Phần 93
2024-08-02 21:00:39
Thể lệ cuộc thi cũng đơn giản thôi, các thí sinh sẽ bị bịt mắt từ đầu đến cuối cuộc thi. Mỗi thí sinh nữ đều phải viết ra một chữ bất kỳ rồi đi theo sự hướng dẫn của khán giả để trao những tờ giấy đó cho 1 người con trai bất kỳ. Sau 3 phút, thằng nào cầm tờ giấy có chữ gì thì phải hát bài hát có từ đó và rồi làm ngược lại. Nếu cặp đôi nào có duyên trùng nhau 2 lần thì sẽ được giả hữu duyên là hai chiếc áo cặp cực sốc để làm kỷ niệm. 1 nam 1 nữ được khán giả bầu chọn là hát hay nhất sẽ được một giải thưởng nho nhỏ, đó là một con gấu bông nhỏ xinh xắn (chắc không tới 50k đâu) và một card điện thoại 20k.
Thằng đầu tiên là thằng nào tôi không biết mà giọng nó như vịt đực, nhưng được cái là nó hát cũng dở kinh khủng luôn. Thằng thứ hai thì nghe khác hẳn, nó hát bài ngỡ của Quang Hà mà nghe hay phết, khán giả cũng vỗ tay rầm rộ không ngớt.
Đến lượt tôi, ông anh kia dẫn đường cho tôi ra mà suýt ngã mấy lần, không biết do số tôi xui hay là do ổng cố tình chơi tôi nữa. Cầm tờ giấy giơ lên, ông anh đó gào lên đúng một chữ ‘tình’ và bắt tôi hát.
– Biết hát cái bài gì giờ? – Tôi lẩm bẩm.
Suy nghĩ một chút xong tôi hát đại bài Trang giấy trắng của Phạm Trưởng.
– Anh đàn cho em bài Trang giấy trắng. – Tôi quay ra sau nói với anh đánh đàn.
– OK em.
Tôi hắng giọng một phát rồi bắt đầu cất giọng:
– Anh nhớ lúc mới biết yêu lần đầu, tình ta trong xanh như trang giấy trắng. Anh vẽ bức tranh yêu thương thật đẹp, trong đó có hai trái tim kề bên. Hẹn thề đi chung trên con đường yêu…
… Bạn đang đọc truyện Hành trình tuổi thơ tại nguồn: http://bimdep.pro/hanh-trinh-tuoi-tho/
Từng lời tôi hát ra như tiếng lòng mình, khi hát mấy bài nhạc buồn này tôi thường đặt hết tâm trạng mình trong đó và đi theo từng câu hát. Và lần này cũng thế, tôi quên luôn cả là mình đang đứng trước bao nhiêu người, không biết lúc nãy mình có làm gì quá lố hay không nữa? Hy vọng là không chứ chắc tôi chết nhục mất.
Nghe thêm hai thằng vịt đực nữa lên hát xong đến lượt bọn tôi viết chữ lại cho bọn kia hát. Nguệch ngoạc được chữ ‘trịnh’ lên mẩu giấy bé bé xong tôi theo tiếng hò hét của C. Mai với lũ kia trao tờ giấy cho một người khác, tôi đoán là nhỏ Nhi vì tôi đi đúng hướng mấy bà kia chỉ mà.
Mấy nhỏ con gái này hát hay thật, hát như ca sĩ thứ thiệt vậy.
– Và tiếp đây là bài hát với chữ ‘trịnh’, mọi người hãy cùng lắng nghe nha.
Một phút im lặng sau đó có tiếng hát nhẹ nhàng bắt đầu cất lên:
… thành phố, bé đến thế thôi, mà tìm hoài chẳng được, tìm hoài sao chẳng thấy nhau giữa chốn đông người…
… Bạn đang đọc truyện Hành trình tuổi thơ tại nguồn: http://bimdep.pro/hanh-trinh-tuoi-tho/
– Hú hú, hát hay quá.
Khán giả ở dưới reo hò cho nhỏ Nhi tưng bừng. Tôi đoán giờ này chắc là nhỏ đó đang phổng mũi lên cho xem. Mà không ngờ nhỏ này lại hát hay đến thế.
– Mọi người thấy tất cả các thí sinh của chúng ta hát thế nào ạ?
– Hay!!!
– Vậy thì mọi người hãy cho họ một tràng pháo tay thật to nào.
– Bộp… bộp… bộp… – Tiếng vỗ tay rầm trời.
… blabla…
– Ông này nói lắm thật. – Tôi thầm nghĩ.
Đến lúc công bố xong giải nhất nhì thì đến giải hữu duyên. Giải nhất là nhỏ Nhi với thằng mãnh nào tên Luân thì phải, giải nhì tôi không để ý. Tưởng là về tay không, ai dè đang tính xuống thì:
– Giải hữu duyên của chúng ta là… là… hai bạn Đức và Thanh. Xin mời hai bạn bước ra nhận món quà nho nhỏ của chúng tôi nào.
Nghe thấy tên mình tôi ngớ người luôn. Không ngờ mình lại dính được cái phần thưởng này, đã thế còn nhận chung với cái con nhỏ mà hồi nãy tôi gọi lên nữa chứ.
Nhận được cái áo cặp màu xanh dương in đủ thứ hình trái tim, mỗi áo có 1 hình chibi boy hoặc girl ôm chữ love trông khá đẹp đấy. Nhận quà xong còn phải đứng trả lời thêm vài câu lặt vặt của mấy ống nữa thì tôi mới được thả xuống.
– Woa, được giải luôn nha. Thích nghen. – C. Mai trầm trồ.
– My: Áo đẹp quá nè.
– Tôi: May mắn thôi, hềhề.
– Hứ, em được giải nhất sao chẳng ai khen em được một câu thế? – Nhỏ Nhi giãy nảy.
– Trúc: Tui khen nè, được chưa chị hai.
– Nhi: Mỗi bà quan tâm tui, không hổ là bạn tốt của tui, hehe.
– C. Mai: Con gấu bông của Nhi đẹp quá chừng nè.
– Nhi: Chứ sao.
Tôi đang đứng vặn vẹo cho khỏe người thì nhỏ Thanh đi tới trước mặt tôi. Lúc đầu tôi còn tưởng là nhỏ đó đi ra phía sau tôi nên tôi còn đứng dẹp sang một bên cho nhỏ đó đi nữa.
– T: Chào bạn.
– Tôi: Ừ, chào.
– T: Tôi với bạn khá có duyên nhỉ?
– “Ô hay, chả lẽ con này điên à ta? Tự nhiên chạy tới rồi kêu mình có duyên với nó. Thể loại gì vậy trời?” – Tôi nghĩ bụng.
– Tôi: Ừ, có duyên.
– T: Bạn cho mình xin số điện thoại đi.
– Tôi: Xin lỗi, mình không có điện thoại.
Nhỏ đó hơi nhíu mày lại nhìn tôi bằng ánh mắt hơi khác.
– T: Ừ, vậy nhà bạn gần đây không?
– Tôi: Mình có nhà đâu mà gần. Xin lỗi, mình phải về với bạn rồi.
Tôi viện cớ đánh bài chuồn luôn. Nói gì thì nói chứ tôi chả thích giao du với mấy thể loại con gái như thế này, nhìn mặt tiền thôi cũng đã thấy phản cảm lắm rồi.
– Có em gái sin số điện thoại mà bày đặt chảnh kìa. – Nhỏ Trúc đá đểu tôi.
– Nhi: Hỏi số nhà cũng không cho.
– Tâm: Thế mới là đàn ông, ha mày!!! – Nó bá cổ tôi.
– My: Em thấy là chảnh thì có.
Cả lũ cứ nhè chuyện đó ra mà nói móc nói đểu làm tôi ngượng chín mặt. Bỗng chuông điện thoại c. Mai reo lên.
– C. Mai: Chị nghe điện thoại chút. – Xong chị ấy rút điện thoại ra nghe.
– Chắc ba chị ấy về đó mà. – Nhỏ Nhi nói.
– Trúc: Ừ, nhìn cái cách chị ấy nói chuyện điện thoại là biết.
– Tôi: Là thế nào?
– Trúc: Tiếp xúc với chị ấy vài lần là biết chứ tui chả biết diễn tả làm sao cho ông hiểu.
– Tôi: Xì, chê đây chậm hiểu chứ gì?
– Trúc: Là ông tự thừa nhận thôi, tui hông có nói đâu à nha.
– Grừ, xỏ nhau à? – Tôi gầm gừ.
– C. Mai: Đức! Qua đây chị bảo. – C. Mai vẫy tay tôi ra.
– Tôi: Hên cho bà đấy. – Tôi lườm mặt nhỏ đó một phát rồi chạy ra chỗ c. Mai.
– Không sợ đâu, plè. – Nhỏ Trúc lè lưỡi làm xấu.
– C. Mai: Em nói chuyện với ông chủ thầu nè. – C. Mai đưa điện thoại cho tôi.
Tôi đang ngơ ngác chả hiểu gì thì chị ấy dúi luôn cái điện thoại vào tay tôi.
– A… alo…
– Đức hả? Chú là chú Tuấn đây. – Giọng ông chủ thầu vang lên.
– Tôi: Dạ chú.
– C. Thầu: Mai hai đứa mày qua làm cho con gái chú đi, khỏi cần ra công trường nha.
– Tôi: Dạ… là…
– C. Thầu: Vậy nha, chú có việc rồi, chú cúp máy đây… tút… tút… tút… – Ông ấy cúp máy luôn không để tôi kịp ú ớ tiếng nào.
Nhìn qua c. Mai, chị ấy đang khoanh tay nhìn tôi cười nham hiểm.
– Tôi: Em trả điện thoại.
– C. Mai: Thế là hết chối nha, mai qua quán chị làm đó.
– Tôi: Nhưng mà sao chị biết em làm cho ba chị?
– C. Mai: Nhờ cái số nhà mà em bảo ấy, nhà cũ của chị đó.
– Tôi: Hèn gì từ chiều đến giờ nhìn chị cứ âm binh thế nào ấy.
– Trúc: Âm binh cái gì á?
– Tôi: À không, chuyện người lớn thôi, con nít biết làm gì. – Tôi xua tay.
– Hứ, con nít á? Ông hơn ai mà nói. – Nhỏ Trúc chống nạnh.
– Tôi: Cái gì đây cũng hơn bà nhá, cao hơn, nặng hơn, lớn tuổi hơn, đẹp trai hơn… nhiều cái hơn lắm.
– Trúc: Điên hơn tui, khùng hơn tui nữa chứ gì? – Nhỏ này đốp lại tôi ngay.
– C. Mai: Thôi thôi, không cãi nhau nữa. Đi về ngủ mai mà qua làm cho chị.
– Trúc: Làm đến mùng mấy mới được nghỉ hả chị?
– C. Mai: 30.
– Nhi: Hic, tết nhất mà cũng chưa được nghỉ à chị? Em tưởng làm hết ngày mai thôi chứ.
– C. Mai: 30 chưa phải là tết, hihi. – C. Mai cười tươi còn bọn nhỏ Nhi thì mặt méo xệch.
Chia tay mấy người kia xong ba đứa tôi mỗi đứa cõng một đứa bé trên lưng đi về. Tôi cõng thằng Bin, vừa mới cõng mà nó ngủ gật trên lưng tôi luôn, hai đứa nhỏ kia cũng thế.
– Tâm: Hồi nãy c. Mai gọi mày làm gì vậy?
– Tôi: Gọi để đưa điện thoại cho tao nói chuyện với ba chị ấy.
– My: Anh quen cả ba của chị ấy luôn hả?
– Ừ, thằng Tâm cũng quen này.
– Tâm: Tao???
– Ba chị ấy là chú Tuấn cho mình mượn nhà ấy.
– Tâm: Là ông chủ ấy hả?
– Tôi: Ừ. Trái đất này tròn thật.
– Tâm: Mà mày nói chuyện gì với chú ấy vậy?
– Tôi: Chú ấy bảo mai tao với mày không cần đi làm chỗ chú ấy nữa.
– Tâm: Ủa, hồi chiều chú ấy còn bảo mai đi làm đúng giờ mà.
– My: Thế là sao?
– Tôi: Không đi phụ hồ nữa nhưng chú ấy bảo tao với mày qua quán của con chú ấy làm.
– Tâm: Đừng bảo với tao là…
– Tôi: Mày đang nghĩ đúng đấy.
– My: Quay lại quán c. Mai làm hả?
– Tâm: Ừ.
– My: Qua đó, lỡ con kia lại kiếm chuyện thì sao?
– Tôi: Anh cũng đang lo đây. Mà từ chối thì không được.
– Tâm: Thôi, lỡ rồi. Thử thêm vài hôm, nó mà gây chuyện nữa thì…
– Tôi: Thì sao?
– Tâm: Thì… lúc đó tính. – Nó gãi đầu gãi tai.
Về đến nhà, tôi nằm ngả lưng xuống mảnh chiếu rách.
– Tâm: Thôi ngủ đi, có gì mai rồi tính. – Nó nằm xuống cạnh tôi.
– Tôi: Ừ, ngủ ngon.
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng mà ông bán cà rem kéo chuông inh ỏi trước cửa nhà.
– Gì mà ồn ào thế? – Thằng Tâm lồm cồm bò dậy.
– Tôi: Mới sáng sớm mà vô tận đây bán cà rem hả trời. – Tôi dụi mắt.
Bước ra ngoài tìm xem thủ phạm là ai thì tôi mém ngã ngửa.
– Tôi: Mới sáng sớm đã qua ám bọn này rồi à?
– Trúc: Bọn tui tốt bụng qua đón hai ông đi làm mà còn bày đặt chảnh hả?
– Nhi: Làm như bọn tui là sao chổi không bằng ý. – Nhỏ Nhi chu mỏ.
– Tôi: Tốt quá, chắc nay trời mưa lớn. – Tôi nhìn lên trời.
– Trúc: Mấy ông có đi không đây hả? Biết đường tụi tui còn chờ.
– Tôi: Có, nhưng đợi tí, bọn này đi làm răng mặt, thay đồ đã. Đứng đó đợi đi.
– Nhi: Xì, ít ra cũng phải mời người ta vào nhà chứ.
– Tôi: Ờ quên, mời Nhi vào xơi nước ngồi đợi.
– Trúc: Mỗi Nhi thôi à? Vậy tui zìa trước đây. – Nói rồi nhỏ này dỗi quành xe về.
– Tâm: Nó giỡn đấy, Trúc vào nhà luôn đi, đứng ngoài này lạnh đấy.
Nhỏ Trúc dựng xe lại lườm tôi một phát sắc như dao cạo rồi giậm chân đi vào.
– Một khởi đầu báo hiệu cho một ngày u ám đây mà, hầyzz. – Tôi thở dài.
Vệ sinh cá nhân xong bọn tôi bị lôi cổ đi luôn mà còn chưa kịp ăn sáng. Vừa ra xe thằng Tâm lên xe để nhỏ Nhi chở nó, còn tôi thì phải gồng mình chở con hợi này.
– Ăn cái gì mà nặng thế không biết. – Tôi vừa đạp vừa than kiếm chuyện mặc dù nhỏ này nhẹ hều.
– Ông yếu như sên thì có, mới đi có chút mà thở phì phò rồi. – Nhỏ Trúc bĩu môi.
– Tôi: Chẳng phải tại bà nặng như hợi à?
– Trúc: Ai nặnggg??? – Nhỏ này nghiến răng nói đồng thời dùng “đoạt mệnh truy hồn nhéo” vào hông tôi.
– Aáá… không… không nặng…
– Trúc: Hồi nãy ông nói khác mà? – Càng nói nhỏ này càng véo đau hơn.
Tôi bóp phanh gấp lại vì đang lạc tay lái gần đâm xuống mương. Theo quán tính, nhỏ Trúc đập mặt vào lưng tôi.
– Ui da… ông có biết chạy xe không thế hả? – Nhỏ Trúc ôm đầu.
– Tôi: Không biết thì giờ cả hai đang nằm dưới mương rồi. Đang lái xe mà bị bà véo hông thì bố thằng nào giữ lái được.
– Ai bảo ông chọc tui. – Nhỏ này vẫn cãi gắng.
– Tôi: Trêu thì bà trêu lại đi, quân tử động khẩu không động thủ.
– Trúc: Ông… hừ… – Nhỏ này hết cãi nổi nên đành bỏ cuộc luôn.
Đến quán, hai bà này kéo tay bọn tôi như kiểu sợ bọn tôi trốn mất không bằng. Bước vào quán, quán mới lác đác được chừng 3 ông khách đang ngồi nhấm nháp tách cà phê đen xem thời sự. C. Mai đang pha cà phê trong quầy, trông chị ấy có vẻ đêm qua không ngủ, hai mắt thâm quầng cả lên.
– Nhi: Nhiệm vụ đã hoàn thành thưa bà chủ. – Nhỏ Nhi đứng nghiêm.
– C. Mai: Tốt lắm, đến chiều vào kho nhận thưởng.
– Nhi: Tuân lệnh, mà thưởng cái gì đó bà chủ?
– C. Mai: Bí mật. – C. Mai nháy mắt. – Mấy đứa vào thay đồ đi, khách sắp đến rồi đó.
Bọn tôi vào trong thay đồ, mặc cái áo xanh vào xong vác cái khăn đi ra ngoài chờ lệnh sếp.
– C. Mai: Tính tiền bàn 7 đi Đức.
– Dạ.
Tôi chạy ra tính tiền xong lấy chổi quét sơ lại quán cho đỡ bẩn, xếp lại bàn ghế rồi ngồi đợi khách đến.
Lát sau, khách lại bắt đầu tấp nập vào quán, bốn đứa tôi chạy liên tục, chạy ra chạy vào mệt bở hơi tai.
– C. Mai: Chắc chị phải tuyển thêm nhân viên nữa mới được.
– Tôi: Bọn em vẫn chạy kịp mà chị.
– C. Mai: Biết là vẫn kịp nhưng mà tuyển thêm cho mấy đứa đỡ mệt.
– Trúc: Tuyển thêm mấy người nữa hả chị?
– C. Mai: 3 người nữa.
– Nhi: Chi lắm vậy?
– C. Mai: 1 người trông xe cho khách an tâm, 1 người chạy bàn còn một người rửa ly chén.
– Tâm: Ly chén thì lúc vắng khách bọn em rửa luôn cho, khỏi thuê thêm người.
– C. Mai: Vắng khách thì mấy đứa ngồi mà nghỉ đợi đợt khách tiếp theo chứ làm riết mệt rồi sao chạy bàn cho chị được.
– Trúc: Cho ổng mệt chết luôn đi. – Nhỏ nói mà nhìn tôi chằm chằm.
– Tôi: Xì, bọn này sống dai lắm, không nghẻo sớm thế đâu, hehe.
– Tính tiền em ơi. – Một bà chị mặc váy đỏ ngắn gọi.
Tôi ra tính tiền.
– Dạ, của chị là 20k ạ.
– Chị gửi.
– Em cảm ơn.
– Quán này trang trí đẹp đấy, nhưng mà bức tường chỗ quầy hơi trống, nếu mà có tranh gắn lên đó thì rất đẹp đó.
– Tôi: Dạ, cảm ơn ý kiến của chị. Em sẽ nói lại với bà chủ để thêm ạ.
– Ông nói gì với bả mà lâu vậy? Đừng bảo là ông cua bà đó nhá. – Nhỏ Trúc hỏi.
– Tôi: Ừ, sao bà biết?
– Trúc: Đàn ông con trai mấy người ai chả thế, hễ thấy gái giàu là nịnh nọt cưa cẩm thôi. – Nhỏ đó bĩu môi.
– Đừng có vơ đũa cả nắm thế chứ, chắc lúc trước bà bị bồ kiểu này đá xong tức phỏng?
– Ai… ai nói… – Nhỏ này đỏ mặt ấp úng.
– Tôi: Không sao đỏ mặt thế kia.
– Trúc: Tạ… tại trời nóng thôi chứ bộ, ai mượn ông nhiều chuyện. Mà không biết thì đừng có đoán mò. – Nhỏ này nói xong bỏ đi ra đằng sau.
– Tôi: Ai nhiều chuyện trước? Con gái đúng là khó hiểu thật. – Tôi lẩm bẩm.
– Tâm: Hai đứa mày không cãi nhau không chịu được hả?
– Tôi: Chắc vậy, hềhề.
– Tâm: Thua mày luôn.
– Tôi: Ừ. À mà tao tính ngày mai lúc về mình đi mua ít đồ ăn với gạo dự phòng cho mấy ngày tết nữa, sẵn tiện mua thêm vài món đồ tết cho có không khí.
– Tâm: Ừ, năm nay bọn nhỏ được đón tết rồi.
– Tôi: Mọi năm bọn mày ăn tết thế nào?
– Tâm: Có ăn đâu, làm còn ế ẩm thì lấy gì ăn. Nguyên mùng một mà mỗi đứa chỉ có đúng một cái bánh mì không ăn chống đói thôi. Mùng hai mùng ba thì đỡ hơn chút, làm ăn thêm được tí. Năm nay có mày nên bọn tao mới được ăn tết đó.
– Tôi: Mày đừng nói vậy, đâu phải công của mình tao. Tất cả là nhờ mày với bé My cố gắng làm việc đó chứ.
– Tâm: Ừ, cảm ơn mày.
Đến trưa với chập tối, khách khứa lại càng đông hơn, đông dã man, đông tàn bạo, đông vô nhân đạo khiến bọn tôi lại há mồm ra chạy bàn như tên lửa. Đến từ 8h đổ đi, số khách khá ổn định nên bọn tôi có thể thư thái thay nhau chạy bàn.
– Tôi: À, hồi sáng có vị khách bảo là bức tường chỗ quầy hơi trống nên thêm một vài bức tranh vào đó thì đẹp hơn.
– C. Mai: Thế hả? Chuyện này chị thấy hợp lý đấy. Để mai chị đi tìm xem có bức tranh nào hợp không rồi về gắn.
– Tôi: Dạ.
– Tâm: Làm hết bữa mai thôi hả chị?
– Ừ, hết bữa mai thôi. Gọi giùm chị hai đứa kia ra chị phát lương rồi về nào.
Tôi với thằng Tâm đi gọi hai nhỏ kia ra lãnh lương, còn hai thằng tôi thì đi thay đồ về.
– Hai ông không lãnh lương à?
– Tôi: Bọn này mới làm được một bữa thì lương là gì.
– C. Mai: Ai bảo không có.
C. Mai đi vào, tay cầm cái phong bì trắng.
– C. Mai: Lương của hai đứa đây.
– Tôi: Em cảm ơn ạ.
Tôi mở ra xem.
– Tôi: Bọn em mới làm được một bữa mà sao nhiều thế ạ? 1 triệu lận.
– C. Mai: 3 bữa rồi còn gì, tổng cộng là 900. Còn 100 là chị thấy hai đứa siêng năng nên thưởng thêm cho hai đứa.
– Nhi: Ơ, bọn em cũng siêng sao không được thưởng?
– C. Mai: Chị thưởng rồi còn gì? Mở ra mà xem.
– Nhi: Ơ, đúng là có thật nè, hihi. – Nhỏ Nhi cười tít mắt.
– C. Mai: Rồi mọi người có thể về rồi.
Chào tạm biệt chị xong bọn tôi lại đi ké xe hai nhỏ kia về. Về lại nhà 5 tầng bỏ hoang xem nhỏ My đã chuyển đồ qua hết chưa để mà còn chuyển phụ nữa.
– My: Ủa, hai anh về sớm thế?
– Tôi: Ừ, tối nay vắng khách nên đóng cửa sớm. Mấy đứa chuyển xong chưa để bọn anh phụ.
– My: Có gì đâu mà chưa xong, có mỗi bịch đồ với thứ lặt vặt chứ mấy.
– Tâm: Vậy em ở đây làm gì?
– My: Em qua tìm xem còn quên cái gì không thôi ấy mà.
– Tâm: Ừ, vậy giờ qua đó thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro