Phần 95
2024-08-02 21:00:39
– Tôi: Của quý khách đây. – Tôi bưng mấy ly đồ uống ra.
– Anh là nhân viên mới vào hả? – Một nhỏ hỏi tôi.
– Tôi: Dạ không, em vào từ hôm qua rồi.
Mấy nhỏ kia bụm miệng cười.
– Thì cũng là mới vào chứ gì nữa. Anh tên gì?
– Đức ạ. Em còn phải làm việc, chúc các chị ngon miệng.
Tôi lủi luôn về bàn chỗ quầy.
– Tâm: Xin số mấy ẻm hả mày?
– Tôi: Mày điên à? Tao thà tán bà Trúc còn hơn là tán bọn đó.
– Hắt xì!!! Ai nhắc gì tui không biết nữa? – Nhỏ Trúc vừa đi vừa hắt xì.
Chừng 15 phút sau, con nhỏ chảnh chọe kia bước vào, nó vào thẳng bàn 5 con tiểu thư kia đang ngồi luôn.
– Tiếp khách kìa, bàn đó của ông đó. – Nhỏ Trúc hất mặt.
– Tôi: Nhi ơi, chạy giùm Đức bàn đó đi, Đức chạy bù lại cho Nhi 2 bàn, nha!
– Nhi: Ừ.
– Plè. – Tôi lè lưỡi nhỏ Trúc.
Mấy con nhỏ đó ngồi bàn tán chuyện gì đó gần nửa tiếng xong có năm thằng nhãi nào nữa chạy toàn xe xịn đến cửa quán. Lúc này mấy con nhỏ đó mới đứng dậy tính tiền rồi leo lên xe ôm mấy thằng đó. Còn con nhỏ chảnh chọe thì đi thẳng vào quầy ngồi, c. Mai phải ra ngoài bàn chỗ bọn tôi ngồi để nhường chỗ cho con nhỏ đó.
Đến tối, dọn quán xong c. Mai bảo bọn tôi.
– Mai nghỉ nha mấy đứa, đến mùng 5 đi làm lại được không?
– Trúc: Sao đi làm sớm thế?
– Nhi: Mùng 7 đi chị.
– C. Mai: Còn hai đứa?
– Tôi: Càng sớm càng tốt chị ạ.
– Tâm: Khỏi nghỉ cũng được luôn chị.
– C. Mai: Thế thì thống nhất mùng 6 đi.
– Nhi: Cũng được.
– Tâm: Vâng.
Chào tạm biệt chị xong bọn tôi lại ngồi ké xe hai bà chằn kia đi về.
– Nhi: Tối nay hai ông đi ngắm pháo hoa không?
– Tâm: Có chứ.
– Nhi: Vậy đi chung với tụi này cho vui.
– Tâm: Ừ.
– Tôi: Tưởng hai bà đi với bạn trai chứ?
– Trúc: Bạn trai đâu mà đi.
– Tôi: Nhìn mặt bà gian như cáo mà kêu không có bạn trai.
– Trúc: Ông… – Nhỏ Trúc nghiến răng ken két véo hông tôi.
– Đau, thả ra. Bà mà véo là bà yêu tui. – Tôi nói.
Ngay lập tức nhỏ Trúc thả tôi ra. Chiêu này thường thành công 99% đối với tất cả đối tượng.
– Nhi: Véo nữa đi bà kia, sao không véo nữa? – Nhỏ Nhi đá đểu.
– Trúc: Nhéo ống chỉ tổ đau tay.
– Tâm: Sợ đau hay thấy nó đau lại xót? – Thằng này cũng phản bạn.
– Tôi: Mày nhớ mặt tao nha Tâm. – Tôi lườm nó.
– Tao giỡn, hềhề. – Thằng Tâm cười cầu tài.
– Nhi: Vậy giờ về chuẩn bị rồi luôn nha, đi chơi một lúc rồi ngắm pháo bông sau.
– Tâm: Ừ.
Về đến nhà thì gặp cảnh cửa đang khóa.
– Tâm: Chắc bọn nó ra bán bánh rồi.
– Tôi: Mày biết chỗ thì chạy ra lấy khóa đi.
– Tâm: Ừ, mày đợi tí nha.
Nó nói rồi phóng đi cái vèo. Ngồi đợi chẳng có gì làm cũng chán, tôi cởi cái áo caro bên ngoài ra rồi tới gốc cây xoài khởi động tay chân. Đứng khởi động cổ tay cổ chân một chút xong tôi bắt đầu hít thở sâu vận khí luyện tam bộ cước. Mặc dù là hơi đau chân nhưng mà cứ tưởng tượng con nhỏ chảnh chọe kia là cái gốc cây thì tôi lại càng muốn đá mạnh hơn.
Đang đá thì từ đâu có quả banh rớt xuống giữa đầu tôi. Chẳng lẽ cái cây bị đá đau quá nên cầm quả banh chọi tôi à ta? Đang thắc mắc thì có mấy đứa ở ngoài cổng đi vào.
– Ê, cho xin lại trái banh.
Nhìn mặt thằng này lem luốc lắm, chắc chắn là nó vừa đi đá banh về. Ngó sơ qua mấy thằng đứng đằng sau nó cũng chẳng sạch hơn là bao. Tôi sút quả bóng lại cho tụi nó, thằng đó đỡ ngực lại rồi giữ bóng xuống chân.
– Cảm ơn. – Xong nó bỏ đi.
Đi ra tới cổng nó đột nhiên quay lại.
– Mày mới chuyển tới hả?
– Tôi: Ừ, vừa chuyển hồi hôm qua.
– Hèn gì thấy mặt mày lạ lạ. Mà sao tự dưng mày đi đá vào gốc cây như điên thế?
– Tôi: Tập tay chân thôi.
– Ừ, tao tên Trung. Nhà ở ngay cuối đường này này, giờ mày chuyển vào đây thì là người trong xóm tao, có gì khó khăn cứ bảo tao, tao giúp được thì giúp. – Nó vỗ ngực.
– Tôi: Ừ.
Đến tối, hai thằng tôi ăn diện để đi đón giao thừa với hai mụ kia. Nhỏ My với lũ nhóc thì ở lại tiệm bánh đón giao thừa luôn.
Hôm nay hai bà chằn này ăn mặc khá đẹp, đều là quần bó, bà Nhi áo thun trắng còn bà Trúc thì áo thun tím. Đi ngoài đường mà thằng nào cũng ngoái đầu lại nhìn, lâu lâu có vài thằng còn lái xe lượn lờ lái xe chạy qua chạy lại huýt sáo gây sự chú ý của hai nhỏ kia.
– Tâm: Ủa, thằng này đi đâu mà cứ lượn lờ trước mặt mình vậy.
– Nhi: Ai mà biết được.
– Trúc: Mình qua kia ăn đi, tui đói rồi. – Nhỏ này xoa bụng.
– Nhi: Ừ, tui cũng đói rồi.
– Tôi: Hai người ăn đi, bọn này qua bên kia ngó chút xíu đã.
– Nhi: Thì ăn chút rồi đi tiếp.
Nói rồi hai nhỏ này kéo tay bọn tôi đi trước ánh mắt gato của mấy thằng kia. Bọn nó nhìn tôi mà miệng cứ lẩm bẩm, tuy tôi không nghe thấy nhưng tôi đoán chắc bọn nó đang nói:
– Tao mà tóm được mày là tao bẻ xương mày để xỉa răng.
Vào một quán ăn nhỏ bên đường, bọn tôi ngồi vào một bàn trong góc cho đỡ bị dòm ngó.
– Tâm: Sao quán này vắng thế?
– Trúc: Quán này vắng khách, ăn uống thoải mái hơn.
Nhỏ Trúc vừa nói xong thì ngay tắp lự gần chục thằng ùn ùn kéo vào quán ngồi chống cằm hếch hàm nhìn hai nhỏ đó.
– Nhi: Giờ thì hết vắng rồi.
Nhìn mặt bà chủ quán có vẻ sợ sệt, chắc là sợ bọn đó kéo vào gây sự đó mà.
– Tôi: Thôi gọi món ăn lẹ đi rồi về.
– Trúc: Ừ.
– Nhi: Ai ăn gì nào? Tui ăn bún riêu.
– Trúc: Bún riêu luôn.
– Tâm: Ơ… bún riêu… – Thằng nhỏ ú ớ, chắc là vì lần đầu đi ăn kiểu này.
– Trúc: Còn ông?
– Tôi: Bánh bèo, xin bà chủ quán thêm chai tương nha. Chai này gần hết rồi.
– Nhi: Còn cả một nửa mà.
– Tôi: Không đủ đâu. Chai này bé tí à, coi vậy chứ ở trong còn có xíu thôi.
Gọi món xong, tôi cầm chai tương và tụi kia trố mắt nhìn tôi mà nhăn mặt nuốt khan.
– Trúc: Cái đó… cay lắm đó…
– Nhi: Đó là tương ớt, không phải cà chua đâu.
– Ừ. – Tôi đáp tỉnh rụi.
Mấy đứa kia thoáng rùng mình rồi bắt đầu tập trung vào chuyên môn.
– Trúc: Bún ở đây làm ngon ha.
– Tâm: Ừ, nhưng hình như thiêu thiếu cái gì đó.
– Nhi: Cái gì?
– Tôi: Thử cái này xem. – Tôi đưa chai tương ớt cho thằng Tâm.
– Tâm: Đúng là cái này.
– Nhi: Mấy người kia cứ nhìn mình chằm chằm, tui ăn không nổi.
– Trúc: Người gì đâu mà vô duyên thế không biết.
– Tôi: Họ nhìn thì kệ họ, mình ăn thì cứ ăn. – Tôi gắp miếng bánh đầy tương ớt lên ăn.
– Nhi: Eo ơi, trông ông ăn kinh quá. Ông không thấy cay à?
– Tôi: Không, ngon mà. Ăn thử không?
– Nhi: Thôi thôi tui xin.
Tôi xúc một miếng bánh khác lên rồi quay sang nhứ nhứ trước mặt thách thức mấy thằng ôn kia. Bọn nó cũng hiểu ý cầm cả chai tương ớt xịt đầy vô tô bún của chúng nó, xịt còn kinh dị hơn cả tôi nữa. Xong chúng nó đưa ngón cái ra chỉ xuống đất. Tôi đưa tay kiểu mời đáp trả.
– Tôi: Rồi đó, giờ ăn được rồi.
– Trúc: Còn mấy người kia?
– Tôi: Nhìn bọn nó xem.
Mấy đứa quay sang nhìn tụi kia, thằng nào thằng nấy nước mắt nước mũi chảy tèm lem, mặt đỏ phừng phừng mà vẫn gượng cười rồi quay đi hướng khác.
… Bạn đang đọc truyện Hành trình tuổi thơ tại nguồn: http://bimdep.pro/hanh-trinh-tuoi-tho/
Lúc bọn tôi ra tính tiền, đi ngang qua chỗ mấy thằng đó nhỏ Trúc buông lại một câu khen:
– Mấy bạn này ăn cay giỏi ghê.
– Nhi: Cô ơi, mấy bàn này hết khăn giấy rồi này. – Nhỏ Nhi lém lỉnh không kém.
Bọn kia phải nói là ngượng chín mặt. Ra khỏi quán hai nhỏ kia mới ôm bụng cười lớn.
– Trúc: Công nhận ông chơi ác thiệt, haha.
– Tôi: Tui có làm gì đâu. Là bọn đó ngu thôi, không ăn được còn cố mà sĩ.
– Nhi: Nay mới thấy ông âm binh dễ sợ.
– Tôi: Quá khen rồi.
– Tâm: Giờ đi đâu?
– Nhi: Đi hội chợ đi, ở bên chỗ nhà thờ tổ chức hội chợ đón giao thừa đó, có cả bắn pháo bông nữa.
– Trúc: Ừ, qua đó đi.
– Tôi: Thôi, hội chợ tốn tiền lắm. – Tôi khướt ngay.
– Nhi: Vậy thì thôi… – Nhỏ này xị mặt.
– Tâm: Ra phố hoa đi, ngoài đó đẹp, đi dạo được đó.
– Trúc: Chỗ đó xa không?
– Tâm: Không, mấy bà không biết chỗ đó à?
– Trúc: Không. – Nhỏ này lắc đầu.
– Tôi: Hay khỏi đi lung tung, cũng sắp 12h rồi, tranh thủ ra chỗ bắn pháo bông kiếm chỗ ngồi đi.
– Trúc: Ừ. Đi thôi.
Đột nhiên ở phía trước, bóng dáng quen thuộc ấy, mái tóc đuôi gà ấy xuất hiện trước mặt tôi. Không gian mọi thứ như dừng lại, tôi như không tin vào đôi mắt mờ mờ của mình nữa, cố dụi mắt để chắc chắn mình không nhìn nhầm. Quả không thể nhầm lẫn được, tôi gạt nhỏ Trúc đang đứng trước mặt tôi sang một bên rồi lao thật nhanh đến, lần này anh không thể để em trốn thoát được. Nhưng vừa khi chỉ còn cách có vài bước chân thì một thằng Đức khác trong tôi cố cản tôi lại.
– Mày không nên gặp cô ấy. Mày gặp cô ấy chỉ đem đến đau khổ cho cả hai mà thôi.
– Mày im đi, mày thì biết gì chứ. Bao lâu nay tao mong chờ cô ấy, nhớ cô ấy đến nhường nào mày biết không?
– Vậy mày nghĩ nếu gặp nhau thì liệu cả hai có được hạnh phúc không? Mày giờ chỉ là thằng đầu đường xó chợ không hơn không kém. Mày không nghĩ cho mày nhưng cũng không thể làm cho cô ấy đau khổ thêm nữa.
– Nhưng mà tao…
– Mày thế nào? Mày có còn yêu cô ấy không? Mày thử xem lại chính bản thân mày xem mày đã làm gì có lỗi với cô ấy?
– Tránh đường đi nhóc. – Một thằng lớn hơn tôi tầm 2 tuổi đẩy tôi lôi tôi trở lại với thực tại.
Cô ấy đã đi, đã đi mất rồi. Tôi vẫn lặng im đứng đưa mắt mong nhìn thấy bóng dáng cô ấy một lần nữa giữa biển người mênh mông này. Bỗng một bàn tay đặt lên vai tôi:
– Lin… – Tôi quay nhanh người lại.
Hóa ra là nhỏ Trúc với hai đứa kia.
– Trúc: Ông làm gì mà như thấy ma vậy hả? Xô người ta té mà còn không biết xin lỗi nữa.
– Tôi: Xin lỗi… – Tôi gãi đầu gãi tai.
– Nhi: Ông nhìn thấy người quen hả?
– Trúc: Nhìn mặt ống chắc là thấy tình cũ chứ gì?
Tôi chẳng nói gì cứ lẳng lặng bước đi. Ra đến nơi, mọi người đã bu đông nghẹt, không thể nào mà chen vào trong được.
– Nhi: Không được.
– Tâm: Họ đông quá, chen không nổi đâu.
– Tôi: Ra đến đây chẳng lẽ đi về?
– Trúc: Hình như quán c. Mai ở gần đây.
– Nhi: Đúng nè, đoạn đường này nằm sau quán chị ấy nè.
– Tôi: Nhưng qua đó làm gì nữa?
– Nhi: Ông ngốc thế? Qua đó mà leo lên nóc nhà xem pháo bông.
– Trúc: Nói ống cũng chả hiểu đâu mà, đi thôi.
– Nhi: Tui đi không nổi nữa đâu. – Nhỏ này lại ngồi thụp xuống đất.
– Tôi: Tâm, cõng bà này đi.
– Tâm: Sao lại là tao?
– Tôi: Không lẽ hai thằng khiêng như lợn?
Thằng Tâm tuy mặt tỏ không muốn nhưng chắc đang mở cờ trong bụng, cảm ơn tôi rối rít đây mà.
– Tâm: Mày đứng không làm gì? Qua cõng bà kia đi.
Quay qua nhỏ Trúc, nhỏ đó cũng đang ngồi lên cái vỉa hè thò cặp giò dài ra nắn.
– Tôi: Sao tao cõng nổi, không ấy mày cõng cả hai đi.
– Tâm: Mốc xì ế, mày cõng nàng của mày đi.
– Nhi: Ông con trai mà, ga lăng tí đi.
– Tôi: Xùy xùy, cõng thì cõng. Đây chịu thiệt tí vậy.
– Trúc: Cõng tui mà ông bị thiệt á?
– Tôi: Không thiệt thì bà xuống cõng tui đi.
– Không đó, plè. – Nhỏ này tinh nghịch véo mũi tôi.
Bọn tôi vừa đi vừa giỡn nhau chí chóe làm ai cũng nhìn nhìn. Đến quán c. Mai, cửa quán thì mở, đèn thì sáng.
– Nhi: Ủa, c. Mai chưa về à ta?
– Tôi: Chắc là nhà chị ấy cũng qua đây chơi ngắm pháo hoa.
– Trúc: Sao ông biết?
– Tôi: Xe đầy trước cửa quán kìa, chắc là mở tiệc luôn rồi.
– Trúc: Vậy mình đi chỗ khác thôi.
– Nhi: 12h thiếu 15 rồi, đi đâu được giờ?
– Tâm: Ê Đức, tao biết chỗ này này, ngồi ngắm pháo bông là hết sảy. Năm nào tao với lũ nhóc cũng ra đó ngắm pháo hoa hết.
– Tôi: Chỗ nào? Gần đây không?
– Tâm: Gần lắm.
– Trúc: Vậy sao ông không nói sớm? Thiệt tình hà.
– Nhi: Vậy ông dẫn đường đi.
– Tâm: Ừ.
Đi theo thằng Tâm, vòng qua đường ĐTĐ thì thấy một cây đại thụ lớn mọc giữa bãi đất trống.
– Tâm: Tới rồi.
– Nhi: Woa, cái cây to thiệt.
– Trúc: Cây này chắc phải trăm tuổi rồi á.
– Cao vầy trèo lên chắc cũng mệt lắm đây. – Tôi ngửa cổ nhìn lên ngọn cây.
– Nhi: Tụi tui sao mà trèo cây được?
– Trúc: Tui không leo đâu.
– Tâm: Ai bảo là phải trèo lên cây? Ngồi lên bức tường cao kia là xem được rồi. – Nó chỉ vào bức tường cao chừng 1m7.
– Trúc: Tường đó… cũng cao quá, tui không lên đâu.
– Tâm: Lên dễ lắm, đạp lên mấy cái thùng gỗ kia mà leo lên thôi. Ngồi trên đó ngắm pháo hoa đẹp lắm.
– Tôi: Ừ, tao với mày lên trước.
Hai thằng tôi hí hửng leo lên bức tường đó. Thật là ngạc nhiên, đứng ở đây có thể trông thấy toàn gần hết mọi nơi, từ cầu hoa đến chợ hoa, trường học, hội chợ ở nhà thờ và cả một biển người lố nhố đang vây quanh bờ hồ để chứng kiến cảnh bắn pháo bông chào mừng năm mới nữa.
– Tôi: Ở đây thấy được cả thành phố luôn mày.
– Tâm: Ừ, mọi năm bọn tao hay lặn lội ra đây ngắm pháo hoa lắm.
– Nhi: Thất được cả thành phố luôn hả? Có thật không?
– Tôi: Thật, không tin thì lên xem thử nè.
Hai nhỏ đó chần chừ đứng bàn bạc cái gì đó xong cùng gật đầu cái rụp.
Tôi nhảy xuống đỡ hai nhỏ lên rồi nhảy lên theo.
– Tôi: Thấy đúng không?
– Nhi: Woa, đúng thật. Trường học của bọn tui kìa, nhà thờ kìa, cả hội chợ nữa. – Nhỏ Nhi nhao nhao như con nít.
– Trúc: Ngồi yên nào, giãy như con dòi thế hả?
– Nhi: Kệ tui, hìhì. – Nhỏ Nhi nhe răng cười nham nhở.
– Trúc: Giãy mà làm tui ngã là tui xé xác bà luôn. – Nhỏ này hù.
– Nhi: Hìhì, tui với bà là bạn thân mà nhỉ, hìhì. – Nhỏ Nhi cười cầu tài.
Hai thằng tôi thì lắc đầu nhìn nhau cười. Đúng lúc đó, tiếng chuông từ tháp đồng hồ vang lên và kéo theo một loạt những tiếng nổ. Sau đó trên bầu trời xuất hiện những vệt sáng rực.
– HAPPY NEW YEAR!!! – Âm thanh này tôi nghe gần mà xa, rất xa nhưng lại gần.
– Woa, pháo đẹp quá.
– Đẹp thật.
Hai nhỏ kia ngồi xem mà vỗ tay không ngớt. Nghi thức bắn pháo hoa kéo dài đúng 15 phút. Xem xong, hai bà kia lại dở chứng đòi mua đồ về nhà nấu ăn.
– Tôi: Hai bà ấm đầu à? Giờ này ai bán đồ cho mà mua.
– Nhi: Người ta không bán thì lấy của nhà.
– Tôi: Nhà ai?
– Nhi: Nhà tụi tui chứ nhà ai nữa.
– Tôi: Đồ nhà bà, hai bà nấu?
– Nhi: Ừ.
– Tôi: Tâm ơi, chạy đi mua thuốc xổ trước đi. – Tôi khều thằng Tâm.
Thằng Tâm đứng được mặt ngơ ngác chẳng hiểu gì.
– Trúc: Mà bây giờ chắc anh em họ hàng nhà tui đang ở nhà tui đón giao thừa rồi, tui mà về thì không được ra ngoài nữa đâu.
– Nhi: Vậy qua nhà hai ông này nấu, tui về mang đồ qua cho.
– Trúc: Ừ, vậy chắc được.
– Nhi: Quyết định thế đi, hai ông mau về mở cửa đi. – Nhỏ này nói như ra lệnh.
– Tôi: Hơ, hai bà bàn bạc ra quyết định xong mới gọi bọn này vào thực hiện là sao?
– Trúc: Không cãi, đi mau! – Nhỏ Trúc chống nạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro