Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Phần 88

2021-12-18 11:38:00

Phần 88
Xe đi trong khu biệt thự, đến sau một khóm cây thì ngừng lại. Mỹ phụ trung niên nói với thủ hạ vài câu, đám thủ hạ lập tức gọi tới một lão đầu mặc âu phục đi giày da.

“Thẩm phu nhân, ta là người phụ trách khu biệt thự này, nghe nói bà muốn thuê một căn? Xin hỏi là dự định thuê lâu dài hay là thuê ngắn hạn?”

Lão đầu cười rạng rỡ mà hỏi. Mỹ phụ trung niên kéo tay Lý mặt rỗ, mười phần khách khí nói…

“Đại sư, ta thuê cho các ngươi một căn biệt thự.”

“Thẩm phu nhân khách khí rồi, khách khí rồi!”

Lý mặt rỗ liên tục từ chối, cười đến miệng không khép lại được.

“Các ngươi ở lại đây, giúp ta trông chừng con thỏ con kia, có nơi để ở chẳng phải sẽ tiện hơn sao?”

Mỹ phụ trung niên hỏi Lý mặt rỗ có yêu cầu gì về phong thuỷ không, Lý mặt rỗ nói, tốt nhất phòng phải lớn, có tầm nhìn rộng rãi, lại có bể bơi. Tôi âm thầm bật cười, Lý mặt rỗ lại thật sự dám yêu cầu mấy thứ đó. Lão đầu đưa bọn tôi đi xem mấy căn biệt thự, cuối cùng Lý mặt rỗ chọn một căn đối diện với nhà của Thẩm Hồng Tân. Tiền thuê là năm ngàn tệ một ngày, mỹ phụ trung niên trả trước một tháng, còn nói nếu chúng tôi thích, sau khi chuyện thành có thể tặng chúng tôi một căn.

Lý mặt rỗ cười như hoa nở, hung hăng nói…

“Cái này sao được!”

Rồi đột nhiên nhớ tới danh sách tôi đưa lúc trước, liền vội lấy ra tờ danh sách, bảo mỹ phụ trung niên giúp tìm mấy thứ đó. Mỹ phụ trung niên đồng ý, sau đó nói có việc đi trước, đồ cần dùng sẽ phái người đưa tới. Sau khi mỹ phụ trung niên rời đi, Lý mặt rỗ ngồi lên ghế sofa khẽ đung đưa…

“Ai nha, cả đời này chưa từng ở biệt thự, không bằng ta gọi Như Tuyết và Tiểu Manh tới cùng hưởng thụ…”

“Ngươi thật cho rằng tới đây để hưởng thụ? Đúng rồi, ta có việc muốn nói với ngươi.”

Tôi đột nhiên nghiêm túc ngồi xuống.

“Sao vậy?”

Lý mặt rỗ kinh ngạc hỏi.

“Chuyện này có thể ngay từ đầu chúng ta đã nghĩ sai, người xấu thực sự không phải Thẩm Hồng Tân, mà là mỹ phụ trung niên!”

Tôi nói.

“Cái gì!?”

Lý mặt rỗ kinh hãi…

“Cái này vô lý a, tại sao cô ta muốn hại chồng mình?”

“Vì tiền chứ sao.”

Tôi cười lạnh liên tục. Mấy bác sĩ nhận phong bì, sau đó bị kim giáp võ sĩ sát hại, bản thân việc này rõ ràng đã rất kỳ quặc. Đó căn bản cũng không phải là phong bì gì cả, mà là phí bịt miệng, mỹ phụ trung niên khẳng định đã sai bọn họ làm gì đó trong ca phẫu thuật, biến Thẩm gia thành người thực vật, sau khi chuyện thành lại giết người diệt khẩu. Bởi vậy có thể thấy được, cô ta nhất định có biện pháp thao túng Hồng Y đại pháo.

Thêm một việc, sau khi tôi phát hiện vị bác sĩ nhận phong bì, kim giáp võ sĩ đã làm trái nguyên tắc của mình để truy sát tôi cũng đã có thể chứng minh điểm này. Nhưng hiện giờ tôi có quá ít manh mối, chỉ là suy đoán mà thôi. Lý mặt rỗ nói…

“Đã như vậy, sao cô ta còn mời chúng ta ra mặt? Liền vì diễn một vở kịch cho người ngoài xem, chứng minh cô ta yêu chồng mình?”

“Cô ta mời chúng ta sao? Còn không phải là do chính ngươi chủ động nhận việc ư? Đương nhiên chuyện này không thể trách ngươi, ta cũng có phần, đã dính vào vũng nước đục này, vậy thì dứt khoát quản nó đi.”

Tôi thở dài.

“Nói vậy, Thẩm Hồng Tân là người tốt ư?”

Tiểu Nguyệt không biết nên khóc hay nên cười.

“Hai bên có lẽ cũng không phải là người tốt, chỉ là mỹ phụ trung niên âm hiểm hơn, chúng ta phải đề phòng gấp bội mới được.”

Tôi nói. Đến trưa tôi vẫn đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng nhìn ra cửa sổ xem Nhất Sơ có xuất hiện hay không, Lý mặt rỗ ngược lại rất tự do thoải mái, bơi qua bơi lại trong bể bơi, hắn còn bơi ếch, rồi hỏi tôi, hắn và Tôn Dương ai lợi hại hơn? Tôi nói hắn cùng lắm chỉ giống như cô gái trong cái meme trên mạng thôi. Tiểu Nguyệt thì không có hứng thú với bơi lội mà bật máy tính xem phim Hàn Quốc.

(Tôn Dương: Một kình ngư bơi lội của Tàu)

Lúc chạng vạng tối, có người đưa tới một cái thùng giấy lớn, tôi ôm hộp vào phòng khách mở ra. Trong đó có hai chai đựng máu khỉ và máu heo, tôi mở ra ngửi, gọi Lý mặt rỗ tới, hắn lập tức cau mày nói…

“Sao máu này có mùi vị là lạ?”

“Mỹ phụ trung niên đã trộn lẫn nước tiểu, máu này căn bản không thể dùng.”

Hạt sắt mà tôi muốn cũng bị lẫn cả hạt đá, xác chết thai nhi thì không đủ bảy tháng, thậm chí ở chỗ khuất tầm mắt còn đâm vào mấy cây ngân châm, thuốc nổ TNT không biết mua được ở đâu, căn bản là giả. Tôi mà cầm những thứ này đi đối phó với đại pháo, nhất định là sẽ chết mà không biết vì sao.

“Xem ra ta đoán không lầm, mỹ phụ trung niên này không muốn chúng ta giải quyết đại pháo, cô ta muốn bắt chúng ta làm thằng hề, ước gì chúng ta bị đại pháo chơi chết.”

“Mẹ kiếp, thật sự là lòng người hiểm ác a!”

Lý mặt rỗ nói. Tôi bảo Lý mặt rỗ lại đi chuẩn bị đồ vật trên danh sách, hắn phát sầu nói…

“Cái khác thì thôi, nhưng TNT là đồ phạm pháp, ngươi không muốn ta bị dựa cột chứ?”

Tôi đành phải giảm yêu cầu, bảo hắn ra cửa hàng hóa chất mua một chút axit. Sau khi Lý mặt rỗ đi, Tiểu Nguyệt gọi pizza về ăn tối. Cơm nước xong xuôi, chúng tôi đi xem các lầu một lần, Tiểu Nguyệt cảm thấy căn biệt thự này rất ổn, muốn mua một căn để ở.

Biệt thự này tôi đoán chừng có giá không dưới một ngàn vạn, mặc dù năm nay kiếm được không ít tiền, nhưng chi tiêu cũng thật lớn. Tôi nói với nàng, biệt thự mua được mà nuôi không được a, lại nói ba ngày thì có đến hai ngày chạy ở ngoài, có biệt thự cũng không có thời gian ở a. Tiểu Nguyệt cười nói…

“Chờ chúng ta sinh em bé, mua một căn đi.”

“Nàng có bao nhiêu tiền a?”

Tôi đưa tay vuốt lên mũi nàng một cái. Tiểu Nguyệt nghịch ngợm nói…

“Không nói cho huynh biết.”

Ánh nắng chiều vàng óng ánh rơi trên sàn nhà bằng gỗ, gió thổi màn cửa bay chập chùng, không khí thực sự quá tươi đẹp, chúng tôi nhịn không được mà ôm ấp vuốt ve, đang lúc củi khô lửa bốc, tôi đột nhiên phát hiện ngoài cửa sổ có người đang nhìn lén. Chỉ thấy Thẩm Hồng Tân đứng đứng trên ban công nhà hắn, cầm một ly Champagne, cười mờ ám nhìn chúng tôi, tôi nhìn hắn, hắn còn vẫy vẫy tay. Tôi mắng một tiếng lưu manh, lập tức kéo màn cửa che lại. Đang lúc mất hứng, Tiểu Nguyệt chợt kêu một tiếng…

“Trương ca, phía sau có cái gì!”

Tôi quay đầu nhìn lại, tiểu đạo đồng bên người Nhất Sơ đang đứng đó, không nói tiếng nào mà nhìn chúng tôi. Tôi đang chuẩn bị mở miệng, hắn đã đặt ngón tay lên miệng suỵt một tiếng rồi xoay người chạy. Chúng tôi đi theo sau hắn, tiểu đạo đồng xuống lầu, ngồi xổm trước thùng giấy chỉ chỉ.

Tôi mở thùng giấy tìm kiếm, phát hiện trong lớp nilon lót có một cái máy nghe trộm. Tôi và Tiểu Nguyệt kinh ngạc nhìn nhau, tôi tức khí đập vỡ vụn máy nghe trộm…

“Hỏng bét, những gì chúng ta vừa nói đã bị nghe thấy, Lý mặt rỗ rất có thể đang gặp nguy hiểm.”

Nói xong, tôi gọi cho Lý mặt rỗ nhưng không ai nghe máy. Mấy phút sau, số của hắn gọi lại, nhưng là thanh âm của mỹ phụ trung niên, giờ phút này mỹ phụ trung niên vô cùng lạnh lùng…

“Ha ha tiểu tử, ngươi rất cảnh giác, ngươi đoán không lầm, bằng hữu của ngươi đang ở trong tay ta.”

“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

Tôi chất vấn.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Số ký tự: 0