Phần 187
2021-12-18 11:38:00
Âm phong thổi không lâu, khi chúng tôi bước vào thì âm phong cũng ngừng thổi. Chúng tôi cầm đèn pin tìm cả nửa ngày, Đầu Trọc rốt cuộc đã phát hiện ra điều dị thường! Hắn phát hiện trên mặt đất lát đá xanh có một chỗ màu sắc nhạt hơn chỗ khác một chút, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy. Tôi đi tới quỳ rạp trên mặt đất nhẹ nhàng gõ vài cái, nghe thấy tiếng thịch thịch, nghe qua là biết bên dưới có khoảng trống. Tôi không kiềm được vui sướng, kích động chạy ra xe lấy cờ lê, cắm vào khe hở trên mặt đất, sau đó dùng sức cậy lên, một khối đá xanh đã bị cạy ra.
Lý mặt rỗ và Đầu Trọc mau chóng giữ lấy phiến đá, sau đó dùng sức xốc qua một bên, bên dưới lộ ra một cửa động đen nhánh, cùng lúc đó một cỗ âm phong từ cửa động thổi ra. Tôi mau chóng kéo bọn họ tránh qua một bên, chờ âm phong tản ra hết mới đi xuống. Dưới cửa động có một cầu thang nhỏ, đi mười mấy bậc đã hết, tôi ngửi thấy một mùi thi xú mãnh liệt, dường như trong động có một cái xác đang phân huỷ. Dù Lý mặt rỗ ở phía sau chiếu đèn, nhưng nơi này âm khí quá dày đặc, ánh sáng cũng không chiếu được xa.
“Cẩn thận một chút!”
Tôi lại dặn dò một câu, sau đó cẩn thận đi về phía trước sờ soạng, chỉ sợ không cẩn thận sẽ chạm phải cơ quan bên trong. Đi được mấy chục mét, phía trước xuất hiện một cái bàn bát tiên. Lúc này chúng tôi đã quen với bóng tối, miễn cưỡng tôi có thể nhìn thấy trên bàn có mấy cái mâm đỏ, mâm trái cây và đồ cúng đã sớm khô héo. Trên mặt bàn có một lớp bụi thật dày, dường như rất nhiều năm không có người quét tước. Sau cái bàn là một cái kệ gỗ, trên đó có một loạt những cái bình màu đen, sau mỗi cái bình là hình vẽ một người.
Phỏng chừng đó là liệt tổ liệt tông Hầu gia, tôi hướng về phía bọn họ vái một vái, âm thầm nói:
“Vô ý quấy rầy, xin đừng trách tội!”
Lúc sau tôi vòng qua bàn bát tiên, tiếp tục đi về phía mùi thi xú. Đầu Trọc có lẽ cũng là lần đầu tiên tới nơi thế này, trên đầu đã sớm toát ra một tầng mồ hôi lạnh, hắn bịt mũi, ho cũng không dám ho đi theo. Rất nhanh tôi đã đến nơi có mùi thi xú, phát hiện ở đó không có thi thể, mà là một cái rương sắt màu xanh đen.
“Đây có lẽ là thứ mà người đàn bà đó nói, sao lại thối như vậy?”
Lý mặt rỗ quan sát cái rương, nhưng tìm nửa ngày cũng không biết mở ở đâu. Cái rương này dường như là không mở được! Đầu Trọc rút súng ra, nói nếu không thì dùng súng thử xem? Tôi suy nghĩ một hồi, cũng chỉ có cách này, mau chóng lui lại, Đầu Trọc nắm cái rương pằng pằng hai tiếng. Chúng tôi lại tiến lên, phát hiện trên rương xuất hiện một vết nứt. Xem ra cái rương này là do thợ khéo đúc nên, một khi đóng lại, cơ quan bên trong sẽ tự động gắn lại, khi viên đạn bắn vào sẽ gây chấn động làm cơ quan bị lệch vị trí, cho nên cái rương mới mở ra.
Tôi mau chóng tiến đến mở rương ra, mặc kệ mùi gay mũi bên trong. Vốn tưởng rằng sẽ có bảo vật gì, không ngờ bên trong lại là đầu của Hầu Tam Nhi! Đầu Trọc đi theo tôi ngó lên, thấy như vậy thì nhịn không được, ngồi xổm trên mặt đất mà nôn mửa. Tôi cũng không khỏi một trận sông cuộn biển gầm trong bụng, mấy tiếng trước còn thấy hắn và Cao Nhị Hổ ở trong sân đánh nhau, sao hiện giờ đã bị người ta cắt đầu đặt ở đây?
“Trương gia tiểu ca, mau đi thôi! Chúng ta khẳng định là bị người đàn bà kia chơi rồi.”
Lý mặt rỗ lúc này cực kỳ bình tĩnh, kéo tôi và Đầu Trọc đi, tôi vừa nghe bỗng nhiên nhận ra, vợ Hầu Tam Nhi có vấn đề! Nhưng cô ta chủ động đưa chìa khóa từ đường cho tôi, còn cố tình nói cho tôi biết đồ cổ giấu trong rương sắt, mục đích là gì đây? Cô ta không sợ tôi thấy cái đầu này sẽ trở về tìm cô ta tính sổ sao? Hay là cô ta cho rằng tôi không thể ra khỏi đây? Nghĩ vậy tôi đột nhiên sinh ra một tia dự cảm bất tường, hoảng loạn kêu lên:
“Mau, mau đi ra!”
Đáng tiếc đã không kịp, tôi vừa dứt lời đã nghe trên đầu có tiếng trầm vang, phiến đá chúng tôi cậy lên lúc trước đã bị người ta lấp lại. Cùng lúc đó, trước mặt chúng tôi đột nhiên có một đạo hắc ảnh, hắc ảnh dần dần trở nên rõ ràng, nhìn hình dáng gầy yếu rõ ràng là quỷ hồn của Hầu Tam Nhi.
“Tam ca ngươi yên tâm, huynh đệ nhất định sẽ báo thù cho ngươi!”
Đầu Trọc sợ hãi, nơm nớp lo sợ nói.
“Báo thù?”
Hầu Tam Nhi cười âm trầm, sau đó lạnh lùng nhìn Đầu Trọc nói:
“Kẻ đáng chết nhất là ngươi! Nếu không phải ngươi đánh thức Lữ Bố, ta sẽ không chết!”
Hắn cũng không thèm nhìn chúng tôi, nhào đến chỗ Đầu Trọc, tôi mau chóng căng Âm Dương Tán ra che trước mặt Đầu Trọc. Chỉ thấy Âm Dương Tán tỏa ra vòng tròn Thái Cực hai màu trắng đen, Hầu Tam Nhi kêu thảm thiết một tiếng, vội vàng lui lại, sau đó hung tợn nhìn tôi:
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là vì sao ngươi muốn tìm hắn báo thù? Kẻ thù của ngươi là Lữ Bố.”
Tôi lạnh lùng nói. Hầu Tam Nhi vẻ mặt dữ tợn nói:
“Nếu không phải do hắn, âm linh Lữ Bố sẽ không thức tỉnh!”
Hầu Tam Nhi vô cùng phẫn nộ, không giống như đang nói dối. Vì sao Lữ Bố lại thức tỉnh cũng là vấn đề tôi vẫn luôn suy nghĩ, vì thế tôi hạ mình hỏi Hầu Tam Nhi xem rốt cuộc là có chuyện gì? Hầu Tam Nhi tuy hận Đầu Trọc thấu xương, nhưng đối với Âm Dương Tán lại thập phần kiêng kị, do dự một chút cuối cùng vẫn nói chân tướng ra. Thì ra để thu hút khách hàng, Đầu Trọc đã lấy cái tên Bế Nguyệt Giai Nhân đặt cho khách sạn. Mỗi ngày còn làm cái gì mà party nam nữ, tìm một đám nữ nhân tới hấp dẫn khách hàng.
Cái này cũng chưa tính là gì, vì để hợp với cái tên này, Đầu Trọc đã không tiếc tiền mời họa sĩ vẽ mấy bức họa Điêu Thuyền treo ở tầng cao nhất. Những bức họa đó đều không mặc quần áo, thập phần lộ liễu, người hiện đại nhìn còn đỏ mặt, huống chi là cổ nhân 2000 năm trước? Mà Lữ Bố và Điêu Thuyền tình cảm rất sâu đậm, lúc trước khi Lữ Bố bị giết ở Bạch Môn Lâu, Điêu Thuyền vốn có thể sống nhưng lại trung trinh với Lữ Bố, cuối cùng hai người đã cùng chết.
Âm linh Lữ Bố thấy người trong lòng mình bị khinh bạc, tự nhiên là vô cùng phẫn nộ, nhắm đúng hôm khai trương đã đốt một ngọn lửa lớn. Là đệ nhất chiến thần thời Tam quốc, Lữ Bố cả đời kiệt ngạo khó thuần, không cam lòng thần phục bất luận kẻ nào, chỉ quỳ gối trước váy Điêu Thuyền, điều này cũng dẫn tới cái chết thảm của hắn ngày sau.
Nhớ trước đây Lữ Bố ở Hổ Lao Quan một người một ngựa cầm Phương Thiên Họa Kích, đại chiến với Lưu Quan Trương lợi hại thế nào? Mà nữ nhân của mình cũng không bảo vệ được, còn mang cái danh gia nô ba họ. Cho nên trong lòng hắn có ba chấp niệm, một là Điêu Thuyền, hai là thanh danh của mình, cuối cùng là nỗi hận đối với những thủ hạ năm đó đã phản bội hắn! Con trai vị quan chức kia là hậu nhân của Ngụy Tục, vào ngày khách sạn khai trương đã đến dự, làm Lữ Bố tưởng lầm là Ngụy Tục muốn hại mình, cho nên đã giết chết người đó.
Sau đó Lữ Bố còn chưa hết hận, muốn giết chết hậu nhân của Tống Hiến và Hầu Thành, kết quả trời xui đất khiến thế nào Đầu Trọc lại mời tới Hầu Tam Nhi, Lữ Bố đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công! Vì thế hắn nhập vào Cao Nhị Hổ, nửa đêm cầm dao muốn đi giết Hầu Tam Nhi, không ngờ âm linh Hầu Thành cũng chưa tan. Cho nên đôi chủ tớ ngàn năm trước này đã tương ngộ, không thể tránh khỏi một trận ác đấu!
Mặc dù Lữ Bố bị thương nặng nhưng Hầu Thành cũng không phải đối thủ của hắn, cuối cùng đã sợ hãi bỏ chạy làm Hầu Tam Nhi bị giết. Tôi nghe xong tất cả, nhịn không được thở dài. Cái gọi là nhân quả tuần hoàn thật sự rất có đạo lý, nhân của hơn 2000 năm trước, hôm nay rốt cuộc đã có quả. Lý mặt rỗ chép miệng nói chuyện này cũng quá cẩu huyết đi? Cảm giác còn xuất sắc hơn phim truyền hình. Đầu Trọc nghe xong, cả người như sắp hỏng mất, không ngừng ôm đầu. Tôi vỗ vai hắn nói:
“Ngươi cũng không cần tự trách, dù không phải ngươi, sau này cũng sẽ có người đánh thức Lữ Bố.”
Từ khi Lữ Bố bị giết, đoạn nhân quả này cũng đã chú định, không ai có thể ngăn cản! Nói xong tôi nhìn về phía Hầu Tam Nhi, hỏi cái đầu trong rương là thế nào?
“Đó là do lão tổ tông Hầu Thành bỏ vào, ngài nói hôm nay ta vì ngài mà chết, ngài muốn cho ta vào đây, hưởng hương khói của hậu nhân thờ cúng.”
Hầu Tam Nhi nói xong lời cuối thì thanh âm nhỏ đi rất nhiều:
“Ai, người đã chết, thờ cúng có ích lợi gì đâu?”
Nghe đến đây tôi mới hiểu ra, hết thảy đều là tính kế, vợ Hầu Tam Nhi gạt chúng tôi tới đây, chính là muốn để Đầu Trọc đền mạng cho Hầu Tam Nhi.
Không thể không nói nữ nhân đó quá tàn nhẫn độc ác, nhưng nghĩ đến cô ta từ đây cô nhi quả phụ, tôi cũng có chút thấy cô ta đáng thương. Oan oan tương báo khi nào mới dứt a! Tôi quyết định sẽ giải quyết hoàn toàn mâu thuẫn của mấy nhà bọn họ, vì thế xoay người vái rương sắt một cái, sau đó cung kính hô:
“Vãn bối thỉnh Hầu tướng quân xuất hiện gặp mặt, không biết tướng quân có đồng ý không?”
Tôi nói xong, cái rương không hề có phản ứng. Tôi nghi hoặc nhìn về phía Hầu Tam Nhi, thấy hắn chỉ chỉ Âm Dương Tán trong tay tôi.
Tôi lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, Âm Dương Tán là chí âm chí dương chi vật trên thế gian, ngay cả Lữ Bố thấy còn phải sợ hãi, huống chi là Hầu Thành. Sau khi thu hồi Âm Dương Tán, tôi nhìn quỷ hồn Hầu Tam Nhi chân thành nói:
“Hầu đại ca, mời lão tổ nhà các ngươi xuất hiện đi! Nhân quả của ngài và Lữ Bố một ngày chưa được giải quyết, chỉ sợ Hầu gia các ngươi vẫn có người gặp tai ương.”
Hắn do dự một chút quỳ xuống dập đầu với rương sắt lạy ba cái.
Lúc này, trong rương nổi lên một trận âm phong, thổi tới chỗ chúng tôi. Theo sau chỉ thấy một đạo bóng dáng mông lung hiện lên giữa không trung, mặc áo giáp, đội khôi giáp, mặt râu quai nón. Đây là thuộc cấp của Lữ Bố – Hầu Thành! Hầu Thành xuất hiện thì lạnh lùng nhìn tôi, nói:
“Tiểu tử, ngươi tìm bản tướng quân có chuyện gì?”
Tôi nhẹ nhàng ho khan một tiếng, tay ôm quyền nói:
“Chẳng lẽ tướng quân định vĩnh viễn tránh trong từ đường, để Lữ Bố đoạn đi hương khói Hầu gia các ngươi sao?”
“Nói bậy, Hầu Thành ta tuy rằng không phải đại anh hùng, nhưng cũng sẽ không liên lụy đến con cháu đời sau. Hôm nay trở về từ đường là do bất đắc dĩ, chờ ta khôi phục nguyên khí, nhất định phải làm cho Lữ Bố đẹp mặt!”
Hầu Thành mặt đỏ bừng, nổi giận đùng đùng quát. Trong lòng tôi khinh thường hắn, nhưng vẫn nói:
“Đừng nói là ngài, dù Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi cùng nhau lên cũng có thể đánh thắng được Lữ Bố sao?”
Hầu Thành không đáp, chung quanh chỉ có âm phong rét lạnh thổi qua, xem ra hắn vẫn tự biết mình.
Qua thật lâu, Hầu Thành có chút thẹn thùng hỏi:
“Tiểu tử, vậy ngươi cảm thấy bản tướng quân nên làm thế nào?”
Hắn đã biểu lộ thái độ như vậy, trong lòng tôi đại hỉ, xem ra hắn cũng muốn kết thúc ân oán với Lữ Bố, như vậy tôi hành động sẽ tiện hơn nhiều. Vì thế tôi giả bộ vô cùng khâm phục nói:
“Hầu tướng quân sinh thời vì bách tính Từ Châu, bất đắc dĩ phải bắt Lữ Bố hiến cho Tào Tháo. Hiện giờ lại vì an nguy của đời đời con cháu mà quyết định làm hòa với Lữ Bố, loại nhân nghĩa này thật làm cho tại hạ bội phục!”
Tôi nói xong mà tự mình còn thấy ghê tởm. Nhưng Hầu Thành lại ngẩng cổ, híp mắt, bộ dáng hưởng thụ. Một lát sau mới nhàn nhạt nói:
“Vậy làm theo lời ngươi nói đi!”
Nói xong thân mình hắn chợt lóe, trở về rương sắt. Tiếp đó tôi hỏi Hầu Tam Nhi có dự định gì không, hắn có chút xấu hổ nói mình lúc trước bị cừu hận làm mê tâm trí, suýt nữa phạm vào sai lầm, nếu hiện giờ lão tổ đã quyết định làm hòa với Lữ Bố, vậy hắn cũng không có gì để nói, chỉ xin tôi có thể mang đầu hắn về, chôn cùng thi thể của hắn.
Tôi biết hắn chuẩn bị đi đầu thai, liền gật đầu nói:
“Hầu đại ca ngươi yên tâm đi đi! Ta sẽ giúp tẩu tử xử lý hậu sự cho ngươi.”
“Vậy cảm ơn huynh đệ!”
Hầu Tam Nhi nói xong cười ha hả, tiếp đó thì biến mất.
“Hắn đi đâu vậy?”
Đầu Trọc nghi hoặc hỏi, tôi nói hắn đã nhìn thấu nhân quả, đại triệt đại ngộ, trong lòng không có chấp niệm tự nhiên sẽ đi đầu thai.
Nói xong tôi đi đến trước rương sắt, lấy đầu Hầu Tam Nhi bỏ vào túi nilon, sau đó cẩn thận đóng rương lại, lúc này mới leo cầu thang. Ba người chúng tôi hợp lực mới đẩy được phiến đá ra để rời khỏi từ đường. Trên đường về Lý mặt rỗ đột nhiên hỏi tôi:
“Trương gia tiểu ca, ngươi nói phiến đá bị ai lấp xuống?”
Tôi nghe xong mà ngây ngẩn cả người.
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro