Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Phần 115

2021-12-18 11:38:00

Phần 115
Tôi quyết định lại đi một chuyến tới đại học Vũ Hán. Hiện giờ kỹ thuật làm giả giấy tờ có thể nói là lô hỏa thuần thanh, tôi lấy ra thẻ sinh viên thì đã rất nhẹ nhàng có thể vào trường. Mưa nhỏ dần, tôi dọc theo lối nhỏ không nhanh không chậm đi tới. Rốt cục, đã ngừng lại bên ngoài ký túc xá nữ sinh. Tùy tiện lau đi nước đọng trên ghế dài, tôi ngồi lên ghế, nhìn chằm chằm vào cửa sổ lầu ba mà Tử Tô đã chỉ cho tôi đến xuất thần. Gian phòng đó là của Lý Hiểu Linh, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra làm cô ta phải tự sát? Thật lâu sau, mưa đã tạnh. Một nữ sinh mặc áo len đi ra khỏi ký túc xá, tôi lấy lại tinh thần nhìn thoáng qua, phát hiện ra là Trang Ninh.

Cô ta khẽ cau mày nhìn tôi…

“Sao ngươi lại tới?”

“Không có gì, có chút chuyện nghĩ mãi không ra, cho nên tới xem một chút.”

Tôi khẽ cười nói…

“Ta vừa tới bệnh viện thăm Đường Song Song, tình hình cô ta có chút không ổn lắm.”

Trang Ninh nhếch miệng, bộ dáng không quan tâm…

“Thật sao? Cô ta bị trừng phạt là đúng tội.”

Tôi phát hiện ra Trang Ninh rất khó chịu với Đường Song Song.

“Ngươi rất chán ghét cô ta?”

Tôi hỏi. Trang Ninh vô cùng thản nhiên gật đầu…

“Ta không chán ghét, là hận cô ta!”

Lúc nói lời này, Trang Ninh thậm chí có chút nghiến răng nghiến lợi. Tôi sửng sốt.

Trang Ninh thở dài, sau đó ngồi xuống bên cạnh tôi nói…

“Đường Song Song là kẻ miệng thối hại người! Ngươi có phải cảm thấy ta có chút bất cận nhân tình không? Tỷ muội cùng phòng đã không ổn, xém chút bị hủy dung, ta hẳn là nên quên đi quá khứ không vui vẻ mà quan tâm bảo vệ cô ấy. Ha ha, nhưng ta không làm được.”

Tôi im lặng nở nụ cười…

“Cô ta rốt cuộc đã làm gì khiến ngươi chán ghét như vậy?”

“Phòng chúng ta có sáu người, trừ Lý Hiểu Linh đã tự sát, những người khác đã nằm viện hoặc về nhà nghỉ ngơi. Lúc ấy ta cũng tận mắt thấy cái chết của Lý Hiểu Linh, ta cũng bị kinh hãi, nhưng ngươi biết vì sao ta còn kiên trì ở lại trường không?”

Trang Ninh lườm tôi một chút. Tôi lắc đầu không biết.

Trang Ninh đành nói…

“Quê ta ở nơi rất xa xôi, có thể đi học đại học đã là giấc mơ cả đời của ta, học phí của ta đều là do người trong thôn đóng góp. Kỳ nghỉ đông nghỉ hè hàng năm ta đều ở lại Vũ Hán đi làm thêm, ngay cả vé xe lửa về nhà cũng không nỡ mua. Học kỳ trước, ta đã rất cố gắng mới có được một công việc trong trường, giúp lãnh đạo trường chỉnh lý tài liệu, lúc ấy cạnh tranh với ta có Đường Song Song, nhưng cô ta do có hình ảnh không tốt nên bị đánh trượt, khi biết ta được chọn, cô ta liền nói với những người xung quanh rằng ta có được công việc này là do ngủ với lãnh đạo trường. Một đồn mười, mười đồn trăm, ta trong nháy mắt đã biến thành Phan Kim Liên, vì để tránh xảy ra ảnh hưởng không tốt, lãnh đạo trường chỉ đành bỏ qua ta mà chọn một nam sinh vào làm.”

Nói đến đây, Trang Ninh bỗng nhiên xoay đầu lại, bình tĩnh nhìn tôi…

“Đường Song Song cho là mình chỉ nói có một câu thôi, nhưng kỳ thật cô ta đã hủy đi công việc của ta, hủy đi thanh danh của ta! Ta tìm cô ta chất vấn, cô ta còn cười nói đó chỉ là một trò đùa mà thôi.”

Tôi gật đầu…

“Vì việc này mà ngươi hận Đường Song Song?”

“Chẳng lẽ nên cảm kích cô ta?”

Trang Ninh cười lạnh nói…

“Ngươi điều tra được gì rồi?”

“Trước mắt còn chưa có tiến triển gì.”

Tôi đáp. Trang Ninh hiển nhiên không tin, nhưng cô ta rất thông minh thay đổi chủ đề…

“Tiên sinh, vì sao ngươi lại có hứng thú với chuyện này? Rốt cuộc là ai tìm ngươi? Ngươi không phải là sinh viên của đại học Vũ Hán, tại sao lại muốn cuốn vào chuyện này?”

“Bởi vì quá nhàn rỗi, ta là một thương nhân, chuyên sưu tập đồ cổ tà môn…”

Tôi cười khổ nói. Đáp án của tôi khiến Trang Ninh cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.

Trang Ninh nhìn tôi nhíu mày, đứng lên muốn rời đi…

“Hiếu kỳ hại chết người a, ta khuyên ngươi nên kiềm chế một chút!”

Tôi vội vàng gọi cô ta lại…

“Trang Ninh, lần trước ngươi nói với ta, Lý Hiểu Linh có lưu lại di thư, ngươi đã đọc qua chưa?”

Trang Ninh nhẹ gật đầu…

“Đã đọc.”

“Trong đó viết gì?”

Tôi hỏi.

“Chỉ có bốn chữ, miệng đời đáng sợ.”

Nói xong, Trang Ninh đi vào ký túc xá nữ sinh. Miệng đời đáng sợ? Tôi lặp đi lặp lại bốn chữ này, sao bốn chữ này lại quen tai như vậy. Tôi vội vàng chạy về tiệm đồ cổ, bật máy tính lên search, quả nhiên tôi đã tìm được một tin tức. Đã từng có một vị ngôi sao điện ảnh thời dân quốc trước khi tự sát đã để lại di thư cũng viết bốn chữ như thế.

Ngôi sao điện ảnh đó chính là Nguyễn Linh Ngọc đại danh đỉnh đỉnh, Nguyễn Linh Ngọc dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành, mê đảo chúng sinh, được tôn là người đứng đầu trong dân quốc tứ đại mỹ nữ. Cô ta chẳng những diễn phim tốt, còn là một đóa hoa trong các buổi giao thiệp, chỉ tiếc là bị hủy trong tay người chồng trước, người đó ăn nhậu cá cược chơi gái, luôn đổ vạ cho Nguyễn Linh Ngọc, chỉ cần Nguyễn Linh Ngọc không trả tiền thì sẽ nói xấu cô ta, nói cô ta là tiểu tam, là tiện nhân, không biết đã ngủ cùng bao nhiêu nam nhân. Cuối cùng cô ta không chịu nổi nhục nhã, đã uống thuốc độc tự sát, trong di thư lưu lại bốn chữ ‘miệng đời đáng sợ’. Đây hẳn không phải là trùng hợp a?

Ngay sau đó, tôi lại nghĩ tới việc Lý Hiểu Linh lúc sắp chết đeo Kim Ngư Trạc, hẳn là… Tôi điên cuồng gõ mấy chữ Kim Ngư Trạc nhưng cũng không có thông tin gì. Tôi đành phải tìm ảnh đen trắng của Nguyễn Linh Ngọc, tìm từng tấm từng tấm. Lúc mắt tôi đã trở nên tê dại, cuối cùng đã tìm được một tấm ảnh đã vàng khè, trong đó Nguyễn Linh Ngọc có đeo một vòng tay màu đen. Cho dù là ảnh chụp thời kỳ dân quốc, nhưng cái vòng tay màu đen vẫn vô cùng chói mắt, hình ảnh cá vàng khắc vào vòng tay hiện ra sinh động như thật, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng sẽ bơi ra khỏi màn hình. Chẳng lẽ âm vật lần này là Kim Ngư Trạc này ư?

Đang lúc buồn bực, Lý mặt rỗ đĩnh đạc đi vào nhà…

“Trương gia tiểu ca, ăn gì chưa?”

“Chưa.”

“Vậy thì thật tốt, ta cũng chưa ăn, ở trong tiệm của ngươi ăn một bữa.”

Lý mặt rỗ thoải mái mà nói, sau đó thư thả ngồi tựa vào ghế sofa. Hắn động tác như nước chảy mây trôi, làm tôi trợn mắt hốc mồm.

“Mẹ kiếp, Lý mặt rỗ ngươi coi cửa hàng của lão tử là nhà ăn à?”

Tôi tung chân đạp về phía Lý mặt rỗ…

“Lúc ta tìm ngươi, ngay cả cái bóng của ngươi cũng không thấy, lúc không tìm ngươi, mỗi ngày ngươi đều làm loạn trước mắt ta.”

Lý mặt rỗ ai một tiếng, ủy khuất nói…

“Lúc nào ngươi tìm ta mà ta không có?”

“Giờ có việc cho ngươi.”

Tôi vuốt mớ tóc rối bời, ngáp một cái nói…

“Trước đó không phải ngươi khoác lác, nói toàn bộ Vũ Hán không có ai mà ngươi không quen biết ư? Ngươi đi hỏi thăm giúp ta, hai tháng gần đây có ai mua một cái vòng tay màu đen có hình cá vàng ở chợ đồ cũ không.”

“Vòng tay cá vàng?”

Lý mặt rỗ tròng mắt híp lại, lộ ra ánh mắt tham lam…

“Đáng tiền không?”

Tôi mặt không đổi sắc nhìn hắn, một câu cũng không nói. Lý mặt rỗ ngượng ngùng cười nói…

“Đi, ta đi, ta đi ngay. Đừng nói là chợ đồ cũ, tiểu ca lên tiếng, dù núi đao biển lửa Lý mặt rỗ ta cũng đi, nhưng phải ăn no rồi mới có sức làm việc nha.”

Tôi lại đá hắn một cước…

“Mau đi cho ta!”

“Trương gia tiểu ca… Vũ Hán có bảy tám cái chợ đồ cũ, ta đi từng nơi nghe ngóng, ngươi không mời ta ăn bữa cơm mà nghe được sao?”

Tôi nghiêm túc suy nghĩ trong một giây, cảm kích nhìn Lý mặt rỗ khom người chào…

“Vất vả cho ngài rồi.”

Sau đó trực tiếp đóng cửa lại, về phòng đi ngủ, Lý mặt rỗ một mình ở bên ngoài tiệm chửi thề.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dân buôn đồ âm - Quyển 2

Số ký tự: 0