Phần 102
2024-04-09 05:39:00
Ngày hôm trước.
Cộc cộc!
– A… mời vào!
– Trung úy…
Một người đàn ông đứng chắn sáng ô cửa, bước vào. Trình Ngưng chẳng cần nhìn rõ khuôn mặt khuất bóng kia vẫn biết là ai đang tiến đến. Cô lạnh mặt trở về với trạng thái làm việc nghiêm túc.
– Có kết quả rồi?
– Có kết quả rồi!
– Thế nào?
– Đã chết!
Trình Ngưng hít sâu một hơi. Nhìn tấm ảnh hiện trường vụ án trong tập hồ sơ được đặt lên bàn. Đúng như những gì Trần Phong đã dự đoán, một dao ngọt xớt ngang qua cổ và một nhát đâm xuyên tim chí tử từ trước ra sau người còn lại. Trong con hẻm nhỏ bé, hai cái xác nằm chồng lên nhau, với khuôn mặt bàng hoàng. Rõ ràng một vẻ không thể tin nổi. Vết thương cả hai người cùng là do một hung khí gây ra, được vứt ngay tại hiện trường. Con dao găm quân dụng sắc lẻm!
Tấm ảnh thứ hai, trong khoang sau của xe tải vận chuyển chuyên dụng, áp giải hung thủ trở về. Một người tựa vào thành xe với vết đạn giữa trán. Đối diện, là viên sĩ quan tự sát ngay sau khi giết người. Đầu mối vụ án này một lần nữa đứt đoạn!
Chú Vinh tóc đã hơi bạc, trên vai bộ quân phục khá ít sao, ít gạch, cũng không phải là hàng ngũ cán bộ cấp cao cho lắm. Ông hơi chau mày làm vết nhăn trên mặt càng đậm hơn:
– Nhìn trung úy từ cô bé con ngày một trưởng thành, đến hôm nay, tôi mạn phép nói quá vài câu trái với phận sự của mình. Để ngày mai tôi rời đi không còn gì nuối tiếc.
– Chú Vinh, cháu vẫn xem chú như người thân trong nhà! Có lời gì chú cứ nói!
– Tôi nghĩ, Trung úy nên cẩn thận một chút. Tôi không nói bản thân có vinh quang, chức cao lộc hậu. Nhưng kinh nghiệm để tôi có thể đi đến ngày hôm nay, bình yên nghỉ hưu dưỡng lão, trở về với gia đình đó chính là ở một chữ cẩn thận! Tránh xa những bí mật, đặc biệt là thời điểm nhạy cảm như thế này!
Trình Ngưng ngẩng mặt khiêm tốn lắng nghe.
– Có lẽ chức vụ tôi không cao, cũng không có những mối quan hệ đỡ đầu nên khó có thể tiếp cận những thông tin hay nhiệm vụ nhiều như Trung úy. Không biết được chuyện gì đang xảy ra. Nhưng đơn giản mà nhìn, ngày càng nhiều sĩ quan, chức tước lần lượt bị ám sát, thủ tiêu. Không khác nào đang có một con sóng ngầm đang bùng nổ. Trung úy phải cẩn thận nhé!
Trình Ngưng nói lời cảm ơn vị lính già tốt bụng quan tâm mình, rồi trở lại cầm lấy tập hồ sơ, đi tìm Trần Phong. Sự việc lần này là do Trần Phong cho biết cô trước kết quả. Đồng thời với việc báo cáo cho thủ trưởng trực tiếp là Thượng tướng Lâm. Cô còn cử bác Vinh đi đến con hẻm đó để canh chừng. Cuối cùng vẫn không kịp ngăn chặn cái chết của hai mạng người! Không! Là bốn mạng! Nếu hắn tiếp tục ngoại cảm, biết đâu lại phá được thế bí của vụ án này?
Cửa phòng vừa bật mở, Trình Ngưng lao thẳng ra ngoài, va vào cái ôm của Trần Phong, rồi bị đẩy ngược vào phòng.
– Ưm… Ưm…
– Chị định đi đâu à?
Trần Phong ghé vào cổ của Trung úy gặm gặm cắn cắn! Xem ra có vẻ rất thích thú bắt nạt nàng ta lắm!
– Cậu… cậu bỏ ra tôi nói chuyện nghiêm túc với cậu! Như cậu nói, tôi muốn hợp tác với cậu!
Trình Ngưng đẩy Phong không được. Đành thở dài lên tiếng.
– Ể? Có ai chết rồi hả?
Trình Ngưng đứng dậy, đóng cửa lại, chỉ vào ghế trước bàn làm việc:
– Ngồi đi!
Trần Phong híp mắt cười ngồi xuống. Cầm cốc nước uống dở trên bàn của nàng uống tự nhiên như của mình!
– Ồ… Chị thích mật ong chanh à? Thơm ghê đó?
Lườm cái tên không biết xấu hổ chép chép cái miệng, Trình Ngưng rút tấm ảnh cho Trần Phong xem.
– Đúng như cậu nói. Chúng tôi điều tra theo khuôn mặt cậu mô tả. Hung thủ quá tự tin vào chứng cứ ngoại phạm, mà tiêu hủy đôi găng tay dính máu hai nạn nhân quá gần nhà. Chúng tôi thử phản ứng Luminol trên giày hắn ta…
– Hắn ta còn sống hay đã chết?
Trình Ngưng nhìn chăm chú vào đôi mày nhíu chặt của Trần Phong:
– Cậu không biết?
– Không phải cái gì cũng nhìn được thấy. Nói vậy thì đã chết? Chỉ huy trước giờ có kẻ thù nào không?
– Chúng tôi cũng đã điều tra theo hướng này. Nhưng thầy vẫn luôn là người thầy gương mẫu, hiền lành. Chưa nghe nói đến có bất kỳ xung đột với ai!
Trần Phong đứng dậy, trầm ngâm đi vài bước quanh phòng. Suy nghĩ về các giả thuyết có thể xảy ra. Hung thủ bắn tỉa viên chỉ huy và kẻ giết hại vị Đại úy liệu sẽ là một người hay là hai người khác nhau?
Tại sao phải giết người ngay giữa quân doanh? Doanh trại đóng cửa và điểm danh ngay lúc đó, đồng thời phái liền hai đại úy truy dấu vết hung thủ. Hẳn là người bên ngoài! Vậy tại sao phải đợi nạn nhân đi sâu vào trong cổng thì mới bắn? Có thể ám sát ông ta ở ngoài cơ mà nhỉ?
Trần Phong lắc lắc đầu:
– Thôi kệ! Trung úy, nói vậy thì em thăng lên Binh nhì rồi hả? Hay là chị đợi em lên chức cao hơn chị thì chị gả cho em nhé?
… Bạn đang đọc truyện Đào tạo dâm nữ tại nguồn: http://bimdep.pro/dao-tao-dam-nu/
Trình Ngưng đảo mắt chán nản:
– Có thể nào nghiêm chỉnh một lúc không hả? Nếu cậu còn có thái độ này, tôi thà ném hết mọi thứ cũng phải dạy cậu một bài học!
Trần Phong cười hì hì, kéo ghế ngồi cạnh, chống tay lên bàn ngắm Trung uý. Bộ dạng trêu tức…
– Quan hệ giữa chúng ta…
Trình Ngưng cắn răng đập bàn:
– Trần Phong! Cậu đừng được nước làm tới!
Phong chụp lấy hai bàn tay của trung úy xoa xoa nắn nắn:
– Ây… khoan! Nổi giận sẽ có nếp nhăn đó! Chị nghe em nói một câu đã nè!
Trình Ngưng bực mình giật tay, tung một cú đấm vào ngực Trần Phong.
Trần Phong chịu một đấm nhưng khống chế luôn hai tay trung úy đè xuống bàn làm việc của chính cô. Hai thân thể lại dán sát vào nhau. Gần tới nỗi Phong còn cảm nhận được nhịp tim ngày một tăng tốc của Trình Ngưng. Hắn nhìn chằm chằm vào cô:
– Trình Ngưng, chị giận lên cũng đẹp đến nao lòng a!
Trình Ngưng hoảng hốt, không tài nào giãy ra được khỏi hai gọng kìm đè chặt tay mình trên bàn. Nhìn đôi mắt đảo lên đảo xuống nhuốm màu dục vọng của Phong, cô vội nói:
– Tôi chưa tố cáo cậu vì còn muốn thương lượng giải quyết. Có rất nhiều việc cần bàn bạc. Không phải tôi sợ thế lực nhà cậu! Nếu cậu còn làm càn, tôi không tiếc cá chết lưới rách liều với cậu một trận!
– Ừm… hôn một cái rồi bàn… chụttttt…
– Ưm… cậu… Trần Phong!
– Chị thơm quá! Làm thằng em của em lại muốn chị rồi!
– Tôi… sẽ… giết cậu!
Trình Ngưng hoảng sợ, khi một tay Phong đã thò vào quần áo của mình. Vậy mà cô vẫn không dãy ra được khỏi bàn tay còn lại của hắn. Vừa định nhỏm dậy cộc đầu vào hắn để tìm được thoát. Không ngờ Trần Phong lại cười hì hì:
– Tuy rất muốn hiếp chị cái nữa! Nhưng em muốn kể cho chị nghe một câu chuyện. Ừm, có lẽ nghe xong, chị lại muốn em hiếp chị không chừng?
Trình Ngưng thở phì phò, cười giễu:
– Cậu mơ giữa ban ngày chắc?
Trần Phong nhỏm dậy, ngồi xuống ghế, kéo tay Trình Ngưng ngồi trên bàn. Hắn ngước mắt nhìn nàng dịu dàng, không còn vẻ trêu tức nữa:
– Nếu mà mơ thì em sẽ mơ hẳn đến một ngày nào đó chị tình nguyện trở thành người đàn bà của em! Nhưng thôi, nói chính sự nè!
– Hừ! Mơ mộng hão huyền!
– Lựa chọn của chị hôm nay là chính xác rồi đó! Một khi chị tố em, sợ rằng em cũng không bảo vệ được chị nữa!
– Bảo vệ? Cậu? Bảo vệ tôi?
– Ngoan nào! Nghe này!
Trần Phong lại đứng lên, đi vài bước. Trình Ngưng nheo mày nhìn theo. Một cảm giác chững chạc không thể có ở độ tuổi mười bảy mười tám được. – Trong trường hợp chị trở mặt, bất chấp nhiệm vụ mà tố cáo…
– Cậu cảm ứng tôi?
– Không! Đây là suy luận mà thôi!
– Vậy sao biết nhiệm vụ của tôi được?
Đứng trước mặt cô, hắn tự tin cười cười:
– Không chỉ biết người phân phó nhiệm vụ thuộc đảng phái Dân chủ, do Chủ tịch quốc hội Nguyễn Hồng Hạnh chỉ đạo…
Trần Phong ghé sát khuôn mặt dần mất đi vẻ ngạc nhiên của Trình Ngưng. Bởi cô hiểu, nếu hắn có thể ngoại cảm được thì sao che dấu được hắn? Không thể trách là do cô sơ xuất nhiệm vụ được!
– Tôi còn biết, xung quanh đây có ba người nữa cùng với chị giám sát tôi!
– Nếu biết rồi thì tránh xa tôi ra. Nếu tôi hô lên một cái, bọn họ chắc chắn bắt sống cậu khi cậu chưa kịp làm gì!
Trần Phong lắc đầu:
– Đấy chính là cách nhanh nhất để chị tự sát! Suỵt! Đừng ngắt lời! Nghe tôi nói đây, Có ba câu hỏi, chị thử ngẫm xem. Thứ nhất, tại sao một người đứng đầu một Đảng phái như thế lại phải chú ý đến một học viên như tôi? Cứ cho là tôi có năng lực ngoại cảm, biết một chút quá khứ tương lai gì gì đó đi! Thì sẽ có bao nhiêu tác dụng đối với họ để mà họ phái trọng binh như tổ đội đặc công xuất sắc của chị đến đây? Giám sát hay bảo vệ? Hay là… giết tôi?
Trình Ngưng cúi đầu ngẫm nghĩ. Thực tế, câu hỏi này Trình Ngưng đã suy ngẫm nhiều lần. Tất cả đều dừng ở việc Trần Phong có khả năng dị thường này. Cô cũng thực sự đã trải nghiệm qua năng lực đó trực tiếp! Tuy rất kỳ lạ, hữu dụng nhưng nó không hẳn là toàn năng! Trần Phong không cảm ứng được rất nhiều thứ! Thậm chí, dù biết trước được sự việc, cô cũng không ngăn được nó tiếp tục xảy ra! Vậy, đúng như hắn nói, đâu quá quan trọng?
– Thứ hai, giả sử một kẻ như tôi có năng lực hủy diệt gì đó đi. Vậy, vị Chủ tịch quốc hội kia lấy cơ sở nào để nghĩ rằng các cô thuyết phục được tôi đứng về phía họ mà hợp tác. Thay vì cha ruột của tôi? Liệu có phải…
Trần Phong cười nhếch mép nhìn nàng Trung úy đang tập trung vào từng câu hắn nói:
– Liệu có phải, bà ta cho rằng, dùng mỹ nhân kế sẽ thành công?
Trình Ngưng trợn mắt liếc hắn:
– Cậu… lại không đứng đắn…
– Không không! Đây là suy luận logic! Trình Ngưng, chị thấy đấy, chị rất đẹp! Em nhìn chị đến mê mẩn tâm hồn luôn á! Nếu thực sự là mỹ nhân kế… Hihi, em sẽ hợp tác với bà ta…
Trình Ngưng đỏ mặt thở gấp khi nghe hắn nói:
– Với điều kiện, nàng Trung úy xinh đẹp chị đây là của em!
– Cậu… đe dọa tôi?
Trần Phong lắc lắc ngón tay, cười nói:
– Em sẽ đe dọa, nhưng chưa đến lúc! Chị muốn nghe nốt điều thứ ba chứ hả?
– Nói nhanh đi – Trình Ngưng cắn răng.
Trần Phong phì cười, ngắm nghía làn da trắng nõn đang dần trắng bệch:
– Có phải chị hiểu ra điều gì rồi chăng? Hì hì. Thứ ba là: Khi nào thì các vị xuống tay với tôi? Sẽ có một mệnh lệnh ban xuống để các người thi hành. Hay là các người có quyền chủ động trong hành động đó?
Trình Ngưng nheo mày.
– Ý cậu là gì?
– Ý tôi là…
Trần Phong chống tay lên bàn, hai bên hông nàng Trung úy, quan sát con ngươi linh động của nàng:
– Chắc chắn bây giờ họ xác định được tôi có năng lực ngoại cảm, nhờ có chị. Vậy thì ít nhiều gì phe Cộng hòa ba tôi cũng sẽ có lợi thế! Vào thời điểm cục diện quan trọng nhạy cảm như thế này, tôi chính là mối đe dọa tiềm ẩn, không được phép tồn tại!
Một khi tôi xảy ra chuyện, bốn người ba tôi cử đến đây giám sát sẽ trực tiếp động thủ với đội ngũ của chị! Có thể cả doanh trại này và Học viện sẽ bị cuốn theo. Có thể vị đại tướng Trình Hoan kia cũng không thoát liên can, nếu có người ác ý lôi vào! Một loạt các hành động sau đó có lẽ như domino dây chuyền phản ứng. Chỉ vì một cái chết của kẻ nhỏ bé Trần Phong này mà thôi. Và ngọn đuốc khai hoả là đội ngũ bất tuân Trình Ngưng các chị, lập tức bị vứt bỏ như một con cờ hết giá trị sử dụng!
Nắm lấy bàn tay khẽ run của Trình Ngưng, hắn bình tĩnh đề nghị:
– Hiện tại, cách duy nhất là chị hợp tác với tôi! Đây mới là lời đe dọa tôi dành cho chị!
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro