Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Phần 52

2021-12-18 11:38:00

Phần 52
Tiểu Nguyệt cười nói “Cái này còn không đơn giản ư, bản cô nương sẽ hoàn thành tâm nguyện của hắn.” Tôi bất đắc dĩ nói “Nói thì nói như thế, nhưng nàng muốn biết được tâm nguyện chưa dứt của đối phương nào dễ dàng như vậy? Nói không chừng chỉ hơi không chú ý sẽ chọc giận đối phương!” Tiểu Nguyệt nói “Đó là đương nhiên, nếu như chúng ta trắng trợn đến hỏi, hắn chắc chắn sẽ tức giận. Nhưng chúng ta dùng chút thủ đoạn, chắc hắn sẽ không nổi giận đâu?” Tôi buồn bực nhìn Tiểu Nguyệt bộ dáng tràn đầy tự tin, cũng không biết sự tự tin này từ đâu tới.

Tiểu Nguyệt vừa cười vừa nói “Nếu hắn là thi nhân cổ đại, vậy ta ăn mặc thành mỹ nữ cổ đại không được sao, anh hùng khó qua ải mỹ nhân nha. Mà nghe huynh miêu tả, ta cảm thấy hắn hẳn là thiếu một hồng nhan tri kỷ, chỉ cần ta trở thành hồng nhan tri kỷ của hắn, chẳng phải có thể moi được ý nguyện của hắn rồi sao?” Tôi nhịn không được cười rộ, trò đùa này lớn quá rồi, vấn đề này nói thì đơn giản nhưng làm thì khó khăn trùng điệp. Thứ nhất, chúng tôi đều là người hiện đại, muốn làm tri kỷ của cổ nhân nào có dễ? Thứ hai, tôi thật sự là không đành lòng để Tiểu Nguyệt liều lĩnh, cho nên tôi quả quyết không đồng ý.

Tiểu Nguyệt có chút bất đắc dĩ nhìn tôi “Huynh yên tâm đi, không có bất cứ vấn đề gì, huynh quên ta là làm nghề gì à? Ta đối với tâm lý của cổ nhân có am hiểu nhất định, đến lúc đó huynh chỉ cần nhìn là được.” Tôi rất nghi hoặc, có chút không hiểu Tiểu Nguyệt nói thế là có ý gì. Tiểu Nguyệt vừa cười vừa nói “Ta là diễn viên điện ảnh a, trước kia cũng đã đóng mấy bộ phim cổ trang, lúc đó đắm chìm vào vai diễn, đã hòa làm một với nhân vật.”

Tiểu Nguyệt nói vậy, tôi liền có hứng thú với diễn xuất của nàng, liền hỏi nàng đóng phim nào? Để tôi quan sát học hỏi một chút. Tiểu Nguyệt thẹn thùng cho tôi xem một video ngắn, nàng đóng vai một nhân vật nhỏ trong “Cung tỏa Tâm Ngọc”, đất diễn không nhiều, nhưng Tiểu Nguyệt mặc cổ trang, lại đẹp đến mức làm cho người ta ngạt thở. Tôi bỗng nhiên có chút chờ mong muốn nhìn Tiểu Nguyệt mặc cổ trang. Tiểu Nguyệt nói đồ hóa trang đều để ở công ty, nàng phải đến đó lấy mới được. Tôi cảm thấy đã yêu nhau lâu như vậy mà chưa từng tới công ty của nàng thì có chút không phải, liền hỏi nàng cả hai cùng đi được không?

Tiểu Nguyệt cười cười gật đầu, rồi dẫn tôi tới chi nhánh công ty điện ảnh của nàng. Nơi này là công ty đại diện, quản lý cho nghệ sĩ nên trong công ty có không ít minh tinh người mẫu, giống như đi vào Nữ Nhi Quốc vậy, mỗi người đều xinh đẹp vô cùng, ở trong đám đông tuyệt đối là hạc giữa bầy gà. Hiện giờ công ty đang ít việc, cho nên những diễn viên người mẫu này mỗi ngày tới công ty chờ thông báo, không có bao nhiêu người được đi đóng phim nên đa số đều ở công ty nhàn rỗi nói chuyện phiếm hoặc lên mạng.

Nhìn từng đôi chân trắng muốn, tim tôi như muốn nhảy ra ngoài. Đây tuyệt đối không phải là nơi dành cho nam nhân, cho dù là tôi vẫn có chút bị những cặp giò trắng phau này làm cho ý loạn tình mê. Không ít mỹ nữ nhiệt tình đến chào hỏi với Tiểu Nguyệt, bảo nàng giới thiệu tôi, họ cũng không biết thân phận của tôi, cho nên tôi đối với họ hẳn là tràn đầy cảm giác thần bí. Trước khi đến Tiểu Nguyệt đã dặn dò, bảo tôi nhất định phải giữ vẻ lạnh lùng trước mặt mọi người, tránh ảnh hưởng tới hình tượng cao nhân của tôi.

Tôi nhịn không được cười rộ, cao nhân cái rắm a, một năm trước tôi vẫn là chỉ là tay mơ. Nhưng vì không muốn Tiểu Nguyệt mất mặt, tôi vẫn ra vẻ lãnh ngạo, gặp người khác chào hỏi chỉ mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu. Không ít người mẫu đuổi theo tôi hỏi mấy chuyện kỳ quái, đại khái là trong nhà gần đây không yên ổn, có phải đã mua thứ gì ngăn cản vận khí hay không? Vì sao mình cố gắng như vậy vẫn không gặp may? Thậm chí còn có mấy người lặng lẽ nhét danh thiếp vào túi tôi, bảo tôi ban đêm gọi điện cho các nàng.

Tôi bỗng nhiên có ý nghĩ kích động đến mức muốn nhảy lên, nơi này quả thực là thiên đường cho nam nhân cặn bã, địa ngục cho nam nhân đứng đắn a. Mà xú nha đầu Tiểu Nguyệt này tựa hồ rất bộ dáng mặt đỏ tới mang tai của tôi, không hề giải vây cho tôi, muốn chọc tức tôi. Khó khăn lắm mới đi tới phòng nghỉ của Tiểu Nguyệt, tôi cho rằng cuối cùng đã được giải thoát, ai ngờ, phòng nghỉ này là của Tiểu Nguyệt và bốn cô gái khác dùng chung, trên ghế sa lon có bốn tuyệt sắc mỹ nữ, đều mặc váy ngắn áo ngắn, thậm chí còn có một cô chắc là ngại trời nóng, chỉ mặc bikini ở đi tới đi lui trong phòng. Vừa nhìn thấy tôi, bọn họ vốn đang nhàm chán lập tức có hứng thú, như thủy triều vây tôi lại, muốn tôi biểu diễn ‘đặc dị công năng’.

(Đặc dị công năng: Siêu năng lực. Ai đã xem Đổ Thánh (thần bài) của Châu Tinh Trì, Lưu Đức Hoa thì chắc đều biết đến cụm từ này)

Tôi bất đắc dĩ nhìn Tiểu Nguyệt, thật không biết trong miệng Tiểu Nguyệt, tôi có phải đã biến thành thần tiên hay không, giờ còn muốn tôi biểu diễn ‘đặc dị công năng’? Loại cảm giác bị mỹ nữ vờn quanh rất khó chịu, tôi đầu óc hỗn loạn dỗ dành nhưng vẫn không thể chống đỡ được mấy cô gái này. Quá nhức đầu, tôi liền nhìn Tiểu Nguyệt cầu cứu. Mà Tiểu Nguyệt cũng chỉ nhìn tôi cười hắc hắc, cũng không định giải vây, chỉ nói một câu nàng đến văn phòng tổng giám đốc xin phép nghỉ rồi rời đi, nhốt tôi và bốn cô nương trong căn phòng mùi thơm nồng đậm này.

Tôi nghẹn họng, căn bản là chống đỡ không được. Từng ánh mắt thần tiên nhìn tôi, làm tôi nói năng lộn xộn, mặt đỏ tới mang tai… Có thể là do tôi không am hiểu cách giao tiếp với loài động vật kỳ quái như nữ nhân a? Trong bốn người, tôi có ấn tượng nhất là một cái cô gái tóc ngắn. Nàng ngũ quan mỹ lệ, làn da trắng nõn, một đôi mắt to ngập nước, sáng ngời có thần, nàng chỉ dùng ánh mắt cổ quái luôn nhìn tôi chằm chằm. Bên cạnh tôi, người cởi mở nhất là một nữ tử phong tao tóc đỏ, nàng trêu ghẹo “Đan Đan rất sùng bái ngươi, ngươi thấy ánh mắt nàng nhìn ngươi tràn đầy ái mộ kìa, ngươi không thể cô phụ Đan Đan nhà ta a.”

Đan Đan lập tức mặt đỏ tới mang tai, làm náo loạn với nữ nhân tóc đỏ. Có hai nữ nhân khác tướng mạo cũng không đặc biệt xuất chúng, nhưng dáng người lại không thể chê, ngực mông mười phần căng tròn, đôi chân dài trắng toát càng tản mát ra ý vị mê người, thân hình chữ S, điều này khiến nam nhân mới trải qua một mối tình như tôi làm sao có thể kiềm chế được? Cuối cùng thật sự là nhịn không nổi, chỉ đành lấy cớ đi vệ sinh mà rời đi.

Nhưng khi vào trong nhà vệ sinh mới chợt nhớ đây là phòng nghỉ nữ a, chỉ có nhà vệ sinh cho nữ. Nói cách khác, nhà vệ sinh này là nhà vệ sinh nữ? Mặt của tôi lập tức càng đỏ hơn, không biết có nên đi ra ngoài không. Ngay lúc tôi lâm vào tình thế khó xử, cửa phòng nghỉ đã mở ra, Tiểu Nguyệt cười nói “Các ngươi vây quanh toilet làm gì vậy?” Tôi xém chút sặc nước bọt, các nàng đang vây quanh nhà vệ sinh? Điều này khiến tôi sao chịu nổi, lần này đã mất hết mặt mũi rồi.

Nữ nhân tóc đỏ nói “Tân Nguyệt, ngươi thật đúng là biết dạy chồng a, đây là có tặc tâm không có tặc đảm, không dám trắng trợn ra tay với chúng ta, chạy vào nhà vệ sinh đả phi cơ…” Tôi rốt cuộc không chịu nổi, lập tức mở cửa nhà vệ sinh đi ra, lắp ba lắp bắp hỏi “Chớ nói lung tung, ta đâu có nghĩ tới điều đó.” Tiểu Nguyệt cười nói “Được rồi, thấy huynh đã bị giày vò quá sức rồi, đi theo ta đi.”

(Đả phi cơ: Đánh máy bay. Từ lóng để chỉ “quay tay” trong tiếng Việt)

“Chớ đi a.” Nữ nhân tóc đỏ lập tức ngăn lại “Tân Nguyệt, ngươi không biết đạo làm tỷ muội rồi, hai ngươi có phải chuẩn bị đi hưởng tuần trăng mật hay không, đưa bọn ta đi cùng đi, chúng ta ở đây sắp hỏng cả người rồi.” Tiểu Nguyệt lập tức thần bí “Thôi đi, ta cũng không phải đi du sơn ngoạn thủy, ta đi bắt quỷ.” – “Bắt quỷ!” Mấy cô gái tròng mắt trợn ngược, kích động, bộ dáng tựa như trúng xổ số.

“Mau nói, mau nói.” Mấy người bắt đầu ồn ào “Nói cho chúng ta một chút lần này bắt quỷ gì? Người sống cả một đời, mà không gặp quỷ một lần thật sự là nghẹn mà chết.” Tôi nhịn không được cười rộ, cái này là lý luận rắm chó gì, người sống cả một đời chưa thấy quỷ thì thật đáng tiếc? Tôi cũng không muốn phức tạp, nhìn mấy cô nương này đang hận không thể kết thành đoàn đội đi bắt quỷ, nếu để cho các nàng biết chúng tôi thật sự đi bắt quỷ, vậy các nàng khẳng định sẽ quấn lấy chúng tôi không tha.

Tôi kéo Tiểu Nguyệt rời đi, lại bị cô gái tóc đỏ ôm lấy cánh tay, hai khối trước ngực chà xát trên tay tôi “Vị đại ca ca này, ngươi thương xót chúng ta một chút đi, nói cho chúng ta một chút đi mà.” Tôi lập tức dở khóc dở cười, tôi còn có lý do để cự tuyệt sao? Chỉ có thể tội nghiệp nhìn Tiểu Nguyệt. Tiểu Nguyệt vừa cười vừa nói “Vậy được rồi, thấy các ngươi đáng thương như thế, đều chưa từng thấy quỷ, ta sẽ cố gắng nói cho các ngươi một chút.”

Thế là Tiểu Nguyệt kể lại chuyện tối qua thêm mắm thêm muối, còn đem nhân vật chính đổi thành chính mình. Trong miêu tả của nàng, nàng kinh nghiệm phong phú, gặp chuyện lâm nguy không sợ, cuối cùng làm yên lòng vong linh. Tối nay nàng chuẩn bị đi thu phục vong linh kia. Chuyện ma kinh hồn động phách này đã hấp dẫn mấy cô nàng, nghe tới choáng váng, đến chỗ kinh khủng các nàng còn thét lên liên tục, làm tôi dở khóc dở cười. Không ngờ ngày thường Tiểu Nguyệt ôn nhu động lòng người, lại thích khoác lác trước mặt bằng hữu a. Nhưng nói thì đã nói rồi, tôi có thể nào hủy đi hình tượng của nàng? Chỉ có thể phối hợp với Tiểu Nguyệt, liên tục gật đầu, nói tên đồ đệ này thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam, đã có thể hạ sơn rồi. Chúng nữ lập tức bội phục không thôi. Nhưng vấn đề mới lại xuất hiện, các nàng đòi đi gặp quỷ.

(Thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam: Màu xanh xuất phát từ cây cỏ màu lam nhưng màu xanh còn đậm hơn cả màu cỏ lam. Là chỉ người đời sau hơn người đời trước, tương tự câu “trò giỏi hơn thầy”, “hậu sinh khả úy”. Điển tích: Lý Mật là văn nhân Bắc Ngụy, là đệ tử của Khổng Phan, học tập rất dụng công, chăm chỉ khắc khổ, khiêm tốn hiếu học, rất mau uyên bác. Vài năm sau, học vấn của Lý Mật trên cả thầy, Khổng Phan còn phải thỉnh giáo Lý Mật, vì thế các đệ tử liền hát: “Thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam”)

Các nàng đưa ra yêu cầu này làm tôi đau cả đầu, một mình Tiểu Nguyệt tôi đã không thể bảo đảm an toàn, huống chi là nhiều người vướng víu như vậy? Cho nên tôi không nói hai lời, liền cự tuyệt. Bốn cô nương rất tức giận, quấy rầy đòi hỏi, uy hiệp dụ dỗ, căn bản không để cho tôi đi. Tiểu Nguyệt cũng đau đầu khó xử. Tôi tức giận nhìn Tiểu Nguyệt, nhìn đi, đây chính là kết quả của việc khoác lác. Cuối cùng tôi bị các nàng quấn lấy, biết đã không thể nào cự tuyệt, đành phải kiên trì nói “Vậy thì được, các ngươi có thể đi, nhưng đến lúc đó nhất định phải nghe lệnh ta, nếu không ta không thể bảo vệ các ngươi.” Tôi vừa nói xong, các nàng lập tức trong bụng nở hoa, nhao nhao gật đầu, hỏi tôi có cần các nàng chuẩn bị gì hay không. Tôi bảo họ đi chọn mấy bộ cổ trang, tối nay phải dùng đến. Bọn họ vui vẻ đáp ứng, vội vàng chạy đi mượn trang phục.

Tiểu Nguyệt có chút ngượng ngùng nhìn tôi “Xin lỗi, ta cũng không ngờ các nàng to gan như vậy, lại muốn đi cùng chúng ta.” Tôi lắc đầu, trên thế giới này có thuốc hối hận sao? Nếu đã đáp ứng, thì cũng không có cách nào khác, đành phải cho các nàng đi theo.

… Bạn đang đọc truyện Dân buôn đồ âm – Quyển 2 tại nguồn: http://bimdep.pro/dan-buon-do-am-quyen-2/

Rất nhanh, mấy cô nàng đã mang tới một cái túi, hết thảy chuẩn bị thỏa đáng xong, tôi mới lái xe đưa các nàng rời đi. Sau khi ăn cơm, tôi liền đến thẳng nhà Lý mặt rỗ. Lão Lý thấy tôi lái xe chở một đám mỹ nữ, lập tức sợ ngây người, vội hỏi tôi có phải muốn mở quán ăn đêm không, sao tìm được nhiều tiểu muội KTV như vậy?

(KTV: Quán karaoke ở TQ)

Tôi liếc hắn, nói KTV cái rắm, đây đều là diễn viên người mẫu, ban đêm chúng tôi phải diễn một màn kịch cho Tề lão bản. Lý mặt rỗ cười gật đầu, nói nhiệm vụ lần này dù không có thù lao cũng đáng, mấy cô nàng bắt đầu trêu đùa Lý mặt rỗ. Trên xe đã chật đầy người, không chen lấn nổi, tôi liền bảo Lý mặt rỗ lái xe của hắn đi cùng. Lão Lý lại khoát tay, kiên quyết không đồng ý, nói “Đi thêm xe làm gì cho lãng phí xăng a? Chúng ta nên tiết kiệm năng lượng bảo vệ môi trường một chút, ta ngồi chung hơi chật một chút cũng không thành vấn đề.”

Nói rồi hắn định chen vào, tôi tức giận đạp hắn xuống, dở khóc dở cười nói “Tiểu tử ngươi có thể thể giữ thể diện một chút hay không a, chiếm tiện nghi cũng không thể trắng trợn như thế.” Một câu nói cho Lý mặt rỗ mặt đỏ tía tai, nhìn tôi lúng túng cười, rồi hắn tự lái xe đi theo phía sau. Tới nhà Tề lão bản, Tề đại tẩu đang quét dọn trong phòng, trông thấy một đoàn mỹ nữ bước xuống xe, lập tức ngây dại nhìn tôi không hiểu gì cả.

Tôi đành phải giải thích cho Tề đại tẩu, nói tối nay cần mấy mỹ nữ này phối hợp mới có thể cứu được Tề lão bản. Tề đại tẩu hoài nghi nhưng vẫn gật đầu. Trong lúc đó Tề đại tẩu lại nhắn tin cho tôi, hỏi tôi sao lại là loại người như vậy? Đêm qua không hứng thú với nàng, còn tưởng rằng tôi là chính nhân quân tử, hôm nay lại thế này, thì ra là không thích nàng. Không thích thì cứ nói ra, cần gì phải làm cho nàng khó chịu? Tề đại tẩu cảm thấy tôi đưa tới nhiều mỹ nữ như vậy là có ý muốn ra oai phủ đầu nàng.

Tôi dở khóc dở cười, tôi còn có thể giải thích thế nào? Chỉ có thể nhắn tin sơ lược nói lại tình huống để đáp lời. Nhưng Tề đại tẩu lại trả lời rất bất mãn, tôi biết nàng không tin. Thôi rồi, tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, đã nói không rõ được thì cần gì phải lãng phí miệng lưỡi nữa? Giờ càng giải thích lại càng là che giấu.

Tôi hỏi Tề đại tẩu “Tề lão bản đâu?” Tề đại tẩu tức giận chỉ vào gian phòng “Đang ngủ trong phòng, ngủ cả ngày vẫn chưa dậy.” Tôi lập tức chạy đến nhìn một chút, Tề lão bản ngủ như chết, nằm trên giường không nhúc nhích, thở nhanh, mắt thâm quầng rất dọa người, rõ ràng là triệu chứng của thận hư. Xem ra vong linh này đã giày vò Tề lão bản không thành hình người rồi.

Tôi kiểm tra một chút rồi chuẩn bị đóng cửa rời đi. Nhưng lúc xoay người, ánh mắt của tôi lại vô tình nhìn đến cổ của Tề lão bản. Trên cổ hắn có mụn nhỏ mọc thành vòng màu xám tro. Khi tôi nhìn thấy đống mụn chi chít đó, trong đầu tôi bỗng nhiên có cảm giác kinh nghi. Tôi đi tới, rốt cục đã nhìn rõ cổ lão Tề, thứ đó khiến tôi kinh sợ. Những thứ nhìn thấy chứng minh phán đoán của tôi không sai, đám mụn nhỏ đó quả thật là thi ban!

Tôi sợ hãi, rất nhiều thi ban, xem ra hắn cách tử kỳ không xa nữa. Nếu không hành động, đoán chừng không đến ngày mai, Tề lão bản đã mất mạng. Tề đại tẩu cũng thật là, chồng mình sống chết thế nào cũng đều mặc kệ không hỏi. Tôi vội vàng gọi Lý mặt rỗ, bảo hắn mau tới xem. Không ngờ Lý mặt rỗ còn chưa vào, mấy mỹ nữ lại là dẫn đầu xông tới, vội hỏi tôi có phải đã phát hiện ra cái gì không bình thường? Tôi dở khóc dở cười nói “Không có gì, là thi ban mà thôi.”

“Cái gì? Người sống mà lại có thi ban?” – “Trước kia chỉ đọc tiểu thuyết mới biết đến thi ban, nhưng vẫn không có cơ hội trông thấy, hôm nay cuối cùng đã có cơ hội kiến thức một chút. Cơ hội này quá hiếm có! Nhanh, để ta xem một chút rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.” Nói rồi chúng nữ liền tranh nhau chen lấn xông vào, bao vây cho đoàn cho đoàn, cũng không đoái hoài tới mùi hôi hôi chua chua trên người Tề lão bản, cứ thế chỉ trỏ.

Tôi bị chen ra ngoài, cùng Lý mặt rỗ mắt lớn trừng mắt nhỏ, trên mặt bất đắc dĩ. Hết cách, tôi đành hắng giọng nói “Các ngươi tốt nhất là tránh ra, thi ban rất dễ truyền nhiễm, cẩn thận nhiễm lên người.” Tôi vừa nói vậy, chúng nữ mới nhận ra nguy hiểm, nhao nhao hoảng sợ rút lui. Tề đại tẩu cũng chú ý tới thi ban trên người Tề lão bản, lập tức sợ hãi, vội hỏi tôi rốt cuộc là thế nào?

Tôi hít sâu một hơi nói “Đây là triệu chứng âm thịnh dương suy, nếu không kịp thời xử lý, chỉ sợ hậu quả vô cùng nghiêm trọng.” Tề đại tẩu sợ hãi, lập tức xin tôi cứu mạng, Tề lão bản mà chết, nàng sẽ phải cô quả một đời. Lý mặt rỗ khẽ cười một tiếng, Tề đại tẩu hỏi hắn cười cái gì? Lý mặt rỗ lạnh lùng nói “Tề lão bản hẳn là chưa lập di chúc a? Ngươi và hắn cũng không có hôn thú a?” Câu này đã nói rõ, Tề đại tẩu sở dĩ không muốn lão Tề chết, hẳn là vì lão Tề không lập di chúc. Mà hai người lại chưa kết hôn, nàng không được chia một xu nào cả.

Tề đại tẩu lập tức điên lên, cãi nhau với Lý mặt rỗ. Lão Lý chỉ cười hắc hắc không nói gì, hắn xem thường nhất loại nữ nhân vì tiền tài, ngay cả bản thân cũng bán này. Tôi bảo họ chớ ồn ào, cứ kéo dài, Tề lão bản thật sự phải ợ ra rắm mất. Tề đại tẩu vội vàng cầu khẩn tôi mau cứu người. Tôi trầm tư một lát, nhớ ra Lão Thử tiền bối đã cho tôi một khối đất, dùng Nhân Cốt Phấn (bột xương người) ngâm trong Vô Căn Thuỷ (nước mưa chưa chạm đất), làm thành bột nhão, dán lên cổ người bệnh, có thể tạo thành hiệu quả lấy độc trị độc, để giảm bớt thi ban.

Nhưng bây giờ chúng tôi đi đâu tìm Nhân Cốt Phấn đây? Cốt phấn và tro cốt khác nhau, tro cốt là dùng nhiệt độ mấy ngàn độ đốt thi thể thành bụi phấn, căn bản là không có mảy may tà khí, cũng không có độc, tự nhiên sẽ không có hiệu quả lấy độc trị độc. Mà Nhân Cốt Phấn là do thi thể trong tự nhiên bị phân huỷ, trở thành xương cốt, rồi dùng cối đá nghiền thành bột phấn. Hầu hết những người chết này oán khí rất nặng, sau khi xương cốt bị nghiền thành bụi phấn, oán khí sẽ tràn ngập trong đó, đây mới là thứ độc mà tôi muốn!

Thời gian gấp gáp, tôi cũng không thể có được cốt phấn trong chốc lát, liền hỏi Tề đại tẩu có biết ai có thể làm thứ tà môn này hay không. Tề đại tẩu lắc đầu như trống bỏi, nói không có việc gì ai lại đi động vào cái thứ đó! Đồng thời nói chỉ cần cốt phấn có thể cứu được Tề lão bản, cho dù bao nhiêu tiền nàng cũng không để ý. Tôi lắc đầu, nói đây căn bản không phải là vấn đề tiền. Càng nghĩ, cuối cùng tôi nói với Tề đại tẩu nói “Thế này đi, ngươi đi tìm chút muối biển và tro cốt, một bình rượu trắng, như vậy cũng có thể tạo được hiệu quả nhất định.”

Tề đại tẩu vẫn có chút lo lắng, hỏi làm như vậy có tác dụng hay không, đừng lừa nàng. Tôi giải thích “Tro cốt cũng không phải là hoàn toàn không có oán khí, chỉ là quá ít, cực kỳ bé nhỏ, không dễ bị phát giác ra mà thôi. Dùng hỗn hợp muối và rượu trắng có thể ép oán khí trong tro cốt ra ngoài, như vậy cũng có hiệu quả.” Tề đại tẩu lúc này mới tin tưởng, vội vàng chạy đi chuẩn bị, không bao lâu sau, Tề đại tẩu đã trở lại, trong tay ôm một hũ tro cốt.

Tôi dở khóc dở cười, Tề đại tẩu lấy hũ tro cốt từ đâu? Tề đại tẩu nói, cái hũ này là mua từ một người bạn, tiểu tử đó trước kia đi trộm mộ, nhưng bây giờ trộm mộ khó khăn, chính phủ quản lý nghiêm ngặt không nói, số mộ chưa bị đào cũng càng ngày càng ít, không có cách nào chỉ có thể đi trộm hũ tro cốt. Những cái hũ này có thể dùng làm hũ tro cốt mới, đem bán mỗi lần có thể kiếm một hai ngàn tệ. Trong lòng tôi thầm mắng tên kia đúng là không có lương tâm, rồi lấy tro cốt ra, trút vào trong chậu, dùng rượu, muối quấy đều rồi thận trọng thoa lên cổ Tề lão bản.

Không ngờ Tề lão bản lại không hề phát giác, xem ra là thần kinh đã tê liệt. Trong lúc đó Tề lão bản cũng đã tỉnh lại một lần, nhưng chỉ trợn mắt nhìn tôi một cái rồi lại ngủ tiếp. Trong lòng tôi kinh ngạc, hẳn là con quỷ kia vẫn luôn nhập vào Tề lão bản mà không hề rời đi? Nhưng đây là giữa ban ngày… Tôi hít sâu một hơi, vội vàng quan sát tình cảnh trong phòng ngủ. Trong phòng ngủ tia sáng lờ mờ, màn cửa bị kéo lên, nơi duy nhất có ánh sáng là ở cửa, nhưng lúc này cũng đã bị chúng nữ chặn lại. Vong linh muốn nhập vào lão Tề kỳ thật cũng không phải là việc khó gì.

Tôi lập tức liếc nhìn chúng nữ, bảo các nàng mau chóng rời khỏi khung cửa, đồng thời bảo Tề đại tẩu kéo màn cửa ra, trước tiên dùng ánh nắng đuổi vong linh đi đã! Nếu không Tề lão bản sẽ ngày càng yếu đi. Đám người lập tức tản ra, sau khi ánh nắng chiếu vào, thân thể Tề lão bản lập tức khẽ run rẩy, đồng thời thở ra một ngụm trọc khí, sắc mặt cũng dần dần khôi phục bình thường. Thấy có tác dụng, tôi cũng nhẹ nhàng thở ra. Điều này khiến chúng nữ giật mình, vội hỏi tôi là làm sao làm được như vậy?

Tôi nói “Trong phòng bị phong bế, dương khí căn bản là không thể tiến vào, âm khí do vong linh sinh ra cũng không thể thoát ra ngoài, nơi này âm thịnh dương suy, trên thực tế thì không khác gì quan tài cả.”

“Các ngươi để người trúng tà trong quan tài, không phải rõ ràng là cho hắn đi chết sao?” Đám người bừng tỉnh đại ngộ, Tề đại tẩu thì sắc mặt tái nhợt, vội vàng nói may mắn có tôi tới, nếu không Tề lão bản chết chắc. Chúng nữ càng bội phục tôi hơn, trong ánh mắt là sự hâm mộ pha lẫn chút ái mộ.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Số ký tự: 0