Phần 81
2024-07-30 23:09:37
Nếu muốn lên Chợ lớn, tất nhiên tôi phải hỏi qua ông bố đáng kính của tôi trước đã. Vì muốn lên hội quán của ông trên đó, tôi phải được sự chấp thuận của ông trước. Ba tôi nổi tiếng trong giới võ vì tính cách nghiêm nghị bộc trực trong công việc, vì thế mỗi lần nói chuyện về việc chuyên môn với ông, tôi cũng phải nghiêm nghị theo và nhất là không được tự ý hành động.
Vì thế, sáng hôm sang khi ông đang thu xếp đồ đạc để đến võ quán như mọi hôm, tôi đã mò đến hỏi:
– Hôm nay con lên võ quán bên Chợ lớn với ba được không?
Vừa nghe qua, ông ngạc nhiên nhìn tôi:
– Từ đó tới giờ mới nghe mày nói câu này đó nghen! Mày bị gì hả con?
– Không có đâu ba, con muốn lên đó học hỏi thêm thôi! Tại thấy võ của mình còn chưa đủ giỏi!
– Mày tính đi đánh lộn với thằng nào à?
Bị ba bắt thó, tôi giật thót nghe tim mình muốn nhảy ra ngoài. Nhưng vì đại cuộc tôi vẫn cố chối:
– Không phải đâu ba, giờ đang hè rảnh nên con muốn trao dồi thêm thôi!
Ông trầm ngâm một chút rồi nói:
– Thôi được rồi, muốn lên thì lên! Dù gì mấy ông chú trên đó cũng hay nhắc mày lắm, lâu lâu lên để mấy ổng rèn luyện cho mày cũng được!
– Dạ, hề hề!
Vậy là đã hoàn thành xong công đoạn cuối cùng. Việc của tôi hiện giờ là tập trung vào việc rèn luyện cơ thể đến mức tốt nhất cho lần tái chiến với thằng Bảo sắp tới đây.
Theo như dự định, tôi không đi chung với ba tôi mà là đi với một người khác, đó là thằng Huy đô.
Hồi còn cấp 2, nó thường đi với tôi ra võ quán gần nhà để chơi. Nhưng từ khi ba tôi dọn võ quán lên Chợ lớn, tôi với nó ít lên hơn do đường tới đó cũng khá xa. Sỡ dĩ tôi rũ thêm thằng Huy đô là vì nó là một thằng có thể hình cao to cũng xiêm xiêm với thằng Bảo, có nó luyện tập với tôi, chắc chắn tôi sẽ dễ tìm ra cách ứng biến hơn.
Đúng như dự đoán, tôi vừa rủ nó đã đồng ý ngay. Thằng Huy là chúa cúp tiết ở lớp, ngày thường nó đã cúp, những ngày cận hè như thế này, nó càng cúp bạo. Mục đích mỗi lần cúp của nó chủ yếu chỉ để chơi game, đá bánh, đi đánh nhau với mấy đứa trong xóm các kiểu. Tôi đã từng một thời học chung cấp 2 với nó nên mấy món sở thích của nó, tôi thuộc nằm lòng.
Sau khi ba tôi đi không lâu, thằng Huy cũng chạy xe đến rước tôi. Nhìn chiếc wave bóng loáng nó đang cưỡi, tôi trố mắt:
– Gì đây, xe ai mà mới thế mày, chiếc cup mày đâu?
Như đang chờ câu hỏi của tôi, nó vênh cái mặt lên quệt mũi:
– Hề hề, xe anh tao đó! Mới mua cách đây một tuần nên tao xin chạy một bữa!
– Đù đù, mọi thường mày lái xe cup! Chiếc này lái ổn không đó?
– Xời, chuyện vặt! Anh mày lái lụa đó giờ!
Dù vẫn còn bán tính bán nghi, tôi đành phải leo lên để nó chở đi vì bây giờ không còn cách nào khác đến Chợ Lớn nhanh hơn.
Nói là Chợ Lớn thật ra ở đó chẳng có cái chợ nào tên Lớn cả. Đó chỉ là một cái tên cũ của khu người hoa sống trước kia và là phần một thuộc quận 5 và quận 6 bây giờ. Nhưng do cái tên này đã in sâu vào trong tâm trí của bao thế hệ người dân Sài Gòn ở đây nên hiển nhiên người ta cứ gọi nó là Chợ Lớn cũng tương tự như cái tên quen thuộc của Sài Gòn.
Thuở xưa, ông nội tôi đã di cư đến đây lập nghiệp và dần được mọi người biết đến với món võ gia truyền và đoàn lân sư rồng do chính ông lập ra. Đoàn múa lân đó được ba tôi duy trì cho đến ngày nay. Võ quán ông lập ra cũng không phải để dạy võ mà là chỗ đóng quân của cả đoàn cũng như luyện tập ở đó. Hồi cấp 2, mỗi lần tôi với thằng Huy đến chơi, ngoài những anh trong đoàn, ở đó đôi lúc cũng có những thầy dạy võ trong khu vực đến trau dồi kinh nghiệm nên lúc nào cũng nhộn nhịp, đông đúc.
Huy đô không phải là một thằng bảo gì làm nấy. Tôi đoán trong lòng nó cũng đang thắc mắc lí do đột nhiên tôi rũ nó lên đây. Thế nên trên đường đi nó đã hỏi:
– Mày sắp đánh nhau với thằng nào hay sao mà lên trên này luyện võ vậy?
Tôi chẹp miệng, tay sờ bụng vì không biết thằng Huy có đi dép trong đấy hay không:
– Ờ thì một thằng trong trường tao ấy mà!
Nó lại hỏi:
Bộ thằng đó đánh hay lắm hả?
– Cũng tạm, mà tại tao muốn chắc ăn thôi.
Tôi cố tránh nhắc đến chuyện bị thằng Bảo đập te tua trong hai lần đánh nhau với nó gần đây. Đối với tôi đều đó không gì nhục nhã bằng. Nhưng sẽ không lâu nữa đâu, chính tay tôi sẽ đánh bại nó và đòi lại tất cả món nợ.
Tôi với thằng Huy đến võ quán khi đoàn vừa kết thúc buổi ăn trưa và đang nghỉ ngơi. Thấy tôi với thằng Huy lò dò bước vào, cả đoàn trố mắt nhìn một lúc rồi ộ lên:
– Ồ, thằng Phong với thằng Huy đó hả?
Tôi cười cười đáp:
– Dạ, em sang học hỏi kinh nghiệm thôi ạ!
– À, mấy đứa cứ tự nhiên đi, tại lâu quá không thấy hai tụi bây ghé sang, tưởng quên tụi anh rồi chớ!
– Dạ hề hề, không có đâu! Tại học hành lu bu quá!
Rồi một anh trong nhóm nhướng mày:
– Tới đây học hỏi kinh nghiệm hả? Đánh với anh một hiệp không? Lâu rồi chưa thử tài tụi bây!
– Cái thằng này, hai đứa nó mới lên mà đã muốn đánh đấm rồi! Để cho tụi nó chơi đi!
May sao một anh khác đã can ngang. Vì ngoài làm trong đoàn lân sư rồng ra, những người này đều có học võ lâu năm nên mới bước đi và bay chạy khoan thai khi múa lân như thế. Ngay cả tôi lúc trước cũng chưa chắc nắm phần thắng chứ đừng nói là tôi bây giờ.
Nói chuyện với mấy anh trong đoàn thêm một lúc, tôi với Huy đô vào sảnh trong để tập luyện. Nơi đây là chỗ để những người trong đoàn dợt lại cũng như tập luyện những kĩ thuật múa lân nên có đủ đồ nghề từ mộc nhân, trụ gỗ và sàn cũng được lót đệm cho an toàn. Đây chính là nơi luyện tập lí tưởng cho kế hoạch của tôi.
Quay sang Huy đô tôi thủ thế:
– Rồi, làm một ván khởi động không mày?
Huy đô hiểu rõ tình hình, nó cũng thủ thế, cười:
– À, muốn chiến hả? Dù gì lâu rồi cũng chưa đánh đấm với mày! Xem trình mày tới đâu rồi!
Và thế, kế hoạch luyện lập để đánh bại thằng Bảo bắt đầu. Chắc chắn tôi sẽ không bao giờ thua nó một lần nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro