Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Phần 116

2021-12-18 11:38:00

Phần 116
Tôi đói quá mà tỉnh giấc. Nhìn đồng hồ thì đã giữa trưa, tôi lười biếng từ trên giường đứng lên đi đến phòng bếp, ngoại trừ vài củ khoai tây thì chẳng còn gì nữa. Tôi quyết định nấu một nồi cơm, làm khoai tây thái sợi xào. Tôi không biết nấu ăn, dù là khoai tây xào cũng do Tiểu Nguyệt dạy tôi. Lý mặt rỗ tuyệt đối là mũi chó, ngửi thấy mùi đồ ăn thì đi vào tiệm…

“Thật đúng là có duyên a, ta vừa về đến thì kịp giờ ăn cơm. Trương gia tiểu ca, nói thật đi, có phải vì ta cho nên ngươi đặc biệt xuống bếp nấu cơm?”

Giờ phút này, tôi hận không thể khởi phát hồng hoang chi lực, dùng dao nấu bếp chém chết hắn.

Lúc tôi đang xào khoai, Lý mặt rỗ ngồi bên cạnh nói…

“Trương gia tiểu ca, ngươi bảo ta điều tra Kim Ngư Trạc, ta đã tra ra được rồi. Gần đây quả là có một nữ sinh mua một Kim Ngư Trạc màu đen ở chợ đồ cũ, người bán là Lão Dược, là một thổ phu tử (kẻ trộm mộ).”

… “Thân thể của hắn không tốt lắm, dựa vào nhân sâm để kéo dài hơi tàn, cho nên người trong giới đều gọi hắn là Lão Dược! Lão già này tay nghề không tệ, thường thường có thể tìm được vài món đồ ly kỳ cổ quái, nhưng đều là những thứ vớ vẩn không đáng bao nhiêu tiền. Cho nên những người làm nghề thổ phu tử khác đã có nhà cửa đàng hoàng, chỉ có hắn vẫn lăn lộn ở chợ đồ cũ.”

Tôi không quay đầu lại tiếp tục đảo đồ ăn “Nói tiếp.” Lý mặt rỗ uống một ngụm nước…

“Kim Ngư Trạc là do hắn kiếm được. Nhưng hôm nay Lão Dược không bán hàng, cho nên ta cũng không gặp hắn, là người khác nói cho ta biết tin tức. Vòng tay đó chất lượng chỉ bình thường, mặc dù là hắc ngọc nhưng phía trên có hai vết rách rõ ràng, là hàng thứ phẩm, năm trăm tệ cũng không đáng, ai ngờ Lão Dược miệng lưỡi lợi hại, dụ được một nữ sinh mua…”

Nữ sinh đó hẳn là Lý Hiểu Linh. Xem ra việc Lý Hiểu Linh tự sát không tránh khỏi có liên quan với Kim Ngư Trạc này. Tôi để đồ ăn vào đĩa hỏi…

“Vậy ngươi có biết khi nào Lão Dược sẽ bán hàng không?”

“Chủ nhật.”

Lý mặt rỗ đáp…

“Sao vậy? Không phải là ngươi muốn đi tìm Lão Dược đấy chứ? Ta nói cho ngươi hay, Lão Dược tính cách cổ quái, ngoại trừ lúc bán đồ, bình thường sẽ không nói một câu, ngươi mà không biết hắn, đoán chừng sẽ nghĩ là hắn bị câm.”

Tôi cũng không trả lời, chỉ xới một bát cơm, ngồi đó ăn. Lý mặt rỗ rất không hài lòng với tài nấu nướng của tôi…

“Trương gia tiểu ca, đây là khoai tây thái sợi? Ta ít đọc sách nhưng ngươi đừng gạt ta, con mẹ nó so với thái miếng còn dày hơn.”

Tôi tức khí ném đũa…

“Muốn ăn thì ăn, không ăn thì cút.”

“Trương gia tiểu ca, bất kể nói thế nào, huynh đệ ta cũng vì ngươi mà chạy việc đến tận trưa, ngươi cũng không thể qua cầu rút ván a?”

Lý mặt rỗ vừa xới cơm, vừa phản đối. Tôi hung hăng trợn mắt nhìn hắn, làm hắn sợ hãi ăn xong thì chạy đi ngồi trước máy vi tính.

Khi tôi thu dọn bát đũa, Lý mặt rỗ bỗng nói…

“Tiểu ca, mau tới xem một chút!”

“Sao vậy?”

Tôi hỏi.

“Tiểu tử thối Tử Tô lại nhắn tin cho ngươi, cút đi, còn tưởng hắn là Thiên Vương lão tử a, gọi là đến chắc.”

Tôi đẩy Lý mặt rỗ đang bực tức sang một bên, phát hiện Tử Tô chỉ nhắn một câu:

“Ta biết vì sao Lý Hiểu Linh tự sát.”

“Vì sao?”

Tôi lập tức trả lời. Tử Tô đang online, hắn hiển nhiên cảm thấy mình có tin tình báo quan trọng như thế thì mười phần tự hào, dương dương đắc ý…

“Nghe nói là vì tin đồn. Trước khi Lý Hiểu Linh tự sát, có người chụp được ảnh cô ấy từ trên xe BMW bước xuống, thế là trong trường có người nói cô ấy được đại gia bao nuôi, còn có người nói cô ấy đến quán bar tiếp rượu kiếm thêm thu nhập, tóm lại lời khó nghe gì cũng có, thầy giáo còn vì việc này mà tìm Lý Hiểu Linh nói chuyện. Kết quả đến ban đêm, do không chịu nổi gánh nặng tâm lý, Lý Hiểu Linh đã tự sát…”

Cuối cùng, Tử Tô còn nói thêm một câu…

“Uổng cho ngươi là cao nhân, làm sao chút tin tức ấy cũng không tìm được.”

Lý mặt rỗ ở một bên xem náo nhiệt lập tức nổi trận lôi đình…

“Mẹ kiếp, tiểu tử này không phải là muốn ăn đòn ư? Tiểu ca, nếu ta là ngươi, ta đã sớm không nhịn được.”

Tôi mỉm cười…

“Không sao, ta có thể nhịn được.”

Do Lý mặt rỗ ngắt lời, Tử Tô thấy tôi không trả lời, gấp như kiến bò chảo nóng…

“Thế nào? Manh mối này có phải rất hữu dụng không? Ta còn lên mạng tìm kiếm, quả nhiên đã tìm được một bức ảnh Lý Hiểu Linh bước từ trên xe BMW xuống.”

Tử Tô gửi một tấm ảnh. Trong tấm ảnh Lý Hiểu Linh đeo khẩu trang, đôi mắt không chút thần thái, sau lưng là xe BMW sang trọng, so với thân phận sinh viên rất không phù hợp.

“Thế nào, có phải rất shock không?”

“Người đâu rồi?”

“Này! Cao nhân, có đó không?”

Tử Tô có chút nóng nảy gõ mấy câu.

Tôi trầm mặc một lát trả lời…

“Nếu như ta là Lý Hiểu Linh, có lẽ cũng sẽ tự sát. Dù sao tin đồn thật đáng sợ, rõ ràng là không có lại bị người ta một đồn mười, mười đồn trăm, bọn hắn chỉ có tâm lý đùa giỡn nhưng Lý Hiểu Linh lại cả đời không có cách nào ngẩng đầu làm người…”

“Cao nhân, ngươi nói đúng, đáng sợ nhất trên thế giới này là đám người không rõ chân tướng đi buôn dưa lê.”

Tử Tô không chờ tôi trả lời đã offline. Tôi nhìn cuộc nói chuyện trên màn hình thất thần một chút. Đúng như Tử Tô nói, thời đại khoa học công nghệ phát triển ngày nay, thứ làm tổn thương người ta sâu nhất đã không phải là đao thương súng đạn, mà là lời đàm tiếu. Ngươi chỉ một câu vô tâm đã có thể thay đổi cả đời người khác. Thậm chí có thể hại chết người ta! Tôi tựa hồ hiểu rõ vì sao sau khi Lý Hiểu Linh tự sát, đại học Vũ Hán lại xảy ra án khâu miệng. Có phải những người ở sau lưng nói xấu Lý Hiểu Linh đều bị khâu miệng? Tôi quyết định sáng mai lại tới đại học Vũ Hán một chuyến.

Bước vào đại học Vũ Hán, một bầu không khí khẩn trương xuất hiện. Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì sao? Mấy sinh viên đang ôm sách đi qua tôi đang bàn luận gì đó.

“Đã nghe nói chưa? Đêm qua, bên ký túc nam sinh lại xảy ra án khâu miệng.”

“Thật hay giả? Nhà trường không phải đã lắp đặt camera, còn có rất nhiều nhân viên bảo vệ trực ban sao? Sao lại xảy ra chuyện đáng sợ như vậy?”

“Ngươi tin nhà trường?”

“Đúng rồi, nam sinh kia là ai vậy?”

“Không biết, tựa như là sinh viên năm hai.”

“Ta biết, đồng hương của ta ở cạnh phòng hắn. Nghe nói người này bình thường tương đối cô độc, nhưng lòng hiếu kỳ rất nặng, rất hay buôn chuyện, hình như là cái gì… Tử Tô.”

Tử Tô! Tôi theo sát bọn họ nhịn không được sửng sốt. Là Tử Tô mà tôi biết ư? Mấy sinh viên đi phía trước còn đang hăng say bàn luận.

“Ôi, một nam nhân đại lão gia mà lại bà tám như vậy, khó trách bị khâu miệng.”

“Đúng rồi, nghe nói lúc trước hắn và Lý Hiểu Linh từng có quan hệ mập mờ, sáng nay trên mạng đã có người tìm ra. Hai người bọn họ đã từng chung nhóm bài tập lớn, hết sức thân mật, hận không thể đi khách sạn.”

Mặc dù trong lời nói thì bọn hắn hết sức khinh bỉ những kẻ buôn chuyện bà tám, nhưng kỳ thật chính bọn hắn cũng là loại người này. Thanh âm của bọn hắn dần dần đi xa. Tử Tô vì sao lại bị khâu miệng? Trong đầu của tôi bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ. Chẳng lẽ là vì hôm qua hắn lên mạng cùng tôi nói chuyện Lý Hiểu Linh tự sát?

Tôi kìm lòng không đặng đi tới ký túc xá nữ sinh, nhìn phòng của Lý Hiểu Linh mà ngẩn người. Lý Hiểu Linh mặc váy đỏ tự sát, oán khí chẳng lẽ đã đạt đến cấp độ quỷ vương ư? Oán khí cường đại như vậy tôi chưa bao giờ thấy qua. Bỗng nhiên, trong cửa sổ phòng Lý Hiểu Linh, lóe lên một cái bóng màu đỏ. Quả nhiên là cô ta. Nhưng đây là ký túc xá nữ sinh, tôi không thể tùy tiện đi vào, nếu không chẳng những không hàng phục được Lý Hiểu Linh, ngược lại còn bị bắt vào đồn công an. Tội danh chính là cuồng ma khâu miệng! Tôi đang vắt óc nghĩ cách, sau lưng bỗng nhiên vang lên một thanh âm quen thuộc…

“Sao ngươi lại tới nữa?”

Tôi quay đầu nhìn lại, là Trang Ninh.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Số ký tự: 0