Phần 83
2024-08-02 21:00:39
Ngồi được một lát nhỏ P đòi về, tôi dắt xe đưa nhỏ về.
– Tôi: Lúc trước Đ vẫn còn nợ P một lời hứa, đúng không?
– P: Tưởng Đ quên rồi.
– Đến cuối tháng 1 Đ thực hiện lời hứa cho nha.
– P: Thật không?
– Tôi: Thật 100% con bò cười.
– P: Hìhì, P sẽ đợi đến ngày đó.
… Bạn đang đọc truyện Hành trình tuổi thơ tại nguồn: http://bimdep.pro/hanh-trinh-tuoi-tho/
Một tháng sau, mọi việc diễn ra khá yên ổn. Nhỏ Vân đã có thể tự đứng dậy và đi được vài bước, cả gia đình nhỏ mừng lắm và quyết định tổ chức một bữa tiệc linh đình để chúc mừng nhỏ Vân. Cuối cùng mọi nỗ lực của mọi người cũng đã được đền đáp.
Trước hôm tổ chức tiệc một ngày, nhỏ Vân nằng nặc đòi tôi dẫn ra công viên chơi. Dìu nhỏ đi chậm rãi từng bước đến cái ghế đá cạnh vòi phun nước, hai đứa tôi ngồi xuống đó. Chợt nhỏ Vân nói với tôi.
– Giờ em có thể tự đi lại rồi, em có thể đi tìm cậu bé hồi đó chưa?
– Tôi: Rồi, em có thể tự đi tìm rồi.
– Vậy hai nói xem, cậu ta đang ở đâu?
– Sao… sao lại hỏi anh hai, anh đâu biết đâu.
– Anh vẫn còn muốn giấu em đến chừng nào nữa. – Mắt nhỏ ngân ngấn giọt lấp lánh.
– Anh hai có giấu… giấu em chuyện gì đâu. – Tôi ấp úng.
– Anh có nhớ hồi đá banh, anh với em ngồi trên hành lang khối 11 xem thì anh đã hỏi em chuyện gì không?
Tôi cố vắt não nhớ lại, bỗng dưng hình ảnh ngày hôm đó xuất hiện. Hôm đó tôi trót dại kể cho nhỏ Vân nghe.
– Anh… anh… – Tôi tịt họng không biết nói gì.
– Lúc ở dưới quê, em đã cố nói ra chuyện hồi nhỏ để xem anh phản ứng thế nào. Rồi anh… hức… em nghĩ rằng anh chê em không đi được nên không thèm nhận. Cho đến bây giờ, tại sao anh vẫn không chịu thừa nhận mình là cậu bé đó chứ… hức. – Nhỏ Vân nói trong uất nghẹn.
– Xin… xin lỗi.
– Em không cần anh xin lỗi, giờ em đã đi lại được rồi, anh còn chê em nữa không? Hức…
– Anh chưa bao giờ chê bai em điều gì hết. – Tôi nhìn thẳng vào mắt nhỏ.
– Vậy là anh…
– Tôi: Anh thật sự xin lỗi, anh… đã có bạn gái rồi.
Tôi biết mình nói thế là làm tổn thương nhỏ Vân nhiều lắm, nhưng thà làm nhỏ đau lòng một lần còn hơn là làm nhỏ đau khổ mãi mãi. Bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao khi xưa nhỏ Linh lại không có đủ sự can đảm để nói câu chia tay trước mặt tôi. Tôi cũng hiểu cái cảm giác khi cố làm người yêu mình ghét mình đau khổ đến mức nào. Lúc đó tôi cũng tự trách mình hồi xưa ham kẹo làm chi để giờ phải khó xử thế này.
– Vân: Anh lại muốn gạt em nữa ư?
– Tôi: Không, anh không gạt em. Nếu em không tin thì ngày mai anh sẽ dẫn cô ấy đến gặp em.
– Em không tin đâu, em không tin. – Nhỏ Vân đã khóc thật sự rồi.
– Anh xin lỗi vì lời hứa đó anh… không thực hiện được.
– Tại sao chứ, em có còn gì không tốt ư? Anh nói đi, anh nói đi. – Nhỏ hét vào mặt tôi.
– Em rất tốt, học giỏi, ngoan ngoãn, xinh đẹp, nhà giàu. Chính vì thế anh không thể đến với em được, vả lại anh là anh hai của em mà.
– Anh hai thì sao chứ, chúng ta không có quan hệ máu mủ.
– Nhưng em là người tốt, một cô gái tốt, anh không xứng với em, em hiểu không? Anh chỉ là thằng nhà nghèo làm sao mà đứng bên em được.
– Em không quan tâm.
– Nhưng anh thì quan tâm, người khác quan tâm. Với lại anh đã có bạn gái rồi, cô ấy và anh rất yêu nhau, anh không thể làm tổn thương cô ấy.
– Anh không thể làm tổn thương cô ấy, vậy anh có thể làm tổn thương em sao? Anh có biết bao nhiêu năm qua em mong gặp được anh thế nào không? Ngày nào em cũng mong, cũng nhớ đến anh… hức… hức…
– Anh xin lỗi…
– Giờ anh xin lỗi thì có ích gì chứ. Đã vậy thì tại sao lúc trước anh quan tâm em làm gì chứ, sao không để mặc em mà cứ quan tâm em làm gì?
– Anh…
– Em không muốn nghe nữa, anh về đi! – Nhỏ bịt hai tai lại hét vào mặt tôi.
– Để anh đưa em về rồi anh về sau. – Tôi nhẹ nhàng.
– Anh đi đi, tôi không muốn thấy mặt anh nữa. – Nhỏ hất tay tôi ra rồi cứ ngồi đó khóc.
Tôi đành phải gọi điện cho thằng Trí ra đưa nhỏ về. Đưa nhỏ về xong hai anh em nó hẹn luôn tôi ra khu hẻm X.
– Hào: Anh làm gì mà Vân lại như thế? Anh đã làm gì Vân rồi hả?
– Nó xông thẳng đến túm áo gằn vào mặt tôi.
– Trí: Bỏ ra đi Hào, để nghe xem ánh nói thế nào.
Thằng Hào hằn học thả tôi ra. Tôi ngồi kể lại mọi chuyện cho hai anh em nó nghe, và cả chuyện bệnh tình của tôi.
– Tôi: Thế đấy, anh không muốn Vân phải đau khổ vì anh nữa, thế nên anh đành làm tổn thương cô ấy một lần vậy. – Tôi trầm giọng.
– Trí: Nhưng cách anh chọn đã làm cô ấy bị sốc quá đấy.
– Tôi: Thế nên anh phải nhờ đến hai người, vì anh biết cả hai đều rất yêu Vân, đúng không?
Hai thằng nó không trả lời.
– Tôi: Giờ Vân chỉ còn hai người là chỗ dựa thôi, hai người hãy cố gắng an ủi cô ấy. Khuyên cô ấy hãy quên anh đi, quên kẻ bội bạc thất hứa này đi.
– Hào: Em hiểu rồi.
– Tôi: Mà hai đứa đừng nói cho cô ấy biết bệnh tình của anh nha.
– Hào: Anh yên tâm.
– Trí: Thế anh dự tính thế nào?
– Tôi: Anh không biết, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng. Thôi hai đứa về đi, bây giờ Vân đang rất cần có người bên cạnh đấy.
– Trí: Lúc nãy bọn em cho cô ấy uống thuốc an thần rồi, giờ chắc cô ấy đang ngủ ở nhà ấy. Lúc về cô ấy cứ khóc mãi không ngừng.
– Hào: Ngày mai, chắc anh không nên tới bữa tiệc.
– Tôi: Ừ, anh hiểu mà.
Tôi lững thững quay bước trở về nhà. Mọi chuyện có vẻ như đã giải quyết xong, đáng lẽ tôi phải vui lên mới đúng chứ, nhưng sao tôi không thể nào vui lên được.
Ghé vào quán nước mía, tôi nhâm nhi ly nước mía nhìn dòng người đang tất bật vội vã. Cái nắng của buổi chiều tà hiu hắt, vài bóng đèn đường đã lên đèn. Ai nấy đều tất bật vội vã trở về nhà. Vài cặp đôi thì nắm tay nhau đi chợ trông hạnh phúc làm sao.
Tôi đang định tính tiền về thì thằng Đại bác calling.
– Tôi: Blô, bố nghe.
– Bố cái đầu mày, mày đang ở đâu đấy?
– Đang ngoài đường.
– Vậy đi nét không? Làm vài ván rồi về.
– Thôi, mày rủ thằng Thuấn đi.
– Nó đang đây rồi, đi đi, bắn kiếm chút đỉnh ăn tết nào.
– Tao đang mệt lắm, không có hứng bắn đâu.
– Mẹ, lỡ bắt kèo rồi.
Nó cứ nài nỉ nên tôi đành phải đi với bọn nó.
Ra tới quán nét tôi thấy xe xếp kín mất đường vào trong luôn, ở trong quán có cả mười mấy thằng đang đứng đợi máy.
– Tôi: Hết máy rồi, hủy kèo đi.
– Đại: Xui thật.
Thằng Đại vào trong tìm thằng đại diện của bọn kia xong nó hớn hở chạy ra.
– Đại: Đủ máy rồi, vào thôi.
– Thuấn: Bọn nó đặt máy trước rồi à?
– Đại: Ừ. Vào thôi.
Bọn tôi ngồi vào máy mở cf lên.
– Tôi: Kèo bao nhiêu đây?
– Đại: 3 trăm.
– Thuấn: 3 – 3 À?
– Đại: Ừ.
– Tôi: Kênh? Phòng? Mật khẩu? – Tôi hỏi lớn.
– Kênh 3, phòng 19, mật khẩu 9 đến 1. – Bọn kia trả lời vọng lại.
Tôi với thằng Thuấn đang tính vào phòng thì thằng Đại ngăn lại, xong nó ấn nút gì đó rồi trên màn hình hiện ra cái bảng hỗ trợ (hỏi ra tôi mới biết là tab hack tại từ đó giờ tôi có hack bao giờ đâu mà biết.)
– Vào nhanh đi – bọn kia giục.
– Đại: Đợi tí bọn tao đang đăng nhập.
Xong 3 thằng tôi tắt máy khởi động lại.
Lúc vào trận, tôi cầm dao chạy nhông nhông cho hai thằng ôn thần lo liệu hết. Lâu lâu hai thằng nó chết rồi thì tôi mới phải ra tay. Tuy là mắt nhìn không rõ nhưng tai tôi vẫn nghe được tiếng bước chân và căn khoảng cách xử đẹp mấy thằng kia.
Xong trận, bọn tôi thắng áp đảo tuyệt đối. Bỗng một thằng trong số 3 thằng đó chạy sang bảo rằng bọn tôi hack.
– Chắc chắn bọn mày hack.
– Tôi: Con mắt nào của mày nhìn thấy bọn tao hack?
– Tao không thấy nhưng ở bọn này thấy. – Nó chỉ vô tụi thằng nhóc đứng đằng sau tôi.
– Đại: Ok, bọn mày qua kiểm tra đi này.
Rồi ba thằng nó hùng hổ chạy qua máy của bọn tôi ấn loạn xì ngầu phím mãi mà chẳng thấy tút hack đâu.
– Đại: Thế nào, đưa tiền cho bọn tao về được chưa?
Chúng nó tức xì khói móc tiền ra trả cho bọn tôi.
– Đại: Chiêu này xưa quá rồi, kiếm chiêu khác đi.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro