Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Phần 240

2021-12-18 11:38:00

Phần 240
Nghỉ ngơi nửa giờ tôi đã khôi phục lại thể lực, liền chuẩn bị quay về khách sạn. Đêm nay tuy rằng khi bắt đầu thì nội tâm thấp thỏm, nhưng về sau lại chỉ như đi dạo, thậm chí những nữ quỷ đó cũng không xuất hiện, tôi có chút thất vọng. Đúng lúc này, tôi mơ hồ nghe thấy trong sơn trại có tiếng bước chân, trong nháy mắt tinh thần căng thẳng, trốn ra phía sau căn nhà sàn thì phát hiện có một nhân ảnh đang lén lút đi vào sơn trại.

Người này nửa đêm xuất hiện ở đây, nhất định có âm mưu! Hắn càng lúc càng tới gần, tôi gấp không chờ nổi bèn đi theo, được vài bước hắn như cảm giác được điều gì, kỳ quái quay đầu lại nhìn thoáng qua. Tôi mau chóng trốn qua một bên, chờ hắn đi tiếp lại đuổi theo. Chiêu này đúng là có tác dụng, trên đường hắn nhiều lần quay đầu lại nhưng không phát hiện ra tôi. Cuối cùng người này dừng lại trước một căn nhà, sau đó ngồi xổm trên mặt đất, tim tôi như nhảy lên tận cổ họng, cho rằng mình đã bị phát hiện.

Ai ngờ hắn căn bản không nhìn về chỗ tôi, mà khom lưng đào đất. Vì ở phía sau nên tôi không thấy rõ hắn đang làm gì. Chỉ thấy hắn lay động một lúc sau đó cả người biến mất dáng, tôi nghĩ ở đó hẳn là có một địa đạo. Tôi đang chuẩn bị đi lên để nhìn cho rõ thì trong lòng tôi không hiểu sao đột nhiên lại run lên, ngay sau đó thân thể bắt đầu mệt mỏi. Đây là dấu hiệu Thiên Cương Trận có tác dụng, không ngờ thật sự là có âm linh dám phá Thiên Cương Trận!

Tôi thầm mắng một tiếng, đành phải từ bỏ manh mối không dễ dàng có được, chuẩn bị trở về cứu Lục Minh. Kết quả tôi còn chưa kịp nhích người thì cảm giác run rẩy đã biến mất, sau đó thân mình trở nên nhẹ nhàng hơn lúc trước. Điều này cho thấy tôi đã đoán đúng, thứ trợ giúp Lục Minh thoát khỏi đám nữ quỷ vây khốn đúng là vong linh lão nhân! Khi tôi ở trong mộng chuẩn bị mạo hiểm nhảy xuống vực, kết quả lão nhân lại dùng quải trượng giữ lấy chân tôi, lúc ấy tôi còn cho rằng lão muốn hại tôi.

Khi Lục Minh nói ra việc hắn bị nhốt ở sơn trại thì tôi đột nhiên cảm thấy người cứu hắn là vong linh lão nhân, mà theo lời hắn thì giọng nói trong đầu hắn thi thoảng lại biến mất, có thể là do Âm Dương Tán và linh phù đã đả thương lão nhân. Cho nên khi tôi nhìn thấy vết nứt trên ấm trà mới ý thức được, sở dĩ vong linh lão nhân kéo tôi lại, có lẽ là muốn cứu tôi! Vừa rồi Thiên Cương Trận phản ứng, sau đó cảm giác áp bách lại biến mất, kỳ thật cũng không phải là có thứ dơ bẩn đánh vào pháp trận, mà là có âm linh ý muốn ra ngoài. Âm linh trong phòng, chỉ có lão nhân nọ!

Xâu chuỗi những việc này rồi từ đáy lòng tôi sinh ra một cảm giác thân thiết với vong linh lão nhân, trong tiềm thức đã không còn coi lão là đối thủ, mà là một vị trưởng bối hiền từ. Tôi nghĩ vốn lão đã không định làm hại Lục Minh, tám phần là Lục Minh làm chuyện gì trái với lương tâm mới chọc tới lão nhân. Ngay từ đầu chúng tôi đã tìm sai phương hướng, địch nhân chân chính không phải là vong linh lão nhân, mà là tên gia hỏa chui xuống dưới nhà sàn kia!

Nghĩ đến đây tôi đột nhiên khẩn trương, nếu vong linh lão nhân là người một nhà, giờ lại đột nhiên giải khai Thiên Cương Trận khẳng định là vì cứu tôi, nói cách khác tôi đang gặp nguy hiểm! Tận đáy lòng tôi lập tức sinh ra ý nghĩ rút lui, nhưng lại có chút không cam lòng, cân nhắc một phen tôi quyết định tiếp tục quan sát, lão nhân nhanh như vậy, nhất định sẽ kịp thời đuổi tới. Tôi lập tức rút ra Thiên Lang Tiên chui vào địa đạo.

Nhảy xuống địa đạo rồi, tôi nhanh chóng quan sát hoàn cảnh chung quanh, không khỏi há to miệng, nơi này là một kho trà! Bàn ghế xếp thẳng tắp, thậm chí trên bàn còn có chén trà. Sát tường có một án thư, trên đó có sổ sách rất dày, mà tên gia hỏa vừa tiến vào lại không thấy đâu. Tôi không quen thuộc nơi này, nên không tiếp tục đuổi nữa mà nhanh chóng đi đến án thư mở sổ sách thì thấy trên đó viết những văn tự cổ đại tôi xem không hiểu.

Nhưng có rất nhiều tranh minh họa lá trà, hẳn là một quyển sách về trà, tôi có chút chán nản tùy ý lật lướt qua cuốn sách, trong lúc lơ đãng đã thấy được hình vẽ vong linh lão nhân! Tôi lập tức nghi hoặc, từ những manh mối mà tôi nắm giữ trước mắt thì kẻ dẫn tôi vào đây muốn hại chúng tôi, còn vong linh lão nhân thì muốn cứu chúng tôi, cho nên bọn họ là đối địch, hung thủ vì sao lại cất giữ bức họa vong linh lão nhân?

Tôi xem không hiểu chữ trong sách, đành phải đổi một quyển khác, phát hiện này bên trong ghi lại rất nhiều tri thức về trà, trong sách cũng có một bức họa vong linh lão nhân. Lúc này trong nơi sâu của địa đạo truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, xem ra người nọ sắp đi ra. Tôi khẩn trương, hoảng loạn mở cuốn thứ 3 ra, ngạc nhiên phát hiện quyển sách này viết chữ phồn thể!

Trang đầu tiên ghi rõ hai chữ rất to “Trà Kinh”, đại thể là nói về cách pha trà như thế nào, cách thưởng trà và một số câu chuyện liên quan đến văn hóa trà đạo. Xem đến đây tôi đột nhiên ý thức được cái gì, trực tiếp mở trang cuối cùng, thình lình thấy dưới bức họa vong linh lão nhân viết mấy chữ: Trà Thánh Lục Vũ!

Lục Vũ! Lục Vũ! Tay của tôi không tự chủ được mà run lên, lão nhân này lại là tác giả của Trà Kinh, được xưng tụng là Trung Hoa Trà Thánh Lục Vũ! Khó trách lão có thể ban ngày mà nhập vào Lục Minh, dù lợi hại như vậy mà âm khí trên người lại rất nhẹ. Lão căn bản không phải là âm linh, mà là người đã thành tiên. Lục Vũ là nhân vật trứ danh thời Đường, hắn cả đời thích trà, tinh thông trà đạo, đi khắp đại giang Nam Bắc chỉ để nếm thử trà ở các nơi, nước suối ở các chốn sẽ có hương vị thế nào. Cuối cùng viết ra cuốn sách về trà đầu tiên trên thế giới: Trà Kinh, được toàn thế giới công nhận là Trà Thánh.

Nghe nói bằng hữu của Lục Vũ là Tích Công hòa thượng cũng là một người mê trà đạo, hắn chẳng những có thể phân biệt thứ vừa uống là trà gì, còn có thể phân biệt được loại nước để pha trà. Loại bản lĩnh phẩm trà này, một đồn mười, mười đồn trăm, cuối cùng truyền tới tai Đường Đại Tông. Đường Đại Tông nghe thấy lời đồn này thì bán tín bán nghi, liền hạ chỉ gọi Tích Công hòa thượng tới, quyết định gặp mặt để thử tài!

Tích Công hòa thượng vừa vào trong cung, hoàng đế liền sai thái giám pha một chén trà thượng đẳng ban cho Tích Công hòa thượng nhấm nháp. Tích Công tạ ơn rồi tiếp lấy, nhẹ nhàng uống một ngụm, liền buông xuống, không uống thêm ngụm thứ hai. Đường Đại Tông hỏi hắn vì sao không uống? Tích Công hòa thượng cười nói:

“Trà thần uống đều là do Lục Vũ đích thân pha, uống quen trà hắn pha, lại uống trà người khác pha sẽ cảm thấy nhạt như nước lã.”

Đường Đại Tông sau khi nghe xong hỏi Lục Vũ hiện đang ở đâu? Tích Công hòa thượng đáp:

“Lục Vũ yêu thích tự nhiên, đi khắp danh sơn đại xuyên trong nước, bình luận danh trà và nước suối trong thiên hạ, hiện giờ ở đâu thì bần tăng khó mà biết được.”

Vì thế Đường Đại Tông sai thị vệ cưỡi khoái mã, khắp nơi tìm kiếm Lục Vũ, qua 1 tuần rốt cuộc đã tìm được hắn ở Chiết Giang. Lập tức triệu Lục Vũ vào cung, Đường Đại Tông thấy Lục Vũ tuy rằng nói lắp, nhưng tiên phong đạo cốt, tri thức uyên bác, trong lòng vô cùng thích, vì thế bảo Lục Vũ pha trà cho mình thưởng thức một phen, xem thử rốt cuộc có thần kỳ như trong truyền thuyết hay không?

Lục Vũ vui vẻ đồng ý, liền lấy ra lá trà mình hái trước khi trời sáng, dùng nước suối mà pha để mời hoàng đế. Đường Đại Tông nhận lấy, nhẹ nhàng mở nắp chén, một mùi thơm thoang thoảng xông lên, lại thấy nước trà trong chén có màu lục nhạt mà trong vắt, uống vào quả thực là nhân gian cực phẩm, liên tục gật đầu khen trà ngon. Tiếp đó lại bưng một chén, bảo cung nữ đưa cho Tích Công hòa thượng đang ở trong Ngự Thư Phòng.

Tích Công hòa thượng chỉ uống một ngụm đã kinh ngạc hỏi:

“Lục Vũ đã tới hoàng cung?”

Hoàng đế chấn động, hỏi sao Tích Công hòa thượng biết Lục Vũ đã tới? Tích Công hòa thượng cười ha hả nói:

“Trà như vậy chỉ có Lục Vũ mới có thể pha được, đây đã không phải là trà của nhân gian, mà là trà nơi tiên cảnh.”

Đường Đại Tông thập phần bội phục công phu trà đạo của Lục Vũ, muốn lưu hắn ở hoàng cung để hầu hạ mình. Nhưng Lục Vũ không tham luyến vinh hoa phú quý, không lâu sau đã lên ngựa, tiếp tục lưu lạc thiên nhai, chuyên tâm viết Trà Kinh.

Tôi cảm thấy Lục Minh rất có thể là hậu nhân của Lục Vũ, nhưng Lục Minh đã làm sai chuyện gì đó, chọc giận lão tổ tông, cho nên Lục Vũ mới ra tay giáo huấn. Điều này có thể giải thích vì sao Lục Vũ luôn xuất hiện trong giấc mộng của Lục Minh, dùng quải trượng gõ đầu hắn… Lui một bước mà nói, dù Lục Minh không phải là hậu nhân của Lục Vũ, nhưng hắn thân là thương nhân buôn trà khẳng định là biết đến Lục Vũ, tuyệt đối có thể nhận ra Lục Vũ. Nhưng tới giờ hắn vẫn không nói với tôi về việc này, hắn đang gạt tôi!

Nhớ lại lúc trước khi tôi đi Lục Minh đã gọi tôi một tiếng, bộ dáng muốn nói lại thôi, tôi mới ý thức được lúc ấy hắn có lẽ muốn nói cho tôi biết chân tướng. Tôi lại cho là hắn đang ngượng ngùng, không chờ hắn nói xong đã rời đi. Nếu Trà Kinh để ở đây, vậy đám nữ nhân chết trong nhà sàn đó hẳn là có quan hệ mật thiết với Lục Vũ. Nghĩ đến âm vật này có thể liên quan đến một bí mật không được ghi lại trong lịch sử, lòng tôi liền kích động, gấp không chờ nổi muốn bỏ qua hết thảy!

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Số ký tự: 0