Phần 30
2023-06-08 01:39:00
Buổi lễ chào cờ cuối cùng cũng kết thúc, Hương tạm gác lại chuyện cá nhân để tập trung vào công việc, cô đi đến lớp 12A và bắt đầu tiết dạy. Nhưng dù là như thế, thì trong tâm trí cô vẫn luôn hiện hữu những điều Black đã nói, cả cái tấm ảnh mà cô nhận được nữa, Hương không khỏi tò mò bản thân sẽ có cảm giác như thế nào nếu mình bị như vậy. Sẽ có cảm nhận gì nếu bản thân bị khóa chặt, mắt bị che và đang trong tình trạng khỏa thân? Nó sẽ như thế nào, là sung sướng hay là đau khổ? Sẽ bức bối đến phát điên hay mong cầu một điều gì đó khác?
Mấy câu hỏi kỳ lạ cứ vờn quanh Hương, đến tận mấy tiếng đồng hồ sau thì cô vẫn không thể nào dứt ra nổi.
Hiện tại Hương ngồi ở phòng giáo viên, bản ý của cô là muốn tận dụng khoảng thời gian trống, lúc không có tiết để tranh thủ chấm bài, nhưng cô dần phát hiện mình không thể tập trung, tâm trí như đã bay đến tận chân trời nào xa xôi lắm.
Hương lấy điện thoại ra, vào mục tin nhắn ẩn rồi nhìn chòng chọc ứng dụng zalo, nơi một cái tên mà cô không thể đuổi ra khỏi tâm trí. Do dự, giằng xé trong chốc lát thì Hương gõ chữ – “Ê này… vẫn muốn xem tôi chứ?”
“Dĩ nhiên rồi, nếu cô muốn.”
“Chết tiệt, tôi chẳng hiểu nổi bản thân nữa. Từ khi anh gửi cho tôi hai tấm ảnh đó, tôi thật sự muốn thử. Tôi khùng mất rồi.”
“Cô yên tâm, đó chỉ là bản năng, là một phần con người của cô thôi. Nếu muốn làm thì làm đi, cô còn ngại điều gì?”
“Haha, anh nói cũng phải. Tôi đã làm đĩ, thì có cái gì mà tôi không dám làm chứ? Chà, nhưng tôi vẫn sợ, vẫn do dự, tôi sợ một ngày nào đó anh bêu tôi trên mạng xã hội lắm.”
“Tùy cô thôi, miễn cưỡng chẳng được gì, nếu cô muốn thử, tôi sẽ giúp.”
Hương mím môi, trong lòng chập chờn. Bất giác, điều gì đấy bùng phát trong lòng Hương, giữa hai chân cô có chút cảm giác ướt át vi diệu.
Cô hạ quyết tâm, tạm bỏ đống bài vở trên bàn, cầm điện thoại lên và đi đến phòng vệ sinh giáo viên.
Chẳng có một ai ở đây giờ này cả, Hương lập tức chui vào trong căn buồng chật hẹp, cô nghĩ chút rồi đậy nắp bồn lại, ngồi xuống mà chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.
Nhẽ ra thì Hương phải rất dạn dĩ mới đúng, cô từng chụp ảnh khỏa thân rất nhiều lần mà cớ sao giờ lại cảm thấy có chút khó khăn, chẳng lẽ cô phải tự thoát y ở đây? Nhà vệ sinh giáo viên thì tốt hơn của học sinh một chút, nhưng vẫn có hương vị không mấy thơm tho.
Cô giáo bật chế độ chụp ảnh, đưa lên rồi lại hạ xuống, có lẽ thiếu điều gì đó nên Hương không làm được.
“Black này, tôi chịu thôi… nó cứ sao sao ấy.”
“Khó đến vậy hả? Chắc có lẽ cô chưa đủ nứng phải không? Cô đang ở đâu đấy?”
“Đúng rồi, tôi không có hứng lắm. Đang trong nhà vệ sinh giáo viên, chắc anh biết chỗ đó nhỉ?”
“Nếu thế, ừm tìm trong két nước của buồng đầu tiên đi, có thứ cho cô đấy, hy vọng cô thích nó.”
Hương vừa hay đang ở đúng buồng đó, sát cửa ra. Cô nghe thế thì có phần ngạc nhiên lẫn tò mò, chẳng biết Black đã chuẩn bị cái gì. Sau khi mở két nước ra thì Hương thấy bên trong có sẵn một hộp đen được quấn kỹ trong lớp keo dính, đưa tay vào mò mẫm thêm chút nữa thì cô lấy được cả con dao rọc giấy màu đỏ.
Hương nhủ thầm rằng tên này chuẩn bị quá kỹ càng, sau cô liền cắt lớp băng dính lẫn bọc ni lông và bên trong là một cái hộp khá đẹp màu xanh ngọc, nhìn tương đối đắt tiền. Hương nhìn dòng chữ tiếng Anh ghi trên nắp nhưng chẳng nhận ra là nhãn hiệu nào vì tên rất lạ, cô liền mở hộp ra.
Thứ đập vào mắt Hương là những dụng cụ màu xanh viền vàng nho nhỏ, khá tinh xảo và trông cũng xinh đẹp, tuy nhiên với kinh nghiệm bao năm thì cô nhận ra mấy thứ này để làm gì.
Hương cầm cái trứng rung lên, nó to chỉ bằng ngón tay cái, một phía có khớp và nam châm, hình như là để cố định với cái mặt kim loại hình lục lăng. Hai thứ còn lại thì một thứ có hình thù tương đối kỳ lạ, thuôn dài như que nhựa, bên trên có thêm mấy cái ngàm kỳ dị. Cái khác thì cũng là trứng rung, tuy nhiên to hơn cái đầu tiên, nếu cái đầu là để khiêu khích bên ngoài thì cái thứ hai chắc là để nhét thẳng vào bên trong.
“Cái tên khốn, anh tặng tôi mấy thứ này để làm gì?”
Black đáp trả, có vẻ rất thản nhiên: “Đồ chơi điều khiển từ xa đấy, cô có thể thử nếu muốn. Khi nào bật lên thì nói tôi, hy vọng là khoảng cách của chúng ta vẫn đủ gần để kết nối được.”
“Anh là ai? Giáo viên nào? Hay là học sinh? Anh càng ngày càng quá đáng đấy nhé.”
“Cô sợ hả? Nếu sợ thì cứ cất nó vào chỗ cũ đi.”
“Không… nhưng mà tôi chẳng biết anh là ai hết. Ban đầu tôi nghĩ anh là một đại gia nào đó cất công tìm tôi. Đến bây giờ, anh chỉ có thể là người trong trường, nếu không phải giáo viên thì sẽ là học sinh, tôi không nghĩ bản thân muốn thành đồ chơi của học sinh đâu. Anh là ai vậy hả?”
“Tôi sẽ không thừa nhận, cô cứ đoán. Theo tôi thấy thì cô đang phân vân và sợ hãi lắm, thôi tạm dừng lại ở đây. Đến khi nào cô có hứng trở lại thì báo cho tôi biết.”
Cuộc trò chuyện kết thúc, Hương bần thần nhìn điện thoại, sau khi đã thử gửi thêm mấy tin nhắn nhưng không nhận được hồi âm. Có chăng thì Hương cảm thấy gã này đang giả vờ thần bí để thao túng tâm lý cô. Dù là vậy thì cô nên làm gì đây, mặc kệ và gửi lại tiền cho hắn, hay cứ thế nhắm mắt đưa chân? Hương chẳng biết nữa, chỉ biết cô không để mấy thứ đồ chơi đó về chỗ cũ, mà lẳng lặng cất vào giỏ xách. Lần đầu tiên Hương cảm thấy khó chịu khi nhận được nhiều tiền, đúng nghĩa chọn bản năng hay là nghe theo lý trí.
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: http://bimdep.vip/co-giao-trinh/
Tối hôm đó, đúng vào ngày 31/10 – ngày lễ Halloween của phương Tây. Trái với không khí nhộn nhịp mọi năm, hiện tại ngoài đường rất quạnh quẽ, mưa rơi lất phất trên đầu, mấy quán nhậu cũng không có bao nhiêu khách, những tấm biển có tạo hình ghê rợn treo khắp cung đường, dưới ánh đèn vàng trông chúng thật đìu hiu.
Quân chở Trinh bằng chiếc xe máy cậu đã thuê, hai người đang di chuyển đến địa điểm của bữa tiệc. Cô giáo hôm nay mặc trang phục có phần đặc biệt, dù vẫn là quần jean xanh, áo khoác lông và áo len như bình thường, nhưng trên mặt cô lại đeo thêm một cái mặt nạ đầu sói màu xám. Trinh bảo hôm nay là hội hóa trang, nên muốn chơi đùa một lúc. Cái mặt nạ khá đẹp, từng sợi lông mềm mại như tơ buông xuống, cái mũi và hàm răng nhọn vươn vết máu khá giống thật, nó che kín cả gáy, chỉ để lộ ra đôi mắt. Dẫu sao thì điều này cũng chẳng quá ảnh hưởng đến sức hấp dẫn của Trinh, ngược lại còn tăng thêm cho cô thêm phần cuốn hút, có lẽ khi nhìn thân thể nóng bỏng này, ai ai cũng muốn biết đằng sau lớp mặt nạ đó là khuôn mặt thế nào.
Quân cũng hóa trang để không lạc quẻ, cậu mặc nguyên cây đen, phía sau lưng đeo thêm cái áo choàng dài, mặt mũi đánh thêm phấn để trông trắng bệch, còn gắn thêm răng nanh giả. Đúng thế, nhân vật Quân chọn là ma cà rồng.
Thoạt nhìn hai người đi với nhau đúng là tổ hợp quái vật, hợp lý đến không thể nào hợp lý hơn.
Nơi tổ chức tiệc là một quán rượu, bên ngoài đã đặt sẵn hai cái cây giả nhìn gai góc, cành nhọn chĩa lung tung, bên trên là mấy tờ băng trắng kéo dài, mấy con nhện giả, rết giả và một vài hình nộm ma trông khá dễ thương. Còn có thêm vài quả bí ngô được khắc mặt cười, bên trong lấp lóe những ánh nến.
Quân đưa xe vào bãi đối diện quán, sau khi trình vé cho “bộ xương” ngoài cửa thì cùng Trinh vào bên trong. Hai người được một bạn “hầu gái” dẫn đường, đi đến cái bàn đặt sát trong góc, vị trí ngồi không phải quá tốt vì chẳng thể quan sát được sân khấu ở hướng chính diện bởi một cây cột chắn tầm nhìn, nhưng mà lại khá riêng tư để hai người có không gian riêng.
Quán rượu bật đèn nhấp nháy khiến mọi thứ trông khá mờ ảo, âm nhạc rền vang như tiếng trống trận, đôi khi quá to chẳng khác nào tiếng sấm, mặc dù rất sôi động nhưng cũng khá đau tai. Các bàn đứng được kê sát nhau vào nhau, trong quán đã có rất nhiều người khoác đủ thứ trang phục kỳ lạ đang nhảy múa, có siêu nhân, có người nhện và có cả một cây kem.
Quân không thấy được vẻ mặt của Trinh hiện tại, chỉ đoán là cô khá thích vì cứ quay ngang quay dọc ngắm nghía đủ thứ. Bạn hầu gái lần nữa kiểm tra vé của hai người, sau đó chẳng nói gì và rời đi. Hôm nay quán có chương trình rất đặc biệt, sẽ dựa vào tạo hình của các vị khách để chuẩn bị thức uống cho họ. Quân sau đó nhận được một ly rượu cao đỏ tươi như máu, còn cocktail của Trinh chứa chất lỏng màu trắng, sóng sánh tựa như vầng trăng trong một cái ly hình tròn. Ngoài ra hai người được tặng thêm một đĩa toàn tròng mắt, hình như là trái nhãn ăn kèm với siro dâu, tạo hình thì vui chứ vị thật dở tệ.
“Ồn quá Quân nhỉ?” – Trinh nói thông qua tin nhắn, vì hai người đã thử gào lên song tiếng nhạc át cả tiếng nói.
Quân cũng lấy điện thoại ra, trả lời: “Vâng, em không nghĩ là ồn như vậy, chị thấy thích không?”
Trinh: “Cũng được, khá thú vị, mà cái đầu sói này hơi cực, chị đang nghĩ cách làm sao để uống nước, sao bạn ấy không cho ống hút nhỉ?”
Trinh vừa nói xong thì bạn phục vụ đến đưa cho cô cái uống hút, Quân thấy nét ngạc nhiên trong mắt cô thì giải thích – “Nãy em có nhờ bạn ấy lấy cho.”
“Tinh tế ghê ta, em có vẻ hơi khác trong ấn tượng của chị.”
Quân cụng ly với Trinh, sau cũng nhắn: “Chị cũng thế, lần cuối cùng em thấy chị thì… chị phũ phàng lắm. Hôm nay chị thật khác.”
Trinh gửi một cái mặt buồn – “Khi thời gian trôi qua thì ai cũng sẽ thay đổi thôi em ạ. Chị mạnh mẽ hơn lúc đó rồi. Nếu em muốn thì chị sẽ kể cho em nghe.”
“Em muốn biết, điều gì đã khiến chị thay đổi như vậy?”
“Cũng dài dòng lắm, chắc bắt đầu từ hôm chị gặp lại chồng chị…”
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: http://bimdep.vip/co-giao-trinh/
Hôm ấy, từ sáng Trinh đã nhận được cuộc điện thoại của Phương báo rằng “chồng” cô đã tỉnh táo và muốn gặp cô.
Trinh vẫn nhớ như in rằng chiều hôm đó là một ngày nắng đẹp, ánh vàng đổ trên mái đầu bên cạnh những làn gió tươi mát. Sau khi kết thúc tiết dạy buổi chiều thì Trinh chạy xe đến thẳng bệnh viện.
Cô bước đi trên hành lang trắng tinh, không khí ngợm mùi chất tẩy rửa, thoang thoảng vị máu lẫn hơi người. Mọi thứ vẫn như vậy, y như lần cuối cùng Trinh đến đây. Cô lên tầng hai, đi thẳng về phía hành lang bên tay phải rồi tìm đến một căn phòng đánh số 208 ở gần cuối.
Cửa phòng không đóng, bên trong Trinh nghe loáng thoáng những giọng nói quen thuộc cùng tiếng cười vui vẻ. Bàn tay Trinh vô thức siết chặt, nghiến lấy tập tài liệu chứa tờ đơn ly hôn mà cô đang cầm trong tay. Sau Trinh chợt nhận ra điều đó nên hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.
Trinh vừa bước vào bên trong thì đã thấy hai ông bà Lan, Long đang ngồi ở mép giường, nói gì đó với Phong, anh ta đã tỉnh nhưng người vẫn quấn băng trắng kính mít, ngay cả khuôn mặt cũng chỉ để lộ mỗi mắt trái, một phần trán và chỏm tóc. Ngay cạnh đó là cô nàng Phương, bàn đang cầm chén cháo hoa, vừa thổi vừa đút cho Phong ăn.
Mấy người thấy Trinh đến đột ngột thì đều quay đầu nhìn, sau đó cả bốn người đều không hẹn mà cùng cúi đầu xuống như tỏ vẻ áy náy.
Bà Lan cùng chồng đứng dậy, nhìn Trinh, vẻ mặt hơi cứng ngắc.
“Chào con, con đến rồi.”
Trinh lễ phép bảo: “Dạ vâng thưa bố mẹ, con xin phép nói chuyện riêng với anh Phong một lát.”
Bà Lan: “Ừm, hai đứa cứ tự nhiên, bố mẹ ra ngoài một lát” – nói xong bà ta kéo ông Long đi ra ngoài. Bố chồng của Trinh muốn nói gì đó, song thấy vợ trừng mắt thì cũng im ỉm.
Hai vợ chồng già rời đi, Phương đặt tô cháo lên cái bàn cạnh giường, cúi gằm mặt nói lí nhí “Em xin phép” rồi cũng ra ngoài.
Trinh coi cô ta như người vô hình, nhíu mày tỏ vẻ chán ghét khi một cỗ hương thơm bay ngang qua mũi. Không thể không công nhận, người đàn bà này nhan sắc chẳng hề kém gì cô.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Trinh dời ánh mắt về phía Phong, người đầu tay ấp gối với cô bấy lâu nay. Thành thật thì Trinh cảm thấy trong lòng hơi nhói khi chứng kiến thảm cảnh của Phong, nghe bác sĩ nói thì nội tạng và não của anh ta bị chấn động khá nặng, phải rất lâu mới có thể bình phục hoàn toàn.
Không khí trầm lặng đến mức họ nghe được tiếng tim đập của bản thân, chẳng ai mở lời trước. Trinh nhìn Phong, tâm trạng rất phức tạp, vừa đau lòng, vừa thương xót.
Còn người đàn ông, ánh mắt trống rỗng, khóe môi sau lớp băng nhếch lên nhưng không sao nặn ra nổi nụ cười.
“Em thấy thật đau lòng, không biết là thương anh hay thương chính bản thân em.” – Trinh nói, rất thản nhiên, cô cũng không ngờ rằng có ngày bản thân sẽ nói những lời này – “Đơn ly hôn em đã chuẩn bị sẵn, đã ký tên, nếu đó là thứ anh cần thì nó đây.”
Nói đoạn, Trinh quăng tập hồ sơ lên giường, chẳng buồn cúi xuống.
Phong nhìn vợ, môi mấp máy – “Chúng ta… có thể nào… sống chung không?”
Trinh nghe thế thì sững lại trong vài giây, cười gằn, ba phần tự giễu, bảy phần khinh thường.
“Nực cười! Anh coi tôi là cái gì? Anh nghĩ trái tim có thể phân làm hai sao?”
Phong lắc lắc đầu – “Xin lỗi! Anh sai rồi, mọi tài sản đều sẽ để lại cho em.”
“Không cần! Tôi sẽ lấy lại mảnh đất ở ngoại thành, vì đó là của ba tôi. Mấy thứ còn lại, để cha mẹ dưỡng già, và cho đứa con sắp chào đời của anh đi.”
Trinh nói xong, cũng chẳng muốn nhìn Phong, cô có cảm giác nếu bản thân ở đây thêm phút giây nào nữa thì sẽ không nhịn được, chưa biết chừng cô nghe Phong nói tiếp thì sẽ mủi lòng, hoặc sẽ bùng lên và chửi anh ta.
“Vậy đi! Tôi đi đây! Tạm biệt.”
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: http://bimdep.vip/co-giao-trinh/
Quân vẫn lắng nghe câu chuyện của Trinh, cậu cảm thấy, à chưa biết chỗ mấu chốt là đâu. Quân nhắn xen vào giữa một rừng chữ: “Ủa chị, vì thế mà chị thay đổi hả?”
Trinh ngắt vào hông cậu trai, sau lại đưa ly lên cụng với nhau. Rượu tràn xuống cổ họng, Trinh hét vào tai Quân – “Tại em hết đó! Sao cái gì cũng có mặt em vậy!”
Quân nghe không rõ vì nhạc hơi to, chỉ loáng thoáng hai chữ “tại em”. Cậu nhắn cho Trinh – “Em vô tội, em không biết gì hết.”
“Hừm, Phương, cái con nhỏ giật chồng chị là chị họ em. Em nói em không liên quan?”
… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: http://bimdep.vip/co-giao-trinh/
Trinh bước vội xuống cầu thang, sau khi đã chào hỏi hai vị phụ mẫu, họ cũng chẳng có ý định giữ cô lại, điều này khiến cô thấy hơi bực mình.
Dù sao thì Trinh cũng chẳng nghĩ gì nhiều, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành.
Trinh cúi đầu đi thẳng, khi sắp ra đến cửa thì bị chặn lại. Cô ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt chẳng hảo ý gì nhìn Phương.
“Chị Trinh… Em có thể nói chuyện riêng với chị không? Một lúc thôi ạ.”
Trinh nheo mắt, cô ghét con nhỏ này, song bao nhiêu từ ngữ chua chát Trinh nghĩ trong đầu cũng không tuôn ra được. Cũng phải thôi, cô vẫn đang mặc áo dài, và chửi bới người khác chẳng giúp ích gì cả.
Gằn xuống lửa giận chực trào, Trinh lạnh lùng nói: “Không, tôi nghĩ tôi và cô không có gì để nói với nhau cả.”
“Em thành thật xin lỗi chị…” Phương cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
Trinh khẽ mím môi, toan quay bước đi, nhưng sững lại vì câu nói tiếp theo của Phương – “Em là chị họ của Quân… em nghĩ… có vài thứ chị muốn biết.”
“Quân? Quân nào?”
“Vũ Văn Minh Quân, học sinh của lớp chị. Em biết… vài thứ, chị… muốn nghe chứ?”
“Được rồi! Dẫn đường đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro