Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Phần 80

2021-12-18 11:38:00

Phần 80
Cuối cùng đại pháo vẫn được đưa vào trong phòng phẫu thuật, đám người vây xem đã giải tán, Tiểu Nguyệt hỏi tôi…

“Có lạnh không, mau đi về thôi.”

Thế là chúng tôi trở về phòng bệnh. Đã mười một giờ hơn, tôi liền dục Tiểu Nguyệt trở về, nàng mới đầu không vui, rất vất vả mới chịu nghe lời tôi. Tôi nằm trên giường trằn trọc, nhớ tới khẩu đại pháo, tôi cũng không phải là loại tham tài, chỉ là buôn bán âm vật lâu dài, cơ duyên xảo hợp được trông thấy một kiện âm vật như thế, trong lòng không khỏi ngứa ngáy. Cuối cùng tôi gọi cho Lý mặt rỗ, chuông reo một hồi lâu hắn mới nhấc máy, hắn lớn tiếng phàn nàn…

“Trương gia tiểu ca, ngươi nhất định phải muộn như vậy mới gọi điện sao? Có chuyện gì quan trọng để mai lại nói được không, ta cũng có cuộc sống riêng của ta mà.”

Tôi giả bộ ốm yếu nói…

“Lý mặt rỗ, ta nhập viện rồi.”

“Mẹ kiếp, sao vậy?”

Lý mặt rỗ sợ hãi.

“Ngươi mau tới đi, bệnh viện số 3, đến chậm chỉ sợ không gặp được nữa.”

“Ngươi… Ngươi không nói đùa chứ? Ta đến ngay, ta đến ngay!”

Nói xong lão Lý cúp máy, hắn mặc dù tật xấu đầy người, nhưng là kẻ có nghĩa khí trọng cảm tình.

Nửa giờ sau, Lý mặt rỗ xông vào phòng bệnh, thấy tôi mặc quần áo bệnh nhân nằm trên giường, sắc mặt lập tức thay đổi…

“Trương gia tiểu ca, hai ngày trước ngươi còn rất khỏe, sao nói bệnh là bệnh, ngươi rốt cuộc bị bệnh gì, có phải bệnh nan y hay không a?”

Tôi thoi thóp đáp…

“Không có gì lớn, nhưng bác sĩ nói nhất định phải cắt bỏ một cơ quan nội tạng.”

“Cái gì? Nội tạng cũng bị mất ngươi còn nói không lớn.”

Giọng lão Lý có chút nghẹn ngào…

“Sóng to gió lớn gì chúng ta cũng vượt qua được, tại sao lại dễ dàng bị bệnh tật đánh bại đây? Trương gia tiểu ca, ngươi ngàn vạn lần không thể chịu thua a, nếu không Tân Nguyệt tẩu tử chẳng phải là sẽ phải thủ tiết sao, chúng ta bây giờ cũng đã có chút tiền, thiếu cơ quan nội tạng gì ta sẽ nghĩ cách chuẩn bị cho ngươi, cho dù là phải bắt cóc cũng được…”

Lúc này, Lý mặt rỗ đột nhiên trông thấy phiếu bệnh trên đầu giường, phía trên rõ ràng viết mấy chữ “phẫu thuật viêm ruột thừa”, lập tức một quyền giáng lên bụng tôi.

“Tiểu tử thúi, dám gạt ta!”

“Ta lừa ngươi thế nào, ruột thừa không phải là cơ quan nội tạng sao?”

Tôi nhịn không được bật cười, cười đến chảy nước mắt, bởi vì một quyền này đã đánh trúng vào vết thương của tôi, làm tôi đau muốn chết.

Lý mặt rỗ tức giận muốn bỏ đi, tôi gọi hắn lại, nói với hắn có tin quan trọng. Hắn mất kiên nhẫn kéo ghế ngồi bên cạnh tôi, nói còn lừa hắn thì hắn sẽ tuyệt giao, tôi kể lại chuyện xảy ra trong bệnh viện cho hắn biết, Lý mặt rỗ nghe được sửng sốt một hồi, cuối cùng hỏi…

“Ngươi cảm thấy chồng của mỹ phụ trung niên kia phẫu thuật có thành công không?”

“Ta không phải bác sĩ.”

Tôi nói. Tôi đột nhiên hiểu rõ ý tứ của Lý mặt rỗ, phẫu thuật vạn nhất xảy ra điều gì ngoài ý muốn, chúng tôi có thể thuận lý thành chương ra mặt giải quyết, thuận tiện thu khẩu đại pháo này vào tay. Tôi cười, nói hắn thật sự là quỷ thành tinh, kỳ thật tôi gọi hắn đến, cũng là muốn hắn đi tìm hiểu tin tức, dù sao tôi hiện giờ là một bệnh nhân, hành động không tiện lắm.

Lý mặt rỗ gật đầu, liền chạy đến phòng cấp cứu. Sau khi hắn đi, tôi lấy điện thoại tra website của bệnh viện, phát hiện bệnh viện này đã thuộc sở hữu của một công ty mới, đó là một công ty dầu mỏ đa quốc gia danh tiếng như sấm đánh, kinh doanh cả ở Ả Rập và Irắc, thì ra đây chính là lai lịch của mỹ phụ trung niên tôi thấy lúc ban ngày.

Lý mặt rỗ đi cả nửa ngày không trở về, tôi nằm ở trên giường dần dần ngủ thiếp đi. Đến khi trời sắp sáng Lý mặt rỗ đã lay tôi dậy, tôi mở mắt ra trông thấy hắn hai mắt thâm quầng, đang rất phấn khởi.

“Có trò hay! Có trò hay a!”

Lý mặt rỗ kích động nói.

“Làm sao lại có trò hay gì?”

Tôi hỏi. Thì ra Lý mặt rỗ tối qua chờ bên ngoài phòng phẫu thuật, đến khi mỹ phụ trung niên đi ra đã tự giới thiệu mình là chuyên gia về âm vật nổi tiếng trong giới. Hắn giả thần giả quỷ nói khi đi qua bệnh viện, cảm ứng được một cỗ khí tràng cường đại, hoài nghi gần đó có âm vật nên đã tìm tới phòng phẫu thuật. Hắn bấm ngón tay tính toán, nhận định đó là một khẩu đại pháo thời kỳ Minh Thanh.

Mỹ phụ trung niên trúng chiêu, lập tức hỏi hắn rằng chồng mình rốt cuộc có thể qua được ải này hay không? Lý mặt rỗ nói khẩu đại pháo này là vật chí cương chí dương, mệnh cách hơi yếu một chút thì sẽ bị khắc chết, Thẩm gia mệnh cách mạnh như vậy theo lý thuyết thì không có vấn đề gì. Nhưng Gia Cát Lượng năm đó dùng thất tinh đăng kéo dài tính mạng, ngàn tính vạn tính, lại không tính được Ngụy Diên xông vào lều vải làm tắt thất tinh đăng! Lý mặt rỗ phân tích bát tự của Thẩm gia, nói rằng Thẩm gia mệnh phạm vào tiểu nhân, nhất định phải phá lệ đề phòng, nhất là trong lúc mấu chốt này.

Mỹ phụ trung niên liên tục gật đầu nói phải, coi Lý mặt rỗ như thần tiên sống, còn lưu lại cả số điện thoại.

“Hiện giờ chờ Thẩm gia xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng ta sẽ ra tay…”

Lý mặt rỗ cười rất hèn hạ.

“Sao ta lại cảm thấy ngươi tư tưởng càng lúc càng bẩn thỉu?”

Tôi nói.

“Làm nghề này chẳng phải giống với mở tiệm quan tài sao? Chúng ta bình thường khắp nơi rút đao tương trợ, nhưng nếu không ai dùng bừa âm vật, không ai gặp quái sự, chúng ta cũng không có việc để làm.”

Lão Lý dương dương tự đắc. Tôi cảm thấy hắn nói rất có đạo lý. Trời dần dần sáng lên, tôi nhìn dưới lầu, mấy chiếc xe sáng nay vẫn còn ở đó.

“Phẫu thuật sao lại lâu như thế?”

Lý mặt rỗ nghi ngờ hỏi.

“Phẫu thuật não, là ở trong não động dao động kéo, ngươi nghĩ thế nào vậy? Một ca phẫu thuật liên tục mười tiếng cũng có!”

Tôi nói. Buổi sáng y tá đến đổi thuốc, tôi thay quần áo cùng Lý mặt rỗ ra ngoài ăn sáng. Lúc trở về nghe thấy trong phòng cấp cứu hò hét ầm ĩ, đi vào xem đã thấy bác sĩ đẩy một bệnh nhân vào phòng bệnh nặng, mỹ phụ trung niên theo sát ở phía sau, hai mắt thâm như gấu trúc, sau lưng hùng hùng hổ hổ một đám vệ sĩ và thư ký theo sát. Xem nét mặt của cô ta, tính mạng chồng cô ta hẳn là vẫn giữ được.

Mà nói lại thì, chồng cô ta là trụ cột trong nhà, một khi xảy ra chuyện, mỹ phụ trung niên chẳng khác nào mất hết tất cả, cho nên cô ta mới tận tâm tận lực như thế. Tôi nhìn quanh hành lang, Lý mặt rỗ hỏi tôi nhìn cái gì đấy, tôi nói…

“Rất yên tĩnh a.”

“Đây không phải là nói nhảm sao? Phẫu thuật xong rồi, đương nhiên là không có ai.”

Lý mặt rỗ cười nói. Tôi không phải có ý đó, trong hành lang chẳng những không có người, ngay cả một con quỷ cũng không có, thậm chí không có chút âm khí nào. Xem ra khẩu đại pháo này vô cùng lợi hại! Lúc này bên ngoài có một chiếc xe thể thao vừa đến, trên xe có một tên công tử trẻ tuổi trắng trẻo, vừa đi vừa tháo kính râm, nhìn thấy chúng tôi thì không chút khách khí hỏi…

“Ê, vừa rồi có phải là có một bệnh nhân mổ u não, đã chết chưa?”

Tôi ghét nhất loại người không có lễ phép này, trả lời không biết. Hắn lại kéo một bác sĩ khác hỏi thăm, khi nghe nói phẫu thuật thành công, lập tức nhếch miệng lộ ra vẻ cực kỳ chán ghét. Lúc này mỹ phụ trung niên đi ra, Lý mặt rỗ sợ bị trông thấy, không biết nhặt được tờ báo ở đâu che lên mặt, chỉ lộ mỗi hai con mắt. Mỹ phụ trung niên trông thấy người kia, đi tới dang tay giáng một bạt tai.

“Ngươi là đồ lang tâm cẩu phế, ca ca ngươi phẫu thuật mười tiếng, ngươi hỏi thăm cũng không hỏi thăm, còn vào quán bar ăn chơi đàng điếm, giờ tới làm gì, có phải muốn xem anh ấy đã chết chưa không?”

Mỹ phụ trung niên mắng. Tên công tử sờ lên mặt, cười lạnh một tiếng nói…

“Chưa từng có ai dám đánh ta, ta kính ngươi là tẩu tử mới nhường ngươi, nhưng ngươi đừng quên, ngươi không phải là người của Thẩm gia chúng ta. Vạn nhất có một ngày ca ca ta không còn nữa, cứ tưởng tượng kết cục của mình đi!”

Nói xong lời cay nghiệt, cậu ấm quay người đi, mỹ phụ trung niên hừ một tiếng rồi cũng trở về phòng bệnh.

“Aiyo! Hào môn ân oán, y như phim truyền hình, quá hấp dẫn luôn.”

Lý mặt rỗ cảm khái nói. Lúc này tôi mới chú ý trên tay hắn cầm tờ hướng dẫn đỡ đẻ cho hộ lý, hắn cũng phát hiện ra, xấu hổ đỏ mặt. Tôi cười hỏi Lý mặt rỗ…

“Hay không?”

“Hay! Ngươi mau chóng học một ít đi, không chừng hai ngày nữa sẽ dùng tới…”

Nói xong hắn đưa tờ hướng dẫn cho tôi, tôi cười lớn hất ra.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Số ký tự: 0