Đời học sinh – Quyển 4

Phần 80

2024-07-30 23:09:37

Phần 80
Thoáng nghe bên trong có tiếng dép lẹp xẹp bước ra, tôi mới yên tâm khuỵ hẳn cả người xuống ngồi bệch dưới đất. Sau khi mọi chuyện qua đi, tôi mệt mỏi nghe chân mình như rụng đi, không còn một tí sức nào nữa. Tôi cứ chống tay ra sau, thở từng cơn dồn dã như vậy cho đến khi Ngọc Lan mở cổng. Nàng nhìn tôi ngạc nhiên:

– Ơ Phong? Sao Phong lại ở đây? Xe Phong đâu rồi?

– Phong… đợi… hộc…

Tôi mệt đến nỗi giờ này không thể nói được một câu nào. Tay vẫn tìm cách chống tấm thân rệu rã đứng dậy nói chuyện với nàng. Nhưng đều đó là bất khả khi cơ thể tôi giờ này như một tản đá ngoan cố cứ ngồi ỳ một đống không thể nào nhúc nhích nổi mặc cho hai cánh tay tôi có cố gắng chống đỡ đến cỡ nào. Nhưng rồi như một cô tiên xanh, Ngọc Lan bước đến nhẹ nhàng đỡ tôi lên:

– Có chuyện gì vậy, nhìn Phong xơ xác quá?

Nhìn thấy đôi mắt nâu đen đó, tự dưng tôi không còn thấy ác cảm nữa. Ánh mắt đó nhẹ nhàng ân cần tự như bàn tay của nàng đang dìu tôi lên từ vũng bùn rệu rã. Và như không còn kiểm soát được những xúc cảm dạt dào trong trái tim, tôi ôm nàng vào lòng như thoả lấp nỗi nhớ sau một năm xa cách. Việc mà đáng lí ra tôi phải làm ở sân bây lúc đón nàng về rồi chứ không phải đợi đến lúc tưởng chừng như mất nhau như thế này.

Nhưng dẫu sao trễ vẫn hơn là mãi mãi không thể nào làm được. Tôi ôm nàng, thều thào trong hơi thở dồn dã:

– Cho… Phong… mượn…

Tôi không biết có phải do mình quá mệt nên sinh ra ảo giác hay không khi mà Ngọc Lan cũng nhẹ nhàng ôm lấy tấm lưng tôi bằng những ngón tay líu ríu nhưng đầy sự tuyệt diu. Nàng xoa những ngón tay đến đâu, tôi cảm thấy tê dại đến đó. Cứ như chúng có một luồn điện nhẹ chạy quanh khiến bao nhiêu cảm giác mệt mỏi trong người tôi như bay đi hết. Và nhờ vậy tôi mới nhận ra rằng tôi không bị ảo giác, tất cả đều là sự thật trước mắt tôi.

Mãi đến một lúc sau, khi cơn mệt mỏi đã tan biến đi mất, tôi mới từ từ thả lỏng cơ thể nàng ra vì tôi biết nếu cứ tiếp tục ôm nàng như thế, tôi sẽ không thể nói được những gì trong lòng mình. Bằng một giọng thành khẩn xen lẫn hối lỗi, tôi nói:

– Phong xin lỗi vì đã tự tiện ôm Lan!

Nàng cười nhẹ lắc đầu:

– Không sao đâu, nhưng Phong tìm Lan có chuyện gì không? Sao lại phải chạy đến đây?

Tôi thở, đặt hai tay lên vai nàng:

– Phong có rất nhiều chuyện muốn nói với Lan. Nhưng xin Lan hãy cho Phong thời gian được không?

Nàng nhíu mày:

– Tại sao?

– Phong còn một chuyện cần phải giải quyết trước khi cho Lan câu trả lời. Cho nên trong thời gian sắp tới, Phong không thể xuất hiện trước mặt Lan được.

Nàng đón nhận lời giải thích của tôi bằng thái độ bình thản. Dường như trên nét mặt nàng không có một cảm xúc nào gọi là thấu hiểu cho tình cảnh của tôi. Nàng khoanh tay lạnh giọng:

– Được, nhưng chỉ 1 tuần thôi!

Tôi thều thào:

– Chỉ 1 tuần thôi ư?

– Đúng vậy, Lan không phải là một cổ máy chỉ biết chờ biết đợi. Lan đã chờ Phong 1 năm rồi. Bây giờ đang có một người khác khiến Lan cảm thấy hạnh phúc. Lan không thể để người đó chờ quá lâu được, Phong biết không?

– Lan… – Tôi nghẹn ngào không nói nên lời.

– Những gì Lan có thể cho Phong chỉ là 1 tuần thôi. Lan xin lỗi nhưng tình yêu là phải nắm bắt cơ hội chứ không được để nó vụt mất rồi đợi cơ hội khác, khó lắm Phong à!

Đành vậy. Ngọc Lan nói đúng, từ đó đến giờ nàng đã cho tôi biết bao nhiêu cơ hội mà tôi lại bỏ lỡ hết lần này đến lần khác. Nàng cũng là một cô gái, cũng cần một người yêu thương, che chở mỗi ngày mà tôi lại cứ để nàng phải chờ đợi như thế. Tôi ác ghê!

Thế nên tôi thở hắc nhìn nàng với ánh mắt đầy cương quyết:

– Được, chỉ 1 tuần thôi Phong sẽ giải quyết tất cả mọi chuyện để cho Lan câu trả lời cuối cùng!

Nàng vẫn khoanh tay trước ngực cười khẽ:

– Được rồi, bây giờ Lan vào nhà nhé? Phong có cần Lan chở về không?

Tôi lắc đầu:

– Không đâu, Phong tự về được mà!

– Ừ, thôi Phong về đi! Chúc Phong giải quyết mọi chuyện suôn sẻ!

Đó là câu nói cuối cùng tôi nghe từ Ngọc Lan. Nàng đã trở vào trong nhà trong cảm giác hồi hồi của tôi. Trong lòng tôi lúc này như có ai đó gấp tản đá nặng ra và bỏ vào một tản đá khác nặng không kém. Nó giống với tình cảnh của tôi lúc này. Dù đã nói được những gì cần nói với Ngọc Lan. Nhưng tôi tự hỏi liệu tôi có giải quyết mọi chuyện trong vòng một tuần được hay không. Hay lại một lần nữa vuột mất nàng khỏi vòng tay…

Chuyện mà tôi nói với Ngọc Lan muốn giải quyết chính là chuyện của thằng Bảo. Bởi lẽ nếu không đến nói chuyện với nó như hai thằng đàn ông, tôi chắc chắn sẽ bị nó phá bĩnh dài dài và chẳng thể nào tiếp cận Ngọc Lan được. Thế nên tôi đã xin Ngọc Lan thời hạn một tuần để dứt điểm hoàn toàn vụ của thằng Bảo, mặc dù tôi không chắc trong một tuần này tôi có thể hoàn thành được không vì xem ra trình độ võ vẽ của thằng Bảo không phải loại vừa.

Trưa hôm đó như đã hứa, Toàn phởn với bé Phương đến nhà tôi trả xe và cặp sau giờ ra về. Nó đến trong lúc tôi đang suy nghĩ tìm cách giải quyết thằng Bảo trên chiếc ghế sô pha quen thuộc.

Vừa vào nhà nó đã hỏi ngay:

– Sao rồi, hồi sáng mày làm gì mà gấp gáp thế?

– Ừ thì tao đi giải quyết công chuyện tý thôi!

Nó khoanh tay, chẹp miệng:

– Giờ này chỉ có 3 đứa mà mày cũng giấu tao nữa à?

Bé Phương đứng kế bên cũng tiếp lời:

– Phải đó anh, có chuyện gì thì kể cho tụi em nghe! Không chừng tụi em có thể giúp được!

Tôi vốn định sẽ giữ kín riêng chuyện này tự giải quyết một mình vì nó không liên quan đến bất kì ai và tôi cũng không muốn bất kì ai liên quan đến. Nhưng trước thái độ nài nỉ của bé Phương, tôi buột lòng phải nói ra sự thật để con bé có thể yên tâm. Dù gì nếu con bé có biết được, nó cũng không thể giúp tôi đánh bại thằng Bảo.

Sau khi nghe tôi kể về chuyện của thằng Bảo. Toàn phởn bỗng phởn mặt lên, nó sà vào tôi ngay:

– Chà chà chà, vậy là ku cậu cũng quyết định rồi hen! Ngon đấy!

– Ngon cái đầu mày! Tao đang nát óc suy nghĩ cách đánh bại thằng Bảo đây!

Bé Phương nhìn tôi với ánh mắt lo lắng:

– Cả anh cũng không thể đánh bại thằng Bảo hở anh?

Tôi lắc đầu thừa nhận:

– Ừ, từ đó đến giờ anh mới gặp đối thủ khó chịu như nó! Gần như không có một cơ hội nào cả!

Toàn phởn vuốt cằm:

– Thế mày định xử lí như nào đây?

– Chắc có lẽ một tuần tới đây tao sẽ lên chỗ của ba tao ở Chợ lớn học hỏi thêm!

– Thế có cần tao giúp gì không?

– Không đâu, mày với bé Phương ở lớp nói thằng Tiến nương nương tao lúc đếm sỉ số lớp là được!

Bé Phương vẫn ái ngại:

– Một mình anh ổn không Phong?

– Anh ổn mà, không sao!

Rồi Toàn phởn đứng dậy đặt tay lên vai tôi:

– Thôi được rồi, mày cứ yên tâm giải quyết vụ này đi, chuyện ở lớp tao sẽ thu xếp cho!

– Ừ, nhờ mày đấy!

– Ừm, thôi trễ rồi tụi tao về! Cặp của mày đây, còn xe đạp tao dựng ngoài sân đó!

Bé Phương cũng bước đến cầm tay tôi:

– Cố gắng lên nha anh, có khó khăn gì phải nói cho em biết đó!

– Ừ anh biết rồi, em cứ yên tâm!

Tôi chỉ dám hứa chừng với bé Phương và tất nhiên nếu có khó khăn gì tôi cũng sẽ không bao giờ nói với nó. Bé Phương đã làm tất cả những gì có thể cho tôi. Việc này quá phức tạp và quá sức với con bé. Tôi không thể kéo nó vào sâu hơn chuyện này được. Nhưng như một lời cảm ơn những gì con bé đã làm cho tôi trong suốt thời gian qua, tôi tự hứa với lòng sẽ mang về cho nó người chị hai đúng nghĩa, à tất nhiên vẫn là kết nghĩa thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đời học sinh – Quyển 4

Số ký tự: 0