Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Phần 186

2021-12-18 11:38:00

Phần 186
Nghe được hai chữ báo thù, vợ Hầu Tam Nhi bất thần trong ánh mắt hiện ra một tia tinh quang. Tiếp đó cô ta đứng lên thịch một tiếng quỳ gối trước mặt tôi, nghẹn ngào cầu xin tôi giúp chồng cô ta báo thù.

“Vốn dĩ Hầu Tam Nhi và Cao Nhị Hổ đánh ngang tay, lúc đó các ngươi hẳn là cũng thấy được. Sau đó khi trời sắp sáng, ta đột nhiên nghe thấy một tiếng hét thảm, mau chóng đến bên cửa sổ thì phát hiện Hầu Tam Nhi đang nghi hoặc nhìn Cao Nhị Hổ, dường như không biết đã xảy ra chuyện gì, còn hỏi Cao Nhị Hổ sao lại ở đây? Kết quả Cao Nhị Hổ căn bản không đáp lời, một dao chém Lão Hầu”

Nói đến đây, vợ Hầu Tam Nhi lại nhịn không được khóc lớn. Lữ Bố là bị các bộ tướng do Hầu Thành đứng đầu bán đứng, cho nên tới trả thù hậu nhân của Hầu Thành, Hầu Thành thân là tổ tông, thời khắc mấu chốt đã ra mặt bảo vệ Hầu Tam Nhi, cũng không biết vì sao lại biến mất… Đáng thương cho Hầu Tam Nhi thành kẻ chết thay. Nếu Hầu Thành lúc trước tới cứu Hầu Tam Nhi, hồn phách của hắn khẳng định bám vào một âm vật nào đó, vì thế tôi hỏi:

“Đại tẩu, trong nhà có đồ cổ gì hoặc là đồ do thế hệ trước truyền lại không?”

Không ngờ tôi vừa nói xong, vợ Hầu Tam Nhi hừ lạnh một tiếng:

“Đây mới là mục đích của các ngươi?”

Nói xong liền đuổi chúng tôi ra ngoài. Tôi rơi vào đường cùng, đành phải nói thật:

“Đại tẩu, nhà tẩu khẳng định có đồ cổ gì đó không sạch sẽ, tẩu không phát hiện khi Hầu Tam Nhi và Nhị Hổ đánh nhau, tựa như không còn là chính mình nữa sao? Kỳ thật đó là hai con quỷ đánh nhau, kẻ khống chế Hầu Tam Nhi chính là quỷ hồn trốn trong món đồ cổ ở nhà tẩu, nếu không giải quyết nó, sau này tẩu cũng phải chết.”

“Ngươi nói gì?”

Nghe xong, vợ Hầu Tam Nhi ngồi bệt dưới đất, vẻ mặt không thể tin được. Nhìn chúng tôi rồi lại nhìn quan tài, cuối cùng cô ta khóc sướt mướt nói:

“Vậy các ngươi đến từ đường Hầu thị nhìn xem!”

“Từ đường Hầu thị?”

Tôi nhíu mày.

“Không sai, Hầu gia quả thực có một bảo bối giấu trong từ đường, nhưng rất trân quý, từ khi ta gả vào Hầu gia đến giờ cũng chưa thấy qua bảo bối này! Chỉ biết nó được đặt trong cái rương bằng huyền thiết ở từ đường, Hầu Tam Nhi từng nói với ta, đó là món đồ gia truyền từ thời Đông Hán truyền lại, giờ truyền vào tay hắn. Đồ vật gia truyền sao lại hại người nhà mình đây?”

Vợ Hầu Tam Nhi đã khóc không ra tiếng, cô ta miễn cưỡng đứng dậy lấy bút viết cho tôi địa chỉ, sau đó lấy trong ngăn kéo một chiếc chìa khóa đưa cho tôi, bảo tôi dùng xong nhớ trả lại.

“Yên tâm đi đại tẩu, ta nhất định sẽ không để Hầu đại ca chết không minh bạch!”

Tôi nhận chìa khóa, trịnh trọng vái một vái, sau đó lái xe theo địa chỉ đến từ đường Hầu gia.

Trên đường tôi bỗng nhiên cảm thấy sự tình không đơn giản như tôi nghĩ, lúc ấy phản bội Lữ Bố có ba người cầm đầu, trừ Hầu Thành còn có Tống Hiến và Ngụy Tục. Hiện giờ âm linh Lữ Bố đã thức tỉnh, khẳng định sẽ không chỉ tìm Hầu Tam Nhi, hậu nhân của Tống Hiến và Ngụy Tục chỉ sợ cũng chạy không thoát. Nghĩ vậy tôi liền hỏi Đầu Trọc, con trai của quan chức địa phương đã chết họ gì.

“Họ Ngụy a, sao vậy?”

Đầu Trọc khó hiểu hỏi. Tôi lắc đầu nói không có việc gì.

Tôi nghĩ thầm vậy thì đúng rồi, chỉ còn hậu nhân của chưa Tống Hiến xảy ra chuyện. Xem ra phải giải quyết Lữ Bố gấp, nếu không nhất định sẽ tiếp tục có người chết. Tôi không hiểu vì sao Lữ Bố sớm không ra muộn không ra, mà cố tình đợi đến khi Đầu Trọc khai trương mới xuất hiện. Đầu Trọc trước kia luôn ở khách sạn, nếu có thù oán thì chỉ sợ đã sớm bị Lữ Bố giết chết, nếu không thì tại sao Lữ Bố phải đốt cháy khách sạn của hắn? Hơn nữa chuyện của vợ Cao Nhị Hổ cũng là một điều bí ẩn, những manh mối này tràn ngập trong đầu tôi, căn bản là không hiểu gì.

Lúc này Lý mặt rỗ nói với tôi tình huống có chút không đúng. Tôi hỏi hắn thấy thế nào, hắn chỉ vào ruộng ngô hai bên đường, cẩn thận nói:

“Chúng ta đã đi qua mấy thôn, theo biển hướng dẫn thì đã đi được nửa đường, người đàn bà kia sẽ không lừa chúng ta chứ?”

“Từ đường khẳng định là xây ở nơi núi cao nghèo khổ, vừa hay chúng ta có thể ngủ một giấc.”

Tôi cảm thấy Lý mặt rỗ đã thay đổi, trở nên quá mẫn cảm, quá cẩn thận rồi, nói xong liền mặc kệ hắn, nhắm mắt lại ngủ. Có lẽ là hôm qua cả đêm không ngủ, tôi ngủ say như chết, đến khi Lý mặt rỗ đánh thức mới biết là đã tới nơi.

Tôi ngoảnh đầu chuẩn bị xuống xe, Lý mặt rỗ giữ tôi lại, nói vừa rồi hắn và Đầu Trọc xuống xe đi xem thử hoàn cảnh xung quanh, phát hiện trong từ đường rất quạnh quẽ, cửa chính có một cái khóa lớn đã rỉ sét, nhìn qua cửa sổ thì bên trong trống rỗng không có gì cả!

“Không thể nào?”

Tôi nghe xong có chút không tin, đi thẳng đến từ đường. Tôi vừa đi vừa nhìn quanh, phát hiện thôn này rất nhỏ, cách rất xa mới có mấy ngôi nhà, lâu lâu mới có người xuất hiện nhưng căn bản không chú ý tới chúng tôi.

Cái gọi là từ đường chính là một gian nhà ngói nát, rất nhiều gạch ngói đã rơi vỡ, số còn lại cũng đầy rêu xanh. Trong sân đầy cỏ dại, cảnh tượng tan hoang. Tôi cau mày đi đến bên cửa sổ muốn nhìn vào bên trong, kết quả vừa tới gần cửa sổ đã cảm nhận được một cỗ âm khí mãnh liệt. Vì là ban ngày, tôi căn bản không nhìn được cái gì, chỉ cảm giác được âm khí tràn ngập từ đường, nhưng trong từ đường quả thực như Lý mặt rỗ nói, không có gì cả.

Tôi không dám coi thường, mau chóng quay lại xe lấy Âm Dương Tán, tiếp theo đem máu chó đen, muối tinh, đấu mực các thứ đưa cho Lý mặt rỗ và Đầu Trọc, dặn dò:

“Ta hoài nghi trong từ đường có cái gì đó, các ngươi phải cẩn thận một chút!”

Cầm Âm Dương Tán trong tay, tôi đã kiên định hơn rất nhiều, bảo Lý mặt rỗ mở khóa ra. Hắn lại cười khổ một tiếng nói:

“Ta cũng muốn mở a, nhưng có chìa khóa cũng không được, lỗ khóa đã bị người ta bít lại…”

“Cái gì?”

Tôi cầm ổ khóa lên mới phát hiện lỗ khóa đã bị người bít lại bằng thép đun chảy, căn bản không mở được. Dây xích to như cánh tay, cũng không thể đá tung được.

“Chỉ sợ là có người đã đến trước chúng ta…”

Lý mặt rỗ thở dài, chỉ vào lỗ khóa nói…

“Thép đun chảy mới được đổ vào không lâu. Trương gia tiểu ca, ta thấy chúng ta vẫn là nên quay về thôi, đây là có người cảnh báo chúng ta, không nên tiếp tục nhúng tay!”

Nói xong hắn lộ ra bộ dáng bất lực. Đầu Trọc là người nghĩa khí, trầm mặc một lát rồi dậm chân nói:

“Thôi bỏ đi, ta mở khách sạn ở chỗ khác cũng được! Lý huynh đệ nói đúng, các ngươi không cần thiết phải liều mạng vì ta.”

“Lý mặt rỗ, sao hôm nay ngươi lại có chỗ không thích hợp như vậy?”

Tôi kỳ quái nhìn Lý mặt rỗ nói.

“Trương gia tiểu ca, Như Tuyết gọi điện nói nàng đã mang thai, ta không muốn con ta sinh ra mà không có cha…”

Lý mặt rỗ cúi đầu, ngượng ngùng nói. Nghe xong, tôi lập tức hiểu ra, đó là lý do dọc đường Lý mặt rỗ luôn cẩn thận. Nhưng tôi lại vui mừng thay cho hắn, nói:

“Ngươi đi về trước đi! Chuyện này giao cho ta xử lý.”

“Vậy không được.”

Lý mặt rỗ thở dài, nói:

“Là phúc thì không phải là họa, là họa thì không thể tránh được, cứ làm thôi!”

Nói xong hắn như ảo thuật lấy ra một lưỡi cưa nhỏ, cưa ổ khóa. Rất nhanh Lý mặt rỗ đã mở khóa ra, vừa đẩy cửa thì bên trong đột nhiên có một cỗ âm phong mãnh liệt thổi tới làm da đầu tôi tê dại. Tôi mở Âm Dương Tán ra vọt vào trong, quan sát chung quanh. Nếu bên trong trống trơn, vậy nơi này khẳng định có mật đạo, mật thất gì đó.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Số ký tự: 0