Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Phần 228

2021-12-18 11:38:00

Phần 228
Chiba đưa chúng tôi vào một gian phòng ở sau đại điện dùng để làm kho chứa đồ hiến tế, kho được sắp xếp rất chỉnh tề, có một mùi hương rất nồng, trên giá trúc treo trang phục tinh mỹ, trống, quạt… Cô ta vẫn đi sâu vào trong kho, quỳ trước một cái tủ gỗ đỏ, chắp tay hành lễ cầu nguyện trong chốc lát, sau đó mở ngăn tủ ra. Trong đó là một cái rương gỗ, hai đầu có tay cầm bằng đồng, nhìn rất cũ. Cô ta mở rương ra, phía trên buộc từng sợi từng sợi chỉ hồng, còn dán mấy lá Địa Tạng Vương Bồ Tát Phù rách nát.

Tôi kinh ngạc hỏi:

“Mấy lá phù này ngươi từ đâu mà có?”

Chiba nói phù chú có từ đời bà nội cô ta, cái hộp này có yêu ma quấy phá, có một người Trung Quốc tới hàng phục yêu ma, rồi dán lá phù này lên. Cách vẽ Địa Tạng Vương Bồ Tát Phù không giống nhau, giống như một bộ quyền pháp truyền cho mỗi đồ đệ thì mỗi người đều có sự khác biệt, tôi nhìn kỹ lá phù này, trên đó nét bút rồng bay phượng múa rất có thần vận của ông nội. Tôi thầm nghĩ, sẽ không phải là ông nội chứ? Lão nhân gia chưa từng nói đã từng tới Nhật Bản, có lẽ là những người khác trong Giang Bắc Trương Gia.

“Ta có thể xem qua không?”

Tôi hỏi.

“Được.”

Chiba gật đầu. Tôi dịch cái rương đến trước mặt, phong ấn trên rương rất đáng chú ý, tháo chỉ hồng ra là một phong ấn hình ngôi sao sáu cánh, mấy lá Địa Tạng Vương Bồ Tát Phù có tác dụng gia cố phong ấn, hiển nhiên là do cao nhân làm ra. Nhưng mấy lá phù này đã rách nát, đã không còn hiệu quả, chỉ hồng cũng bị đứt mấy chỗ, phong ấn đã sớm bị phá.

“Ngăn tủ này vẫn luôn khóa sao?”

Tôi hỏi.

“Chỉ có ta và đại thần quan mới có chìa khóa mở ngăn tủ.”

Chiba trả lời. Nhất Sơ cầm lấy cây chổi, quét trong ngăn tủ ra một đống ruồi bọ chết, Chiba đại kinh thất sắc, hỏi tôi đây là chuyện gì. Tôi kiểm tra đáy rương, phát hiện đã bị khoét ra một cái lỗ, sau đó đưa xác con ruồi lên ngửi ngửi, có mùi máu. Tôi và Nhất Sơ trao đổi ánh mắt, đã đoán ra nguyên nhân, có người cố ý phá hoại!

Tôi giải thích cho Chiba, đám ruồi bọ này là dùng máu quạ đen để nuôi lớn, âm khí nặng vô cùng, có người thả chúng vào từ lỗ dưới đáy rương, tự thân phong ấn vốn tràn ngập dương khí, âm dương tương kích, ruồi bọ theo bản năng sẽ phá hư phong ấn. Tuy rằng một con ruồi chỉ có sức lực hữu hạn, nhưng rất nhiều ruồi bọ dùng sinh mệnh, cuối cùng đã có thể phá vỡ phong ấn. Biện pháp này cũng rất sáng tạo, tôi cảm thấy kẻ âm thầm phá rối nhất định là vô cùng quen thuộc đối với pháp thuật Trung Quốc.

Chiba không quá hiểu thuyết âm dương, chớp mắt hỏi tôi:

“Phá hủy rồi thì sẽ thế nào?”

“Yêu ma bên trong sẽ chạy ra.”

Tôi nói.

“Có thể mời Trương tiên sinh phong ấn lại lần nữa không?”

Tôi lắc đầu:

“Mất bò mới lo làm chuồng, nó đã chạy ra ngoài, phong ấn cái rương này cũng vô nghĩa. Đúng rồi, ngươi có thể mở nó ra nhìn được không?”

“Được!”

Chiba cởi bỏ chỉ hồng bên ngoài, mở cái rương ra. Trước mắt tôi sáng ngời, ở bên trong là một pho tượng hồ ly, đặt trong tầng tầng vải lụa bao bọc.

Tôi có chút buồn bực, hỏi Chiba lúc hoàng hôn thứ này không phải là đặt trên xe rước diễu hành sao? Sao giờ nó lại đầy bụi đất, dường như đã lâu chưa mở ra. Chiba cười nói, thứ mỗi năm lấy ra đi triển lãm đều là đồ giả do thợ khéo mô phỏng lại, chính phẩm quý giá như thế, người có bối phận thấp hơn vu nữ không được nhìn thấy. Tôi muốn lấy ra kiểm tra một chút, Chiba nói chờ một lát rồi đi lấy găng tay cho chúng tôi đeo.

Pho tượng hồ ly này làm bằng bạc ròng, rất nặng, lâu ngày mặt ngoài đã bị oxy hóa thành màu đen. Tôi và Nhất Sơ cẩn thận nhấc ra, đặt lên vải lụa. Pho tượng có hình một con hồ ly ngồi xổm, dáng gầy, có chút giống chó, được đúc rất đẹp, da lông đều như thật. Đây hẳn là không phải là thứ tầm thường, là pháp khí thời cổ, thứ này khi được đúc thường thường sẽ cho thêm những thứ khác, tỷ như xá lợi tử của cao tăng, máu thiên hoàng, xương cốt yêu quái gì đó.

Nhưng tôi lại không nhận thấy âm khí, ngược lại, trên pho tượng giả tôi gặp lúc buổi chiều lại cảm giác được sự uy hiếp.

“Sao ở đây lại trống không?”

Nhất Sơ chỉ vào hốc mắt của hồ ly hỏi.

“Hai mắt của Ngân hồ đại nhân vốn dĩ là trống không a?”

Chiba vẻ mặt khó hiểu.

“Không đúng, ở đây hẳn là có hai tròng mắt.”

Nhất Sơ nói.

“Ta không rõ lắm, ta cũng chỉ là nhìn thấy 3 lần, cũng đều không có tròng mắt.”

Chiba buồn bực nói.

Tôi phỏng đoán:

“Chúng ta từng gặp một con yêu hồ biến thành bạch y thiếu niên, đêm nay lại gặp một yêu hồ biến thành bé gái, chẳng lẽ hai người bọn họ chính là do tròng mắt của Ngân hồ biến thành?”

Nói như vậy, khi diễu hành tôi nhìn thấy hồ ly hẳn là chính là cô bé đó, cô bé bám vào bức tượng giả, làm tôi cho rằng đó là một kiện âm vật. Lúc ấy cô bé thấy tôi đưa cho chủ quán oden một lá Địa Tạng Vương Bồ Tát Phù, liền lặng lẽ lấy đi, mang về đặt ở đây, sau đó lại trăm phương nghìn kế dụ chúng tôi tới.

Chỉ là tôi không nghĩ ra, vì sao cô bé phải làm vậy, điều này đối với cô bé dường như không có gì tốt cả? Tôi nói với Nhất Sơ phỏng đoán của mình, Nhất Sơ nói:

“Có thể là nó hy vọng chúng ta sẽ giúp Chiba tiểu thư?”

“Nói cách khác, bạch y thiếu niên ở bên ngoài trợ Trụ vi ngược, cô bé muốn để hắn quay đầu lại, chỉ là với sức của mình thì không làm được, liền lên kế hoạch như vậy dẫn chúng ta tới đây.”

Tôi phân tích:

“Nhưng bạch y thiếu niên kia ở Osaka, chúng ta phải quay lại đó sao? Không khéo đám yakuza đó truy tìm chúng ta khắp thành phố.”

“Cửu Lân, ngươi cảm thấy phong ấn là do ai phá hư?”

Nhất Sơ hỏi.

“Chẳng lẽ là bạch y nam nhân làm!”

Tôi bừng tỉnh đại ngộ:

“Ý của ngươi là, hắn còn quay lại đây?”

Nhất Sơ gật đầu. Chiba ở bên cạnh nghe không hiểu gì, tôi liền kể lại chuyện ở Osaka cùng chuyện đêm nay bị yêu hồ trêu đùa, cô ta kinh ngạc mà che miệng:

“Hai người bọn họ chẳng lẽ là Hồ tiên đại nhân hóa thân?”

“Xem ra là đúng.”

Tôi nói với Chiba:

“Thật không dám dấu, việc ta làm chính là thu phục âm vật quấy phá.”

“Âm vật, đó là cái gì?”

Chiba khó hiểu hỏi. Tôi giải thích một chút về ngọn nguồn âm vật, nghe xong Chiba nói:

“Vậy thật quá tốt, xin Trương tiên sinh nhất định phải giúp thần xã, còn về thù lao ta sẽ nói với đại thần quan.”

“Chúng ta ra mặt thì giá cả không thấp đâu!”

Tôi cười nói. Chiba cau mày, nghiêm trang nói:

“Thần xã không có nhiều tiền, hy vọng Trương tiên sinh ra giá bớt một chút…”

Tôi có chút không đành lòng nói với cô ta về quy tắc của nghề này, việc giải quyết xong thì đồ vật sẽ thuộc về tôi.

Nhưng thứ này là quốc bảo, đừng nói Chiba không quyết định được, đại thần quan có lẽ cũng sẽ không đồng ý. Tôi nhìn thoáng qua Nhất Sơ, hỏi ý kiến hắn, hắn nhàn nhạt nói:

“Ủy thác này chúng ta nhận.”

Tôi nghĩ cũng phải, coi như làm việc thiện một lần, giữ gìn quan hệ hai nước.

“Thật tốt quá!”

Chiba cao hứng phấn chấn nói:

“Cảm ơn, cảm ơn Trương tiên sinh và Nhất Sơ tiên sinh.”

Lúc này Tiểu Nguyệt gọi tới, hỏi chúng tôi sao còn chưa về? Lúc này tôi mới phát hiện đã 11 giờ đêm, liền cáo từ với Chiba.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Số ký tự: 0