Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Phần 239

2021-12-18 11:38:00

Phần 239
Nhụt chí thì nhụt chí, nhưng Lục Minh vẫn phải cứu, tôi nghỉ một chút rồi móc mấy lá trung đẳng linh phù trân quý mà Nhất Sơ cho ra, dán lên ấm trà, sau đó ngồi ở bên cạnh lẳng lặng quan sát. Nếu làm như vậy vẫn không thể đả thương lão nhân nọ thì tôi chỉ có thể cầu viện Lão Thử tiền bối… Không đến 1 phút, căn nhà sàn đang yên tĩnh đột nhiên truyền đến một tiếng giòn vang, ngay sau đó là tiếng đánh nhau ầm ầm.

Tim tôi trong nháy mắt vọt lên tới cổ họng, theo phản xạ nhìn ấm trà, kinh hỉ phát hiện ấm trà đang rung lắc. Rốt cuộc đã có hiệu quả! Ấm trà vốn chỉ chuyển động quay tròn trên mặt đất với biên độ nhỏ, sau đó càng lúc càng kịch liệt, thậm chí còn nhảy lên. Mỗi khi ấm trà nhảy lên một chút, kim quang trên linh phù sẽ tối đi một phần. Tôi sợ linh phù không chống đỡ nổi đến khi Lục Minh trở lại, mau chóng nắm lấy Thiên Lang Tiên nhìn chằm chằm vào nó. Một khi uy lực của linh phù biến mất, tôi sẽ lập tức ra tay!

May mắn là sau khi ấm trà nhảy lên thì “phanh” một tiếng đổ trên mặt đất không có động tĩnh gì nữa, ngay sau đó cảnh tượng trước mắt lại biến trở về hình ảnh sơn trại, Lục Minh mặt mày xanh lét từ bên trong chạy ra, nhìn thấy tôi thì hô lớn:

“Trương đại sư, đây rốt cuộc là nơi quỷ quái gì? Sao ta đi lòng vòng không ra được.”

Giọng hắn nức nở như sắp khóc, nhưng tôi cũng không cảm thấy hắn mất mặt gì cả, chúng tôi đã xem nhẹ vong linh lão nhân. Xảy ra việc này chúng tôi nào dám ở lại, lập tức bỏ chạy về khách sạn.

Lục Minh đã sợ mất mật, sống chết cũng không dám về phòng, nhất quyết đòi ở cùng tôi. Chờ hắn ổn định lại cảm xúc, tôi hỏi hắn vào trong trại thì thấy gì? Lục Minh sắc mặt liền trở nên trắng bệch, 2 tay cầm ly nước mà kịch liệt run rẩy.

“Đừng sợ, hiện giờ không phải đã không có việc gì rồi sao?”

Tôi an ủi. Hắn nghe xong thì yên tâm hơn một chút, run rẩy nói hắn đã gặp quỷ.

“Ta vừa định gọi ngươi cùng vào xem ca múa, ai ngờ trước mắt hết thảy đột nhiên thay đổi, những nữ nhân xinh đẹp đó biến thành ác quỷ mặt mũi hung tợn, bọn chúng cười lạnh vây quanh ta, há miệng muốn ăn thịt ta…”

Nói đến đây, Lục Minh đột nhiên run lên:

“Trương đại sư, hay là chúng ta trở về đi! Thù lao ta sẽ trả cho ngươi, ta thà rằng bị mất ngủ cũng không muốn nhìn thấy đám nữ quỷ kia nữa.”

“Ngươi nói bị một đám nữ quỷ vây quanh?”

Tôi rất bất ngờ hỏi. Chuyện này từ đầu đến cuối đều là do vong linh lão nhân quấy phá, sao lại xuất hiện một đám nữ quỷ? Lại nói chỉ bằng vào Lục Minh sao có thể chạy thoát khỏi tay một đám nữ quỷ?

“Không sai, chính là một đám nữ quỷ!”

Lục Minh trả lời rất chắc chắn, tiếp đó nói lại kỹ. Thì ra đám nữ quỷ tuy rằng vây quanh hắn nhưng vẫn không hề động thủ, tựa như cố kỵ cái gì đó. Sau từ đáy lòng Lục Minh đột nhiên có một giọng nói, hắn dựa theo giọng nói đó chỉ dẫn mà dần dần đi ra khỏi sơn trại. Hơn nữa một đường này hắn đi cũng không phải thuận lợi gì, trên đường có nhiều lần đang đi thì giọng nói kia đột nhiên biến mất, sau đó đám nữ quỷ lập tức chen chúc mà xông tới.

Cũng may mỗi lần như vậy giọng nói đó đều rất kịp thời xuất hiện, đám nữ quỷ lúc này mới không thể làm gì được. Lục Minh tự giễu cười nói:

“Ta xem như đã hoàn toàn bị dọa mất mật, Trương đại sư, ngươi có biết rốt cuộc chuyện này là như thế nào không?”

Tôi nghe xong thì sửng sốt, sau đó cẩn thận nhớ lại cảnh tượng trong mơ, trong đầu lại có một ý tưởng mà chính mình cũng khó mà tin được. Ngay sau đó tôi lấy ấm trà cẩn thận kiểm tra một phen, phát hiện miệng ấm xuất hiện mấy khe hở rất nhỏ.

“Ngươi có dám cùng ta quay lại sơn trại một chuyến không?”

Tôi nhìn về phía Lục Minh. Tôi cảm thấy mình đã sắp hé lộ được bí mật, tựa như tiêm phải doping nháy mắt trở nên kích động. Lục Minh nghe xong run rẩy hỏi:

“A? Đi hôm nay sao? Ta còn chưa hoàn hồn a.”

“Vậy ngươi ở lại khách sạn nghỉ ngơi đi, đi cũng không giúp được gì.”

Tôi nói. Mỗi người mỗi việc, không thể bảo Trương Phi đi thêu thùa, tự nhiên cũng không thể bảo một người bình thường đi theo âm vật thương nhân mạo hiểm.

Vì để Lục Minh yên tâm ở lại khách sạn, tôi vẽ vài đạo phù chú, dán lên những nơi mà mấy thứ dơ bẩn có thể tiến vào, sau đó lại dùng chu sa bày ra Thiên Cương Trận trên giường. Làm xong hết thảy tôi nhìn Lục Minh cười:

“Thiên Cương Trận là trận pháp lợi hại nhất mà ta nắm giữ, nhất định có thể bảo đảm an toàn cho ngươi! Dù có thứ dơ bẩn tiến vào cũng sẽ không gây thương tổn cho ngươi mảy may.”

“Sao ngươi biết trận pháp này có hiệu quả?”

Rõ ràng lá gan của Lục Minh lớn hơn một chút, nhưng vẫn có chút không yên tâm.

Tôi mỉm cười:

“Bởi vì Thiên Cương Trận dùng linh lực của ta để vẽ nên, dám nói một câu, chỉ cần ta không chết, không có thứ gì có thể phá trận.”

“Cảm ơn!”

Lục Minh nghe xong có chút cảm động, hai mắt đỏ lên nói. Tôi nói:

“Cảm ơn thì không cần, nhớ gửi phong bì cho ca ca là được!”

Hắn cười nói:

“Không thành vấn đề.”

Khi tôi ra khỏi cửa Lục Minh đột nhiên gọi một tiếng:

“Trương đại sư!”

“Sao vậy?”

Tôi nghi hoặc quay đầu, phát hiện hắn mặt đầy do dự, dường như đang đấu tranh nội tâm kịch liệt.

Hắn phỏng chừng là cảm thấy bản thân ở lại khách sạn còn bảo tôi đi mạo hiểm nên có chút ngại, cho nên tôi không chờ hắn mở miệng liền cướp lời:

“Không cần ngại, ngươi vốn dĩ không phải là người trong nghề này, cứ ở đây chờ ta.”

Nói xong tôi đóng cửa lại, đi về phía sơn trại, tôi muốn xem những nữ quỷ vây quanh Lục Minh rốt cuộc là thứ gì! Địa hình trấn Mãnh Hải cũng không phức tạp, không bao lâu tôi đã tìm được sơn trại, để tránh cho mấy thứ dơ bẩn bên trong dẫn tôi vào Mê Hồn Trận, tôi còn cố tình cắm Âm Dương Tán ở phía trước kiểm tra, xác định nơi này chính là nơi đã tới lúc trước mới yên tâm đi vào.

Bởi vì trời quá tối, tôi mở đèn pin ra, kết quả chạy một vòng phát hiện toàn bộ nhà trong sơn trại đều là nhà sàn. Ngoại trừ kích thước khác nhau, còn hình dạng của mấy căn nhà cơ hồ là giống nhau như đúc, như từ một khuôn mẫu đúc ra vậy. Lòng tôi nhảy lên, cho rằng mình đã gặp Mê Hồn Trận, nhưng nhìn kỹ thì mấy căn nhà sàn đó mức độ cũ nát rất khác nhau, hiển nhiên không phải là ảo giác. Tuy rằng không biết cư dân nơi này vì sao lại xây nhiều nhà sàn giống nhau như vậy, nhưng có thể xác định là, toàn bộ các căn nhà đều trống trơn, sơn trại không có người ở.

Dù bóng đêm rất tối, nhưng chỉ cần mở to hai mắt, chỉ dựa vào mắt thường là có thể thấy mấy căn nhà đó đang tỏa ra hắc khí. Nếu ngày thường gặp phải cảnh tượng này tôi sẽ không chút do dự mà quay đầu, nhưng hôm nay đến là để xác minh suy đoán của tôi, chỉ có thể tiến vào! Khi đến căn nhà cuối cùng, tôi trực tiếp dẫm lên cầu thang bằng ống trúc mà bò lên, không ngờ thang đã mục nát, két két gãy mất mấy khúc, suýt nữa tôi đã ngã xuống.

Sau khi bò vào nhà, tôi cảm giác dưới chân mềm mại, dường như là có đệm, tôi cúi đầu thì phát hiện dưới sàn phủ kín lá trà thật dày. Mấy ngày nay tôi xem không ít thư tịch về trà của Lục Minh, cho nên đại khái có thể đoán được, đây đều là chồi non mới mọc của cây trà, cũng chính là lá trà non hái lần đầu tiên. Nếu bán trên thị trường tuyệt đối sẽ có giá trị rất cao, chỉ tiếc là những lá trà này đã khô cong, sờ vào liền vỡ thành bụi.

Tiếp đó tôi quan sát bốn phía, phát hiện trong phòng bài trí rất đơn giản, chỉ có một cái giường nhỏ, một cái ghế dựa, một bàn trang điểm, thêm một ít công cụ hái trà đơn giản. Trên bàn trang điểm bày mấy hộp gỗ nhỏ ố vàng, vừa thấy đã biết là son phấn của nữ nhân cổ đại, điều này cho thấy chủ căn nhà này là nữ giới. Sau đó tôi cẩn thận tìm trong phòng, muốn tìm một chút thông tin hữu dụng nhưng mất cả nửa ngày cũng không tìm được còn hít phải một đống bụi.

Xem ra manh mối này đã đứt, tôi có chút chán nản phủi bụi đất trên người, chuẩn bị đi ra ngoài lại hoảng sợ phát hiện một đôi mắt đỏ như máu đang lườm tôi! Tôi lớn gan đi về phía trước, thình lình thấy trên tường treo một bộ xương khô, bộ xương này treo rất cao, cho nên vừa rồi tôi không phát hiện ra. Thực ra tôi đã thấy không ít xương khô, cũng từng gặp qua không ít người chết, nhưng chưa từng gặp một người chết với nguyên bộ xương khô, còn cái đầu lại được bảo quản hoàn hảo!

Đặc biệt là đôi mắt đỏ máu kia, quả thực không khác gì người sống. Chỉ thấy trên bộ xương trắng là tóc của một nữ nhân, đây hẳn là chủ căn nhà này? Tôi vái bộ xương một vái rồi đi kiểm tra một căn nhà khác. Không ngờ căn nhà sàn thứ 2 cũng giống như căn đầu tiên, trên sàn đều phủ kín lá trà, nữ chủ nhân cũng bị treo trên tường, toàn thân chỉ có cái đầu là hoàn hảo, còn lại các bộ phận đều biến thành khung xương trắng toát. Trên bộ xương để lại không hề thấy vết thương nào lớn, đến vết xước cũng chẳng có, tôi kết luận bọn họ là treo cổ tự sát mà chết.

Cả đêm lăn lộn, tôi đã đi khắp mọi căn nhà, kết quả đều giống nhau. Tôi mệt như chó chết, nằm dưới căn nhà cuối cùng, thậm chí không còn chú ý đến tại sao đám nữ quỷ đó lại muốn hại Lục Minh, ngược lại rất muốn biết vì sao bọn họ lại tự sát tập thể?

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Số ký tự: 0