Hành trình tuổi thơ

Phần 81

2024-08-02 21:00:39

Phần 81
Trời càng về khuya càng lạnh dần. Vài ngọn gió khẽ thoảng qua làm đung đưa vài lọn tóc của nhỏ, nhỏ ngồi cạnh tôi mà tôi có thể cảm nhận được nhỏ đang run lên vì lạnh.

– Tôi: Trời khuya rồi, để anh hai đưa em về nha.

– Vân: Ừ, về thôi.

– Tôi: Lên lưng anh hai cõng nào.

Xong nhỏ Vân leo lên lưng tôi. Cõng nhỏ đi men theo bờ ruộng đi sang xóm của nhỏ, hương thơm của lúa tỏa ra thơm ngát, lẫn trong đó là đôi chút mùi bùn tanh. Tiếng ếch nhái, dế vang lên tứ phía, trời thì tối om. Phải cố gắng lắm tôi mới đi chậm chạp từng bước thật vững để không bị té. Đang đi bỗng nhiên nhỏ Vân hỏi tôi.

– Vân: Hồi nãy em kể chuyện của em cho hai nghe rồi, giờ hai kể chuyện của hai cho em nghe đi.

– Tôi: Hai có chuyện gì để kể đâu.

– Vân: Hứ, hai xấu tính thế. – Nhỏ Vân nũng nịu đập vai tôi.

– Tôi: Thôi, nghe chuyện của hai làm gì, mắc công em buồn theo hai đấy.

– Vân: Kệ đi. Hai kể về mối tình đầu tiên của hai đi.

– Tôi: Tình đầu hả? Ờ… để nhớ coi… hai quên mất rồi.

– Vân: Hứ, không chơi với hai nữa, hai xấu tính quá.

– Tôi: Đổi cái khác đi.

– Vân: Vậy kể về người đầu tiên mà hai thích đi.

– Tôi: Vậy cũng được, hai kể nhưng em cấm cười nha.

– Vân: Ok.

– Tôi: Hồi lúc đó hai học cấp 1 có quen con bé kia, trông mặt nó kháu lắm.

– Vân: Rồi hai thích nó?

– Tôi: Chưa, từ từ đã. Xong lúc đó hai ngồi cạnh nó cả gần nửa năm nhưng nó chẳng thèm nói chuyện với hai. Lúc đó hai ghét nó lắm, tại mỗi lần hai hỏi bài nó mà nó chẳng chịu chỉ. Rồi một hôm nó tự dưng nó mang kẹo lên cho hai, cho liên tục hai ba tuần luôn.

– Vân: Sao tự dưng nó cho kẹo hai?

– Tôi: Chắc lúc đó thời tiết thay đổi nên tính nết nó thay đổi theo mùa ấy mà, cũng có thể vì lúc đó nó mới nhận ra là hai đẹp trai cũng nên.

– Vân: Trường hợp hai bị loại là cái chắc.

– Tôi: Xì, ai biết được. Lúc đó trông hai cũng tốt mã lắm chứ đâu có như que tăm như bây giờ.

– Vân: Rồi tiếp theo thế nào?

– Tôi: Rồi từ đó hai bắt đầu thấy thích nó. Cho đến một hôm nó vẽ một người que có 3 cọng tóc lên cái bảng con kèm theo cái mũi tên chỉ vào chữ Đức. Rồi nó ôm cái bảng nhảy tưng tưng trước mặt hai làm bọn trong lớp cười quá trời. Bị sỉ nhục nhan sắc, hai tính giật cái bảng để xóa đi nhưng ai dè nó hoảng quá làm rớt cái bảng xuống đất vỡ làm đôi. Rồi nó khóc ăn vạ chạy đi méc cô bắt hai đền. Hai tức quá lấy cái bảng yêu dấu của hai trả cho nó, thế mà nó còn chê nữa chứ, rồi cạch mặt nó luôn.

– Vân: Sao nó chê?

– Tôi: Nó chê bảng cũ.

– Vân: Cái bảng đó hai xài bao lâu rồi?

– Tôi: Mới sài chừng 2, 3 năm gì đó chứ mấy.

– Vân: Trời, vậy mà mới hả?

– Tôi: Thật mà, hồi đó đối với hai cái bảng đó là mới lắm rồi.

– Vân: Nhắc mới nhớ, hồi nhỏ lớp em cũng có 1 vụ như thế, hihi. Mà công nhận mối tình đầu của hai gay cấn thiệt, haha.

– Đã bảo là cấm cười rồi mà.

– Em xin lỗi, nhưng mà em không nhịn cười được, haha.

– Biết thế này hai chẳng kể nữa cho xong.

– Rồi, em hết cười rồi nè. – Nhỏ Vân nói nhưng vẫn cười khúc khích trên lưng tôi.

Dừng lại trước căn nhà xây khá lớn có giàn hoa giấy tím kết thành cái cổng. Bên trong là vài anh bẹc rê đang nhe răng cười chào đón tôi.

Tôi vừa dừng lại trước cổng thì ngay lập tức có tiếng dép chạy ra.

– Vân về rồi đấy à? – Thằng Hào cười toe toét.

– Trí: Bà ngoại đang đợi Vân về đấy.

– Vân: Ừ, đỡ Vân xuống đi.

– Hào: Cậu hết phận sự rồi, mời về cho. – Nó nhìn tôi.

– Trí: Cái thằng này, người ta là khách mà mày cư xử thế hả? – Rồi quay sang tôi. – Đã đến rồi thì mời cậu vào nhà uống miếng nước rồi hãy đi.

– Tôi: Thôi, không cần đâu. Cậu đưa Vân vào nhà giùm nha.

– Hào: Khỏi cần nói, bọn tôi tự biết phải làm sao.

– Vân: Hào! – Nhỏ Vân chau mày.

– Gì mà ồn ào thế mấy đứa?

Tiếng ba nhỏ Vân vọng ra.

– Trí: Dạ không có gì đâu ạ.

– Hào: Vân về rồi này chú.

– Ba Vân: Ừ, hai đứa đưa nó vào nhà đi.

– Hào: Dạ. – Rồi quay sang tôi. – Nghe thấy chưa? Chỉ đưa Vân vào thôi.

Tôi đưa nhỏ Vân cho hai anh em thằng Trí.

– Vân: Mai nhớ qua đây giúp em tập đi nha hai.

– Tôi: Ừ.

Hai thằng kia thì khá ngạc nhiên trước kiểu xưng hô của hai đứa tôi. Nét vui sướng hiện rõ trên mặt hai thằng, đặc biệt là thằng Hào. Ánh mắt nó nhìn tôi khác hẳn luôn và tôi chắc rằng lát nữa hai thằng nó sẽ đốt pháo ăn mừng vì nhỏ Vân chịu tập đi và cũng loại được một đối thủ cạnh tranh của chúng nó.

Tôi trở về lại đồng cỏ, lúc này đây mới là thời kỳ khó khăn của tôi. Trời thì tối đen như mực, ánh trăng bị áng mây lớn che khuất. Tiếng ếch nhái lúc này nghe mới rùng rợn làm sao, nhìn những tán cây lớn mà tôi tưởng tượng ra những con quái vật đang chuẩn bị tóm lấy tôi. Lúc đó tôi ước gì chưa bao giờ mình nghe kể hoặc xem phim ma thì bây giờ đâu có tự hù mình thế này.

Vừa mò đường tôi vừa lẩm nhẩm đọc kinh (giải pháp cực kỳ thông minh, hehe). Đang đi thì bỗng con mèo từ đâu nhảy xổ ra làm tôi mém dấm đài. Thánh họ nó, đến con mèo cũng muốn hù tôi. Và cuối cùng tôi cũng trở về tới đồng cỏ an toàn.

Bữa tiệc khoai nướng có vẻ đã kết thúc, chỉ còn lại đống than đỏ lừ. Lũ nhỏ đã về nhà hết, chỉ còn lại lũ con gái đang dọn dẹp đống chiến trường.

– Tôi: Thôi, để đấy mai rồi dọn. Giờ khuya rồi về ngủ đi, mai rồi ra đây sớm.

– Lan: Mấy ông ngủ ngoài đây luôn hả?

– Tôi: Ừ, mấy bà về nhà ngủ đi cho ấm.

– LP: Ừ, vậy mai tụi tui ra sớm.

Xong bọn nó kéo nhau về. Tôi quay sang nhìn lũ bạn đang nằm la liệt gác chân lên nhau ngủ say sưa mà phì cười. Tôi chui vào giữa nằm cho ấm và tận hưởng một đêm trong khách sạn ngàn sao. Mới tờ mờ sáng hôm sau, tôi tỉnh giấc do cái rét cóng bao trùm lên tôi, và có cả sức nặng của hai cái đùi của thằng Dũng, Lâm đè lên bụng tôi.

Tôi ngái ngủ gãi đầu gãi tai dáo dác nhìn xung quanh. Thằng nào cũng vẫn đang còn nằm ngủ như heo, có thằng còn ngáy nữa chứ. Một khi mà tôi đã tỉnh dậy thì làm sao có thể để bọn nó ngủ ngon lành vậy chứ. Tôi đứng dậy nhẹ nhàng lấy hết chăn của chúng nó ra rồi cuốn vào người tôi như con kén.

Chưa đầy 5 phút sau thằng nào thằng nấy đều co người ôm tờ rim run cầm cập. Rồi cuối cùng chúng nó cũng phải ngồi dậy tìm chăn. Mọi ánh mắt của chúng đó đều nhanh chóng hướng vào tôi và tôi cảm thấy trong lòng có gì đó bất an. Đang tính là chuồn lẹ nhưng có lẽ đã không kịp nữa, tụi nó nhìn nhau bằng ánh mắt nham hiểm rồi nhìn lại tôi. Ngay sau đó thì tôi bị hơn chục thằng đè lên như kiểu ép dẻo. Cũng may là tôi cuốn cả chục lớp chăn, không thì người tôi dẹp lép thật rồi. Phải năn nỉ mãi bọn nó mới thả tôi ra.

Dọn dẹp bãi chiến trường tối qua xong bọn tôi trở về nhà ngoại thằng Dũng để vệ sinh cá nhân và ăn sáng. Còn bọn thằng Thành thì phải về phụ gia đình hái trái cây đưa xuống ghe.

– Lâm: Hôm nay đi đâu đây?

– Bảo: Hay là đi mần ruộng thử đi, hồi nãy tao thấy dì Thẩm chuẩn bị đồ đi gặt lúa.

– Lan: Hay đó.

– LP: Nhưng dơ lắm.

– Dũng: Sợ dơ thì ở nhà. Ai muốn đi thì giơ tay.

Đồng loạt bọn nó đều giơ tay hết, chỉ trừ tôi và nhỏ LP.

– Dũng: Vậy hai đứa mày ở nhà ôm nhau ngủ đi.

– Tôi: Ôm cái chim, tí tao có hẹn qua bên kia rồi.

– Lâm: Bên Vân chứ gì, tao biết thừa.

– Tôi: Ừ.

– Dũng: Vậy thôi, mọi người vào thay đồ rồi đi nào.

– LP: Mọi người để tui lẻ loi cô độc ở nhà một mình à?

– Dũng: Ừ.

– LP: Ông có phải hàng xóm của tui không vậy hả, hồi ông cúp học nhờ tui viết giấy xin phép cho ông thế mà bây giờ… bla… bla…

Tôi lo vọt chứ đứng đây thêm lát nữa không khéo nhỏ LP chửi thằng Dũng rồi lây sang tôi mất.

Sang tới cổng nhà nhỏ Vân, tôi còn chưa kịp cất tiếng gọi thì đã thấy ba mẹ cô gì chú bác anh em của nhỏ Vân ùn ùn kéo ra như thể ra trận. Tôi thầm nghĩ có khi nào họ biết tối hôm qua tôi cho nhỏ Vân uống rượu rồi nghĩ tôi làm gì nhỏ Vân rồi nên giờ kéo ra tính sổ với tôi không? Cũng dám lắm chứ.

– Ba Vân: Cháu đến rồi, vào nhà ngồi chơi đi cháu. – Ba nhỏ Vân cười.

Có khi nào họ mời mình vào nhà rồi khóa cổng xử mình cho tiện không? Thế thì mình chết chắc rồi.

– Hào: Hềhề, cậu vào nhà ngồi uống miếng nước rồi nói chuyện sau. – Đến thằng Hào cũng nhe răng cười khềnh khệch thì tôi càng không dám vào.

Tôi cứ đứng thừ người ra nhìn người nhà nhỏ Vân xếp thành 2 hàng đưa tôi vào tận trong nhà.

– Mẹ Vân: Con sao thế? Vào đi con, người nhà cả mà, đừng ngại.

Đến ba mẹ nhỏ Vân cũng mở lời thì tôi trốn thế nào đây.

– Mẹ ơi, xuân này con không về. – Tôi khóc thầm trong bụng.

Lê từng bước vào nhà nhỏ Vân mà tôi cảm thấy rùng rợn thế nào ấy.

– Bà: Ngồi đi cháu.

– Tôi: Dạ, cháu không dám ạ.

– Bà: Sao vậy cháu?

– Tôi: Dạ, ở nhà toàn là người lớn đang đứng mà sao cháu dám ngồi ạ.

Quả thật, trong nhà chỉ có 2 cái ghế dài với hai cái ghế đơn. Bà của nhỏ Vân ngồi ở 1 cái ghế đơn, hai cái ghế dài thì chứa 12 người rồi, còn cả chục người đang đứng thì bố bảo tôi cũng chẳng dám ngồi chứ đừng nói.

– Bà: Không sao, hôm nay cháu là khách quý của gia đình bà mà để cháu đứng lỡ ai thấy lại cười gia đình bà chết.

– Tôi: Dạ… – Tôi tiến thoái lưỡng nan.

Thôi thì đằng nào cũng vậy, ngồi cho khỏi mỏi chân rồi tính tiếp.

– Hào: Mời cậu dùng trà. – Thằng Hào bê khay trà ra mời tôi.

Thằng này đưa tôi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

– Tôi: À… ừ… cảm ơn. – Tôi cầm tách trà lên mà dám uống.

– Ba Vân: Bác vào thẳng vấn đề nha.

– Tôi: Dạ vâng.

– Ba Vân: Chuyện là bác nghe mấy đứa nhỏ bảo là con khuyên được con bé nhà bác tập đi. Chuyện này có thật không?

– Tôi: Dạ, thật ạ.

– Bà: Thế thì tốt quá.

Cả nhà nhỏ Vân bắt đầu xôn xao.

– Ba Vân: Vậy thì con cố gắng giúp gia đình bác với. Kể ra con bé nhà bác bị như vầy cũng cả gần chục năm rồi. Gia đình bác có khuyên nó tập vật lí trị liệu mãi mà nó chẳng chịu nghe, bác khổ tâm lắm.

– Mẹ Vân: Bác có mỗi đứa con là nó thôi, mà mỗi lần trông thấy con gái mình phải ngồi xe lăn hay chống nạng thì… bá… – Mẹ nhỏ Vân rơm rớm nước mắt.

– Tôi: Cháu không dám chắc là hoàn toàn giúp được Vân nhưng mà cháu giúp được đến đâu thì cháu sẽ cố gắng hết sức.

– Bà: Vậy gia đình tất thảy trông chờ vào cháu.

– Ba Vân: Cháu cố gắng giúp gia đình bác, rồi gia đình bác sẽ hậu tạ thật nhiều cho cháu.

– Tôi: Vân với cháu là bạn bè nên cháu giúp Vân được thì cháu giúp thôi, còn cháu không cần hậu tạ gì đâu ạ.

– Vân: Bạn bè thôi sao? – Nhỏ Huyền (cái nhỏ gặp hôm chạy trạm ấy) dìu nhỏ Vân từ trong phòng đi ra.

– Bà: Cháu dậy rồi hả?

– Vân: Dạ. Mà sao tự nhiên gia đình lại đông đủ thế?

– Ba Vân: À không có gì đâu.

– Vân: Không mà sao con nghe có nhắc đến con vậy?

– Mẹ Vân: Không có gì đâu con. Ủa mà sao hôm nay trông con gái yêu của mẹ khác quá nhỉ?

– Cô Vân: Ừ, khác hẳn mọi hôm.

– Chú Vân: Hơi lạ lạ ấy.

– Vân: Con vẫn vậy thôi mà, có khác gì đâu. – Nhỏ Vân thẹn thùng.

Tôi cũng thấy nhỏ Vân hơi khác mọi ngày. Thường thì nhỏ để xõa mái tóc bồng bềnh đen óng ra, nhưng hôm nay lại búi cuốn thành củ tỏi gọn gàng. Đôi mắt hơi thâm quầng lên có lẽ là do không ngủ, lông mi dài hơi cong lên, tổng thể khuôn mặt được trang điểm nhẹ. Đôi bông tai hình mặt trăng khuyết mọi hôm nhỏ đeo đã tháo ra.

– Ba Vân: Khác mà, con gái của ba hôm nay đẹp lắm.

– Vân: Vậy ý ba là mọi ngày con xấu lắm hả? – Nhỏ Vân phụng phịu.

– Ba Vân: Không không, ý ba là mọi ngày con vẫn đẹp nhưng hôm nay là đẹp nhất.

– Vân: Câu này con nghe ba nịnh mẹ suốt rồi.

Ba nhỏ Vân tắt đài luôn. Rồi tôi xin phép giúp nhỏ Vân tập luyện. Nói thế cho oai chứ tôi cũng chả biết là tập làm sao nữa. Với lại cả nhà nhỏ Vân đứng ngoài cửa phòng nhìn chằm chằm làm tôi không thể nào tập trung suy nghĩ tìm cách được. Như nhận ra điều đó, nhỏ Vân lên tiếng:

– Mọi người như thế thì làm sao mà con tập trung được, mọi người ra ngoài đi.

– Ba Vân: À… ừ, vậy mọi người ra ngoài đợi.

Xong cả nhà nhỏ Vân mới đi ra ngoài ngồi.

– Vân: Hai ra đóng cửa lại luôn đi.

– Tôi: Ừ.

Rồi tôi ngồi thêm một lát nghĩ cách. Bước đầu tôi đặt nhỏ Vân ngồi hẳn xuống sàn rồi kêu nhỏ cố gắng cử động các ngón chân và bàn chân. Nhỏ ngồi nhăn mặt cố gắng cử động ngón chân nhưng vẫn không được.

– Vân: Không được rồi, hềyzz.

– Tôi: Không được nản lòng, phải cố gắng lên, hai sẽ giúp em.

Nói rồi tôi chạy ra ngoài tìm cây chổi lông gà. Nhổ một cái lông gà rồi tôi chạy vào phòng nhỏ Vân.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hành trình tuổi thơ

Số ký tự: 0