Phần 80
2024-08-02 21:00:39
Chờ mãi đến khi trăng đã lên cao thì cuối cùng tất cả các đội đã về đích. Trông mặt bọn nó phờ phạc run cầm cập mà đến tội. Chắc là do bơi qua suối vào buổi tối nên lạnh đây mà. Đến lúc ban giám khảo công bố kết quả của phần thi này.
– Dũng: Thôi, tao không dám nghe đâu. – Nó bịt tai lại.
– Lâm: Thế mà hồi nãy còn bảo anh em đừng lo.
– Lan: Ông có phải đàn ông không thế? Chẳng tự tin chút nào.
– Hùng: Yên lặng nào.
– BGK: Trong phần thi này, giải khuyến khích sẽ được trao cho 3 đội của các xóm Chài, Hạ và Tây xin chúc mừng.
Sau đó lần lược 3 đại diện lên nhận thưởng.
– BGK: Giả ba sẽ được trao cho đội… đội của xóm Tràm, xin chúc mừng.
Thằng đại diện xóm đó hí hửng lên nhận thưởng.
– BGK: Và hiện giờ chúng ta còn hai đội, đó là đội xóm Đồng và đội xóm Kình. Hai đội đã rất xuất sắc vượt qua tất cả các thử thách của phần thi và đều đã về đích từ rất sớm. Sau khi xem xét kỹ lưỡng thì cuối cùng ban tổ chức đã có quyết định, giải nhì sẽ thuộc về… thuộc về… thuộc về đội nào ạ? – Ông này thích làm người ta đau tim thật.
– Xóm Đồnggg!!! – Bên tôi hét to.
– Xóm Kìnhhh!!! – Bọn bên kia cũng chả chịu kém.
– BGK: Vâng, thuộc về xóm… Đồng, xin chúc mừng.
– YEAHHH!!! – Bọn bên tôi hét không thể nào to hơn được nữa.
Bọn thằng Hào thì đực mặt ra.
– Hào: Có nhầm lẫn gì ở đây không bác, rõ ràng là bọn cháu về đích đầu tiên mà, tại sao lại chỉ được giải nhì?
– BGK: Các bác đã xem xét kỹ lắm rồi, làm sao mà nhầm lẫn được.
– Hào: Bác thử xem lại xem, rõ ràng chúng cháu về nhất mà.
– BGK: Tuy rằng các cháu về đầu tiên, nhưng trong quá trình di chuyển các cháu đã có chút sai sót và đã cố tình phạm lỗi hai lần.
– Hào: Lỗi gì chứ?
– BGK: Các cháu đã cố ý sửa dấu đường và cố ý thả trôi hai cái phao trên suối. Ngoài ra, trong cuốn sổ ghi dấu đường của mấy đứa còn thiếu 2 dấu.
– Hào: Thiếu ư?
– BGK: Thiếu dấu đường cấm và dấu về đích.
– Hào: Cứ cho là thiếu đi, nhưng ông có chứng cứ không mà buộc tội bọn cháu phạm lỗi?
– BGK: Có chứ, ở trên đường di chuyển luôn có người giám sát để lỡ có đội đi lạc quá xa thì gọi về được. Và đương nhiên những gì đội các cháu làm thì người giám sát đều biết hết.
Nghe xong thằng Hào câm họng luôn.
– BGK: Và cuối cùng, xin chúc mừng xóm Đồng đạt được giải nhất.
– Hoan hô!
– YEAH!!!
Khán giả reo hò cổ vũ inh ỏi còn bọn thằng Hào thì tức ói máu.
– Thành: Tùng, mày lên nhận thưởng đi kìa.
– Tùng: Ừ.
Nhận được cái phong bì, bọn tôi mở ra xem thì thấy có 100k. Thế là tổng cộng chúng tôi lời được 800k và 3 con gà rừng.
– Tùng: Tối nay mua đồ ra hang đá làm tiệc đi.
– Ok, nhất trí.
– Dũng: Còn vụ thằng Hào?
– Tôi: Tao nghĩ cứ để đó đi, để mai mốt bọn mình về thì bọn nó ở đây còn có cái mà ứng phó.
– Hùng: Ừ, tao thấy vậy cũng được đấy.
– Dũng: Vậy để tao qua nói bọn nó.
Thằng Dũng đi qua nói chuyện với bọn thằng Hào. Còn tôi thì chạy qua chỗ ba nhỏ Vân đang ngồi.
– Tôi: Thưa bác.
– Ba Vân: Ừ, tìm Vân hả con?
– Tôi: Dạ. Mà xíu nữa bọn con tổ chức tiệc, bác cho Vân đi chung với bọn con nha.
– Ba Vân: Ừ, nhưng mà đưa nó về sớm cho bác nha.
– Tôi: Dạ.
Xong tôi chạy sang chỗ nhỏ Vân, nhỏ đang ngồi trên ghế mặt ỉu xìu. Ngồi cạnh nhỏ là thằng Trí và thằng Hào. Thằng Trí nhì thấy tôi thì cười tươi lắm, còn thằng Hào thì cứ hằm hằm nhìn tôi. Cả mấy thằng xóm nó cũng lườm tôi bằng ánh mắt thù hằn lắm.
– Trí: Xin chúc mừng, các cậu thắng rồi. – Nó đứng dậy chìa tay ra toan bắt tay với tôi.
– Hào: Hừ, chỉ là ăn may thôi. Việc gì phải chúc mừng nó chứ. – Vừa nói vừa đứng dậy kéo cánh tay anh nó về.
Tôi hơi khó chịu với thằng này rồi đấy.
– Hào: Nhìn cái gì, muốn đánh nhau hả? – Nó cương cổ lên, tay dứ dứ nắm đấm. Nhỏ Vân mà không xen vào thì chắc tôi cho thằng này một trận nữa quá.
– Vân: Hào, lại thế rồi. – Nhỏ Vân lườm nó rồi quay sang tôi. – Ông qua tìm tui hả?
– Tôi: Ừ, qua rủ Vân đi chơi. Tí lớp mình làm tiệc.
– Hào: Vân không đi đâu, cảm ơn. – Nó chen vào.
– Vân: Trí ơi, lôi Hào ra kia giùm Vân đi.
Nghe vậy thằng Hào lại rụt về.
– Vân: Ừ, nhưng mà tui xin phép ba đã.
– Tôi: Đức xin rồi, giờ đi luôn.
– Vân: Ông xin lúc nào thế?
– Tôi: Vừa xin thôi.
– Vân: Ừ, đi thôi.
Tôi ngồi xuống trước mặt cho nhỏ Vân leo lên lưng.
– Thằng này là sao đây? Mọi khi anh em mình xin dẫn Vân đi chơi mãi mà cũng không cho, thế mà giờ thằng nhãi này vừa xin phát cho luôn. – Tiếng thằng Hào bực dọc.
Tôi cõng nhỏ Vân về nhà ngoại thằng Dũng thả nhỏ xuống giường ngồi chơi còn mình thì đi tắm phát đã.
Lúc lục ba lô lấy đồ bỗng sờ thấy cái gì cộm cộm trong túi ba lô.
Móc ra mới biết là cái hộp quà noel mua tặng nhỏ Vân mà quên khuấy đi mất. Cái hộp bằng giấy đã bị đè dẹp lép, cũng may sợi dây với mấy mặt chữ bên trong không bị sao.
Tắm xong, tôi cõng nhỏ Vân rồi đi cùng mấy ông thánh kia ra đồng cỏ.
– Tôi: Cầm theo nhiều nến thế làm gì?
– Hùng: Để thắp chứ làm gì.
– Tôi: Thắp thì mang khoảng chục cây thôi, mày ôm chừng đó đi đặng đốt đồng cỏ luôn à?
– Hùng: Nói mày không biết đâu, tí nữa mày khắc biết.
Ra đến đồng cỏ, tôi thấy đám nhóc với bọn thằng Thành đến đông đủ cả rồi và đang mở bạt để ngồi. Vừa lúc đó đám vịt giời cũng mua đồ ăn về, đứa nào cũng xách hai, ba túi đồ lớn.
– Dũng: Nhiều thế? Liệu ăn hết không?
– LP: Tui đang sợ thiếu đây.
– Lan: Ai bê phụ coi, nặng quá.
– Tâm: Đặt xuống bạt kìa, ai mướn xách làm gì.
Vừa dứt câu thằng Tâm nhận ngay cái lườm sắc đứt da mặt của nhỏ Lan.
Đặt nhỏ Vân yên vị vào một chỗ xong tôi đi phụ.
Mọi người sắp đồ ăn. Loay hoay mãi đến 9h tối bọn tôi mới bắt đầu nhập tiệc.
– Thành: Ơ kìa, mày không ăn à Đức? Ăn mạnh vào. – Nó vừa nói vừa gắp rau sống chất đầy chém của tôi.
– Tôi: Dạ dày tao có mỗi một ngăn thôi, mày để tao tự nhiên. Mày cũng ăn nhiều vào. – Tôi gắp sả với ớt tươi bỏ đầy chén của nó.
Bọn kia thì bò ra cười, còn thằng Thành thì khóc không ra tiếng. Thấy mặt thằng nhỏ tội quá, chắc là không biết ăn ớt nên tôi gắp lại vào chén của mình.
– Tôi: Thôi, ăn đi kìa có chúng nó ăn hết.
Thằng Thành nhì tôi với ánh mắt vô cùng biết ơn.
– Vân: Ông ăn được ớt không mà gắp nhiều thế? – Nhỏ Vân nói nhỏ với tôi.
– Tôi: Không, Vân ăn giùm Đức đi. – Tôi đùa.
Nhỏ Vân hơi ngần ngại rồi gắp một quả ớt từ chén của tôi và ăn.
Tôi đếm được 5s đầu thì nhỏ vẫn nhai bình thường như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, 3s kế tiếp thì bắt đầu bất ổn, mặt bắt đầu nhăn lại. 2s sau đó là nhỏ thè lưỡi lấy tay quạt quạt. Và cuối cùng là:
– AAA… nước… nước… nước…
Nhỏ Vân hét lên thảm thiết.
Tôi đưa ly nước vừa rót cho nhỏ. Nhỏ cầm lấy uống một hơi cạn luôn. Và ngay sau đó tôi mới biết mình đưa nhầm ly… rượu.
– Dũng: Ủa, ly rượu tao vừa rót đâu rồi?
– Tôi:???
– Dũng: Tao mới rót mà, sao lại thành ly nước rồi?
– AAA… cay quá…
Tôi vội vàng vớ luôn chai nước khoáng đưa cho nhỏ Vân.
Uống xong mà mặt nhỏ Vân đỏ bừng lên, rồi bắt đầu nấc cụt.
– Tôi: I’m sorry.
– Vân: Cay… quá… – Nhỏ vẫn lấy tay quạt quạt trong miệng.
Tôi chạy nhanh ra quán tạp hoá nhỏ gần đó mua mấy gói trà gừng về, tiện thể tôi xin ít nước sôi pha luôn 1 gói. Xong tôi mang về cho nhỏ Vân uống. Uống xong ly trà gừng thì trông nhỏ Vân có vẻ khá hơn hẳn.
– Tôi: Sao bọn mày mua rượu làm gì thế?
– Dũng: Thanh niên cả rồi thì phải biết uống rượu chứ mày, không mai mốt đi hỏi cưới mà nói không biết uống rượu thì người ta cười thối mặt.
– Hùng: Phải đấy.
– Tôi: Bọn mày lo xa thế cơ à?
– Long: Mày có làm vài ly không?
– Tôi: Đừng dụ tao, tao không uống đâu.
– Bảo: Nó xác định là đi tu rồi nên không cần biết uống rượu đâu, haha.
– Lâm: Thằng đàn bà.
Bị đụng chạm đến lòng tự ái thì bố thằng nào chả tức. Tôi cũng thế, máu tôi sôi sùng sục.
– Tôi: Đã vậy tao uống cho chúng mày coi.
Xong tôi cầm ca rượu nốc cái ực. Từ bé đến lớn thì đây là lần đầu tiên tôi uống rượu. Cay thì không phải là cay nhưng mà nó cứ khái cổ thế nào ấy.
– Hùng: Đù, ghê mày.
– Lâm: Ơ ồ, uống tiếp thôi.
Bọn tôi ngồi đánh chén hơn một tiếng đồng hồ, thằng nào thằng nấy đều say bí tỉ. Tôi cũng chỉ mới ngà ngà thôi nhà ly trà gừng mà tôi nhờ nhỏ Hoa pha giùm, nếu không chắc tôi cũng nằm ềnh một đống ra đó rồi.
– LP: Giờ sao đây?
– Tôi: Dọn đồ bỏ ra ngoài rồi đẩy hết bọn nó vào giữa.
– Lan: Cho mấy ống ngủ ngoài đây hả?
– Tôi: Không thì ai khênh chúng nó về được.
– LP: Đành vậy thôi.
– Tôi: Nhà đứa nào còn dư chăn gì không, mang ra cho bọn anh mượn đi. – Tôi hỏi lũ nhỏ vì bọn nhỏ không uống rượu nên không bị say.
Lát sau, lũ nhỏ ôm ra cho tôi 12 cái chăn, tôi đem ra đắp cho chúng nó rồi mang 1 cái có vẻ ấm nhất vào trong hang đá đắp cho nhỏ Vân.
Xong bọn tôi đi nhặt vài cái củi về đốt nướng khoai lang cùng lũ con gái với lũ nhỏ. Trong thời gian chờ đợi khoai chín bọn tôi hát hò rùm beng xung quanh đống lửa.
Được một lát, nhỏ Vân chống nạng đi ra. Có lẽ là tỉnh rượu rồi. Nhỏ ngồi xuống cạnh tôi.
– Tôi: Vân có bị đau đầu không?
– Vân: Hơi nhức tí thôi, mà sao ông biết?
– Tôi: Đức thấy ai uống rượu ngủ dậy xong cũng thường đau đầu.
– Vân: Ừ, ông cũng uống à?
– Tôi: Có chút ít.
– Vân: Hèn gì toàn là mùi rượu. – Nhỏ Vân nhăn mặt.
– Tôi: Chỗ này nói chuyện ồn quá, ra bên kia ngồi đi.
– Vân: Ừ. Tôi cầm lấy hai củ khoai lang rồi dìu nhỏ Vân sang cục mối ngồi.
– Tôi: Ngồi đây đợi Đức tí nha.
Tôi chạy lại lấy đống nến của thằng Hùng sắp xung quanh cục mối và đốt lên.
– Vân: Ngọn nến lung linh đẹp thật.
– Tôi: Ừ.
– Vân: Ai bày cho ông cái này vậy?
– Tôi: Trong phim ấy.
– Vân: Ông cũng lãng mạn ghê ta.
– Tôi: Không phải đâu, tại chỗ này tối quá nên Đức thắp sáng cho người ta nhìn vào khỏi hiểu lầm thôi.
– Vân: Hiểu lầm gì?
– Tôi: Hiểu lầm lung tung, mệt lắm. À mà Vân nè.
– Vân: Sao?
– Tôi: Cái này tặng Vân. – Tôi lấy sợi dây chuyền ra.
Màu bạc óng ánh len lỏi phản chiếu bởi ánh trăng và ánh lửa lập lòe thì thật đúng bài luôn.
– Vân: Woa, đẹp quá. Ông mua khi nào thế?
– Tôi: Hôn noel.
– Vân: Sao giờ mới tặng tui?
– Tôi: Thì giờ mới có cơ hội mà tặng nè.
– Vân: Ông tự chọn hả?
– Tôi: Ừ.
– Vân: Đẹp ghê. Ông đeo vào giùm tui đi.
– Tôi: Thôi, tự đeo đi. Mất công mấy đứa kia thấy lại hiểu lầm lung tung.
Boost Post.
– Vân: Ừ.
Nhỏ Vân vén tóc đeo sợi dây chuyền vào.
– Tôi: Ái chà, người đẹp đeo cái gì cũng thấy đẹp.
– Vân: Thật không? Hay là nịnh tui?
– Tôi: Thật mà, hehe.
– Vân: Dẻo miệng.
Rồi hai đứa đều nhìn lên bầu trời theo đuổi những suy nghĩ riêng. Chợt nhỏ Vân lại cất tiếng.
– Vân: Đức có em không?
– Tôi: Có, 3 đứa em trai.
– Vân: Chắc là có anh em vui lắm nhỉ.
– Tôi: Ừ, Vân có anh chị em gì không?
– Vân: Không. Từ bé tới giờ tui toàn bị bạn bè kì thị nên chỉ có mỗi Hào với Trí là bạn thôi. Hai anh em họ tốt với tui lắm, họ cũng rất tốt bụng và dễ gần. Cho đến năm ngoái tui có quen thêm được một cô bạn, cô ấy tốt bụng, hòa nhã, thân thiện và rất xinh đẹp. Đảm bảo ông nhìn là mê luôn.
– Tôi: Thật hả? Nếu có dịp thì giới thiệu cho Đức nha.
– Vân: Ừ.
– Tôi: Vân muốn có em trai lắm hả?
– Vân: Ừ.
– Vậy sao Vân không nói với ba mẹ Vân?
– Tui nói rồi nhưng ba mẹ tui chỉ ậm ừ rồi cho qua luôn. Đôi lúc tui cũng muốn có một người anh, chị hoặc em để tâm sự nhưng…
– Vậy Vân nhận Đức làm anh trai đi, Đức cũng muốn có một cô em gái lắm chứ.
– Hơ, tui nhận ông làm anh trai thì tui có lợi gì đâu. – Nhỏ Vân chu miệng.
– Nếu Vân nhận Đức làm anh trai thì đồng nghĩa 3 đứa em trai của Đức cũng sẽ là em trai của Vân. Như thế Vân vừa có anh trai vừa có em trai rồi còn gì. Quá lời luôn rồi.
– Ừ, vậy quyết định vậy nha. Anh hai, hìhì.
Nghe nhỏ Vân gọi mình là anh hai mà sao tôi lại cảm thấy vừa vui vừa buồn. Nhưng vui thì có vẻ nhiều hơn.
– Hehe, ngoan. Thế em gái có chuyện gì buồn muốn chia sẻ với anh hai không?
– Có chứ, nhiều lắm luôn ấy. Em không biết nên bắt đầu kể từ đâu nữa.
– Thì em muốn kể từ đâu cũng được.
Rồi nhỏ ngồi kể tôi nghe chuyện lúc nhỏ, cái chuyện bị té xe nhưng nhờ thằng bé đó cứu, rồi lời hứa của hai đứa. Chính vì lời hứa đó mà nhỏ luôn phủ nhận tình cảm của hai anh em Trí Hào. Nhỏ vẫn đang chờ đợi thằng bé đó quay về thực hiện lời hứa nhưng nhỏ đâu biết rằng thằng bé đó đang ở trước mặt nhỏ và nó đâu còn nhiều thời gian để mà thực hiện lời hứa với nhỏ.
– Vân: Em chắc chắn sẽ đợi được mà. – Hai mắt nhỏ Vân lúc này đã rưng rưng nước mắt.
– Tôi: Nếu lỡ thằng bé đó không còn trên đời thì sao?
– Vân: Không thể nào, vì linh cảm cho em biết rằng em sắp tìm được cậu ấy.
– Tôi: Nhưng nếu cậu ta đã quên lời hứa và đã có bạn gái rồi thì sao?
– Vân: Em sẽ đợi, vẫn sẽ đợi cậu ấy mà.
– Tôi: Em có cần vì 1 lời hứa mà lãng phí thời gian của em như vậy không? Thế có đáng không?
– Vân: Đáng chứ.
– Tôi: Nhưng lỡ cậu ta gặp em và chê em… thì phải làm sao? Tại sao trong lúc này em lại không cố gắng tập luyện để mà tự đi tìm cậu ta bằng chính đôi chân của mình?
– Vân: Anh hai sẽ giúp em chứ?
– Tôi: Dĩ nhiên rồi, anh hai sẽ giúp em mà.
– Được, vậy thì từ mai em sẽ tập đi. Sẽ có ngày em tự đi trên đôi chân của mình để đi tìm cậu ấy.
– Tôi: Ừ, em sẽ tìm được mà.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro