Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Phần 79

2021-12-18 11:38:00

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 79
Cuộc làm ăn này đã giúp tôi kiếm được số tiền lớn nhất kể từ khi khai trương đến nay. Âm vật tôi gặp phải cũng là âm vật lợi hại nhất, cho nên tôi cảm thấy bắt buộc phải kể lại. Sáng hôm đó, còn chưa mở cửa tiệm, đã cảm thấy đau bụng như bị dao cắt, mồ hôi lạnh không cầm được chảy xuống như mưa. Tôi sợ hãi, mau chóng gọi điện cho Tiểu Nguyệt, bảo nàng lập tức tới tiệm đồ cổ.

Tôi muốn đi tìm dầu hoa hồng để xoa bụng, ai ngờ sơ ý vấp ngã không đứng dậy nổi, cứ nằm đó rên rỉ. Tiểu Nguyệt đến nơi nhìn thấy tôi như vậy, sợ hãi đến phát khóc rồi lập tức gọi 120. Đến bệnh viện kiểm tra, thì ra là viêm ruột thừa, các bác sĩ lập tức làm phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa, bác sĩ nói sợ vết thương nhiễm trùng nên tốt nhất nằm viện theo dõi mấy ngày, Tiểu Nguyệt gật đầu rồi đi nộp viện phí ngay sau đó. Giày vò đến bảy giờ tối, cuối cùng đã không sao, Tiểu Nguyệt mới véo tai tôi nói…

“Bình thường không chịu chú ý ăn uống, ngày nào cũng mua thức ăn ngoài! Giờ thành như vậy, làm muội sợ muốn chết.”

“Là ruột thừa a, ta đã sớm muốn cắt, chỉ là sớm muộn mà thôi, nhưng hôm nay may mà có nàng.”

Tôi cười nói.

“Huynh còn khách khí với muội sao!”

Vì để tôi nghỉ ngơi thật tốt, Tiểu Nguyệt đã chuyển tôi vào một phòng bệnh đặc biệt cho một người, tôi xem ti vi một hồi, quá buồn chán, tôi liền gọi Tiểu Nguyệt nhờ nàng nạp tiền cho tôi đọc mấy cuốn tiểu thuyết mạng.

“Còn đang bệnh đó, cứ như trẻ con vậy! Nghỉ ngơi cho tốt đi, ban đêm muội ở lại với huynh.”

Tiểu Nguyệt nói.

“Đã không sao rồi, ta đã có thể xuống giường đi lại rồi…”

Tôi hàm hồ nói. Tiểu Nguyệt chu mỏ nói…

“Không được, phải nghe lời bác sĩ, chí ít phải nằm trên giường bệnh ba ngày.”

Tôi ngầm thở dài một hơi, nằm ba ngày con mẹ nó quá khó chịu, hai năm nay tôi chưa từng bị ốm, nằm viện lại càng không. Tiểu Nguyệt cắm cúi nhìn điện thoại, tôi hỏi nàng đang chơi cái gì, nàng nói lên mạng mua cho tôi bảo hiểm nhân thọ, như thế về sau nàng có thể yên tâm hơn một chút. Trong lòng tôi cảm động, nghĩ thầm sau này nhất định phải đối xử với Tiểu Nguyệt tốt hơn gấp bội. Đã mười giờ tối, tôi lập tức thúc nàng trở về, cũng không cần phải ở lại bệnh viện. Tiểu Nguyệt không chịu, tôi hỏi nàng có mang gương hay không, nàng lấy ra một cái gương trang điểm đưa cho tôi. Tôi thần bí nói với Tiểu Nguyệt…

“Ta làm thí nghiệm nhỏ cho nàng xem, nàng sẽ biết bệnh viện có bao nhiêu hung hiểm, trên điện thoại có la bàn không?”

“Có.”

“Mở ra!”

Tôi dùng giọng ra lệnh nói.

Tôi lau tấm gương sạch sẽ, chiếu vào la bàn cẩn thận từng li từng tí dịch chuyển, nhắm vào tử môn trong bát môn độn giáp, bảo Tiểu Nguyệt nhìn vào gương, nàng hét lên một tiếng, lấy tay che miệng lại nói…

“Trời ạ, trong phòng này có người khác.”

“Dáng dấp ra sao?”

Tôi mỉm cười hỏi.

“Giống như huynh mặc quần áo bệnh nhân, trên người toàn là máu, mặt trắng như tờ giấy, một chút huyết sắc cũng không có.”

Nói xong, Tiểu Nguyệt sợ không may, mau chóng xuỳ một tiếng.

“Biết lợi hại chưa! Nhanh về nhà đi, đây đều là cô hồn dã quỷ chết trong bệnh viện, vì nhớ nhung nhân gian mà không chịu đầu thai, ta dương khí nặng nên không sợ.”

Tôi giải thích.

“Huynh dương khí nặng, vậy thuận tiện bảo vệ muội một chút không được sao?”

Nói rồi, Tiểu Nguyệt đưa tay ôm lấy tôi. Đang lúc nói chuyện, dưới lầu có tiếng ồn ào, dù sao cũng không có việc gì, tôi bảo Tiểu Nguyệt cùng đi xuống lầu xem náo nhiệt. Chỉ là tiểu phẫu, vết thương không có gì đáng ngại, thế là chúng tôi đi xuống lầu.

Khu nội trú và phòng cấp cứu ở hai tòa đối diện nhau, ở giữa là một cái sân rộng, trong sân trồng mấy cây hòe, từ đầu tôi đã nghĩ lãnh đạo bệnh viện không hiểu biết gì cả, tại sao lại trồng loại cây chí âm này? Lại xem phong thuỷ của bệnh viện lập tức hiểu rõ. Chỉ thấy xung quanh bốn phía là nhà lầu vây lấy, chỉ có một đầu đường nhỏ thông ra bên ngoài, từ xa nhìn lại tựa như là một cái bao tải mở miệng.

Cái này trong phong thủy gọi là thế ‘Kim Cương Hoàn Sát Cục’, có thể vô cùng xảo diệu dẫn những thứ không tốt ra ngoài, bảo vệ người ở đây được bình an. Tôi nghe người ta nói, phong thuỷ của bệnh viện lớn đều được nghiên cứu tỉ mỉ, lúc xây dựng sẽ mời phong thủy đại sư chuyên nghiệp đến góp ý, xem ra lời ấy không giả. Lúc này ngoài phòng cấp cứu có bảy tám chiếc xe, chắn trước cửa chật như nêm cối, tôi đoán chừng là có tranh cãi gì đó, có lẽ là người nhà bệnh nhân đến làm loạn. Chỉ thấy một người phụ nữ tầm hơn bốn mươi tuổi toát lên khí chất của người giàu có, quần áo sang trọng đẹp đẽ đang gào khóc với bác sĩ, đứng bên cạnh là mấy tên vệ sĩ cao lớn mặc vest đen, đeo kính râm, người phụ nữ kia đang liều mạng khẩn cầu bác sĩ, nhưng bác sĩ lại có vẻ mặt bất đắc dĩ.

Tôi cũng không phải là người thích tham gia vào náo nhiệt, chỉ xem một chút là được rồi, đang chuẩn bị bảo Tiểu Nguyệt về phòng lại đột nhiên nghe thấy tiếng lá rụng sàn sạt, rất nhiều lá khô vàng úa từ trên đỉnh đầu rơi xuống, cùng lúc đó có một cỗ khí tràng vô cùng cường đại tỏa ra trong bệnh viện. Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy mấy cây hòe đang héo dần với tốc độ mắt thường có thể thấy được, mấy tên vệ sĩ khiêng một vật rất lớn từ trong xe bán tải đằng sau ra, khí tràng là từ vật đó phát ra.

Tôi chắc chắn đó chính là một kiện âm vật, mà còn là âm vật vô cùng cường hãn! Đại đa số âm vật đều thiên về thuộc tính âm, nhưng mọi thứ đều có ngoại lệ, vật to lớn trước mắt này là một kiện chí cương chí dương âm vật, bởi vì dương khí quá mức mãnh liệt mới nháy mắt đã khắc chết cây hòe thuần âm trong sân. Tôi nhịn không được nhìn đám người đó, muốn tìm hiểu rõ ngọn ngành.

Vật kia có vẻ rất nặng, bên ngoài bọc một lớp vải bạt chống nước, còn buộc mấy lớp dây thừng, giống như là sợ người ta biết được đó là cái gì. Tôi quan sát kỹ thấy thứ này phía dưới có hai bánh xe có thể hoạt động, phía trên có một cái ống tròn dài, nhìn hình dáng mà đoán thì hẳn là một khẩu đại pháo.

Nếu như âm vật này thật sự là đại pháo, tôi chỉ muốn nói một câu là vãi cả X! Thời nhà Tống, trong chiến tranh đã xuất hiện đại pháo, đến thời Minh triều thì đã cải tiến đại pháo thêm một bước lớn, trở thành thần khí phòng thủ thành trì, giết địch lập công. Minh triều dựa vào đại pháo mới có thể chống cự với ngoại tộc mấy trăm năm, trong thời đại vũ khí lạnh, giá trị của đại pháo quả thực giống như tên lửa đạn đạo bây giờ vậy!

Thử nghĩ một thanh đao dù có lợi hại thì có thể giết mấy người? Đại pháo thì có thể bắn liên miên, quả thực là một hung khí dính đầy máu tươi, nếu như để triển lãm trong nhà, đừng nói cái gì mà bảo vệ an toàn trấn giữ nhà cửa, chỉ riêng việc bảo vệ an toàn cho chính cái nhà đó cũng đã là vấn đề. Bởi vì thứ này quá mức cường liệt, người bình thường căn bản là không trấn áp được nó, tùy tiện bày trong nhà một năm nửa năm, tất sẽ có nữ nhân bị khắc chết, nam nhân dương khí không đủ cũng chịu không nổi. Trong phạm vi toàn Trung Quốc, tôi chỉ biết người giàu nhất Hongkong là Lý Gia Thành ở dưới biệt thự có chôn một cỗ oanh thiên lôi cự pháo thời Tống. Đừng nói tôi chưa từng thấy, ngay đến ông nội tôi cũng chưa từng tiếp xúc với loại âm vật này.

Tám tên vệ sĩ vác vật khổng lồ đó trên vai, ai cũng nhe răng trợn mắt, rất vất vả mới đưa được nó đến trước mặt bác sĩ. Mỹ phụ trung niên giàu có nọ dùng khăn tay che mặt, nhìn bác sĩ liên tục khóc lóc cầu khẩn…

“Viện trưởng, xin hãy thương xót! Ta cầu xin ngài, chồng ta nếu xảy ra chuyện gì không may, mẹ con chúng ta sẽ xong đời…”

Viện trưởng khó khăn nói…

“Lư nữ sĩ, tâm tình của ngươi ta có thể hiểu được, ta đã sắp xếp bác sĩ thần kinh giỏi nhất bệnh viện phẫu thuật cho Thẩm gia, chúng ta sẽ cố gắng một trăm hai mươi phần trăm để cứu tính mạng y, phẫu thuật sắp bắt đầu, ngươi đừng làm khó chúng ta được không?”

“Sao lại làm khó? Phong thuỷ đại sư đã nói, chồng ta có mệnh chí cương chí dương, thứ này có thể giúp anh ấy biến nguy thành an, ta chỉ muốn đưa thứ này đến bên người anh ấy, giúp phẫu thuật thêm phần may mắn, chẳng lẽ lại không được sao? Trị bệnh cứu người không phải là thiên chức của thầy thuốc các ngươi sao?”

Viện trưởng cười khổ, nhìn khẩu pháp một cái…

“Phòng phẫu thuật được vô trùng, thứ này cũng không biết là từ đời nào, vạn nhất mang theo vi khuẩn, ngươi bảo ta phải ăn nói thế nào?”

Tiểu Nguyệt hiếu kỳ hỏi một hộ lý, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Hộ lý nói, chồng của bà ta lúc trước vào bệnh viện kiểm tra thấy một khối u não, u não có rất nhiều mạch máu chạy qua, vô cùng nguy hiểm. Hôm nay là ngày phẫu thuật, lại đột nhiên kéo tới một khẩu đại pháo muốn bày trong phòng phẫu thuật, nói là muốn giúp chồng vượt qua ải này… Dừng một chút, hộ lý lại khinh miệt nói…

“Có chút tiền bẩn có gì là ghê gớm, bệnh viện cũng không phải là của bà ta.”

Không ngờ, hộ lý nói câu này rất nhanh đã ứng nghiệm. Mỹ phụ trung niên thấy viện trưởng thế nào cũng không chịu nhượng bộ, lập tức vỗ tay mấy tiếng, một tên thư ký mập cúi đầu khom lưng từ sau lưng cô ta chạy ra, mỹ phụ trung niên thản nhiên nói…

“Mua lại cái bệnh viện này cho ta, ngay lập tức!”

Sau đó cô ta chỉ vào viện trưởng, cắn răng nghiến lợi rống lớn…

“Hừ, chút yêu cầu này cũng không làm được, chờ bị đuổi việc đi!”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc không ngậm miệng được, viện trưởng cũng trừng mắt ngơ ngác. Đây tuyệt đối không phải phú hào bình thường, mà là thần cấp đại phú hào!

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Số ký tự: 0