Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Phần 51

2021-12-18 11:38:00

Phần 51
Hắn phun ra tâm tiêm huyết vào nghiên mực, chính là nghiên mực mà mấy ngày trước Tề lão bản nhờ tôi giám định! Trong nghiên, mực tàu và tâm tiêm huyết trộn lẫn, Tề lão bản bắt đầu mài mực, rất nhanh tâm tiêm huyết và mực đã hòa tan. Mực trong nghiên cũng đã có màu sắc rất cổ quái, tôi cũng không biết là màu gì, chỉ là nó tạo cho tôi một cảm giác rất cách ứng.

Trong lúc đó, hai mắt Tề lão bản sáng ngời có thần, tinh thần thống nhất, không thèm để ý đến chúng tôi, giống như hai chúng tôi căn bản là không tồn tại. Cứ như vậy mài trong chốc lát, Tề lão bản mới cầm bút lông, bắt đầu viết chữ. Chữ viết thoải mái như ngựa phi nước đại, cứng cáp hữu lực, so với một vài thư pháp gia ngày nay thì hơn nhiều lắm. Thật khó tưởng tượng, chữ viết có nội hàm như thế lại do người nửa mù chữ như Tề lão bản viết ra!

Chữ viết rất nhỏ, chỉ chiếm một góc trang giấy, phần còn lại thì trống không nhưng Tề lão bản lại cũng không viết tiếp mà buông bút xuống, cầm lên giấy bắt đầu đọc. “Khứ niên hà thời quân biệt thiếp, nam viên lục thảo phi hồ điệp. Kim tuế hà thời thiếp ức quân, tây sơn bạch tuyết dạ tần vân. Ngọc quan thử khứ tam thiên lý, dục ký âm thư na khả văn.”

(Năm ngoái khi chàng rời xa thiếp, vườn nam cỏ biếc bươm bướm bay. Năm nay mỗi khi thiếp nhớ chàng, tây sơn tuyết trắng mây đêm Tần. Ải ngọc nay đi ba ngàn dặm, muốn gửi thư đi chẳng thấy tin – dịch thơ nôm)

Tề lão bản tiếng nói mạch lạc, rõ ràng, tựa như MC chuyên nghiệp. Đọc lên bài thơ cổ có vần này khiến cho người ta không khỏi đắm chìm trong đó. Lý mặt rỗ bồn chồn, không hiểu hỏi tôi “Thằng cháu này làm cái cọng lông gì vậy, khi còn sống không phải là đại thi nhân nào đó chứ?” Tôi lắc đầu, tôi cũng không rõ nữa. Tiếp theo, thấy Tề lão bản hạ tờ giấy xuống, cầm bút lên tô tô vẽ vẽ. Mực nước dính máu, biến thành màu đỏ sậm quỷ dị, bài thơ cổ lộ ra nét thê lương bi thảm, mà tranh hắn vẽ phác họa cũng cho người ta cảm giác thống khổ bi thương.

Sau khi bức họa hoàn thành, tôi mới nhìn rõ đó thật ra là vẽ mỹ nữ đang tắm. Nữ tử tóc xanh phủ lên thân thể thon thả, vóc người nở nang, làn da trắng nõn, hai mắt ngậm làn thu thuỷ. Tranh vẽ “chỗ riêng tư” cũng rất sinh động, khiến cho người ta nhìn thấy nhịn không được mà phải run sợ. Là vì kia cô gái trong tranh quá có khí chất, quá hình tượng, sinh động đi! Tề lão bản cầm lấy bức họa tinh tế thưởng thức, trên mặt lộ ra nét hâm mộ.

“Lưu manh.” Lý mặt rỗ nhìn bức tranh, nhịn không được mắng một câu. Tôi phì cười “Trên thế giới này vẫn còn có tên lưu manh như ngươi không dám xem tranh mỹ nữ à?” Lý mặt rỗ lúng túng cười nói “Chỉ là nữ nhân kia quá đẹp, ngoại trừ Trương gia tiểu ca ngươi có tố chất nam nhân như vậy mới có tư cách thưởng thức. Con khỉ già Tề lão bản nào có tư cách a.” Tôi bảo Lý mặt rỗ đừng nói gì, nhìn kỹ xem, tôi cũng muốn biết Tề lão bản rốt cuộc định làm gì.

“Ai.” Tề lão bản thất vọng thở dài, bỗng nhiên vo bức tranh lại rồi xé nát, ảo não, khuôn mặt vặn vẹo “Vẻ đẹp của ngươi, ta họa không ra, khí chất của ngươi, ta vẽ không tới, mị lực của ngươi, mê hoặc của ngươi, nụ cười của ngươi, ta đều không thể miêu tả được…” Tề lão bản tức giận túm tóc, bắt đầu phát cuồng, đấm ngực dậm chân, tựa như phát điên. Lý mặt rỗ nơm nớp lo sợ hỏi tôi, có cần ngăn Tề lão bản lại hay không, nhìn hắn giống như muốn tự mình hại mình.

Tôi lắc đầu, có trời mới biết khi hắn phát cuồng chúng tôi đi tới có chọc giận hắn hay không? Cho dù nói thế nào, một khi chọc giận hắn đối với chúng tôi không phải là chuyện tốt. Tề lão bản đấm ngực dậm chân một lát, lại bắt đầu vẽ tranh làm thơ. Cứ như vậy suốt đêm, Tề lão bản cứ luôn vẽ tranh, mỹ nhân đi tắm, mỹ nhân hái hoa, mỹ nhân ngắm trăng, mỹ nhân say rượu… Mỗi một bức họa đều đẹp không thể tả, cô gái trong tranh phảng phất có sức mê hoặc cường đại, khiến cho người ta vừa nhìn là bị hấp dẫn.

Nhưng mỗi lần vẽ xong, Tề lão bản đều không thỏa mãn, trách mắng mình không thể đem nét mỹ diệu của nữ tử thể hiện ra… Trong lời nói có thể thấy được nam nhân si tình ái mộ nữ tử, quả thực đã đến tình trạng điên cuồng. Cả một đêm, gian phòng mà khó khăn lắm Tề đại tẩu mới dọn dẹp sạch sẽ được đã lại biến thành một bãi rác, giấy vụn đầy đất, trong phòng khắp nơi đều là mực bắn tung tóe. Tôi đang đau đầu đến lúc nào Tề lão bản mới ngừng lại, thì chợt Tề lão bản hai mắt trợn ngược, thân thể mềm nhũn, nằm thẳng trên mặt đất.

Tôi lập tức chạy tới kiểm tra Tề lão bản. Cũng may, hắn chỉ bị choáng mà thôi, cũng không đáng lo ngại. Điều này cho thấy vong linh đã rời đi. Tôi phải trở về chuẩn bị một chút nhưng Tề lão bản như vậy, căn bản là không thể rời đi a. Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng tôi gọi điện cho Tề đại tẩu, bảo nàng về chăm sóc Tề lão bản. Không biết sau việc tối qua, Tề đại tẩu có trở về không. Cũng may, nàng đã nguôi giận, đồng ý trở về.

Trông thấy gian phòng bừa bãi, Tề đại tẩu rất tức giận, nhưng cũng đành chịu. Tôi đành nói tốt cho Tề lão bản, nói đó cũng không phải là ý của hắn, đừng trách hắn. Tề đại tẩu cười, nói không có vấn đề gì, đã là vợ chồng thì phải đồng cam cộng khổ, nàng sẽ giúp Tề lão bản vượt qua ải này. Tôi cười nói vậy là tốt rồi. Tề đại tẩu bỗng nhiên lôi tôi đến phòng ngủ của nàng, bảo Lý mặt rỗ chờ bên ngoài. Tôi giật mình, thầm nghĩ Tề đại tẩu sẽ không thừa cơ bảo tôi làm chuyện đó chứ, đây thật quá là không tim không phổi.

Tôi vừa định cự tuyệt, Tề đại tẩu chợt xấu hổ đỏ mặt xin lỗi tôi, nói đêm qua nàng uống rượu, tâm tình không tốt cho nên mới làm ra chuyện đáng xấu hổ, bảo tôi đừng để trong lòng, còn hỏi tôi sẽ không nói chuyện này ra chứ? Tôi cười nói cứ yên tâm, chuyện nàng quá phận tôi có thể lý giải được. Tề đại tẩu nhẹ nhàng thở ra, cảm khái nói nàng cũng chỉ hy vọng có thể ở cạnh nam nhân có nội hàm phát tiết một chút buồn bực trong lòng mà thôi. Lão Tề là kẻ thô lậu, không biết lãng mạn. Sau khi kết hôn, đã rất lâu nàng không được cảm nhận sự lãng mạn.

Nhưng bây giờ nàng đã nghĩ thông, gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, con người Tề lão bản như vậy, nàng cũng không trông mong hắn sẽ biến thành người lãng mạn. Sau khi tôi bước ra, Lý mặt rỗ luôn truy hỏi hai người ở trong phòng ngủ rốt cuộc là nói cái gì, có phải là chuyện trộm cắp không thể lộ ra ngoài không? Tôi dở khóc dở cười, thật muốn đánh cho hắn một trận, tiểu tử này rõ ràng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử a, trong trí tưởng tượng của hắn, cô nam quả nữ ở chung phòng khẳng định sẽ làm chuyện đó.

Vốn tôi còn muốn để Lý mặt rỗ ở lại cùng Tề đại tẩu trông coi, nhưng nghĩ lại, tôi vẫn có chút không yên lòng về Lý mặt rỗ, hắn là hạng người phong tao, cho dù trải qua bao nhiêu lần yêu đương khắc cốt ghi tâm, nhưng bản chất bên trong vẫn không thể nào thay đổi, vạn nhất hắn làm gì đó với Tề đại tẩu, há lại không có lỗi với Như Tuyết ư? Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn cùng Lý mặt rỗ rời đi.

… Bạn đang đọc truyện Dân buôn đồ âm – Quyển 2 tại nguồn: http://bimdep.pro/dan-buon-do-am-quyen-2/

Tôi bảo Lý mặt rỗ trở về cùng Như Tuyết, nhớ nói với Lý Tiểu Manh một tiếng, thuận tiện nghỉ ngơi thật tốt, để buổi chiều lại tụ hợp. Tôi cũng trở về tiệm đồ cổ, thấy Tiểu Nguyệt đang ở trong bếp làm điểm tâm. Thấy nàng sáng sớm đã lục tục, tâm tình của tôi lập tức tốt hơn, đi tới ôm lấy Tiểu Nguyệt. Tiểu Nguyệt cười bảo tôi đừng nghịch, ra bàn ngồi chờ đi. Rất nhanh, bữa sáng đơn giản đã được bưng lên, một món mặn, hai quả trứng chần, hai cái bánh tiêu.

Giày vò cả một buổi tối, tôi đã sắp chết đói, lúc này liền ăn ngấu nghiến. Ăn ăn, tôi đã nhận ra có gì đó không thích hợp, Tiểu Nguyệt không ăn mà nhìn tôi với ánh mắt là lạ. Tôi hồ nghi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của nàng. Tôi sửng sốt một chút, sau đó hỏi Tiểu Nguyệt sao vậy? Sao lại không ăn? Nàng nhìn tôi cười nhạt nói “Huynh sáng sớm đã ra khỏi cửa? Ta còn tưởng rằng huynh sẽ không trở lại ăn điểm tâm, nên chỉ làm cho mình ăn.” Tôi nói “Không có chuyện gì, không muốn làm phiền nàng nghỉ ngơi thôi.”

Sau đó, tôi liền trầm mặc. Tôi nghĩ đến chuyện tối qua, muốn nói với Tiểu Nguyệt một chút, nhưng vừa nghĩ tới tôi và Tề đại tẩu đi thuê phòng, cho dù tôi trong sạch, trong lòng Tiểu Nguyệt cũng sẽ có vướng mắc, sẽ hoài nghi a? Tôi đang nghĩ có nên “nói dối có thiện ý” hay không, ngay cả ăn cơm cũng không thấy hương vị gì, cứ như vậy thất hồn lạc phách cơm nước xong xuôi, sau đó nhìn Tiểu Nguyệt thu dọn bát đũa.

Càng nghĩ, cuối cùng tôi vẫn không chịu được nội tâm cắn rứt, cảm thấy “lời nói dối có thiện ý” rất ngu ngốc, tôi rõ ràng không làm gì, vì sao phải giấu diếm Tiểu Nguyệt? Nếu để cho nàng biết được tôi nói dối, chỉ sợ sẽ càng thương tâm hơn. Cho nên cuối cùng tôi lấy hết dũng khí, nắm lấy tay Tiểu Nguyệt đang rửa bát, nói “Tiểu Nguyệt, nàng nghe ta nói, kỳ thật đêm qua ta đã đi ra ngoài.” Tiểu Nguyệt có chút kinh ngạc nhìn tôi “Đêm qua? Ra ngoài làm gì?”

“Là lo lắng Tề lão bản có chuyện, cho nên đi tới nhà Tề lão bản xem một chút.” Tôi nói “Sau đó là… Nàng biết Tề lão bản có lão bà rất xinh đẹp, là Tề đại tẩu, Tề đại tẩu…” Một số việc tôi khó mà mở miệng, đành phải sơ lược đem chuyện đêm qua đưa Tề đại tẩu đi thuê phòng nói với Tiểu Nguyệt. Tiểu Nguyệt phì cười, nói “Không nhìn ra huynh rất thành thật nha, huynh lo lắng ta không tin huynh? Có quỷ mới tin huynh với nàng vào nhà nghỉ lại không có chuyện gì.”

Tôi bất đắc dĩ cười khổ “Nàng không tin ta cũng không có cách nào a, nha đầu ngốc, nàng không biết sức hấp dẫn của nàng lớn thế nào đâu, ta sao lại nhẫn tâm cô phụ nàng chứ.” Tiểu Nguyệt cười ôm lấy tôi, nói “Đồ ngốc đừng nói nữa, chuyện tối qua ta đã biết rồi.” – “Cái gì?” Tôi cả kinh toát mồ hôi lạnh, trợn mắt hốc mồm nhìn Tiểu Nguyệt “Sao nàng biết? Không phải là nàng theo dõi ta chứ.” Tiểu Nguyệt lắc đầu “Ta đâu có nhàm chán như vậy, nữ nhân ngu xuẩn mới dùng cách này.”

Nàng đem chân tướng nói rõ với tôi. Thì ra đêm qua, Lý mặt rỗ và Như Tuyết không ngủ được, nửa đêm đi tản bộ, không ngờ bắt gặp tôi và Tề đại tẩu câu kết làm bậy vào nhà nghỉ. Như Tuyết biết chuyện này có điều kỳ quặc, liền gọi điện cho Tiểu Nguyệt. Nhưng Tiểu Nguyệt tin tưởng tôi làm như vậy khẳng định là có mục đích của mình, nàng vẫn rất tin tưởng tôi, cảm thấy tôi sẽ không làm gì có lỗi với nàng, ngược lại còn lo lắng tôi một mình sẽ xảy ra chuyện, liền bảo Lý mặt rỗ gọi điện cho tôi, hỏi xem có cần giúp một tay không.

Đồng thời nàng căn dặn Lý mặt rỗ, tuyệt đối đừng nói cho tôi nàng đã biết chuyện này, nếu như tôi không làm gì có lỗi với nàng, khẳng định sẽ chủ động mở lời. Nghe Tiểu Nguyệt nói xong, tôi trong nháy mắt toát mồ hôi lạnh. May mà tôi là người thành thật, nếu không lần này khẳng định sẽ làm tổn thương Tiểu Nguyệt. Tôi lại giải thích với nàng một trận, sợ Tiểu Nguyệt sẽ có khúc mắc trong lòng. Nhưng Tiểu Nguyệt lại cười nói tôi không cần giải thích, nàng tin tưởng tôi. Tôi nhẹ nhàng thở ra.

Tiểu Nguyệt lại hỏi Tề lão bản rốt cuộc gặp chuyện gì? Tôi kể lại chuyện của Tề lão bản với Tiểu Nguyệt. Nàng nghe xong, nhíu mày “Thì ra vong linh quấn lên Tề lão bản là một đại thi nhân thời cổ! Ta rất muốn kiến thức qua một chút vị đại thi nhân này, tối nay ta cùng đi với huynh.” Tôi không chút do dự cự tuyệt, tuy rằng vong linh ám Tề lão bản ôn hòa, nhưng dù sao cũng là vong linh, không có nhân tính, vạn nhất làm Tiểu Nguyệt bị thương, tôi sẽ lương tâm bất an cả một đời.

Trước đó nàng đã nhiều lần vì tôi mà bất chấp nguy hiểm, lần này tôi tuyệt đối không thể lại để cho Tiểu Nguyệt vì tôi mà chịu đau khổ. Nhưng Tiểu Nguyệt là người quật cường, dăm ba câu làm sao có thể khuyên được nàng? Cuối cùng thật sự là bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể gật đầu đáp ứng. Tôi về phòng chuẩn bị đồ cần dùng cho đêm nay, Thiên Lang Tiên, Âm Dương Tán, Đào Hồn Hoa và phù chú các loại, đều là những thứ thường dùng.

Chuẩn bị xong xuôi, trước khi đi, tôi lại bị Tiểu Nguyệt cản lại “Nhìn bộ dáng này, tựa hồ là muốn cùng đối phương liều mạng a?” Tôi nói không cùng đối phương liều mạng, chẳng lẽ còn muốn giảng đạo lý với đối phương hay sao? Tiểu Nguyệt cười nói “Đối phương nếu là văn nhân, hẳn là có tri thức hiểu lễ nghĩa mới đúng. Liều mạng mặc dù có thể giải quyết được đối phương, nhưng chúng ta cũng có thể sẽ bị thương, đối với hắn cũng không công bằng, chuyện giết địch một ngàn tổn hại tám trăm ta không làm được.”

Tôi cau mày một cái, không biết Tiểu Nguyệt nói như vậy là có ý gì, hẳn là nàng có biện pháp gì tốt hay sao? Tiểu Nguyệt tiếp tục nói “Chúng ta đều là người của thế kỷ mới, gặp chuyện không thể chỉ nghĩ tới chém chém giết giết, phải lấy đức phục người.” Tôi không nhịn được cười rộ “Đám vong linh kia đều hạ tiện, nàng không cho chúng thấy chút lợi hại, bọn chúng sẽ được đà lấn tới a, còn lấy đức phục người, nàng cho rằng bằng vào há miệng là có thể giải quyết được ư? Nàng đừng nói giỡn.”

Tiểu Nguyệt nói “Yên tâm đi! Chuyện này cứ giao cho ta, chỉ cần biết là hắn có tâm nguyện chưa dứt, sau đó giúp hắn hoàn thành, không phải là hắn có thể an tâm rời đi sao?” Tôi gật đầu “Không sai, nhưng tên kia là một cục đất, đánh đòn cũng không ra nổi một cái rắm, nàng nghĩ chỉ cần mở miệng là có thể lấy đức phục người? Đừng đùa nữa.” Tiểu Nguyệt cười nói “Vậy được rồi, tối nay cho huynh kiến thức một chút sự lợi hại của ta.” Tôi gãi gãi đầu, Tiểu Nguyệt cái gì cũng tốt, khuyết điểm duy nhất là bướng bỉnh, nàng quyết định chuyện gì thì rất khó thay đổi. Nàng muốn đích thân xuất thủ, tôi cũng không ngăn được. Hết cách, tôi đành hỏi Tiểu Nguyệt rốt cuộc có chủ ý gì!

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Số ký tự: 0