Phần 103
2024-04-09 05:39:00
– Trung úy! Binh không tòng mệnh là tử tội! Chị không có đường lui, chỉ có thể tiến!
Trình Ngưng cũng chẳng phải dạng vừa. Nàng ngay lập tức phản đối:
– Sai! Binh phạm quân lệnh phải bị diệt! Trần Phong cậu phạm lỗi, chúng tôi chỉ bắt giữ về xử theo quân pháp! Cho dù Bộ trưởng Trần Quý đứng ra, cũng chẳng bảo vệ nổi cậu!
– Hì hì. Nhưng sau đó, bất kể ba tôi có thượng vị hay không, Trình Hoan đều không chắc yên thân? Nhỉ?
Trình Ngưng phập phồng gò núi đôi, cố kiềm chế cơn giận. Cô hiểu, hắn nói đúng! Ba cô, Trình Hoan, dưới quyền ba hắn!
Trần Phong tiếp tục nói:
– Hợp tác với tôi, tôi giúp chị thoát cửa này! Không những thế, còn giúp chị bay cao!
– Cách gì?
– Nói thực, tôi không muốn bị ba quản quá chặt! Muốn bay bổng vùng vẫy trong thiên hạ của riêng mình.
Ờm, Hoàng Bá Vương nói gì nữa nhỉ? Phải bắt chước hắn. Sẽ Phong nghĩ nghĩ. Hắn không muốn nói thẳng ra người hắn cần đấu, chính là cha ruột của mình cơ!
Trình Ngưng nheo mày:
– Cậu hợp tác với Chủ tịch ư?
– Cũng không hẳn! Tôi phải nói chuyện với bà ta một lần đã! Một con tốt đã sang sông, hẳn là có giá trị nhất định, có thể thành xe thành mã, thậm chí là hậu. Không nhất định, cứ phải chết cho rộng thế cờ? Không còn phải, làm mồi nhử chờ bị đớp!
– Nhưng rốt cuộc, vẫn chỉ là một con tốt!
– Aiz, sau một đêm, thăng một bậc. Binh nhì Trần Phong cần bao lâu để lên tới chức Trung uý? Chị đoán xem?
– Một trung úy nhỏ bé vẫn bị một tên nhãi bắt nạt đấy thôi?
– Hihi. Thực ra ấy mà, chức vụ có quan trọng bằng thực quyền không? Tôi muốn làm người chơi ván cờ 3 phe này lắm lắm! Chị thấy đấy, tôi chỉ là một binh nhất binh nhì. Nhưng nếu cần, tôi vận dụng quyền lực để có thể thao túng hành động của một Đại tướng. Thậm chí còn cả…
Một video hiện lên trước mắt Trần Phong, người đàn ông trung niên nhận một bát phở nóng hầm hập trong một quán ăn bình dân bên đường. Vừa đứng lên lấy ống đũa, bát phở đã bị nhỏ thêm một giọt chất lỏng không màu. Ông ta vui vẻ hít hà hương thơm thanh mát, vặt chút rau sống trộn đều vào bát phở, ăn ngon lành trong làn nước mắt của nàng trung úy!
Trình Ngưng hiểu rõ, bản thân có thể hy sinh vì nhiệm vụ. Có thể chết khi cứu người. Nhưng tư vị không làm chủ được vận mệnh thật quá cay đắng! Vì sự an toàn của cha ruột, cô không còn lựa chọn nào khác!
– Đây chỉ là bảo hiểm phòng hờ. Chị yên tâm tôi không có ác ý với chị!
Trình Ngưng khép mắt:
– Cậu muốn thế nào?
– Tôi muốn chị…
Trình Ngưng phẩy tay, không buồn cãi vã:
– Nói nghiêm túc đi!
– Tôi nghiêm túc nói. Tôi muốn chị!
Trình Ngưng mở mắt, nhìn hắn nâng cằm mình lên mà chẳng thể phản kháng.
– Cậu lại muốn tống tình tôi?
– Đúng vậy! Thân thể chị thuộc về tôi một năm! Là điều kiện cần! Một năm sau, một sự kiện sẽ xảy ra. Chị sẽ hoàn toàn tự do… Tất nhiên, nếu chị đem lòng yêu tôi thì càng tốt hihi…
– Cứ nói tiếp đi, ngại gì nữa?
– Trong thời gian này, chị cần che giấu hành tung giúp tôi. Tôi cảm thấy ngứa ngáy khi bị quá nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm lắm rồi!
– Gì nữa?
– Ừm… mọi việc làm theo sự sắp xếp của tôi! Cho đến khi…
– Còn cái khác không?
Thò tay vào trong quần Trung úy, Trần Phong cười đùa:
– Không quan hệ với chồng khi tôi chưa cho phép!
– Cậu…
Trần Phong ngẩng lên nhìn cô với ánh mắt chiếm đoạt, bàn tay chộp thẳng vào nơi hiểm yếu mọng nước:
– Chị là của tôi! Đến từng cọng lông trên người chị cũng là của tôi! Nếu hắn ta sẵn sàng mục xương trong tù vì tội tham ô hối lộ 60 tỷ, thì cứ việc động tay sờ vào thử xem?
– 60 Tỷ?
– Hôm nay không cầm theo. Ngày khác sẽ nộp bằng chứng cho Trung úy chiêm ngưỡng! Còn bây giờ thì…
Cộc cộc!
Ai đó gõ cửa…
Trình Ngưng hoảng hồn, nhảy xuống khỏi bàn làm việc. Nhưng bàn tay Trần Phong vẫn không rời đáy quần lót của cô.
– Bỏ ra… Ai… ai vậy?
– Em là Vũ Thanh Tâm đội 27, nộp giấy đăng ký vòng 2 ạ!
… Bạn đang đọc truyện Đào tạo dâm nữ tại nguồn: http://bimdep.pro/dao-tao-dam-nu/
– Nghĩ gì mà đắm đuối thế?
Trình Ngưng ngơ ngác, giật mình tỉnh lại sau sự kiện chiều qua. Liếc nhìn con người đáng sợ trước mặt, cô chỉ có thể lắc đầu:
– Không có gì…
Trần Phong lại bế bổng cô về giường.
– Em lại muốn chị rồi! Trung úy xinh đẹp của em!
– Ư… aaa…
Âm thanh rên rỉ mềm mại của Trung úy xinh đẹp lại tiếp tục ngân nga trong đêm…
… Bạn đang đọc truyện Đào tạo dâm nữ tại nguồn: http://bimdep.pro/dao-tao-dam-nu/
Sáng hôm sau…
Cù Nam Anh hóng hớt thông tin ở đâu đó rồi về nói lại cho cả đội:
– Còn mười team nữa thôi. Chắc hôm nay đấu vòng hai. Không biết có nhiệm vụ gì mà ngoài kia có nhiều xe đang đỗ lắm?
Mọi người vừa ăn vừa bàn tán đề tài có thể xảy ra cho nhiệm vụ mới. Trần Phong lẳng lặng ăn uống. Sức ăn có vẻ ngày một lớn, hắn ăn ngày càng nhiều. Hết hai suất ăn lau miệng vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn lắm. Nhưng được cái tinh thần phấn chấn. Phần lớn nhờ công sức của nàng Trung úy mấy ngày qua!
Vũ Thanh Tâm trừ một cái liếc ban đầu, cô không còn nhìn thêm cái nào. Tập trung ăn uống, suy nghĩ về nội dung quyển sách đọc từ tối qua đến giờ.
Ăn xong đẩy ghế đứng dậy. Hai người cùng bước ra va vào nhau! Trần Phong nhanh tay đỡ được! Tuy hơi lộn xộn chút nhưng chưa xảy ra chuyện gì! Vũ Thanh Tâm nói câu cảm ơn với Trần Phong. Chán ghét nhìn qua hắn. Một vệt đỏ nho nhỏ dính nơi yết hầu kia lại làm cô gai mắt.
– Cẩn thận chút!
Mọi người xung quanh nhắc nhở. Trần Phong cười xòa rồi đi cất khay đũa.
– Trần Phong, đợi chút!
Đứng ở cửa căn tin, Phong quay đầu chờ đợi. Vũ Thanh Tâm đang thở dài tự trách cái miệng mình không nghe lời. Chỉ đành chỉ cho Trần Phong lau đi vệt máu dưới cổ:
– Ở kia… dưới… Trên… haizz… để tôi…
Lấy ra một miếng khăn giấy, chùi lên vết đỏ. Nhưng có vẻ đã khô từ lâu nên hơi khó lau sạch. Vũ Thanh Tâm nhíu mày:
– Luyện gì thì luyện, sức khỏe vẫn quan trọng nhất…
Trần Phong nhìn xuống cô gái đang chăm chú chùi qua lại cổ họng mình. Miệng không quên lải nhải cằn nhằn theo thói quen. Hắn cười nhẹ hỏi ngược lại:
– Chăm chỉ một chút thôi. Vẫn chưa bằng sự chăm chỉ của đội trưởng kia mà? Từ ngày nhập học, ngày nghỉ cũng vẫn luyện tập, chắc vẫn chưa rời trường ra ngoài lần nào nhỉ?
– Ừm… cậu biết vì sao mà.
Trần Phong nhướng mày:
– Thật chưa rời trường lần nào luôn?
– Ừm. Bên ngoài cũng không… có chỗ nào để đi!
Vũ Thanh Tâm thấy hắn nhướng mày một cái. Khóe miệng kia đậm nụ cười hơn. Một cảm giác không ổn lan ra, toàn thân nổi da gà.
– Sao… cậu hỏi vậy?
Trần Phong ép sát lại gần làm Vũ Thanh Tâm ngượng ngùng lui dần về sau. Cuối cùng gần như bị hắn đè ép trên tường:
– Sao gì? Tôi hỏi mới đúng! Có phải cậu…
Khuôn mặt Trần Phong sát gần, hơi thở cũng nóng hổi cận kề. Đôi mắt hắn cũng nhìn chăm chú. Vũ Thanh Tâm đỏ mặt nghiêng đầu:
– Gì… gì cơ?
– Có phải cậu thích tôi? Hửm?
Lông tóc dựng lên. Toàn thân nhũn ra, Vũ Thanh Tâm nhắm chặt mắt chờ nụ hôn kia rơi xuống. Nhưng vẫn cãi theo thói quen:
– Không… không có…
– Vậy mới đúng! Tốt nhất đừng có tình cảm xen vào.
Vũ Thanh Tâm giật mình mở mắt, nhìn chăm chú khuôn mặt đã đổi sắc lạnh. Thái độ chuyển biến rõ ràng. Cơ mặt của hắn cũng trở nên cứng ngắc như trái tim cô khi nghe hắn nói:
– Vì… chúng ta là đồng đội!
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro