Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Phần 272

2021-12-18 11:38:00

Phần 272
Bởi vì đi trên đường đã bị dọa đến hồn phi phách tán, Thẩm Hạo Nhiên sống chết cũng không chịu đưa chúng tôi đến căn nhà ma ám. Tôi bất đắc dĩ nhún vai, đành phải cùng Lý mặt rỗ tìm khách sạn đặt phòng! Vì chuyện xảy ra trên xe mà tôi không dám để Thiên Lang Tiên rời tay, nằm trên giường mở ba lô ra, lấy Thiên Lang Tiên đeo bên hông. Lý mặt rỗ nằm một bên xem TV, hắn không nhớ được chuyện mình bị quỷ nhập, tôi không muốn dọa hắn nên cũng không nói ra.

Nhưng để an toàn, tôi vẫn lấy Âm Dương Tán cho hắn mang theo người. Sau đó lại lấy mấy lá phù dán lên cửa WC và cửa sổ, lúc này mới an tâm. Đang chuẩn bị khóa ba lô, tay tôi lại đụng vào thứ gì giống như quyển trục, lấy ra thì phát hiện là bức cổ họa mới mua hôm nay. Tôi đang nhàm chán nên mở bức họa ra, nghiêng đầu quan sát hồi lâu, luôn cảm thấy bức họa này có chút không giống lúc trước, nhưng cụ thể không giống ở đâu thì tôi lại không nói ra được…

Lý mặt rỗ thấy tôi mang bức họa này theo thì khiếp sợ kêu lên:

“Trương gia tiểu ca, ngươi sẽ không coi trọng mỹ nữ trong bức họa chứ?”

Nói rồi hắn còn nhìn tôi nháy mắt, tôi bị hắn trêu chọc như vậy cũng không nghĩ gì khác, trừng hắn nhìn hắn một cái rồi thuận tay thu lại bức họa, chuẩn bị đi ngủ. Lái xe cả ngày, tinh thần tôi vô cùng mỏi mệt, nằm xuống không bao lâu đã ngủ mất. Chỉ là ngủ cũng không yên, trong mộng vẫn luôn có một gương mặt trắng bệch lúc ẩn lúc hiện, nhưng tôi nhìn thế nào cũng không thấy rõ bộ mặt.

Cứ như vậy lăn lộn một đêm, khi tỉnh dậy tinh thần hốt hoảng, đầu còn hơi đau. Lý mặt rỗ cũng đã tỉnh, có vẻ ngủ rất ngon. Tôi có chút ghen ghét, thầm nghĩ Lý mặt rỗ quả thực là đồ chết tiệt, nếu nói hắn gan lớn thì khi gặp phải âm linh thì hắn sợ đến vãi đái. Nhưng nếu nói hắn nhát gan thì dù thế nào hắn cũng có thể ngủ thật ngon. Chuyện hôm qua dường như không ảnh hưởng tới hắn, hắn còn hỏi tôi vì sao lại có mắt gấu trúc?

Tôi tức giận trừng mắt nhìn hắn, thu dọn đồ rồi chuẩn bị ra khỏi cửa, kết quả vừa bước ra đã thấy Thẩm Hạo Nhiên. Hắn cũng không ngủ ngon, quầng mắt so với tôi còn to hơn, cả người uể oải, tay cầm bữa sáng, có vẻ là mua cho chúng tôi. Tôi và Lý mặt rỗ giải quyết mấy cái bánh bao, chậm rãi ngồi chơi bài Poker. Thẩm Hạo Nhiên cũng bị chúng tôi kéo vào đánh bài, mấy lần gấp gáp nôn nóng muốn đứng lên, tôi đành phải giải thích nói:

“Từ việc hôm qua gặp được gương mặt trắng kia, xem ra thứ chúng ta phải đối phó không đơn giản! Chờ đến giữa trưa mặt trời nóng nhất mới đi đến căn nhà ma ám, như vậy sẽ nắm chắc hơn một ít.”

Nghe tôi như vậy vừa nói, Thẩm Hạo Nhiên tuy rằng vẫn thất thần, nhưng đã không còn thúc giục. Giữa trưa chúng tôi ăn qua loa rồi đi về phía căn nhà ma ám. Trấn này không lớn, thi thoảng có người quen chào hỏi Thẩm Hạo Nhiên, xem ra hắn là địa đầu xà ở đây. Thẩm Hạo Nhiên đưa chúng tôi đi khoảng 20 phút, đến một con đường tương đối hoang vắng, sau đó dừng lại trước một đám cao ốc đang xây dở. Tôi ngẩng đầu quan sát một chút, kết quả cũng không có phát hiện gì.

Không sai, mấy ngôi nhà này ngoại trừ hơi cũ và đã lâu không có ai tới nên có vẻ hoang vắng ra thì thật sự không có điều gì không đúng, nhìn qua không có một tia âm khí.

“Vào xem rồi nói!”

Tôi nhướn cằm nói, nghĩ thầm không nên võ đoán, rốt cuộc thì có nhiều lúc từ bề ngoài không thể nhìn ra được điều gì, mà bên trong lại có huyền cơ khác. Thẩm Hạo Nhiên vừa nghe phải đi vào thì hai chân như nhũn ra, sau một lúc lâu vẫn không chịu đi vào.

Lý mặt rỗ theo phía sau, vỗ lên vai hắn, lớn tiếng nói:

“Sợ cái gì, giờ là lúc dương khí thịnh nhất trong ngày, những thứ không sạch sẽ sẽ không dám xuất hiện!”

Tôi liếc Lý mặt rỗ một cái, không vạch trần hắn, dù sao lời hắn nói trước nay đều là nửa khoác lác nửa thì bắt chước tôi, nên tôi không nói gì. Thẩm Hạo Nhiên nghe xong cúi đầu trầm mặc nửa ngày, lúc này như vừa chết được siêu sinh đẩy cửa căn nhà đưa chúng tôi vào!

Đi vào thì thấy bên trong trang trí rất bình thường, bộ bàn ghế gỗ nông thôn rất quê mùa, trên sàn là gạch men sứ trắng, có một cái cầu thang nối thẳng lên lầu 2. Đây là điển hình cho nhà ở nông thôn, cũng không có gì kỳ quái hoặc là phá hư phong thuỷ cả. Sau đó tôi lại đi dạo qua lầu 2 và lầu 3, cũng không có gì đặc biệt, xem xong ngoại trừ dính đầy bụi ra cũng không lấy được tin tức gì hữu dụng. Nhưng trong mơ hồ tôi lại cảm thấy dường như có chỗ nào không đúng…

Tôi chỉ cảm thấy trong đầu hiện lên một ý niệm, trong tiềm thức hiểu rõ này ý niệm vô cùng quan trọng nhưng nghĩ thế nào cũng không tìm được! Cuối cùng ngồi ở cầu thang, chỉnh đốn lại bố cục suy nghĩ. Thẩm Hạo Nhiên và Lý mặt rỗ thấy tôi nghiêm túc cũng không dám hé răng. Tôi đột nhiên linh quang chợt lóe, đã tìm được điểm không đúng: Thẩm Hạo Nhiên nói bọn họ ở trong căn nhà này nhặt được một bức tranh chữ cổ đại, nhưng nhìn bố cục căn nhà này, lại ở một nơi như vậy thì nhìn thế nào cũng không giống một nơi cất giấu thi họa cổ đại…

Sự hấp dẫn của nghệ thuật là ở ý cảnh, ngươi là kẻ không có ý cảnh mà lại giữ tranh chữ thì đó là tra tấn!

“Ngươi chắc chắn bức họa trong tay Tranh Tử nhặt được ở đây?”

Tôi nhìn chằm chằm Thẩm Hạo Nhiên, không bỏ qua bất kỳ một tia biểu cảm nào.

“Là…”

Giọng Thẩm Hạo Nhiên có chút chột dạ, khi nói chuyện tròng mắt theo bản năng xoay tròn, rõ ràng không dám đối diện với tôi, tôi lập tức biết hắn che giấu chúng tôi cái gì đó!

Tôi kiềm chế lửa giận trong lòng, tiếp tục hỏi:

“Ta đã xem qua, căn nhà này rất bình thường, vì sao lại bị đồn thành nhà ma?”

Thẩm Hạo Nhiên ho khan một tiếng, sau đó giải thích ngọn nguồn. Thì ra, lúc trước ở đây có một đôi vợ chồng và mẹ của người chồng. Vốn dĩ một nhà 3 người sống rất tốt, nhưng 4 năm trước khi mẹ chồng qua đời thì căn nhà này bắt đầu xảy ra việc lạ.

Người vợ tối mỗi ngày đều sẽ nghe thấy những âm thanh kỳ lạ, ban đầu là bát đĩa trong nhà bỗng nhiên từ trong tủ rơi xuống vỡ nát, sau đó thì đồ vật trong nhà bắt đầu tự mình hoạt động, cuối cùng mỗi ngày khi người vợ tỉnh lại sẽ phát hiện quần áo của mình bị xé ra rất nhiều vết rách lớn. Sau thời gian dài chuyện này đã truyền ra ngoài, trong trấn bắt đầu xuất hiện lời đồn, nói là con trai và con dâu bất hiếu ngược đãi mẹ già, cho nên lão nhân gia sau khi chết đã trở về tìm bọn họ…

Hai vợ chồng sợ hãi lại không chịu nổi người khác cứ chỉ chỉ trỏ trỏ nên đã dọn tới nơi khác, nơi đây lâu ngày bỏ không, sau đó một đồn mười, mười đồn trăm cuối cùng trở thành căn nhà ma mọi người đều biết đến. Tôi nghe xong sắc mặt đã tốt hơn, biết Thẩm Hạo Nhiên không dám gạt tôi lần nữa. Người sau khi chết linh hồn quả thực sẽ ở dương gian trôi nổi một thời gian, bởi vì không biết bản thân đã chết, cho nên chúng sẽ lặp lại những việc khi còn sống.

Nhưng loại này quỷ hồn không hại người được, so với âm linh thì có bản chất khác nhau.

“Sau khi các ngươi tỉnh lại thì ở đâu?”

Tôi hỏi. Tôi mới vừa hỏi vấn đề này, sắc mặt Thẩm Hạo Nhiên cứng đờ, nói hắn không nhớ rõ. Nghe hắn nói vậy, tôi liền phát hỏa, ghét nhất là cầu tôi giúp mà còn không nói thật, tôi lập tức kéo tay Lý mặt rỗ nói:

“Chúng ta đi, việc này ta quản không được!”

Lý mặt rỗ nghe tôi nói, lại nhìn Thẩm Hạo Nhiên đỏ mặt, lập tức hiểu rõ tiểu tử này không chịu nói thật, liền theo tôi đi ra ngoài.

Thẩm Hạo Nhiên thấy chúng tôi muốn đi, lập tức gấp đến đỏ mắt:

“Trương đại sư, ta…”

Tôi quay đầu lại, phát hiện hắn gấp đến độ sắp rơi nước mắt.

“Nói đi, cơ hội cuối cùng!”

Tôi không phải kẻ tàn nhẫn, mới rồi bày ra bộ dáng kia cũng chỉ là bức Thẩm Hạo Nhiên nói thật mà thôi. Thẩm Hạo Nhiên ngồi ở cầu thang, hai tay vò đầu, thấp giọng nức nở. Qua nửa ngày hắn mới nói:

“Trương đại sư, tối qua ta đã nói với ngươi ta có thích một cô nương…”

Tôi gật đầu:

“Là Tranh Tử!”

“Đại sư quả nhiên không tầm thường.”

Thẩm Hạo Nhiên cười khổ, rốt cuộc đã thành thật nói ra tất cả.

Thì ra Thẩm Hạo Nhiên rất thích Tranh Tử đơn thuần hoạt bát, hơn nữa gia cảnh hắn cũng không tồi, cho nên mẹ của Tranh Tử cũng không phản đối hai người qua lại, chỉ là thấy Tranh Tử tuổi còn nhỏ, cho nên muốn rời chuyện hôn nhân lại mấy năm. Nhưng người trẻ thường bốc đồng, căn bản là không kìm nén được hormone trong cơ thể, Thẩm Hạo Nhiên thường xuyên hẹn Tranh Tử ra ngoài. Một tháng trước bạn của Thẩm Hạo Nhiên không biết tìm ở đâu một bức tranh chữ của Lý Dục, thần bí cho bọn họ xem.

Vốn dĩ Tranh Tử và Thẩm Hạo Nhiên mấy ngày đó luôn định tìm một cơ hội để một mình với nhau, bạn vừa hẹn thì Tranh Tử đã nói dối mẹ là sang nhà bạn chơi 2 ngày. Bọn họ vốn định xem xong bức họa đó sẽ tìm một nơi chỉ có hai người, không ngờ sau đó lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Ngày đó sau khi tất cả đông đủ, bạn của Thẩm Hạo Nhiên luôn mồm khen bức họa kia nhưng vẫn không lấy ra, chỉ không ngừng chúc rượu mọi người.

Mấy bình rượu chui vào bụng, Thẩm Hạo Nhiên say đến không còn tỉnh táo, Tranh Tử cũng đã uống không ít rượu. Lúc này người bạn kia mới đem bức họa ra, nhưng khi đó mọi người đã uống đến mơ màng, chỉ thấy một quyển trục, căn bản không mở ra xem kỹ. Sau đó có người uống nhiều đã đưa ra ý kiến chơi trò chơi mạo hiểm, đến căn nhà ma! Vì thế vài người nghiêng ngả lảo đảo đi tới căn nhà ma, kết quả phát hiện nơi đó chỉ là một căn nhà bình thường, bên trong cũng không có quỷ, lập tức trở về nhà.

Thẩm Hạo Nhiên uống rượu xong đã sớm hẹn với Tranh Tử nên đi cuối cùng, sau đó thừa dịp mọi người không chú ý mà lặng lẽ quay trở về căn nhà ma, ở đó làm chuyện mà thiếu nhi không nên làm. Nói tới đây Thẩm Hạo Nhiên dừng một chút:

“Kỳ thật chuyện này cũng không có gì, ta và Tranh Tử vốn dĩ là sắp kết hôn.”

“Sau đó?”

Tôi biết sự tình khẳng định là từ đó bắt đầu không đúng.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Số ký tự: 0