Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Phần 271

2021-12-18 11:38:00

Phần 271
“Một hôm vào nửa đêm, mẹ Tranh Tử cho rằng cô ấy đã ngủ nên cũng chợp mắt trong chốc lát, nhưng khi mở mắt ra thì Tranh Tử đã biến mất, mẹ Tranh Tử chạy quanh đi tìm, cuối cùng ở căn nhà ma ám kia đã tìm thấy Tranh Tử toàn thân đầy máu. Bà ấy mau chóng đưa người đến bệnh viện, rất vất vả mới cứu được cô ta, nhưng đến hôm nay Tranh Tử vẫn chưa tỉnh.”

Thẩm Hạo Nhiên nói.

Trừ điều này ra, Thẩm Hạo Nhiên còn nói, trong số bọn họ có một người tên là A Long, 2 ngày nay biểu hiện cũng có chút không đúng, không đi chơi, mỗi ngày đều tự nhốt mình ở nhà, điện thoại cũng không nghe. Thẩm Hạo Nhiên sợ cả bọn đều sẽ bị bức họa làm hại nên mới mời tôi tới giúp. Lòng tôi nhảy lên, đám người trẻ tuổi này chơi bời thật đúng là tìm đường chết a! Bọn họ rất có thể đã trêu chọc đến một kiện âm vật vô cùng lợi hại, cho nên cả một đám mới bị quấy phá.

Loại âm vật này theo lý mà nói nếu có thể mặc kệ thì nên mặc kệ, đặc biệt là với người vừa kết hôn như tôi. Nhưng nhìn Thẩm Hạo Nhiên đang dập đầu phành phành trên mặt đất, tôi cuối cùng cũng mềm lòng, đồng ý sẽ qua xem thử. Sau đó tôi và Lý mặt rỗ chuẩn bị một ít đồ rồi chuẩn bị lái xe đi. Vừa bước ra khỏi tiệm, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại quay lại, lấy bức họa trên quầy nhét vào ba lô.

Xe ra khỏi đường cao tốc thì đường xấu hơn nhiều. Thẩm Hạo Nhiên nghe được Lý mặt rỗ kể chuyện cười người lớn nên tâm trạng đã khôi phục rất nhiều, thậm chí còn đùa với Lý mặt rỗ. Tôi lái xe, qua kính chiếu hậu cẩn thận đánh giá Thẩm Hạo Nhiên, lúc này mới phát hiện Thẩm Hạo Nhiên rất soái, dáng người cũng tương đối cân xứng, tóc nhuộm vàng, đeo khuyên tai, thoạt nhìn như là ngôi sao Hàn Quốc.

Trong lòng tôi vừa động, bật thốt:

“Tiểu Thẩm, ngươi có người yêu không?”

Thẩm Hạo Nhiên đang nói giỡn với Lý mặt rỗ bị tôi hỏi có chút ngẩn ra, sau đó lắc đầu.

“Vậy có thích tiểu cô nương nào không?”

Thẩm Hạo Nhiên gật đầu, lại lắc đầu. Tôi không hiểu ra sao, vừa hỏi mới biết gia đình của cô nương nọ rất gia giáo, không đồng ý cho bọn họ ở bên nhau. Tôi hơi mỉm cười, không nói gì nữa, chuyên tâm lái xe.

Đường càng lúc càng khó đi, xe xóc nảy, tôi tập trung lái xe nên Lý mặt rỗ và Thẩm Hạo Nhiên nói gì tôi cũng không nghe rõ. Mãi đến khi Lý mặt rỗ từ phía sau húc vào người tôi, làm tôi phải liều mạng đánh tay lái mới đột nhiên tỉnh lại.

“Trương gia tiểu ca, ngươi điên rồi sao? Ta bảo ngươi phanh lại!”

Lý mặt rỗ tựa như bị uy hiếp tính mạng, có chút cuồng loạn mà quát. Tôi bị hắn rống lớn mà có chút mê man, theo bản năng dẫm phanh, sau đó xe dừng lại, tôi mới biết mình vừa rồi thiếu chút nữa đã đâm vào nhà dân bên đường, nghĩ lại không khỏi sợ hãi.

Sau đó tôi thấy trên kính chắn gió có một gương mặt trắng bệch, xem ra vừa rồi tôi đã mơ mơ màng màng thiếu chút nữa đâm vào gương mặt này! Nhưng gương mặt này tựa như một tờ giấy trắng, không có miệng mũi, chỉ có hai con mắt thẳng băng nhìn tôi. Đối diện với gương mặt trắng đó, bắp chân tôi nhũn ra, trên trán chảy ra mồ hôi to như hạt đậu. Lý mặt rỗ cũng không khá hơn là bao, hoảng sợ nhìn kính chắn gió, khí thế lúc vừa rồi quát tôi đã hoàn toàn biến mất…

Thẩm Hạo Nhiên cũng đần ra, cả người hắn úp vào đũng quần Lý mặt rỗ. Tôi không có sức quản bọn họ, vừa định rút ra Thiên Lang Tiên, lại phát hiện ba lô trên ghế phụ đã không cánh mà bay! Không nề hà, tôi lấy một chuỗi Phật châu treo trong xe, nắm vào tay. Nhưng gương mặt trắng bệch này không đơn giản, tôi cũng bất tri bất giác bị nó mê hoặc, nếu không phải Lý mặt rỗ cơ linh, ba chúng tôi hôm nay đã chết vì tai nạn trên đường!

Tôi không khỏi có chút kỳ quái, hiện giờ đã rất khó gặp được quỷ quái ở nơi thành thị, càng đừng nói là quỷ quái lợi hại như vậy. Chẳng lẽ đây là âm linh mà bọn Thẩm Hạo Nhiên gặp phải, nó biết tôi muốn đi đối phó nó, cho nên muốn giữa đường giải quyết chúng tôi?

“Tiểu Thẩm, nơi này cách chỗ ngươi ở bao xa?”

Tôi cũng không quay đầu lại hỏi Thẩm Hạo Nhiên. Thẩm Hạo Nhiên run rẩy nói với tôi ít nhất còn phải đi nửa giờ nữa. Lòng tôi trầm xuống, xem ra gương mặt này cũng không phải là âm linh mà Thẩm Hạo Nhiên gặp phải.

“Trương gia tiểu ca…”

Lý mặt rỗ và Thẩm Hạo Nhiên nhũn thành một đoàn, khóc nức nở hỏi:

“Làm sao bây giờ?”

Tôi không đếm xỉa tới hắn, tay nắm chặt Phật châu, nếu tôi nhớ không lầm thì chuỗi Phật châu này đã được khai quang, đây là thứ duy nhất mà trước mắt chúng tôi có. Gương mặt trắng vẫn dán trên kính chắn gió, không nhúc nhích nhìn tôi. Tôi thử khởi động xe, chậm rãi lái đi mấy mét, gương mặt kia rốt cuộc đã biến mất. Tôi mềm nhũn dựa vào ghế, vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, phía sau đầu lại truyền đến một trận sát khí.

Nội tâm tôi chấn động, theo bản năng cúi đầu, sát khí bay sát da đầu tôi. Tôi tập trung nhìn vào thì thứ bay qua chỉ là một cái cúc áo, nhưng nó lại có thể phát ra sát khí nồng hậu như vậy. Tôi quay đầu lại thì thấy kẻ ném là Lý mặt rỗ! Áo hắn thiếu một cúc, tay phải vẫn duy trì tư thế ném. Thẩm Hạo Nhiên ở một bên hoảng sợ nhìn Lý mặt rỗ, trong lúc nhất thời cũng không dám thở mạnh. Không chỉ hắn, ngay cả tôi cũng bị một màn này làm cho sợ ngây người.

Thấy tôi quay đầu, Lý mặt rỗ phát ra tiếng cười âm trầm, tựa như có đờm trong cổ họng. Tôi không kịp nghĩ nhiều, cắn chót lưỡi phun tinh huyết lên Phật châu, sau đó giơ Phật châu lên đánh vào trán Lý mặt rỗ. Không ngờ Lý mặt rỗ phản ứng rất nhanh, hắn đã nhìn ra ý đồ của tôi, thân thể né sang bên cạnh. Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, Thẩm Hạo Nhiên vừa rồi còn sợ muốn chết đã ôm chặt lấy Lý mặt rỗ. Bị Phật châu đánh trúng thì Lý mặt rỗ mềm nhũn, rũ xuống trên lưng Thẩm Hạo Nhiên.

Tôi không khỏi giơ ngón tay cái với Thẩm Hạo Nhiên, không ngờ vào thời khắc mấu chốt, tiểu tử này đã không hàm hồ! Lúc này, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng còi chói tai, qua kính chiếu hậu tôi mới phát hiện xe đã xoay ngang ở ven đường. Con đường này rất chật, xe đi phía sau đã bị chúng tôi chặn lại. Tôi mau chóng bật đèn tín hiệu, điều chỉnh phương hướng rồi đi tiếp. Ánh mắt liếc nhìn ghế phụ, tôi ngạc nhiên phát hiện ba lô vẫn ở đó, dường như chưa từng biến mất.

Nếu không phải trên áo Lý mặt rỗ quả thực thiếu mất một cúc, tôi còn cho rằng chuyện vừa rồi tất cả chỉ là tưởng tượng của tôi. Lúc sau cũng không xảy ra chuyện gì, chúng tôi một đường thuận lợi tới trấn mà Thẩm Hạo Nhiên sống.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Số ký tự: 0