Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Phần 87

2021-12-18 11:38:00

Phần 87
Bệnh viện chết sáu bảy người, chúng tôi lại chạy loạn khắp nơi trong hiện trường, cảnh sát tự nhiên là muốn bắt chúng tôi về tra hỏi. Chúng tôi được đưa tới cục cảnh sát, ghế ngồi còn chưa nóng, mỹ phụ trung niên đã tìm luật sư bảo lãnh chúng tôi ra ngoài. Cũng may camera giám sát của bệnh viện đã chứng minh việc những người kia chết không liên quan gì đến chúng tôi, về phần kim giáp võ sĩ từ đâu tới, tôi cũng không có sức đi giải thích với cảnh sát.

Rời khỏi cục, luật sư chuyển lời của mỹ phụ trung niên cho chúng tôi, nói Thẩm Hồng Tân không biết từ đâu tìm được một vị cao nhân Hongkong đến đối phó với chúng tôi, bảo chúng tôi phải cẩn thận. Chúng tôi ngoài miệng đồng ý, vừa quay người lại đã cười ra tiếng, cao nhân Hongkong? Thẩm Hồng Tân thật đúng là biết tìm người. Tôi đoán cao nhân Hongkong đó là Nhất Sơ, cho nên Nhất Sơ mới gặp chúng tôi ở đây.

Nhưng hắn hiện giờ đã không tiện lộ diện, khẳng định là có lý do riêng, chúng tôi cũng không định nói với mỹ phụ trung niên… Chúng tôi đón xe trở về tiệm đồ cổ, tôi thay quần áo, đến trưa Tiểu Nguyệt gọi đồ ăn đến, ba người chúng tôi ăn qua loa bữa trưa. Cơm nước xong xuôi Lý mặt rỗ nằm trên ghế sofa ngủ bù, Tiểu Nguyệt thì muốn cùng tôi đi quán Starbucks gần đó ngồi, nhưng tôi nói tôi còn có chút việc, bảo nàng tự đi thôi.

Tôi tìm thư tịch ông nội lưu lại, lật giở quả nhiên tìm thấy cái gọi là ‘Diệu Vũ đại tướng quân’, năm đó Viên Sùng Hoán mua được “Bát đại tướng quân” trấn thủ Liêu Đông, cũng chính là tám khẩu Hồng Y đại pháo. Có một khẩu pháo đặc thù nhất, bởi vì Viên Sùng Hoán đã dùng máu tươi của mình để tế pháo. Có một lần y bị quân Mãn Thanh vây thành ba tháng, không thể liên hệ với bên ngoài, trong thành hết đạn cạn lương, sắp thất thủ đến nơi. Viên Sùng Hoán rầu rĩ đến bạc đầu. Trưa hôm đó y từ trên tường thành về phủ, gục xuống bàn ngủ thiếp đi, đột nhiên mơ thấy một kim giáp võ sĩ quỳ trước mặt mình, lớn tiếng nói…

“Mạt tướng nguyện suất lĩnh một đội tinh binh giết ra khỏi trùng vây, chém Nỗ Nhĩ Cáp Xích!”

Viên Sùng Hoán đồng ý, nhưng không biết cần bao nhiêu binh sĩ, trong thành hiện giờ cũng không có bao nhiêu binh sĩ có thể điều động. Kim giáp võ sĩ nhàn nhạt đáp…

“Tám người là đủ.”

Viên Sùng Hoán nghe mà giật mình tỉnh lại mới biết thì ra chỉ là một giấc mộng, nhịn không được than thở một phen.

Lúc này bên ngoài rối loạn, thủ hạ bẩm báo có tám vị kim giáp võ sĩ giết đến đại doanh quân Mãn Thanh. Viên Sùng Hoán lên tường thành xem, tám người kia cưỡi trên tám con chiến mã đã hóa thành xương khô, ở trong quân địch ra sức chém giết mở đường máu, chiến trường vang lên tiếng quỷ khóc sói gào, người đi đầu cắm một cây cờ lớn sau lưng, viết mấy chữ uy phong hiển hách “Diệu Vũ đại tướng quân”. Viên Sùng Hoán lúc này mới tỉnh ngộ, quả nhiên phát hiện tám khẩu Hồng Y đại pháo trên cổng thành đã không cánh mà bay.

Vào lúc ban đêm, Hoàng đế Mãn Thanh Nỗ Nhĩ Cáp Xích không hiểu sao bị một pháo bắn chết, quân Thanh thấy hoàng đế bị giết, lập tức sợ hãi lui binh. Viên Sùng Hoán mở kho quân giới, phát hiện tám khẩu đại pháo biến mất nay đã trở về, chỉ là trên thân vết thương chồng chất. Từ đó, y đối với tám khẩu đại pháo vô cùng coi trọng, thậm chí sai tướng sĩ dùng hương hỏa và trái cây tế bái mỗi ngày.

Về sau Viên Sùng Hoán bị gian thần hãm hại, bị lăng trì xử tử, hài cốt không còn, duy chỉ có khẩu đại pháo này còn lưu lại máu tươi của y. Đến khi quân Thanh vào quan ải, khẩu pháo “Diệu Vũ đại tướng quân” được các tướng sĩ thủ hạ của Viên Sùng Hoán chôn cùng quần áo của y, làm thành “y quan trủng” cho Viên Sùng Hoán.

(Y quan trủng: Mộ chôn quần áo, vật thiết thân)

Vừa xem xong tích chuyện xưa này, điện thoại của Lý mặt rỗ reo chuông, hắn giật mình từ trên ghế sofa nhảy dựng lên nghe máy, hắn bảo với tôi…

“Là mỹ phụ trung niên gọi.”

“Tìm ngươi làm gì?”

Tôi hỏi.

“Cô ta nói Thẩm gia bị Thẩm Hồng Tân đưa đi, bảo chúng ta mau tới đó một chuyến, cô ta sẽ cho xe tới đón chúng ta.”

Lý mặt rỗ nói.

“Ngươi bảo cô ta nửa giờ nữa sẽ tới, ta chuẩn bị ít đồ!”

Tôi cau mày nói. Lý mặt rỗ cúp máy xong, tôi đưa một danh sách hỏi hắn có thể tìm được những thứ đó hay không. Trên giấy có ghi máu khỉ, xích sắt, xác thai nhi bảy tháng tuổi, hạt sắt, máu heo, thuốc nổ TNT. Lý mặt rỗ cau mày cười khổ một tiếng…

“Trương gia tiểu ca, một nửa số này đều là thứ phạm pháp, ngươi bảo ta đi đâu tìm?”

“Ngươi không phải còn có mỹ phụ nọ hay sao?”

Tôi ha ha cười nói.

“Đúng đúng, quên mất…”

Lý mặt rỗ mau chóng sờ đầu một cái. Nếu không phải là có chỗ chống lưng, tôi cũng không dám kê những thứ đó.

Ở bệnh viện bị bách quỷ vây công, Hồng Y đại pháo khẳng định đã đại thương nguyên khí, có lẽ cần một hai ngày mới có thể hiện thân, tôi dự định đến lúc đó sẽ một lần giải quyết nó cho xong. Tôi gọi điện bảo Tiểu Nguyệt trở về, một lát sau xe đã đến, là mấy chiếc Phantom màu đen, mỹ phụ trung niên ở trong xe ngoắc tay gọi chúng tôi. Mỹ phụ trung niên bảo Lý mặt rỗ ngồi bên cạnh cô ta, tôi và Tiểu Nguyệt thì ngồi ở đối diện.

Cô ta vừa dùng khăn tay lau nước mắt vừa nhìn Lý mặt rỗ nói trưa nay Thẩm Hồng Tân và đại sư đến từ Hongkong đã tới bệnh viện, vị đại sư kia không biết dùng tà pháp gì đã khiến đám vệ sĩ bị hôn mê, sau đó bọn hắn đã đưa chồng cô ta đi. Tôi tin rằng Nhất Sơ sẽ không trợ Trụ vi ngược, hắn làm như thế có lẽ là muốn lấy lòng tin của Thẩm Hồng Tân!

Xe không chạy về phía bệnh viện mà đi về một khu biệt thự, đây là chỗ ở của Thẩm Hồng Tân, mỹ phụ trung niên nói Thẩm Hồng Tân khẳng định sẽ bắt cóc chồng mình đưa đến đây. Quả nhiên, ở cửa một căn biệt thự có xe thể thao Thẩm Hồng Tân đang đậu. Mỹ phụ trung niên đi tới gõ cửa, người hầu vừa mở cửa, cô ta không nói lời nào cùng vệ sĩ xông vào, gọi lớn…

“Thẩm Hồng Tân! Mau gọi hắn cút ra đây!”

Rất nhanh, Thẩm Hồng Tân đã xuất hiện trên bậc thang, nhìn thoáng qua chúng tôi, cười lạnh nói…

“Tẩu tử, định diễn một màn gì a, câu kết với người ngoài tới đối phó ta, có phải hơi quá mức rồi không?”

“Ngươi là đồ lang tâm cẩu phế, ngươi cho rằng ta không biết ngươi đang tính toán gì ư, ngươi muốn thừa dịp chồng ta thần trí mơ hồ, lừa cổ phần vào tay ngươi!”

Mỹ phụ trung niên quát.

“Ngươi tới chậm rồi, ca ca ta đã ký hợp đồng…”

Thẩm Hồng Tân cười đắc ý nói. Mỹ phụ trung niên như bị sét đánh, chạy đến lầu hai, chúng tôi cũng đi theo. Trong một gian phòng xa hoa, Thẩm gia mặc đồ ngủ ngồi trên ghế xem phim truyền hình “Viên Sùng Hoán” trên TV một cách say sưa, hoàn toàn không chú ý tới có người xông vào. Tôi xem như đã học thêm được một chiêu, về sau nếu gặp lại âm linh của một đại nhân vật trong lịch sử thì cũng phải làm như vậy!

“Ông xã, ông xã, anh sao có thể đối xử với em như vậy! Mẹ con em cô nhi quả mẫu, anh nhẫn tâm nhìn mẹ con em lưu lạc đầu đường sao?”

Mỹ phụ trung niên vừa nói vừa khóc, khóc đến thương tâm gần chết.

Thẩm gia chán ghét nhìn cô ta…

“Người đâu, người đâu, đưa người đàn bà điên này đi.”

Y hiện giờ vẫn là Viên Sùng Hoán, đương nhiên là không nhận người thân. Thẩm Hồng Tân ra hiệu, vệ sĩ ngoài cửa lập tức chạy vào kéo mỹ phụ trung niên đi, mấy tên thủ hạ mà mỹ phụ trung niên đưa tới cũng không phải ăn hại, hai đám người giằng co trước cửa ra vào, nhất thời đã giương cung bạt kiếm. Cuối cùng Thẩm gia ném một bình hoa, bảo tất cả bọn hắn cút đi, mỹ phụ trung niên không cam lòng cầu xin vài câu rồi đưa người đi. Sau khi lên xe, mỹ phụ trung niên gọi điện thoại cho người trong công ty, sau đó thần sắc tươi tỉnh lên, nói với chúng tôi…

“Hắn gạt ta, cổ phần còn chưa chuyển nhượng, chúng ta vẫn còn cơ hội!”

Lý mặt rỗ không hiểu ra sao hỏi…

“Thẩm phu nhân, trước đây không phải ngươi nói, chúng ta chỉ cần làm chồng ngươi tỉnh lại là được sao?”

“Ta có thể trả thêm tiền, đại sư, ngươi nhất định phải giúp ta lần này, không thì cô nhi quả mẫu chúng ta sau này sẽ không có nơi nương tựa.”

Mỹ phụ trung niên vô cùng đáng thương nói.

“Lệnh công tử bao nhiêu tuổi?”

Tôi hỏi.

“Đứa lớn thì mười hai tuổi, đang học sơ trung, đứa bé thì chín tuổi, đang học tiểu học. Bọn chúng còn nhỏ như thế, từ nhỏ đã chẳng phải lo nghĩ gì, giờ ta không vì bọn chúng mà tranh thủ thêm chút tài sản, sau này chúng biết sống thế nào, đại sư ngươi nói có đúng không?”

Lý mặt rỗ gật đầu nói…

“Đúng đúng, đáng thương cho tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ.”

Lời này tôi nghe mà vô cùng khó chịu, cô ta mở miệng toàn là “cô nhi quả mẫu”, giống như chồng mình đã chết vậy. Đột nhiên, tôi đã hiểu rõ tất cả!

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Số ký tự: 0