Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Phần 227

2021-12-18 11:38:00

Phần 227
Vu nữ nói một câu tiếng Nhật, chúng tôi đương nhiên là nghe không hiểu, cô ta lại dùng Hán ngữ trọ trẹ hỏi:

“Các ngươi làm gì vậy? Vì sao lại xâm nhập thần xã?”

“Ngươi biết tiếng Trung?”

Tôi thập phần kinh ngạc.

“Ta đã đọc sách cổ Trung Quốc, ngữ pháp Hán ngữ từng học.”

Vu nữ này tuy rằng biết Hán ngữ, nhưng ngữ pháp lại không rõ ràng lắm, nghe kỳ kỳ. Cô ta lại giơ chổi lên, lời lẽ chính nghĩa hỏi:

“Mau trả lời ta!”

“Chúng ta đang đuổi theo một con tiểu hồ ly, nó trộm hộ chiếu của chúng ta, không tin ngươi có thể hỏi hắn.”

Tôi chỉ chỉ Nhất Sơ.

Vu nữ hồ nghi đánh giá chúng tôi, nói: “Đuổi theo một con tiểu hồ ly? Ngươi nói dối!”

“Vậy ngươi cảm thấy chúng ta đêm khuya xông vào đây làm gì? Chẳng lẽ là tới trộm đồ, trong thần xã có thứ gì đáng trộm sao?”

Cô ta trừng mắt nhìn tôi một cái:

“Ở đây chúng ta hồ ly không có!”

Tôi nghe cô ta nói chuyện mà thấy buồn cười, nhưng vẫn nhịn được, cái này có chút không lễ phép, Hán ngữ khó học như vậy, hai bên có thể trò chuyện đã là không tồi.

Tôi nói:

“Nơi này là thần xã Inari, không phải là thờ cúng hồ ly sao?”

Vu nữ cười lạnh một tiếng:

“Nói như vậy, chùa Quan Âm ở Trung Quốc cũng có Quan Âm?”

Nhất Sơ giải thích:

“Thật không dám dấu diếm, ta là đạo sĩ ở Hong Kong Mê Đồ Quan, con hồ ly kia hẳn là có mục đích gì đó mà dẫn chúng ta tới nơi này, có thể đưa chúng ta vào tham quan một chút không? Chúng ta tuyệt đối không quấy rầy quý thần xã.”

Vu nữ nhíu nhíu mày, lại hỏi tôi:

“Vậy còn ngươi?”

“Ta là âm vật thương nhân, có lẽ ngươi chưa nghe nói qua nghề này.”

Vu nữ không hiểu âm vật là gì, chỉ hiểu 2 chữ thương nhân, liền hỏi:

“Thương nhân và đạo sĩ sao lại đi cùng nhau?”

Tôi nói:

“Xét bản chất, hai chúng ta xem như đồng đạo, giống như âm dương sư Nhật Bản các ngươi.”

Cô ta có chút không hiểu, buông chổi nói:

“Được, ta có thể đưa các ngươi vào xem, nếu không thấy hộ chiếu, ta sẽ báo cảnh sát bắt các ngươi.”

“Được!” Tôi gật đầu.

Vu nữ dẫn chúng tôi đi dọc theo sơn đạo, tuy rằng mặc áo rộng tay dài nhưng cũng có thể nhìn ra dáng người cô ta rất đẹp, không mập không gầy, đường cong lả lướt, đương nhiên tôi cũng không phải là loại cầm thú như vậy, dám có ý nghĩ bất kính với vu nữ. Trên sơn đạo rất dài và dốc, có một loạt cánh cổng torii màu đỏ, phía trên có treo đèn lồng, độ chiếu sáng rất hạn chế, cũng may đêm nay ánh trăng rất sáng.

Hai bên đường là rừng cây đen như mực, thi thoảng có tiếng chim kêu, có thể thấy một vài bức tượng hồ ly bằng đá, lớn nhỏ không đồng nhất, bức lớn nhất cao hơn nửa người. Bọn chúng giống như người, mặc quần áo cổ đại, hai tay khép lại, nheo lại một con mắt như cười như không, nếu đêm khuya đi lại một mình ở đây sẽ cảm thấy chút âm trầm quỷ dị. Trước mắt đột nhiên rộng mở, xuất hiện một tòa lầu lớn bằng gỗ màu đỏ, phía trên có viết chữ Hán “Đại Hà Thần Xã”, hai bên có tượng hồ ly ngồi xổm, trong miệng ngậm bông lúa.

Vu nữ đưa chúng tôi vào đại môn, sân rất lớn, được dọn dẹp sạch sẽ, có rất nhiều cây, có giả sơn và suối, chung quanh là một số kiến trúc xây theo lối thời Đường màu đỏ, nhìn còn rất mới, nhưng tôi biết niên đại của chúng đã rất lâu. Tôi không khỏi có cảm giác xuyên không về thời Đường, ở đây chụp ảnh phong cách cổ trang thì tuyệt vời, nghe nói trước đây khi Thư Kỳ đóng phim “Thích khách Nhiếp Ẩn Nương” có một số cảnh là quay ở Kyoto.

Tôi chú ý đến phong thuỷ ở đây, phát hiện bố trí thập phần xảo diệu, xem ra khi tu sửa đã có cao nhân chỉ điểm, nơi này tốt xấu gì cũng là đại thần xã cấp quốc gia của Nhật Bản. Lúc này Vu nữ ngừng lại, xoay người đối diện với chúng tôi nói:

“Hộ chiếu ở đâu? Ta sẽ đưa các ngươi đi tìm, không thể tự tiện xông loạn.”

Tôi thầm nghĩ vu nữ này cố ý làm khó chúng tôi, không đi tìm sao chúng tôi biết được hộ chiếu ở đâu? Nhất Sơ lại đột nhiên nói:

“Ta cảm giác được yêu khí, hẳn là ở đó.”

Hắn vươn tay, chỉ về đại điện.

Vu nữ nghi hoặc hỏi:

“Ngươi chắc chắn?”

Nhất Sơ gật đầu.

“Được, ta đưa các ngươi đi.”

Vu nữ nói. Khi vào đại điện phải cởi giày, trong đại điện thờ một pho thần tượng khoác vải đỏ, tuy có bộ dáng người, nhưng khuôn mặt và thần thái lại có vài phần giống hồ ly, tôi hỏi Vu nữ đó là Tamamonomae sao? Cô ta nói không phải:

“Rất nhiều du khách Trung Quốc đã hỏi ta chuyện này, cười dở khóc dở.”

“Là dở khóc dở cười.” Tôi sửa lại.

Trên bàn thờ quả nhiên có mấy quyển hộ chiếu, tôi cầm lấy, hộ chiếu của cả 5 người đều ở đây, dưới hộ chiếu còn có một thứ, là một lá Địa Tạng Vương Bồ Tát Phù! Lá phù này dán trên một tấm ván gỗ, vu nữ kêu lên một tiếng sợ hãi cầm trên tay xem xét, hai mắt trừng lớn, tôi và Nhất Sơ ngoảnh mặt nhìn nhau. Lá phù này tôi đã đưa cho chủ quán bán oden, yêu hồ là yêu tà, không thể chạm vào phù chú nên đã cạy cả tấm ván gỗ xuống.

Tiểu hồ ly đặt phù chú ở đây, lại không ngại cực khổ mà dẫn chúng tôi tới, tôi thầm nghĩ nó sắp đặt như vậy khẳng định là không có chuyện gì tốt. Vu nữ hỏi tôi:

“Lá phù này cũng là của các ngươi sao?”

Vu nữ luôn có thái độ đề phòng chúng tôi, tựa hồ không quá hoan nghênh, tôi vốn không muốn tiết lộ để sớm về khách sạn nghỉ ngơi, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu nói:

“Là ta vẽ!”

“Ngươi biết vẽ loại phù này?”

Cô ta càng thêm kinh ngạc.

“Sao vậy?”

Tôi hỏi.

Cô ta chắp tay trước ngực, thành khẩn nói:

“Có thể tặng cho ta mấy lá không?”

Khi cô ta nói chuyện này lại có chút thẹn thùng, gần đây trong thần xã có một số chuyện kỳ lạ, tựa hồ là có quỷ, đêm khuya thường xuyên có động tĩnh kỳ quái, có thứ gì đó ném gạch vào tường vây, còn có người thấy một samurai không đầu đi tới lui trên sơn đạo làm vài vu nữ hoảng sợ, tháng trước còn có một cái đầu bốc cháy trong sân bay qua bay lại.

Các thần quan lớn nhỏ trong thần xã đều bó tay, tuy rằng Nhật Bản có Thần đạo và thuyết âm dương, nhưng lại không có phương pháp tu luyện đứng đắn, vu nữ và thần quan là người hầu cho thần linh, bản thân không có năng lực hàng yêu phục ma, cá biệt có một số vu nữ có được thần lực, nhưng đó là đến từ huyết thống. Về phần các âm dương sư trong lịch sử, họ sớm đã mất đi truyền thừa.

Vu nữ ngượng ngùng mà nói:

“Năm đó bà nội ta là vu nữ nổi danh khắp Kyoto, nhưng đến thế hệ này của ta đã không còn chút pháp lực nào…”

“Xin hỏi nên xưng hô thế nào?”

Tôi hỏi. Vu nữ tự xưng là Chiba Lin (Thiên Diệp Lâm), tôi và Nhất Sơ cũng tùy tiện nói lại gia cảnh môn phái, tôi nói:

“Chiba tiểu thư, sao ngươi biết lá phù này có pháp lực?”

“Bởi vì, chúng ta cũng có Địa Tạng Vương Bồ Tát Phù.”

Hai mắt cô ta tỏa sáng.

Tôi kinh ngạc, cô ta chẳng những biết lá phù này có pháp lực, còn biết tên của nó, xem ra cô ta cũng có chút kiến thức.

“Hai vị có thể đi theo ta không? Ta muốn cho hai vị xem một thứ.”

Vu nữ đưa tay làm thủ thế mời. Tinh thần tôi rung lên, nghĩ thầm lại có tiền tới cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Số ký tự: 0