Phần 61
2024-07-30 23:09:37
Đếm tổng cộng nhà Toàn phởn xêm xêm có 5 phòng.
Bước từ cửa vào, phòng khách rộng nhất nhà, cũng là nơi bọn tôi học nhóm mỗi ngày. Kế đến là dãy hành lang dẫn xuống nhà bếp và nhà tắm. Tiếp theo là cầu thang dẫn lên phòng của Toàn phởn và ba mẹ nó. Cuối cùng là tầng thượng nơi dành cho việc hóng gió, thư giản các kiểu.
Thường, bọn tôi về đến nhà ăn cơm tắm rửa rồi mới qua nhà Toàn phởn học nhóm. Nhưng hôm nay chủ nhật, Toàn phởn bỗng nổi hứng bất thình lình. Vừa mới tan trường, nó đã gom bọn tôi lại:
– Nay cuối tuần tụi bây thích làm một bữa nhỏ không?
Khanh khờ khịt mũi:
– Sao, nhậu một bữa hả? Để tao về chuẩn bị pepsi gia truyền.
Phú nổ vừa nghe đến chữ nhậu thần sắc đã xám ngắt, nó vờ ôm bụng:
– Ahh, tao thấy trong người không được khỏe, chắc nay không lên nhà mày ôn được rồi!
Không chỉ Phú nổ, Kiên lảng cũng là một thằng sợ nhậu số một. Thấy Phú nổ ôm bụng, nó cũng kiếm cớ:
– Á, chân tao đau quá, chắc không qua bên nhà mày học được rồi Toàn!
– Ê, sao bắt chước tao mạy?
Toàn phởn chẹp miệng cười cười:
– Thôi mấy đứa, không phải nhậu đâu mà lo!
– Hả? – Cả đám đồng thanh.
Trong khi bọn tôi cứ lớ nhớ nhìn nó, Toàn phởn vẫn điềm nhiên:
– Một lát tụi bây qua nhà tao ăn nhẹ một bữa rồi ôn tiếp. Chịu không?
– À, ý là qua nhà mày ăn trưa thôi chứ gì? – Phú nổ để tay trước ngực thở phào – Thế mà làm tao hết hồn!
Kiên lảng tò tò:
– Ủa, nãy mày mới nói đau bụng mà Phú!
– À, đau bụng nhằm nhò gì, gần thi tới nơi rồi có thực mới vực được đạo chứ!
– Thôi đi bố chém bay cả nốc trường!
Và tất nhiên, muốn ăn trưa thì phải có người nấu trưa và mua đồ ăn. Toàn phởn hâm hở:
– Giờ thằng nào biết nấu ăn phụ Ngọc Phương một tay đê!
– Thằng nào được? Tao chỉ biết nấu rượu thôi – Khanh khờ gãi đầu.
– Thôi thôi, dẹp mày đi! – Phú nổ xua tay – Tao cũng không biết nấu!
– Tao biết nấu cơm nè! – Kiên lảng loắc choắc.
– Thôi thôi, đẹp hết! Không còn ai nữa à?
Gần như là ngay lập tức sau câu hỏi của Toàn phởn, cả đám tự nhiên chuyển tâm điểm sang tôi hết ráo.
Tôi dè chừng:
– Gì đây, tao chỉ biết nấu mấy món thịt kho, trứng chiên thôi!
Toàn phởn phởn mặt lên:
– Ai nói mày, tao nói Noemi ấy!
– Ớ? Noemi?
– Chứ gì nữa, hình như con nhỏ nấu ăn ngon lắm phải không?
– À à, hình như vậy?
Thế là Toàn phởn đặt tay lên vai tôi cười đểu:
– Vậy nhờ mày cả nhen!
Bé Phương cũng tíu tít:
– Hì hì, nhờ anh đó, chứ lâu quá em cũng quên mấy cách nấu rùi!
Không riêng Toàn phởn, 3 thằng ôn kia cũng bắt chước đặt tay lên vai tôi trêu đểu:
– Nhờ mày cả nghen Phong!
– Ừ, nhờ mày cả đấy!
– Anh em tin tưởng ở mày!
– Thôi dẹp tụi bây đi!
Tất nhiên được cá đám giao phó… uầy… nói đúng hơn là dồn hết trách nhiệm vào người, tôi không thể không làm theo. Đợi Ngọc Mi từ lầu trên đi xuống đưa tôi về, tôi dợm hỏi:
– À Mi này!
Con bé nghiêng đầu cười nhẹ:
– Sao anh, có chuyện gì hả?
– À, thì một lát Toàn phởn nó rũ tụi mình làm buổi ăn trưa nhẹ ở nhà nó đó!
– Hì, tụi mình nữa cơ!
Con bé che miệng tủm tỉm, hai gò má bỗng ửng hồng lên hây hây. Trong giây phút đó, tôi chợt nhận ra mình vừa nói hớ. Tự nhiên nói “chúng mình” không khác gì tôi và con bé đang là một cặp từ đó giờ vậy. Thế là tôi bắt đầu nhập tâm bối rối. Mặt tôi nóng hổi như bị nướng trên bếp lò mà tôi đồ rằng còn đỏ hơn cả hai gò má của con bé nữa.
Rất may, còn bé không để tôi bị nướng chín quá lâu, nó điềm tĩnh:
– Vậy là anh Toàn nhờ em nấu ăn phải không?
Tôi nhìn con bé thản thốt:
– Sao em biết hay vậy?
– Hì, nhìn cách dò hỏi của anh là em đoán ra ngay!
– Hề hề, chịu rồi! Em thông minh quá!
Vẫn với cung cách dịu dàng, đằm thắm, con bé níu áo tôi:
– Đi thôi anh!
– Hả đi đâu?
– Thì đi chợ chứ đi đâu nữa, hihi!
– À, hề hề!
Tôi thở phào vì chợt nhận ra mình vừa hỏi một câu không thể ngu hơn. Nếu là Ngọc Lan trước đây chắc chắn nàng đã trêu tôi đến đỏ cả mặt chứ không phải nhu mì như Ngọc Mi thế này. Không hiểu sao tôi lại thấy nhớ cái kiểu nói trêu đểu người khác của nàng như vậy. Mệt gì đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro