Hành trình tuổi thơ

Phần 82

2024-08-02 21:00:39

Phần 82
– Rồi, em cố gắng cử động các ngón chân lại lần nữa đi.

Nhỏ Vân nghe lời tôi lại cố gắng tập trung cử động các ngón chân. Tôi thì cầm cái lông gà quét qua quét lại ở lòng bàn chân của nhỏ.

– Vân: Hai, nhột em.

– Tôi: Hay quá, cử động được một chút rồi này.

– Vân: Em có kịp thấy đâu.

– Tôi: Làm lại lần nữa là thấy à.

– Vân: Ừm.

… Bạn đang đọc truyện Hành trình tuổi thơ tại nguồn: http://bimdep.pro/hanh-trinh-tuoi-tho/

– Tôi: Đó, 3 ngón ở giữa cử động được rồi kìa.

– Vân: Ừ, hihi.

– Tôi: Vậy giờ anh hai không quét bằng lông gà nữa, để xem tự em có cử động được không nào.

Rồi nhỏ Vân lại tập trung cử động ngón chân.

– Tôi: Cố gắng lên, tập trung vào.

– Vân: Anh hai xem nè, ngón út vừa cử động được nè.

– Tôi: Ừ, hay quá. Em của anh hai giỏi quá.

– Vân: Dĩ nhiên rồi, hìhì.

Tập đến gần trưa, các ngón chân của nhỏ đã có thể cử động lại được. Chắc là do trong khoảng thời gian dài nên chân nhỏ đá tự hồi phục ít nhiều, cộng với việc nhỏ cũng hay dùng cây nạng nên việc tập luyện khá thuận lợi.

– Tôi: Nay tập đến đây thôi nha.

– Vân: Dạ, hìhì.

Xong tôi xuống nhà xin phép về.

– Bà: Tập luyện thế nào rồi cháu?

– Mẹ Vân: Con bé đi được chưa cháu?

– Hào: Vân đâu rồi?

– Ba Vân: Mọi người từ từ nào, hỏi vậy sao cháu nó trả lời kịp.

– Tôi: Dạ, tình hình là Vân mới chỉ cử động được các ngón chân thôi, còn việc đi lại được thì chắc phải mất thêm nhiều thời gian nữa.

– Ba Vân: Tốt quá, cảm ơn cháu nha.

– Cô Vân: Cháu ở lại dùng với gia đình bữa cơm nghen.

– Tôi: Dạ, cháu cảm ơn nhưng mà cháu lỡ hẹn với bạn là về nấu cơm rồi đưa cơm ra cho tụi nó rồi. – Tôi chém gió vì biết thể nào mà mình ở lại thì cũng sẽ bị tra hỏi thẩm vấn đủ điều cho coi.

– Bác Vân: Để bác kêu hai thằng Hào với trí đi đưa cơm cho, cháu cứ ở lại đây ăn cơm chung với gia đình bác.

– Ba Vân: Đúng đấy, cơm nước cũng nấu xong hết hồi.

– Cô Vân: Quyết định vậy đi.

Xong tôi bị đẩy lên ghế ngồi tiếp chuyện với bà và các bác của nhỏ Vân. Chưa đầy 5 phút, một đống đồ ăn được bày ra giữa nhà. Nào là lẩu cá, thịt hợi luộc, bún tươi, chả, thịt gà quay, vịt luộc… phải nói là còn hơn cả đồ ăn của mấy ông vua ngày xưa nữa.

– Cô Vân: Huyền, lên đưa con bé xuống đây đi.

– Hào: Mời bà và các bác xuống mời cơm. Mời anh xuống mời cơm.

– “Anh, thằng này trở nên lễ phép từ bao giờ thế? Chẳng lẽ do thời tiết thay đổi nên tính khí nó thay đổi theo mùa luôn à?” – Tôi tự hỏi thầm.

– Bà: Ừ, cháu xuống ăn cơm đi cháu.

– Tôi: Dạ, vâng ạ.

Tôi ngồi phía góc cạnh bọn thằng Trí, Hào với mấy thằng nào nữa tôi không biết tên. Lát sau, nhỏ Huyền dìu nhỏ Vân xuống ngồi cạnh tôi.

Bữa tiệc vừa bắt đầu, tôi còn chưa kịp đụng vào đũa thì chén của tôi đã đầy ắp. Đấy là mới có vài người ngồi gần gắp cho tôi thôi, nếu cả nhà nhỏ Vân mỗi người gắp cho tôi một miếng thì tôi chắc phải thay cái chén bằng cái chậu mất.

Nhưng mà muốn nuốt hết chén đó cũng khổ, tôi vừa ăn phải vừa trả lời cả nùi câu hỏi từ các trưởng bối trong nhà. Hỏi từ việc tập luyện cho nhỏ Vân lại hỏi đến gia đình tôi, rồi hỏi lung tung điều về tôi như kiểu hỏi sơ yếu lý lịch vậy.

– Ba Vân: Ăn mạnh lên đi cháu, đồ ăn còn nhiều lắm. – Vừa nói ba nhỏ Vân vừa gắp thêm cho tôi cái đùi gà.

– Tôi: Dạ vâng ạ.

Tôi nhận cái đùi gà mà khóc thầm trong bụng. Cái bụng của tôi đang no căng lên mà họ cứ gắp cho tôi ầm ầm như này thì khác nào giết tôi. Mà phải công nhận đồ ăn ngon thật ấy chứ. Giá như dạ dày của tôi mà có 4 ngăn như trâu bò thì tôi cũng ráng ăn thêm.

Cố gắng ngấu nghiến xong cái đùi gà rồi tôi cất luôn cái chén.

– Tôi: Dạ, bà và các bác mời cơm. Cháu no rồi ạ.

– Bà: Cháu ăn ít thế, ăn nữa đi cháu.

– Tôi: Dạ cháu no lắm rồi ạ.

Mãi họ mới tha cho tôi mà thả tôi về.

– Cô Vân: Hào, Trí. Hai đứa xuống bếp xách mấy bịch đồ ăn đi với Đức đưa ra cho bạn.

– Hào: Dạ. – Thằng này nhanh nhẹn đặt bát đứng dậy luôn.

Tôi định bụng từ chối nhưng biết có từ chối cũng chẳng được nên đành thôi vậy.

Hai thằng nó vác mấy bịch đồ ăn to tổ trảng lẽo đẽo theo tôi ra ruộng.

– Hào: Anh Đức! Hềhề.

– Tôi: Ở đây chẳng còn ai, không cần giả vờ nữa đâu.

– Hào: Em nào có giả vờ đâu. Giữa em với anh có chút xích mích, là do em không đúng, anh rộng lượng bỏ qua cho em nha.

– Trí: Anh bỏ qua cho tụi em nha.

Tôi tưởng chỉ mình thằng Hào uống lộn thuốc thôi chứ, ai ngờ thằng Trí cũng vậy nữa.

– Hào: Anh đừng ngạc nhiên. Anh là anh hai của Vân thì cũng coi như là anh hai của tụi em rồi.

– Tôi: Ừ. Tính anh rộng lượng không so đo với mấy chú làm chi. Chỉ cần mấy chú kêu mấy đứa trong xóm đừng bắt nạt lũ nhóc xóm anh là được.

– Hào: Ý anh nói là vụ đồng cỏ hả?

– Tôi: Ừ.

– Anh hiểu lầm rồi, đồng cỏ đó vốn là của chung hai xóm. Nhưng mà lũ nhỏ xóm anh không biết nên đòi độc chiếm luôn, khiến bên tụi em không có đồng cỏ nuôi bò nên bất đắc dĩ bọn xóm em mới phải qua giành với lũ nhỏ xóm anh thôi. Nhưng trong chuyện này em cũng có lỗi vì không can ngăn lòng tham của tụi nhỏ bên xóm mà lại còn hùa theo lũ nhỏ đòi chiếm luôn mấy đồng cỏ của xóm anh.

– Tôi: Được rồi, chú biết lỗi là tốt. Còn chuyện đồng cỏ thì để anh về thương lượng với bọn kia xem sao.

Đến đầu ruộng, hai thằng nó đưa đồ cho tôi rồi đi về. Tôi xách đồ vào trong một cái chòi nhỏ theo như thằng cu Tí chỉ.

– Dũng: Đi chơi giờ mới về hả thằng cờ hó.

– Tôi: Ừ, có đồ ăn nè tụi mày.

Thế là chúng nó bu vào ăn.

– LP: Không có chén đũa sao ăn.

– Dũng: Có lộc ăn mà còn đòi hỏi.

– LP: Chứ không có chén đũa thì ăn thế nào?

– Lâm: Rửa tay đi, ăn bốc.

– Bảo: Được đấy, chơi tới luôn.

– Lan: Eo ơi, mấy ông ăn bẩn thế.

– Dũng: Không ăn thì ngồi nhìn đi. Anh em, chiến thôi.

Bọn nó chạy đi rửa tay rồi lấy tấm chiếu trong trời đem ra gốc cây đại thụ ngồi ăn cho thoáng mát chứ gần 30 mạng mà chui vào cái chòi nhỏ tí xíu sao nổi.

– Long: Ngoàm… ngon thật. – Thằng Long cầm cái cánh gà gặm.

– Hùng: Còn nóng hổi luôn này.

– Hoàng: Ngon.

– LP: Dơ quá đi mất.

– Lan: Mất vệ sinh quá.

– Dũng: Ăn kiểu này mới ngon, thử không?

Mấy nhỏ lớp tôi lắc đầu lia lịa.

– Hùng: Mày không ăn à Đức?

– Tôi: Tao ăn no rồi.

– Dũng: Vậy ngồi nhìn đi nha.

Chỉ trong nháy mắt, bọn nó đã chém sạch toàn bộ số đồ ăn. May ra còn chừa lại mấy khúc cổ gà cổ vịt.

– Hùng: Oa, nooo! – Thằng Hùng xoa bụng.

– Long: Ngon quá… ợợợ…

– Sơn: Ăn vậy thôi, không… ợ… ăn nữa.

– Tôi: Bọn mày ráng ăn đi, còn ít kìa. Bỏ cho chó thì cũng vậy.

– Đại: Tổ bà mày.

Rồi chúng nó nằm lăn ra ngủ. Đến tầm 2h, lũ nhóc chạy ra gọi bọn tôi đi chơi.

– Tôi: Để đến chiều đi, giờ bọn anh bận rồi.

– Dũng: Đến 4h qua gọi bọn anh.

Thế rồi lũ nhỏ lại kéo nhau về, bọn tôi thì xắn áo xắn quần lội bùn gặt lúa.

– Tôi: Sáng giờ bọn mày gặt chỗ nào?

– Dũng: Chở về rồi. Chắc phải cả hai, ba tạ.

– Tôi: Tạ rơm hả?

– Dũng: Ừ, lấy rơm về đến tối thui mày, haha.

– LP: Liềm của ông nè, tui vừa phải đi mượn thêm đó.

– Tôi: Ủa, tưởng bà ở nhà rồi.

– LP: Ở nhà chơi với ma à?

– Tôi: Mấy đàn cẩu ở nhà cũng dễ thương mà, haha.

– LP: Ông… – Nhỏ LP bặm môi nhảy xuống lấy bùn ném tôi.

– Ấy bẩn, ai chơi bẩn thế. – Tôi là oai oái rồi thò tay xuống bốc bùn tính ném lại nhưng. – AAA!!! – Tôi la lớn.

– Sao thế?

– Mày bị sao vậy?

– Mày làm sao thế?

Lũ kia thấy tôi la lên thì bu lại xem.

– Tôi: Con cua kẹp tao. – Tôi nhấc ngón tay lên.

Tổ bà nó, hai con cua to chà bá lửa kẹp ngón tay tôi. Thế mà lũ bạn tôi còn cười được nữa chứ.

– Dũng: Hai con này cũng được chén súp đấy, haha.

– Đại: Số mày không những sát gái mà còn sát cả cua nữa, haha.

– Lâm: Cua to vl, haha.

Bắt hai con cua thả vào cái rọ mà ngón tay tôi bầm tím hết cả lên.

Lúc vừa cắt được ít lúa thì tôi lại bị một con cua cũng to chà bá kẹp vào ngón chân.

– Đại: Haha, tao nói mà. Số mày sát cua, haha.

– Hùng: Sáng giờ bọn tao có bị con nào kẹp đâu mà mày vừa xuống đã bị rồi mày.

– Dũng: Hay mày đi bắt cua đi Đức, cua ở đây có vẻ thích mày đấy.

– Tôi: Tao méo tin là số tao xui… ui da… – Đang nói thì tôi lại bị một con nữa kẹp ngón chân.

Bọn lớp tôi thì bò lăn bò càng ra cười. Cuối buổi hôm đó tôi bắt được cả nửa cân cua chứ chẳng ít. Mấy ngón tay ngón chân tôi tím lịm nhìn mà xót.

Đến chiều, chằng lúa lên xe bò xong thì thằng Dũng, Hoàng, Long, Lâm và tôi leo lên xe ngồi nghịch cho bò kéo đi chơi. Cái cảm giác ngồi trên xe bò nó cứ thế nào ấy các bác ạ, nói chung là khoái lắm.

– Tôi: Dũng này.

– Dũng: Gì?

– Tôi: Ngày xưa mày ở đây thì cái đồng cỏ thượng là của 2 xóm xài chung hả?

– Dũng: Hình như là vậy, sao mày biết.

– Tôi: Bọn kia nói. Thế bây giờ cho bọn xóm Đồng xài chung đi, chứ xóm bọn nó có đồng cỏ đâu cho trâu bò ăn.

– Dũng: Mày hỏi bọn kia chứ sao hỏi tao.

– Tôi: Tại mày nói có trọng lượng hơn.

Ra tới đồng cỏ, bọn tôi tham gia ngay cuộc đua trâu của lũ nhỏ. Đua chán bọn tôi lại rủ nhau đi đá bóng.

Thấm thoát đã đến ngày chủ nhật, bọn tôi phải về để chuẩn bị mai đi học, với lại ngân khố mang theo cũng đã cạn kiệt. Lúc lên xe mà mọi người cứ đứng vẫy tay tạm biệt.

– Dũng: Về rồi tao vẫn thấy lo lo thế nào ấy.

– Tôi: Yên tâm, bên bọn thằng Hào tao lo liệu ổn hết rồi. Bọn nó không làm khó lũ nhóc nữa đâu.

– Dũng: Biết thế nhưng tao vẫn thấy lo lo.

– Tôi: Rồi rồi, nằm ngủ đi chút là hết lo. Hay là mày không lỡ em Huyền.

– Dũng: Làm méo gì có vụ đó, mày đừng có mà đoán mò.

Xong nó quay sang dựa đầu vào cửa sổ ngủ. Rõ ràng là tình trong như đã mà vẻ ngoài còn e.

Tôi cũng gục đầu vào thành ghế đánh một giấc. Thời gian của tôi đã ngày càng ít dần, thị lực của tôi đã giảm đi rõ rệt, tất cả mọi thứ đều mờ nhạt và dần lòe ra. Chỉ còn lại vài tháng ngắn ngủi, có lẽ tôi phải tranh thủ hoàn thành nốt những việc mà tôi chưa hoàn thành.

Xe dừng bánh, bọn tôi ngáp ngắn ngáp dài uể oải bước xuống xe. Tôi vào dắt con ngựa chiến của mình đạp về nhà. Lúc này mới tầm xế chiều, ba mẹ tôi đi làm có lẽ vẫn chưa về. Tôi dắt xe vào thẳng trong nhà sau để. Con chó vàng của tôi chạy ra vẫy đuôi hớn hở liếm tay tôi. Con chó này của tôi nuôi gần 5 năm nay rồi, nó thường thấy tôi là nhảy tới liếm tay hoặc dụi đầu vào chân tôi. Những lúc vui thì không sao chứ lúc tôi bực là tôi cho nó một sút méo hàm luôn. Bị riết rồi nó cũng khôn ra, bây giờ mỗi lần tôi bực bội thì có cố tìm nó cũng chẳng được.

Xoa đầu nó như thường lệ rồi tôi lên nhà cất đồ. Lên đến cửa nhà thì tôi nghe tiếng xầm xì nói chuyện phát ra từ phòng tôi, một giọng là của mẹ tôi, còn giọng kia nghe cũng quen lắm.

– Tôi: Con về rồi mẹ ơi. – Tôi gọi.

Ngay sau đó mẹ tôi đi ra, theo sau là nhỏ Phụng.

– Mẹ: Ừ, con có bạn tìm này.

– P: Chào Đức.

– Tôi: Ừ chào, P đến lâu chưa?

– P: Vừa đến thôi.

– Mẹ: Con bé nó đến từ sáng tới giờ, nó phụ mẹ hái chè vừa mới về đấy.

– Tôi: Vậy hả, phiền P quá nhỉ.

– P: Không đâu, P cũng đang rảnh nên phụ bác được chút xíu thôi.

– Tôi: Ủa mà hai người làm gì trong phòng con vậy mẹ?

– Mẹ: Mẹ lấy cho con bé xem vài tấm hình hồi nhỏ của con ấy mà.

– … bịch… – Tôi làm rớt luôn cái balô đang cầm trên tay.

– “Mẹ làm thế có khác nào giết con đâu, mấy tấm hình đó toàn là hình mặt mếu, hình khỏa thân tắm trong chậu của con mà mẹ lỡ lòng nào đem ra cho nhỏ P xem, sau này mặt mũi của con biết dấu đi đâu đây, hic.” – Tôi đứng chết lặng người.

– Mẹ: Ơ cái thằng, còn không cất đồ đi đứng đó làm gì nữa.

Tôi thểu não vác ba lô vào phòng cất. Lúc trở ra thì mẹ tôi đã đi đâu mất rồi, chỉ còn nhỏ P đang ngồi xem tôm èn de ry.

– Tôi: P vào tìm Đức hả?

– P: Ừ, vào trả Đ cái này này. – Vừ nói nhỏ vừa tháo cái đồng hồ nhỏ đang đeo ra.

– Cái đồng hồ này… chẳng phải đã bể rồi sao?

– Ừ, hôm đó P nhặt hết lại rồi đem đi sửa đó. Tấm kính phải thay mới vì bị bể nát còn các bộ phận khác chỉ bị hỏng chút ít.

– Cảm ơn P nha, Đ tưởng mất rồi chứ.

– Hìhì, có gì đâu.

– Sửa hết bao nhiêu thế? Để Đ gửi tiền lại.

– Không cần đâu, Đ vì cứu P nên mới bị hư cái đồng hồ nên P sửa lại coi như cảm ơn Đ thôi. – Nhỏ P cười tươi.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hành trình tuổi thơ

Số ký tự: 0