi.

– C. Mai: Không nhớ thật hả? Cái áo nó đang mặc kìa.

C. Mai nhắc tôi mới để ý, con nhỏ đó là con nhỏ tôi gặp hồi tối hôm kia.

– Tôi: À, em nhớ ra rồi.

– C. Mai: Nó nhìn em nãy giờ đó. – C. Mai cười ẩn ý.

– Tôi: Em không dùng mỹ nam kế câu khách cho chị đâu. Làm lẹ đi em bưng ra nào.

– C. Mai: Xong rồi đây, làm gì mà nóng nảy thế.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hành trình tuổi thơ

Số ký tự: 0