Phần 29
2023-06-08 01:39:00
Ở chiều ngược lại, Quang béo vội đút điện thoại xuống gầm bàn bởi vì thầy Tùng đang dùng ánh mắt hình viên đạn để nhìn cậu.
Quang bây giờ rất hối hận, vì vốn dĩ chỉ tính gửi cho cô giáo Hương năm triệu coi như chi phí sung sướng, song không biết vì sao lại dư một con số không.
“Chết mẹ rồi, những năm mươi triệu, tiền tích cóp bấy lâu nay của tôi.” – Quang nằm áp xuống mặt bàn, suýt chút thì chảy cả nước mắt. Số tiền này là tiền lì xì, tiền mừng sinh nhật gần mười năm qua, có thể xưng là tiền mồ hôi xương máu, cậu không có mặt mũi nào để đòi lại vì muốn chứng tỏ bản thân là dân chơi, dù sao Quang cũng cần sĩ diện.
Nhưng dẫu đã tốn nhiều tiền đến như vậy, thì thứ mà Quang nhận được không phải là điều cậu mong muốn.
Theo logic thông thường, nếu như bị ai đó uy hiếp thì đầu tiên phải là hoang mang, lo lắng. Đến sau đó sẽ dần thỏa hiệp và chấp nhận nếu bị đụng chạm đến những thứ quan trọng như danh dự, tư cách… Còn trong trường hợp này thì Hương quá thản nhiên, thản nhiên đến mức kỳ cục tựa hồ đó chỉ là một trò chơi giữa tình và tiền, chẳng thiết màng đến danh dự cá nhân, cũng không màng đến gia đình. Điều này khiến Quang có cảm giác có khi linh hồn của bà cô dạy Sử đã bị quỷ dữ mua đứt.
“Bà mẹ nó, giờ làm gì? Kế hoạch công cốc hết rồi.” – Quang day trán, cảm thấy rất đau đầu, cậu đã vẽ ra một âm mưu chi tiết để thao túng tâm lý bà cô, song có vẻ như chẳng có gì áp dụng được. Quang đành chấp nhận sự thật rằng cô giáo là một kiểu người hết sức đặc dị, người mà cái gì cũng nguyện ý đem đi đổi thành tiền.
“Má, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Năm mươi triệu của tôi…” – Trong đầu Quang béo vẫn xoắn quýt điều đó, cho đến khi chuông reo hết tiết học vẫn chưa dừng lại.
Quân đi đến, thấy thằng béo cứ chau mày, ủ dột thì vỗ lên đầu Quang – “Ê béo, đi hút thuốc không mày.”
“Đi, má thôi cái chữ béo đi nha. Cái con Thanh Tâm của mày cứ bám lấy tao kìa.” – Quang đứng lên rồi nhìn Quân, tự nhiên cảm thấy tức.
“Bám lấy mày làm gì?”
Quang bĩu môi: “Mẹ kiếp! Nó cứ đòi xin thông tin của mày, tao block một cái nó xài cái thứ hai, block cái thứ hai lại dùng cái thứ ba, từ facebook, zalo các thứ, tin nhắn cứ rần rần.”
Quân cười trừ – “Thôi xin lỗi, giúp chút đi, bà đó táo bạo quá, chịu không thấu.”
“Ừ, bó tay.” – Quang nhìn quanh, thấy không có ai chú ý thì quàng vai bá cổ với Quân, nói khẽ – “Bà Hương khó xơi hơn tao nghĩ, mày muốn trả thù bà ấy hay như nào?”
Quân lắc đầu, bảo: “Hôm ấy cũng chỉ là xung động thôi, chứ thật ra tao cũng không biết nên làm gì với bà ta cả. Thôi mày làm gì làm, tao mặc kệ.”
Quân nói xong thì lủi đi mất, Quang thấy thế thì chửi thầm rồi cũng chạy theo.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: http://bimdep.vip/co-giao-trinh/
Hương cuối cùng cũng tắm xong, ra nằm tại chiếc giường phủ ga xanh lá, cô cầm điện thoại lên, vẫn không thấy tin nhắn của Black. Cô chẳng rõ là hắn ta muốn cái gì, hoặc là người như thế nào nữa. Hương nhận thức được sự hấp dẫn của bản thân, bất cứ tên đàn ông nào tìm đến cô thì kết quả cuối cùng vẫn là để làm tình.
“Hmm, hay chụp cho gã một tấm nhỉ?” – Hương tự hỏi, giờ phút này cô chỉ khoác hờ một chiếc sơ mi trắng, lớp lụa mỏng tanh áp lên cơ thể ngạo nghễ, vừa cuốn hút lại vừa khoe trọn những đường cong táo bạo. Hương đưa điện thoại lên cao, bấm một cái.
“Tặng anh đấy.” – Cô gửi xong rồi cười tự đắc, Hương hy vọng tên lạ lùng kia sẽ hứng.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: http://bimdep.vip/co-giao-trinh/
Quang vẫn đang cùng chúng bạn tâm sự, chém gió thì nhận ra điện thoại rung, cậu không nghĩ nhiều mà lấy ra xem. Đập vào mắt là một tấm ảnh táo bạo đến phun máu mũi.
“Cái đậu.” – Quang rú lên như không tin vào mắt mình khiến bốn thằng kia đồng thời quay đầu nhìn.
“À, không có gì, không có gì cả.” – Quang lúng túng xua tay, cất điện thoại vào, tim đập như trống trận, thứ chính giữa hai chân đã bắt đầu nhổm dậy. Cậu không hiểu sao bà cô này lại táo bạo như thế, tấm thứ nhất còn e ấp yểu điệu, đến tấm thứ hai thì phô hết chỗ kín. Còn cái tấm mà Quang vừa nhận được, chẳng khác nào một tuyệt tác. Dù chỉ nhìn lướt qua nhưng đã đủ để lại trong lòng Quang ấn tượng sâu sắc. Cô giáo chỉ mặc áo sơ mi, nằm thẳng chân trên giường, hai vạt áo xòe qua eo, khoe trọn bộ ngực ngon lành trên làn da nâu bánh mật cùng với đầu ti xỉn màu. Xuống dưới chút là vùng mu cao cong cớn, lún phún những sợi lông được cắt tỉa gọn gàng tạo thành hình tam giác rất quyến rũ. Mấy ấn phẩm đồi trụy Quang đã xem quá nhiều, nhưng cái này… nó còn kèm theo cả sự chân thực. Nói thế là bởi đôi chân của Hương có rất nhiều vết sẹo, cả lớn cả bé, phá hủy đi chút mỹ cảm.
Chợt, Quang nảy ra ý tưởng khá táo bạo, hình như cô Hương là kiểu…
Cũng không xác định lắm, nhưng Quang đã vẽ ra trong đầu một kế hoạch sơ bộ.
Cậu lấy điện thoại ra nhắn cho cô giáo: “Cô Hương, là đồ chơi thì chỉ khi chủ nhân yêu cầu mới được làm. Còn lại, xin cô đừng tự tiện.” – Giọng văn này Quang học trên mạng, có lẽ nếu đọc sơ qua thì người ta sẽ nghĩ đây là người trưởng thành, chẳng ai liên hệ đến thằng béo như cậu cả.
Mấy phút sau, tin nhắn đến, Hương đáp: “Ồ xin lỗi, thế chủ nhân, ngài muốn đồ chơi này làm gì đây?”
Quang béo sướng rơn, cậu thật thích khi người ta cũng phối hợp. Quang nhắn: “Không cần làm gì cả, hãy nói chuyện một chút. Trước khi bắt đầu điều gì, chúng ta cần hiểu rõ đối phương phải không?”
Hương: “Anh xác định? Tôi đang khỏa thân đấy?”
“Đúng, không cần vội, thứ tôi muốn biết là những vết sẹo trên đôi chân của cô, ai nỡ lòng phá hủy tuyệt tác đó vậy?”
Phía bên kia bầu trời, cõi lòng tưởng như chết lặng của Hương chợt xuất hiện gợn sóng, cô đã tiếp rất nhiều khách, nhưng chẳng ai thắc mắc vì mấy vết sẹo của cô cả. Hương thấy có chút cảm động, nói thật chứ không lựa chọn giấu diếm – “Ồ, chồng tôi đánh, hắn ta khôn lắm, không đánh từ thắt lưng trở lên, không đánh vào mặt, hắn sẽ trút giận lên đôi chân của tôi nếu như có gì đó không vừa ý.”
Quang nhắn tiếp, cậu đã hiểu nên bắt đầu từ đâu – “Ra vậy, hèn gì cô không hề yêu hắn. Vì sao cô lại cưới hắn?”
“Nói đến thì buồn cười, hắn và tôi vốn là đồng nghiệp. Năm ấy tôi vẫn… mà khoan… sao tôi lại phải chia sẻ với anh nhỉ?”
Quang béo phán: “Vì tôi đưa tiền cho cô. Sao? Chừng ấy không thể nghe cô kể hay sao?”
“Đủ. Thì năm ấy tôi vẫn là một cô giáo trẻ mới ra trường, lần đầu tiên gặp hắn tôi đã si mê hắn, hắn giỏi lắm, biết viết nhạc, làm thơ, đánh cả đàn guitar, vẻ ngoài rất ưa nhìn. Tôi đã không cầm lòng được mà yêu hắn, vì hắn làm thơ tặng tôi, hát cho tôi nghe bằng những câu từ mỹ miều nhất. Haha, nhớ lại thì thật ngu ngốc, nhưng tôi đã yêu hắn.”
“Cô nói tiếp đi, sau đó thì sao.”
“Lẽ đương nhiên thôi, tôi lên giường với Ninh, chẳng may dính bầu. Hồi ấy tôi không hề nghĩ nhiều, dù anh ta làm chuyện đó dở tệ nhưng tôi vẫn trao lần đầu cho anh ta. Ninh sau đó cũng không hề tránh né mà lựa chọn chịu trách nhiệm, anh ta quỳ xuống cầu hôn tôi, biến tôi thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian. Tôi đã nghĩ bản thân mình may mắn, nhưng không phải thế.”
“Hôn nhân là mồ chôn của tình yêu. Còn tôi, chỉ là con dê nhỏ bé chẳng may tiến vào lãnh địa của chó sói.”
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: http://bimdep.vip/co-giao-trinh/
Cuộc đời, quả nhiên có rất nhiều chuyện diễn ra không theo một quy luật nào cả, ngoài ý muốn và vô cùng bất ngờ. Hương có lẽ cũng chẳng thể nào tin được rằng có một ngày bản thân sẽ tâm sự toàn bộ mọi thứ với một người xa lạ, cô thậm chí còn chẳng rõ người ta là ai.
Câu chuyện với Black cứ như thế ngày càng đi xa dần. Ban đầu, Hương chia sẻ về cuộc sống hôn nhân như một nhà tù của bản thân, việc bị chồng bạo hành và cả cái cách mà cô phải ngậm đắng nuốt cay để bảo vệ, nuôi nấng cậu con trai. Sau đó, Hương lại nói về việc mà cô lựa chọn làm gái, và dần nhận ra rằng nên sống vì chính bản thân hơn là vì người khác.
“Anh chắc không hiểu, hồi đó mẹ tôi phát bệnh, tôi thì không có một xu dính túi, đồng lương của tôi và chồng chỉ vừa đủ để sinh hoạt và miễn cưỡng nuôi con, thậm chí chúng tôi còn không có tiền tiết kiệm. Lẽ ra Ninh có thể dạy thêm tại nhà để kiếm tiền, nhưng mà anh ta luôn viện cớ rằng bản thân mệt, thật ra Ninh yêu thích bù khú với bạn bè, xem đá banh hơn là nghiêm túc bảo vệ gia đình của chính anh ta.”
“Lúc đó tôi biết làm gì hơn? Mẹ tôi bệnh, gia đình tôi khánh kiệt, còn tôi thì mỗi lần chỉ gửi cho bà được năm trăm ngàn, số tiền ấy chẳng đủ làm gì cả. Rồi tôi gặp Vân, kể cho cô ta nghe về hoàn cảnh, Vân rủ tôi đi làm gái.”
“Haha, lần đầu tôi khỏa thân trước mặt người lạ, tôi vừa sợ vừa run rẩy, vừa cảm thấy bản thân thật kinh tởm, thật đồi bại, chẳng khác gì đống rác nhơ nhớp cả… Nhưng mà, lạ lắm, thật sự lạ lùng lắm… khi cái thứ dơ bẩn của thằng cha mập ấy đút vào người tôi, tôi thấy nứng. Mẹ, nghe gớm lắm ha, tôi nứng vì cái thứ hôi hám chết tiệt ấy.”
“Anh vẫn còn nghe chứ? Hay đã đi rồi?” – Hương hỏi lại cho chắc chắn.
Quang béo, lúc này vừa ăn cơm vừa nghe Hương nói, thấy thế thì nhắn: “Cô cứ nói, tôi đang nghe đây.”
Hương gửi một cái icon ngấn lệ, nhắn: “Cảm ơn anh… chẳng hiểu sao tôi lại chọn kể cho anh nghe nữa. Tôi thấy kỳ cục lắm… Nhưng mà, à thì, tôi phải dạy yoga rồi, tối nhắn tiếp.”
Quang béo suýt thì nghẹn, ho khan mấy cái mới đẩy được nốt đống thức ăn xuống cổ họng.
“Được rồi, rảnh thì báo tôi.”
“Cảm ơn anh!”
Tin nhắn chỉ đến đó, Hương đã rời mạng, Quang béo tự nhiên ngẩn ngơ đến xuất thần, bàn tay cứ nắm chặt điện thoại.
Đoạn, Quang quay sang mấy thằng bạn vẫn đang hốc cơm, hỏi: “Ê tụi mày, có ai biết cô Hương dạy yoga ở đâu không?”
Chính nghe thế nói: “Hình như là ở cái hội trường cũ của phường tám, nghe nói bả thuê lại chỗ đấy. Mà mày, đừng nói mày tính học nhé?”
Linh cũng ngạc nhiên, nhìn cơ thể quá ư bụ bẫm của thằng béo rồi bảo: “Yoga… không hợp với mày đâu, cái lớp mỡ bự đùng này ép nát phổi mất.”
Tuấn và Quân chỉ gật đầu đồng tình.
Quang trợn mắt, chẳng hiểu lấy đâu ra dũng khí rống lên: “Mẹ, chúng mày bảo tao giảm béo, đến khi tao hạ quyết tâm thì nói tới nói lui. Mà học yoga là phụ thôi, tao muốn theo dõi bả, đề phòng bả lại âm mưu gì đó.”
Quân nghe thế bỏ đũa xuống, cười đểu: “Oke bạn, thế bạn cố lên nhé. Tớ ủng hộ.” – Cậu rõ ràng rằng Quang béo đã uy hiếp Hương, cả ngày hôm nay thằng mập luôn nhìn điện thoại. Cũng không biết là Quang đang nghĩ hay làm cái gì.
Mấy thằng kia thấy thế thì cũng tỏ thái độ, nói chung là mặc kệ Quang làm gì thì làm, còn bọn nó đang mãi tính kế hoạch đi chơi điện tử xuyên đêm.
Quang ăn xong, cũng kệ lũ bạn, quay về phòng ký túc tắm rửa sơ sơ, mặc bộ đồ thể thao thoải mái nhất rồi đặt luôn xe đến phòng tập của Hương. Cậu không rõ vì sao mình làm thế, chỉ biết là bản thân muốn vậy.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: http://bimdep.vip/co-giao-trinh/
Bảy giờ tối, Quang béo đứng lấp ló đằng xa, lén lút nhón qua bờ tường để nhìn vào bên trong.
Cái hội trường khá lớn, bên trong bàn ghế đã được dồn vào hết một góc, hàng chục học viên mặc đồ bó sát đủ màu, già trẻ đủ cả đang cúi người trên những tấm thảm chuyên dụng, thực hiện những động tác mà Quang chẳng biết gọi là gì.
Cô giáo Hương cũng ở đó, là người nổi bật nhất khi cô ta đứng ở vị trí trên cùng, sát cửa ra vào. Giờ phút này Hương mặc quần bó sát màu đen, ở trên là áo crop top trắng để lộ vòng eo nhỏ gọn, cơ thể cô ta thật sự rất đẹp, trông vừa khỏe khoắn và cũng vừa quyến rũ, ngực và mông được tăng thêm vẻ hấp dẫn bởi cái trang phục khêu gợi ấy.
Quang béo vừa nhìn vừa nuốt nước miếng khan, nhớ tới mấy tấm ảnh mà Hương đã gửi. Trần trụi đúng là không khiêu khích bằng nửa kín nửa hở như hiện tại. Tuy nhiên, Quang lại hơi sợ, nghĩ mãi mà không dám thật sự bước vào trong, lớp thì toàn là nữ, chẳng có lấy một tên giống đực nào.
“Ê này, biến thái, nhìn cái gì đấy?” – Một giọng nói lạnh lẽo, bất chợt vang lên bên tai khiến Quang giật nảy, đồng thời vai cậu bị ai đó chạm vào.
“Không có…” – Quang quay lại, chưa kịp giải thích thì đã trợn mắt, vì đối diện cậu là một cô gái có khuôn mặt thanh tú, mái tóc cột đuôi ngựa. Cô ta mặc đồ bó, áo khoác lông trắng, trên vai vác theo túi đen, hiện cô gái đang dùng ánh mắt sắc lạnh ngắm nghía gương mặt cậu.
Quang trợn mắt là bởi vì nhận ra người quen, cô gái này chính là kẻ cứ dây dưa cậu mấy hôm nay.
“Ủa? Trông chú em quen mắt thế? Gặp ở đâu rồi nhỉ? Mà không quan trọng, cậu lén lút ngoài này làm gì? Tính địa hàng chị em chúng tôi à?”
Quang gãi đầu, không dám nhận là người quen, não cậu nhảy số một lát rồi thành thật nói: “Em… em chỉ muốn… thử đăng ký học yoga… mà toàn nữ, nên em không dám vào.”
Ánh mắt cô gái mở lớn hơn, không tin ngay mà vẫn chăm chú nhìn Quang.
“Em nói thật, cô giáo dạy yoga cũng là người dạy em ở trường, em chỉ…”
“Được rồi, không quan trọng, tôi sẽ dẫn cậu vào trong. Nếu như cậu dám lừa tôi… cậu chết chắc.” – Cô gái nói rồi đưa tay lên làm động tác cắt cổ, sau đó đá vào mông Quang – “Đi, bước, nhấc cái mông lên.”
Quang u oán, xoa xoa mông rồi bước đi, nhủ thầm con mẹ này thật bạo lực, hèn gì Quân nó không thích.
Hai người một trước một sau tiến vào hội trường, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của mọi người. Lý do thì khá dễ hiểu vì Quang rất béo, lại đang mặc bộ quần áo thể thao màu xanh dạ quang, trông không khác gì một buồng chuối xanh di động.
Hương cũng bất ngờ, nhưng rất nhanh đã nhận ra cậu học trò: “Quang? Em đến đây làm gì thế?”
Cô gái đi đằng sau, nghe thế thì mới thở phào, không thèm để ý đến Quang nữa mà đi vào trong cất đồ, sau đó mới cởi giày, cầm tấm thảm ra ngoài, xếp vào đúng đội hình.
Quang đối diện với ánh nhìn kỳ lạ của Hương thì có cảm giác mất tự nhiên, cậu sau đó hít một hơi, nói thẳng: “Em… em muốn giảm cân nên đến đây… nhưng hình như cô không nhận học sinh nam?”
Hương gật gù tỏ ra hiểu ý, đáp: “Cũng không phải không nhận, mà là chưa có ai đăng ký, cô dĩ nhiên không từ chối ai bao giờ…” – Hương nhoẻn miệng, nói tiếp “… miễn là em đóng đủ học phí.”
Quang lấy trong người ra mấy tờ giấy bạc đã chuẩn bị sẵn, cảm thấy tê răng, từ nay đến cuối tháng cậu cũng chỉ có thể mặt dày đi ăn chực. Quang đưa cho Hương, nói: “Đây cô ạ, em rất mong được cô giúp đỡ.”
Hương cười rất tươi, có tiền là đại gia, cô đút vào túi, vỗ vỗ tay rồi nói với mọi người: “Mọi người đến đây một chút. Cậu nhóc này tên Quang, là học sinh trên lớp của tôi, chúng ta làm quen chút ha, rất mong mọi người sẽ đối đãi tử tế với cậu trai duy nhất.”
Mọi người cũng chỉ vỗ tay rồi chào hỏi cho có lệ, riêng cô gái nọ, hoàn toàn chẳng có ấn tượng tốt gì với Quang, cô ta vẫn nghĩ gã béo này đến đây để nhìn trộm con gái.
Sau đó, mọi thứ vẫn tiếp tục như thường lệ, khác biệt duy nhất là củ chuối xanh mởn ngay chính giữa.
Hương sau khi giao bài tập cho mọi người thì đặc biệt để tâm đến Quang, dù sao thì cũng là ngày đầu tiên đi học của cậu ta.
“Quang này, trước khi đến đây em có ăn tối chưa?”
Quang ngồi trên thảm, ngẩng lên đối diện với Hương, hai người tiếp xúc khá gần, cậu có thể ngửi được hương thơm tươi mát từ miệng cô giáo.
“À… em ăn rồi cô ạ.”
“Vậy hôm nay cô sẽ chỉ cho em cách khởi động. Lần sau trước khi tập hai tiếng thì đừng ăn gì cả nhé, vì có vài động tác sẽ ảnh hưởng đến cơ quan tiêu hóa. Với lại, em nhớ mang nước theo nha.” – Hương vẫn rất có tâm chỉ dạy, nhưng cô cũng không nghĩ rằng Quang sẽ kiên trì nổi, dù sao thì có thể cậu ta chỉ có ý tưởng nhất thời.
Quang nghe rất nghiêm túc, cảm thấy cô giáo như đa nhân cách, bề ngoài thì rất tử tế rất dịu dàng, còn sâu bên trong…
“Quang này, giờ cô sẽ chỉ cho em cách khởi động, và một vài động tác giảm béo em có thể tập khi về nhà. Yoga là bộ môn cần sự kiên trì rất lớn, nếu như tập có thấy đau gì thì cứ nhắn tin cho cô, cô sẽ trả lời nhanh nhất có thể.”
“Vâng… em cảm ơn cô ạ.”
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: http://bimdep.vip/co-giao-trinh/
Tối muộn, Quang trở về phòng với cơ thể đau ê ẩm, dù cậu rất không muốn nhưng cô Hương vẫn ép cậu ở lại để dạy riêng, từng tấc cơ trên người Quang như bị cô giáo xé rách, mồ hôi lẫn mỡ cứ kiểu bị trộn với nhau.
Quang cảm thấy trò này không dành cho người, nhất là người như cậu. Tuy là thế, nhưng cậu vẫn cảm thấy vui vẻ, vì được tiếp xúc gần với Hương, nói không điêu chứ cô giáo thật là thơm, cậu chẳng thể nhớ hết động tác mà Hương dạy, nhưng mùi vị cô giáo thế nào thì trong đầu lại ghim rất kỹ – đó là vị hoa hồng dịu ngọt xen lẫn mùi bạc hà mát lạnh, thoang thoảng chút hương vị nước xả, mùi dầu gội… Chúng thật là ấn tượng đến mức khó phai.
Gã béo tạm thời bỏ qua sự đau đớn của cơ thể mà nằm nghĩ vẩn vơ, nhớ lại khoảnh khắc khi hai người tiếp xúc với nhau, độ ấm đến từ khuôn ngực Hương khi cô giáo áp vào lưng cậu, ép thân thể cậu chúi xuống. Cùng với đó là giọng nói trong veo của cô cứ vang lên bên tai.
Chợt, điện thoại Quang báo có tin nhắn, gã béo vui vẻ cầm nó lên, có thể là đến lúc cậu trở lại nhân dạng Black.
Nhưng đời chẳng như mơ, vì người nhắn đến là Thanh Tâm – “Ê đọt chuối xanh, tôi nhớ ra cậu là ai rồi, cậu còn không mau đưa thông tin của anh chàng đẹp trai kia cho tôi? Hay là muốn tôi làm khó ở bữa học tiếp theo?”
Quang cắn răng, lập tức nhắn một chữ “Đ*O” đanh thép, kèm theo ba dấu chấm than.
Thanh Tâm không dễ bỏ cuộc như vậy, nói tiếp: “Đi mà, tôi xin lỗi vì đã đá vào mông cậu, nhưng mà cậu nỡ làm thế sao? Tôi hạ mình như vậy rồi… Hay là bao cậu đi ăn nhé?”
Quang không quan tâm, vào luôn mục chặn tin nhắn. Sau đó qua ứng dụng Zalo, tìm tên cô giáo trong danh bạ.
Cô giáo đang trên mạng, Quang bạo dạn nhắn tin: “Cô ngủ chưa?”
Hương trả lời ngay, hình như cũng đang cầm điện thoại: “Ồ, anh canh giờ chuẩn thế? Tôi đang tính nhắn cho anh đấy. Tôi mới tắm xong.”
“Ừm, tôi thấy cô lên mạng nên nhắn thử. Cô có thể kể tiếp không?”
“Không, giờ này không phải lúc để tâm sự đâu… tôi sẽ rất vui nếu chủ nhân có yêu cầu gì lạ lùng đấy.”
Lời mời gọi trần trụi, cực kỳ thản nhiên khiến Quang béo nuốt trộm nước miếng, chúng như hóa thành sợi dây xích vô hình, từ từ lôi kéo con quỷ dữ trong trái tim cậu.
“Cô nứng?” – Quang béo hỏi dò, vì chẳng biết nói gì thêm.
“Phải rồi… Ninh đang ngủ bên cạnh tôi đấy, anh ta thật chán, chẳng âu yếm tôi gì cả, bộ tôi không đẹp hay sao?” – Thứ được gửi kèm tin nhắn là một tấm ảnh, chiếc áo ngủ bằng lụa màu vàng nhạt áp trọn lên đường cong mềm mại, một nửa khuôn ngực trần lộ ra bên ngoài, thấp thoáng thấy cả đầu nhũ hoa. Đáng nói hơn cả là Hương để lộ hoàn toàn gương mặt, dù là đã tẩy trang nhưng Quang thấy cô vẫn thật đẹp, đôi môi cô mím lại, ánh mắt sóng sánh như nước hồ, làn da bánh mật dễ thương bổ trợ bởi mái tóc nhuộm nâu lòa xòa trước trán. Quang có cảm giác, cô giáo đang ở ngay trước mắt cậu, cách cậu chỉ trong gang tấc, trong ánh đèn vàng nhập nhòe ấy.
“Cô đẹp lắm!!!” – Quang nhắn lại, cậu muốn khen Hương, nhưng chẳng có mỹ từ nào để miêu tả cả.
“Anh thật kỳ lạ… tôi không phiền đâu, nếu như ngay bây giờ có cuộc hẹn bất ngờ nào đó. Không muốn sao? Không muốn chạm vào cơ thể tôi sao?”
Quang nhớ lại lúc Hương chạm vào cậu, ba máu sáu cơn dâng lên tựa như đoàn quân dũng mãnh cưỡi ngựa xung phong. Mặc dù thế, Quang đành hít một hơi thật sâu, cố kìm nén để gõ chữ.
“Nô lệ thì đừng đòi hỏi gì ở chủ nhân. Cô là đồ chơi, tôi không phải đồ chơi của cô.”
“Haha, anh biết không, tôi rất có hứng khi nghe từ đồ chơi lẫn nô lệ đấy, chậc, thế thì anh biểu hiện đi chứ… đừng làm tôi thất vọng.” – Hương gửi kèm rất nhiều mặt cười.
Quang thề có Chúa, cậu chẳng biết làm cái quái gì cả, cái thế chủ động “uy hiếp” hiện tại mất sạch, Hương làm Quang có cảm tưởng rằng cậu phải làm cô thỏa mãn, nếu không thì thật là tội ác tày trời.
Nghĩ mãi cũng không được, thế là Quang lại có một nước cờ đi vào lòng đất. Cậu gỡ chặn Tâm, tức tốc nhắn cho cô ta – “Ê, cho hỏi cái, làm sao để chat sex qua mạng?”
“Mẹ, ông bị điên à? Hỏi cái đấy làm gì?” – Tâm nhắn lại, nếu như Quang ở cạnh Tâm thì sẽ thấy khuôn mặt cô ta đang giãn ra hết cỡ, cằm suýt rớt xuống đất.
“Đang nghiêm túc, cô chỉ tôi đi, rồi tôi đưa thông tin của thằng Quân cho.”
“Quân? Anh ta tên Quân hả, tên hay thế… Mlem, mlem.”
Quang chưa ý thức được mình nhỡ mồm, nhắn tiếp: “Nhanh đi, làm sao để chat sex?”
Tâm lúc này mới có chút nghiêm túc – “Bình thường thì… anh nên gửi hình khỏa thân qua, nhưng mà… anh béo thế, tôi không nghĩ người ta thích đâu.”
Lời nói mang sát thương quá chí mạng, Quang béo đột nhiên hối hận, nghiến răng chút thì lại tiễn Tâm vào danh sách hạn chế.
Sau đó, cậu thấy Hương nhắn tới: “Đang nghĩ gì thế… tôi buồn ngủ rồi đó nha.”
Quang béo cảm thấy bản thân bị dồn vào chân tường, đã hết chỗ để lùi lại, cậu vắt óc, nhớ lại những bộ truyện, phim, sách người lớn đã từng xem. Rồi lại cảm thấy chẳng có điều gì có thể áp dụng.
“Con mẹ nó, làm gì đây, làm gì bây giờ?” – Quang lại nhìn quanh, lũ anh em thân thiết vẫn chưa về, hình như là dự tính chơi điện tử xuyên đêm vì mai là ngày nghỉ.
Quang béo cắn răng, nhắn qua: “Hôm nay tôi… bị đau chim.”
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: http://bimdep.vip/co-giao-trinh/
Hương đang nằm trên giường, nhận được tin nhắn từ Black thì trợn mắt, đánh rơi cả điện thoại.
Tiếng động lớn vang trong đêm làm chồng cô tỉnh dậy, anh ta lèm bèm: “Em làm gì đó? Sao chưa ngủ?”
Hương nhìn vẻ ngái ngủ của Ninh, hơi bực mình song vẫn giả vờ nói: “Xin lỗi, em làm rơi điện thoại, anh ngủ đi.”
“Ừm, ngủ sớm.” – Nính nói rồi quay lưng về phía Hương, cuộn tròn trong chăn, cũng chẳng buồn ôm lấy vợ mình.
Hương nhún vai, xuống giường nhặt lại điện thoại rồi đi thẳng ra ngoài phòng khách. Cô nhìn trân trối lên màn hình, cảm thấy có chút buồn cười.
“Tôi nói này, anh làm tôi cười đến mức tắt cả nứng đấy. Haha.”
“Xin lỗi!”
Hương thấy Black nhắn thế, cảm thấy có chút hụt hẫng, cô vốn dĩ mong chờ nhiều hơn.
“Anh đau thế nào? Đi khám đi, cẩn thận kẻo hết xài được.”
“Yên tâm. Thật ra tôi muốn tâm sự với cô nhiều hơn, còn chuyện kia, tạm thời hãy chờ chút.”
Hương bĩu môi, thật sự rất tò mò về Black, bởi thế cô hỏi – “Anh uy hiếp tôi, là muốn làm cái gì? Đừng nói là không không cho tiền tôi rồi chẳng đòi hỏi gì cả nhé, tôi không tin đâu.”
Lát sau, Black mới nhắn đến.
“Tôi muốn biến cô thành đồ chơi, mà cô làm kế hoạch của tôi đổ bể hết. Cô hình như chuyển thành người chủ động cả rồi.”
“Haha, chậc, tôi cũng không hiểu nữa, như thế nào mới là đồ chơi nhỉ? Một thứ không có linh hồn sao?”
Black: “Là kiểu, cô hãy làm theo những gì tôi nói, không được ý kiến.”
Hương: “Anh ví dụ thử, hình như anh chỉ yêu cầu tôi tâm sự thôi nhỉ?”
Black: “Sáng mai thì sao? Mai tôi sẽ cho cô biết đồ chơi là như thế nào. Còn bây giờ, thì đi ngủ đi. Ngủ ngon.”
Hương thấy thế cũng chỉ nhắn lại “ngủ ngon” rồi quay trở về giường. Tâm trạng chùng xuống hẳn, cô vốn nghĩ Black sẽ có trò thú vị gì đó cho cô chơi, ai dè anh ta chỉ như một tấm chiếu mới, chẳng biết nắm bắt tâm lý của phụ nữ gì cả. Đã thế lại còn “đau chim”, lý do quá đỉnh như mỗi khi Hương kiếm cớ “đèn đỏ” để không cần làm tình với Ninh vậy.
Đêm đó, Hương chìm vào giấc ngủ, vẫn ở chiếc giường phủ ga xanh, vẫn bên cạnh người “chồng” cô không có tình cảm, vẫn trôi qua một đêm ảm đạm. Nhưng ít ra, trong lòng cô đã có chút mong chờ về cái người tên Black.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: http://bimdep.vip/co-giao-trinh/
Hương ngủ rất ngon còn Quang là kẻ mất ngủ, đêm hôm đó gã béo quên cả mệt mỏi lẫn đau đớn, dán mắt vào cái màn hình laptop, tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể giúp cậu khiến Hương thỏa mãn, biến thành “đồ chơi” như lời cậu nói. Lẽ dĩ nhiên, google thì không có thứ như thế, Quang đành phải lần mò trên những diễn đàn hentai, cầu mong rằng những cái đầu đầy sạn của các tác giả đến từ xứ hoa anh đào sẽ không làm cậu thất vọng.
Đến tận buổi sáng, khi mấy thằng bạn mò về sau đêm chơi điện tử mệt mỏi thì Quang mới thấy được thứ bản thân mong chờ. Đó là một bộ truyện, kể về hành trình dạy BDSM của một cậu nhóc với cô bạn học của cậu ta.
Cũng như Archimedes tìm ra lực đẩy khi ở trong bồn tắm và reo lên “Eureka” thì Quang cũng ngồi trên giường, vỗ đùi đen đét và hô vang câu thần chú biểu hiện sự cảm thán của dân tộc – “Đ*t mẹ mày! Đây rồi!”. Sau đó, cậu tức tốc tu luyện bí kíp, vô cùng chuyên chú học hỏi những gì ghi chép trong đấy.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: http://bimdep.vip/co-giao-trinh/
Một ngày vội vã trôi qua, đây là buổi sáng thứ hai, trời trong, nắng nhẹ, mây trôi lững lờ, trường Mặt Trời bắt đầu tuần mới với một buổi lễ chào cờ.
Tại buổi lễ, thầy hiệu trưởng chính thức tuyên bố rằng các học sinh sẽ có một chuyến đi du lịch sau kỳ thi giữa kỳ sắp tới. Khối mười hai vì là cuối cấp nên tất cả học sinh đều được tham gia, riêng khối mười một và mười chỉ lựa chọn ra top mười những học sinh xuất sắc nhất lớp. Vì lẽ đó, nên số lượng cuối cùng sẽ là xấp xỉ năm trăm em. Hoạt động du lịch này coi như là một hoạt động ngoại khóa, để thay thế cho vụ cắm trại phiền não của mọi năm.
Hương ngồi ở khu vực bàn giáo viên – đó là dãy bàn được kê sát gần cột cờ, có mái che. Cô dù không ngáp ngắn ngáp dài nhưng dần cũng thấy nản vì lời lẽ quá lê thê của thầy hiệu trưởng. Hương ngán ngẩm nhấc tách trà lên nhấp một ngụm, đưa ánh mắt chán chường quan sát ông thầy vẫn thao thao bất tuyệt, dường như có thể nói đến khi trời sập.
Bất chợt, chiếc điện thoại đặt trước mặt Hương rung lên, cô nhìn thấy có thông báo trong mục “tin nhắn ẩn”. Hương liếc xung quanh, thấy không ai chú ý mới mở ra xem.
Black: “Cô giáo, bắt đầu trò chơi nhé.”
Hương cắn môi, không lập tức trả lời mà tỏ ra hơi dỗi, cả ngày hôm qua gã bí ẩn này biến mất tăm, hại cô tò mò từ sáng đến tối. Quá đáng hơn nữa, là cái gã Black dám chặn tin nhắn của Hương khiến cô chẳng thể mở lời trước.
“Bắt đầu cái gì? Anh block tôi rồi cơ mà?”
“Xin lỗi! Là tôi muốn tập trung xây dựng kế hoạch thôi. Sao nào? Cô không muốn chơi?”
Hương không khỏi cảm thấy có chút tò mò, tuy hiện tại không hẳn là thích hợp nhưng cô vẫn nhắn: “Được rồi, vì năm mươi triệu, anh muốn tôi làm gì?”
“Đơn giản lắm, bắt đầu trò chơi nhé, ngay bây giờ, cô hãy tìm cách cho tôi xem cô khỏa thân…”
Hương ngỡ mình nhìn nhầm, chăm chú đọc đi đọc lại, sau cô mới nhắn: “Anh đùa sao? Tôi đang đi làm đấy, tôi đang ở trường.”
Black: “Tôi biết! Hãy tìm cách! Đừng làm chủ nhân thất vọng! Cô đang là đồ chơi còn gì”
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: http://bimdep.vip/co-giao-trinh/
Hương nhìn chằm chằm điện thoại, do dự không quyết, cô không vội phản hồi, cũng không biết có nên thực hiện điều Black nói hay không. Nguyên ngày hôm qua, Hương luôn suy nghĩ Black sẽ là ai, và sau khi thông qua đủ loại dấu hiệu thì cô đoán anh ta còn rất nhỏ tuổi, có thể vẫn còn đang đi học.
“Chẳng biết Black có phải học sinh của mình không? Nhưng nếu học sinh thì kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy?” – Năm mươi triệu, nói nhiều không nhiều, ít cũng chẳng ít, song Hương không nghĩ học sinh sẽ giàu đến thế, nếu là sinh viên đại học thì lại đáng tin hơn.
“Cô giáo? Ý cô như thế nào?” – Black lại nhắn.
Hương nhìn xung quanh chốc lát, thầy hiệu trưởng vẫn còn đang bận bịu với bài diễn văn, còn các đồng nghiệp thì chẳng ai chú ý đến cô cả. Tuy nhiên…
“Anh bớt điên đi, tôi không tiện đâu.”
Black trả lời ngay: “Cô phải làm! Tôi nghĩ chưa bao giờ cô làm điều này nhỉ? Sao không thử xem, biết đâu cô sẽ có hứng đấy.”
Hương: “Xin anh, thật sự không được, hơn nữa bây giờ tôi không hề có hứng.”
Black: “Thế thì thật tiếc, tôi đã chuẩn bị cho cô vài thứ…”
Hương chưa hiểu gì thì Black đã gửi cho cô một tấm ảnh, đó là một người phụ nữ trần truồng đang quỳ có nước da sẫm màu. Với góc chụp từ trên xuống nên thấy rất rõ rằng cơ thể của cô ta bị một sợi dây thừng khá to quấn quanh, sợi dây ấy tạo thành từng vòng siết chặt khuôn ngực khiến hai bầu vú thõng xuống và chìa ra ngoài. Sợi dây đó lại kéo dài xuống dưới siết quanh vòng eo, rồi điểm cuối là chính giữa khe háng, Hương thấy đoạn dây phía dưới có thêm những nút thắt to, có lẽ là để cô gái có thể tự mình cọ xát nếu muốn. Mà chừng đó vẫn chưa hết, đôi mắt cô gái đã bị che lại bởi một dải lụa đen, miệng bị gắn vào dụng cụ như của các nha sĩ làm cô ta chỉ có thể há miệng thật rộng, mặc nước miếng nhiễu khắp nơi, đầu nhũ hoa gắn thêm hai cái kẹp màu hồng phấn, và cuối cùng là một cái đuôi giả màu trắng như mọc ra từ mông đang buông trên đất.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Hương cảm thấy thích nếu được như thế này, cô biết đây gọi là BDSM và kiểu trói này xuất phát từ Nhật Bản.
“Muốn thành thế này không? Đây là đồ chơi.” – Black nhắn và gửi thêm một tấm ảnh khác, trên cổ cô gái xuất hiện thêm một sợi dây xích, cô ta bò dưới đất bằng bốn chân, rất giống một con vật.
Hương thật sự sợ Black, vì gã này đã đánh trúng phần tim đen của cô, vài ý tưởng biến thái kỳ cục bắt đầu đâm chồi nảy lộc trong tâm trí, hoặc có thể là nó đã ở đó từ ban đầu, chỉ cần thêm chút xúc tác để khơi gợi. Cô giáo không thể phản bội lại điều mà cô đang cảm thấy.
“Anh… chết tiệt, có biết đâu là lúc nào không?”
Black: “Biết chứ! Cô đang mặc áo dài màu xanh lá như màu cây cỏ, họa tiết những con bướm vờn quanh khá đẹp đấy. À, tôi thích chiếc vòng cổ và hoa tai của cô, thật là tràn đầy sức sống. Cô mới cắt tóc hả? Thành thật thì tôi thích mái tóc dài của cô hơn đấy.”
Hương nghe thế thì hết hồn, tên khốn này làm sao biết được, lẽ nào…
Cô giáo quan sát xung quanh, tâm tư soi mói dán vào gương mặt của những đồng nghiệp ngồi kế cạnh, nhưng đáng tiếc cô chẳng thấy ai đáng ngờ cả. Mọi người dường như không hề chú ý đến cô.
“Sao anh biết? Anh thật ra là ai?” – Hương nhắn và thấp thỏm chờ đợi, cô đã hy vọng rằng tên đó sẽ thừa nhận, đồng thời cũng không khỏi thấy kinh sợ.
“Là ai có quan trọng không? Mà thôi, nếu cô không thích làm tôi cũng lười uy hiếp. Tôi không muốn rải ảnh khắp sân trường như cô đâu.”
Hương cắn môi, không ngờ tên này lại còn biết được việc cô đã từng làm.
“Anh… khiến tôi sợ… tôi trả tiền cho anh nhé.”
Black: “Không cần, cứ giữ đi, tôi không thích miễn cưỡng ai hết. Nếu cô đổi ý, hãy cho tôi biết.”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro