Đời học sinh – Quyển 4

Phần 1

2024-07-30 23:09:37

Bạn đang đọc Quyển 4, xem thêm các Quyển khác trong bộ “Đời học sinh” tại đây: http://bimdep.vip/tag/tuyen-tap-doi-hoc-sinh/


Phần 1
Một kịch bản khác là tôi sẽ nói cho ba nàng về sự thật những lần tôi và nàng đi chơi riêng với nhau. Nhưng chỉ là đi uống nước dạo mát mà thôi, vì trên thực tế cũng chẳng khác là mấy. Cách này có vẻ tốt hơn nếu ba nàng đã biết trước sự việc và muốn thử lòng tôi có nói dối hay không. Vì tôi có thế giấu được nội dung của chuyến đi chơi chứ không bao giờ giấu được những lần đi chơi. Vậy nên:

– … cũng có đi chơi ạ, chủ yếu là chỉ đi dạo chợ hoa dịp tết thôi!

– Vậy chắc là thân lắm rồi hai đứa ha?

– Dạ… cũng… bình thường à chú…

– Thôi đi anh, hỏi thế đủ rồi để tụi nhỏ ăn đã chứ!

Dì Bích lại thêm một lần nữa giải vây cho tôi khỏi trận đồ câu hỏi của ba Lam Ngọc. Trông dì cười hiền cứ y như bà tiền giáng trần cứu trợ cho tôi vậy. Cũng nhờ đó ba nàng mới thôi hỏi tôi những câu hỏi hại não. Bữa ăn cũng vì thế yên bình hơn cho đến khi kết thúc.

Tôi cùng Lam Ngọc lại trở về sân bóng để chuẩn bị cho lượt trận thứ hai của vòng bảng. Giờ này tâm lý của tôi đã thoải mái hơn, không còn run rẩy như lúc đầu cùng nàng vào nhà nữa. Chính vì thế mà tôi mới có tinh thần nói chuyện với Lam Ngọc:

– Vậy là dì Bích chịu tha lỗi cho ba Ngọc rồi hen?

– Ừ, nhưng ba Ngọc cũng phải qua xin lỗi cả buổi đấy!

– Chà, vậy chắc là từ nay ba Ngọc không còn uống rượu nhiều nữa rồi!

– Tất nhiên là thế mẹ Ngọc mới chịu về ấy chứ!

– Hóa ra tình cảm có thể xóa mọi khúc mắt giữa hai người Ngọc há?

– Hì…

Nàng cười, làm cho đôi má rung rinh hơn trong ánh nắng vàng hoe của ban trưa gay gắt. Và như chợt nhớ ra một điều gì đó, nàng bỗng áp úng rồi nói khẽ theo những cơn gió thoảng:

– Mà cảm ơn Phong về chuyện hôm qua nhé!

– Ơ, chuyện gì?

– Thì vào nhận thay mọi chuyện cho Ngọc đấy!

Mặt nàng vẫn tỉnh và không có dấu hiệu gì là đang trêu đùa tôi. Thế nhưng bị đụng tới nỗi thốn trong lòng, tôi không thể nhận mình là người có ơn với Lam Ngọc được. Chỉ gãi đầu cười cười:

– Èo, Ngọc đừng nhắc tới chuyện đó nữa, Phong ngại lắm!

– Nhưng quả thật nếu không có Phong hôm đó thì chắc gì mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa như hôm nay!

– Ừ hì hì, thì cũng do gặp may thôi mà! Với lại Phong không thể để Ngọc một mình đối diện với ba Ngọc được.

– Um…

Tự nhiên hai bầu má mủm mỉm của nàng đỏ gay lên, ánh mắt cũng chuyển hướng sang chỗ khác không còn nhìn vào tôi mỗi khi nói chuyện. Tôi tự hỏi áo quần mình có bị rách chỗ nào hay không mà nàng lại biểu hiện như thế. Hay có lẽ do trời nóng nên mặt nàng mới đỏ nhỉ? Chắc là thế rồi, tội nàng ghê!

Bọn tôi đến sân khi buổi nghỉ trưa vừa kết thúc.

Thật không khó để tìm ra đám lâu la đội tôi khi một màu vàng rực đang tụm lại ở sát hàng rào lưới. Có cảm tưởng bọn nó sẽ giật sặp luôn cả lớp lưới ấy nếu tôi và Lam Ngọc không xuất hiện dò hỏi:

– Nè, tụi bây làm gì đứng một chùm ở đây thế!

– Đang coi mấy con nhỏ đang mượn sân đá tập nè. Đẹp hú hồn luôn!

– Ừi, có gì đâu, sao không qua lớp mình mà xem?

– Mấy con nhỏ lớp mình được có vài con đẹp thôi! Với lại nhỏ nào nhỏ náy đều dữ như bà Ngọc thì ai mà ngắm cho nổi!

– Vậy hen?

Lam Ngọc không còn đứng yên nghe tụi nó tán chuyện được nữa. Nàng đẩy tôi ra một bên rồi đứng vào vị trí đó, ngay sau lưng thằng Toàn làm thằng này hốt hoảng định phóng đi nhưng chẳng thể thoát kịp khỏi cái bàn tay nhanh như rắn cắn của nàng. Nó bị nàng thó ngay cổ áo:

– Ông Toàn nay hay nhỉ?

– Ớ, hay gì đâu, tụi tui đang coi đá banh mà, phải hông tụi bây?

– Ờ ờ, phải phải!

Cả bọn kia sau khi đã đứng cách xa một đoạn đủ an toan mới chỏ mỏ lại cứu bồ nhưng ngay lập tức đã bị nàng nẹt cho một phát phải chạy tán loạn như vịt chạy đồng bỏ lại Toàn phởn vẫn bị Lam Ngọc túm cổ đến phát tội.

Nàng nhìn nó cáu gắt:

– Lúc này ai nói tôi dữ nhề?

– Bậy, dữ gì đâu! Bà hiền muốn chết!

– Này thì hiền…

Cuối cùng thì Toàn phởn cũng bị Lam Ngọc hạ nốc ao bằng vài cú đấm vào bụng. Nó lết vào sân cỏ nằm một đống mà tôi cứ tưởng nó bị trọng thương đến thổ huyết. Những thằng còn lại trong đội sau khi chuyện đã qua cũng bắt đầu mò vào ngồi kế bên Toàn phởn. Không dừng lại ở đó, thằng Phú nổ đột nhiên cầm cánh tay của Toàn phởn rú lên thống thiết:

– Toàn… sao mày ra đi sớm vậy! Ở lại với bọn tao đi!

– Bà nội mày chứ ra đi! – Toàn phởn nổi khùn cốc cho Phú nổ một cú.

– Chậc, nằm ra để bố khám nào, để xem coi có trọng thương chỗ nào không tao vận nội công trị thương cho!

Đến lượt thằng Tuyên đem màu sắc cổ trang vào. Nó cũng bị Toàn phởn nhá nắm đấm:

– Đủ rồi nghen. Đừng trách sao bố đấm à!

– Hề hề, ai bảo mày không nhanh chân. Mai mốt phải học lăng ba vi bộ đi nghe chưa?

– Thôi dẹp tụi bây đi!

– Ê Toàn! – Thằng Kiên đột nhiên nghiêm giọng lên.

– Gì?

– Nãy bị đánh có đau hông mạy!

– Tổ bà mày hỏi ngu! Để bố tọng vào bụng mày xem có đau không?

– Thôi thôi, tụi bây! Giờ rảnh ngồi bàn chiến thuật đi đã!

Huy đô lên tiếng dẹp loạn cuộc châm chọc thằng Toàn. Vậy là cả bọn bắt đầu chụm lại bàn về chiến thuật để đá với đối thủ tiếp theo. Người bắt đầu là Toàn phởn:

– Lát nữa đá với 12a5 đấy, tụi bây bàn chiến thuật thế nào!

– Ai biết… – Huy đô tỉnh ruồi!

– Cái đầu mày chứ “ai biết”, mày kêu bàn chiến thuật mà!

– Tao có coi tụi nó đá hồi nào đâu mà biết đá thế nào!

– Vậy chứ ai biết!

– Thì có con nhỏ Noemi hồi sáng nó có coi đó, đi mà hỏi nó! – Kiên lảng lại đâm vào, nhưng lại này là đâm trúng thật.

Và tất nhiên chẳng ai ngoài tôi tiếp tục mời con bé về sân để bàn chiến thuật. Và cũng như lúc đầu, tôi phải vượt qua biết bao nhiêu ánh mắt soi mói của cái bọn trong lớp nó để đến được chỗ con bé Mi đang ngồi. Lớp nó bây giờ cũng đang bàn chiến thuật mật nên hễ có người lạ tới, tất cả đều đề phòng ngay nhất là cái thằng Bảo ba gai đó.

Và cuối cùng sau bao cố gắng, tôi cũng dẫn được con bé về:

– Hử, mấy anh hỏi lối đá của 12a5 à?

– Ừ phải phải. Chủ yếu để biết đối thủ thế nào thôi ấy mà!

– Họ đá dở lắm, mấy anh yên tâm! – Con bé thản nhiên.

– Hả, đá dở?

– Phải, dù hông biết diễn tả lối đá của họ thế nào nhưng mà chắc chắn một điều đội anh không thua được đâu!

– Chắc hông? – Toàn phởn tròn mắt.

– Chắc mà!

Đó là những gì bọn tôi nghe được từ con bé. Không nói ra chiến thuật gì, cũng không có đấu pháp, chỉ biết đối thủ khá dở mà thôi. Thôi thì cứ tạm tin như thế để tiễn con bé về với lớp. Dù gì thì bảo con bé qua lớp đối thủ ngồi nói chuyện cũng không thấy hợp cho lắm.

Tuy nhiên con bé lại không muốn chia tay vội, trên đường ra khỏi sân, nó vẫn đi song hành với tôi tíu tít:

– Lát đá xong anh đi với em chút nhé!

– Đi đâu cơ?

– Thì đi thư giản.

– Hả?

– Giờ nói cũng không kịp đâu, em về lớp đây! Lát đá xong thì biết!

Con bé vụt đi như hỏa tiễn bỏ lại tôi với cái mặt nhìn ngáo chẳng thể tả được. Nhưng tụi thằng Toàn nhanh chóng đưa tôi về với hiện thực. Bọn nó cứ đứng sau tôi cười khụt khịt. Thật là khó chịu!

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đời học sinh – Quyển 4

Số ký tự: 0