Cô giáo Trinh

Phần 28

2023-06-08 01:39:00

Phần 28
Bữa nhậu cuối cùng cũng kết thúc, cả năm anh em đều uống đến mềm người, Quang béo là kẻ nốc nhiều nhất, có lẽ vì thấy bản thân hơi dị hợm vì cái suy nghĩ biến thái nọ. Gã béo sau đó đã thừa nhận rằng mình bị ảnh hưởng bởi mấy bộ truyện hentai của Nhật, nên mới có ý nghĩ tà đạo như vậy, gã còn xin lỗi Quân vì đã lỡ lời.

Quân lúc này mới nói ra: “À chiều nay có một bà chị xin số điện thoại của tao. Tao đưa số mày đó Quang.”

“Đậu xanh? Thật luôn? Nãy có người vừa kết bạn zalo với tao đấy. Cái gì mà Thanh Tâm?”

Quân lắc đầu tỏ ý không biết – “Hình như thế, thôi đối phó dùm tao nhé. Tao lười lắm.”

“Bó tay, tao phải giải thích tao không phải chính chủ nữa? Phải gọi video call như mấy con trước?”

“Ừm, thôi giúp nhau chút đi.” – Quân nói dứt, nhìn mấy thằng còn lại rồi ghé vào tai Quang béo – “Nếu mày muốn tìm một người để chơi… bà Hương cũng được đấy. Nhà nghỉ XXX, ngày hôm nay, tầm năm giờ chiều…”

“Hửm?” – Quang béo nhìn Quân, rất khó tin, với trí thông minh của gã lập tức nhận ra điểm mấu chốt – “Mày… ý mày là?”

“Uy hiếp! Đưa vào khuôn khổ.” – Quân gằn từng chữ, ánh mắt lộ rõ nét độc địa. Năm học này vì Trinh nên Quân đã thu liễm rất nhiều, tuy nhiên trong quá khứ cậu cũng không phải hạng vừa.

Đôi mắt nhỏ của Quang béo trừng lớn, chẳng hiểu sao gã cảm thấy rét run, Quân được xưng đại ca, cũng không phải không có lý do.

“Thế nhé, về cái đã. Loan đón tao rồi.” – Quân vỗ vai Quang béo rồi đứng dậy, chào mấy thằng còn lại rồi bước ra bên ngoài, cậu cũng tiện tay châm một điếu thuốc.

… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: http://bimdep.vip/co-giao-trinh/

Bên ngoài quán, Loan đã đứng chờ sẵn, cô ta mặc quần thụng màu đen, khoác áo da, chống cằm lên đầu chiếc xe máy. Thoáng thấy bóng Quân xuất hiện ở cửa, Loan ngẩng đầu lên, mỉm cười rồi vẫy tay.

“Em chờ lâu không? Xin lỗi nhé, hôm nay tan ca sớm vậy?”

Loan đưa nón cho Quân, thè lưỡi: “Không có, em nhờ lão Vinh trông giúp đấy, may mà thằng cha Nhân về sớm nên mới đón anh được.”

Quân gật đầu, sau đó leo lên xe, dạo gần đây Loan đã dạy cậu cách chạy xe nên Quân trở thành người điều khiển, dù gì cái xác to của cậu ngồi sau xe người khác cũng rất buồn cười.

Loan ôm lấy Quân, tựa đầu lên vai cậu, cô ghé vào tai chàng: “Quân, về phòng em nhé. Con Huệ về quê rồi, mấy bữa sau mới lên lại.”

Quân cảm nhận được cơ thể ấm áp của Loan trên vai cậu, tuy nhiên cậu muốn tìm Loan vì một lý do khác. Từ sau khi trải qua đêm hôm đó với Trinh, Quân không thể nào thản nhiên đối diện với Loan được nữa.

“Loan này, anh tính tìm một chỗ để nói chuyện.”

“Chuyện gì? Không thể nói ngay bây giờ sao?”

Quân không đáp, vặn ga, chạy về phía quảng trường thành phố. Cậu cũng chẳng biết nên nói như thế nào cả.

Loan dường như cảm nhận được điều gì đó, bàn tay cô bé hơi bứt rứt, tuy nhiên vẫn ôm Quân, dù không còn chặt như lúc đầu.

Không khí giữa hai người chìm vào sự im lặng, từng bóng ảnh trôi ngược về phía sau.

Trời lạnh, những mảng sương mờ phủ xuống, thoạt nhìn Quân và Loan vẫn giống như đôi tình nhân trẻ, song trong lòng cả hai đều đang dâng lên những dự cảm bất thường.

Cũng không lâu lắm, Quân đưa Loan đến quảng trường, cậu cất xe vào bãi rồi lững thững leo lên những bậc thang. Đến một góc nọ, thấy tương đối sạch sẽ thì Quân ngồi xuống, dùng tay áo lau sơ vị trí bên cạnh.

“Anh ngoại tình hả?” – Loan thản nhiên hỏi, cũng ngồi xuống cạnh Quân.

Quân vốn đang tính hút thuốc, nghe thế thì giật mình đánh rơi bật lửa. Cậu luống cuống nhặt nó, cũng luống cuống châm thuốc.

Rít một hơi thật sâu, phà ra một đống khói thì Quân mới lấy lại bình tĩnh – “Sao em nói thế?”

Loan nhún vai, tỏ ra rất có kinh nghiệm – “Chứ còn sao nữa. Thần thần bí bí thế này thì một là anh cầu hôn em, hai là anh có gì đó để thú tội với em. Điều đầu tiên hiển nhiên không thực tế rồi. Cho em điếu.”

Quân đưa thuốc cho Loan, châm cho cô một điếu, Loan đúng là một cô gái đặc biệt.

“Anh không ngoại tình… chỉ là ngủ với người khác.”

Loan ngước lên nhìn trời, hút thuốc với vẻ trầm tư – “Trinh hả?”

“Sao em… cái gì cũng biết vậy?”

Loan hơi cúi đầu, nở nụ cười đắng chát – “Anh không biết ánh mắt của anh nhìn Trinh rất khác khi nhìn em sao? Em thấy anh lén nhìn cô ta không biết bao nhiêu lần rồi đấy. Sao nhỉ? Nó kiểu như lưu luyến, tiếc thương… và chan chứa tình cảm ấy. Anh chưa bao giờ nhìn em như vậy cả. Thế ai chủ động?”

Quân biết không thể giấu, cậu đành nói ra: “Hôm ở nhà thằng Quang, anh chủ động… vì anh say mất rồi.”

Bỗng, Loan cắn môi rồi ngay lập tức tát Quân, lực đạo rất mạnh, văng cả thuốc lá, tựa như cô muốn trút bỏ hết sạch phẫn uất.

Quân sững người, vô thức xoa cái má nóng rát.

“Anh không phải say rượu, anh say tình đấy, anh thực sự là đồ khốn nạn.”

Loan nói như rít lên rồi cứ vậy òa khóc, cơ thể run rẩy, từng giọt lệ rũ xuống mi xen lẫn những tiếng nấc nghẹn ngào.

Quân vươn tay ra, muốn chạm vào Loan nhưng nghĩ gì đó lại rụt trở về. Cậu chỉ biết trơ mắt nhìn Loan nức nở.

“Biết không, hức… em biết… hức… lâu rồi… em cố chấp… em… hức… cố không… để ý… hức… Nhưng… nghe anh… hức… nói thế… em, đau… đau lắm… hức…”

Kẻ đốn mạt lặng im, có nói gì cũng không thay đổi được sự thật đã xảy ra. Quân có cảm tình với Loan, nhưng có thể đó chẳng gọi là tình yêu được.

“Xin lỗi! Em sai rồi… chị đừng khóc nữa… Muốn đánh, cứ đánh em.”

Loan nhoẻn miệng, sự đối lập thật kỳ cục, nước mắt vẫn rơi trong khi cô cố nặn ra một nụ cười nhăn nhở.

Bàn tay mảnh khảnh đưa lên, vuốt ve chỗ đau của Quân – “Em không nỡ… hức… em không… muốn… đánh… gương mặt… em yêu… hức… thương này… đâu.”

“Xin lỗi! Do em cả…”

Loan dụi mắt, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi. Loan không thể kiềm được cảm xúc thật sự, gục mặt xuống.

Quân chẳng biết làm thế nào khi chứng kiến điều này, bờ vai Loan run rẩy, những tiếng nấc xé lòng toát ra từ cổ họng. Quân nên ôm Loan… hay nên trơ mắt nhìn Loan như thế. Cậu biết mình rất tệ, nhưng cậu thật sự…

“Nếu như là Trinh, mình sẽ ôm chị ấy.” – Bất giác trong đầu Quân xuất hiện suy nghĩ đó, cậu thật sự chỉ đang miễn cưỡng quen Loan, giữa hai người không hề có thứ gọi là tình yêu.

“Em xin lỗi! Loan, là em sai… là em lợi dụng chị.”

“Em cũng xin lỗi Quân” – Loan bỗng nói, âm thanh rất nhỏ – “Em cứ nghĩ… tình cảm… sẽ thay đổi… theo thời gian… em cho anh cơ… thể… cũng là… muốn… anh bên em…”

Lúc này, cô gái ngẩng lên, dù nước mắt đã ngừng rơi nhưng lại lộ vẻ yếu đuối, khiến người khác thổn thức. Loan nói: “Em biết… anh chỉ thích bà Trinh, là em… cố gắng xen vào… cố gắng đoạt lấy anh…”

“Đừng nói vậy… lỗi do em mà, em… là em lợi dụng tình…”

Loan đặt ngón tay lên môi Quân, ngăn cậu nói tiếp: “Thế anh thú nhận như vậy… là muốn bỏ em phải không?”

“Em… em chỉ… không muốn giấu chị thôi…”

“Thật tình… em chẳng biết nữa… nhưng anh khiến em… có cảm giác rằng… anh sẽ không thể bên cạnh em quá lâu…”

“Em…”

“Đưa gói thuốc cho em… tự về đi, em muốn ở một mình…”

Quân làm theo, sau lại gãi đầu, do dự không quyết.

“Về đi… em muốn một mình! Em không… muốn đánh anh nữa… đâu.”

Quân đứng lên, ái ngại nhìn Loan, sau khi thấy đôi mắt quyết liệt của cô nàng thì gật đầu – “Chị… về sớm, nhớ cẩn thận một chút…”

Nói xong, Quân quay lưng đi. Cậu hiểu tính Loan, đây là cô đang thử cậu, thử một lần cuối cùng, nhưng Quân không thể ở lại, cậu không thể lừa dối chính trái tim của mình được.

Bóng lưng Quân đi xa dần, vệt đen hằn lên nền quảng trường kéo dài rồi dần biến mất. Đến khi thân ảnh ấy khuất sau màn sương mờ ảo, chỉ còn lại những cơn gió lạnh lẽo thì cũng là lúc Loan hoàn toàn sụp đổ.

Tính khí mạnh mẽ của cô cũng không thể chống lại từng nhát dao xuyên thấu tâm can, người cô yêu thương không ngờ lại tuyệt tình đến mức như vậy. Trái tim Loan như vụn vỡ, còn tâm hồn thốt nhiên trống rỗng. Nhưng dẫu là thế, Loan biết cũng không thể trách được Quân, bởi dù sao cô chính là người xen vào, cô chủ động đến bên Quân khi cậu ta yếu lòng nhất. Cho dù không phải như vậy, thì tình yêu chẳng có đúng hay sai, càng chẳng có chỗ cho sự miễn cưỡng. Có lẽ điều Loan thấy nhẹ nhõm nhất là Quân đã thành thật với cô.

Loan vốn nghĩ bản thân sẽ chịu đựng được khi chuyện xảy ra, nhưng cô cũng chỉ có thể gục mặt xuống, co ro nức nở trong đêm, điếu thuốc cô đã châm, cô thậm chí còn không có sức để hút nó.

… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: http://bimdep.vip/co-giao-trinh/

Chẳng biết trôi qua bao lâu, bên tai Loan vang lên tiếng nói.

“Chị nè… Em chở chị về nhé. Để chị ở một mình thế này, em không thể yên tâm được.”

Loan ngẩng đầu lên, người quay lại chính là Quân.

“Anh bỏ em… rồi… hức… thì quan… tâm em làm gì… nữa…”

Quân gãi đầu, thật sự rất lúng túng, sau nghĩ ra một ý mới nói: “Em… thấy chị đồng… nghiệp ngồi thế này… không ổn, em đến đưa về…”

Loan nhìn ánh mắt Quân, thấy sự lo lắng của cậu là sự thật. Cô đứng dậy, nói: “Anh thật là… bỏ em rồi quay về đón em, cứ làm… em… khó xử…”

“Nhưng mà… em không thể để chị ở đây được… về đi đã…”

“Anh biết không Quân… khi nãy em đón anh…” – Loan lau đi nước mắt, nói tiếp: “… em đã nghĩ đêm nay sẽ ôm anh… chúng ta sẽ rất vui vẻ… nhưng mà…”

Quân nghe thế chỉ im lặng, nhìn Loan với vẻ áy náy sâu đậm.

“Thôi… chở em về đi, ngoài này cũng lạnh quá…”

… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: http://bimdep.vip/co-giao-trinh/

Quân sau đó chở Loan về phòng, còn cậu đặt một chiếc grab để về trường. Tối hôm ấy, Quân không thể ngủ được, vì mấy thằng bạn say rượu nôn mửa ra khắp phòng, và cũng là vì cậu thấy tội lỗi với Loan.

… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: http://bimdep.vip/co-giao-trinh/

Ngày hôm sau, buổi trưa.

Trinh ngồi ở căn tin dùng bữa, ánh mắt lơ đãng ngó xung quanh, hoàn toàn chẳng tập trung gì vào việc ăn uống mà chỉ múc từng muỗng theo quán tính. Đến khi thấy một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, Trinh mới giả vờ cúi đầu, nụ cười vui vẻ nở trên đôi môi xinh đẹp.

Tiếng bước chân vọng bên tai, kèm theo giọng nói quen thuộc – “Em ngồi đây được chứ?”

Trinh ngẩng lên, nghiêng đầu sang bên phải, nhìn Quân rồi gật đầu – “Được, em ngồi đi.”

Quân kéo ghế ngồi xuống, ngồi bên cạnh cô giáo thay vì đối diện như mọi khi.

“Em tìm cô có chuyện gì thế?” – Tiếng Trinh khá nhỏ.

“Cô đọc tin nhắn của em chưa?”

Trinh gật đầu, nói: “Rồi, nhưng mà cô vẫn không thể tin nổi. Các giáo viên… nếu họ làm thế thì còn đâu là tư cách nhà giáo, lại cũng sẽ không khác gì tội phạm.”

“Em biết mà, nhưng cô phải tự cẩn thận trong chuyến đi chơi sắp đến nhé. Em sẽ quan sát cô thêm.”

“Được rồi nè, cô hiểu rồi. Cảm ơn em đã thông báo.”

Trinh mong chờ nhiều hơn thế nhưng sau đó Quân cứ cúi đầu ăn tựa như không chú ý đến cô nữa, cũng không chủ động nói câu nào. Trinh cảm thấy vừa bực mình, vừa tiếc mà vừa khó chịu. Cô nhiều khi không hiểu bản thân nghĩ gì, từ sau khi trải qua chuyện đó cùng với Quân, mối quan hệ giữa hai người nhiều hơn một lớp áo mập mờ, chỉ phải xem, ai là người sẽ xuyên phá tầng ngăn cách mỏng manh ấy.

Dẫu là thế, thì cũng đến lúc Trinh ăn xong, cô đành tiếc nuối đứng lên, cầm cái khay rồi nói coi như chào – “Cô đi nhé, cảm ơn Quân.”

Quân lúc này ngẩng lên, lấy giấy ăn lau miệng, nói: “Thứ hai tuần sau, cô rảnh buổi tối chứ?”

“Ừm hửm?”

“Muốn đi chơi với em không? Em nghe nói quán YYY có tổ chức lễ hội Halloween đấy, và em có sẵn hai tấm vé.”

Trinh hơi bất ngờ, dù rất muốn nhưng chỉ khẽ cắn môi – “Em… rủ Loan đi.”

Quân cười khổ, nhún vai – “Tụi em chia tay rồi. Cô cứ suy nghĩ đi nhé, có gì hãy báo em biết.”

“Được, cô biết rồi.”

… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: http://bimdep.vip/co-giao-trinh/

Trinh rời khỏi căn tin, đến phòng nghỉ của giáo viên với niềm vui khó tả. Khát vọng trong cô cuối cùng đã được đáp ứng, Loan và Quân đã chia tay nhau, và cô lần nữa có thể kéo cậu bé đến bên cạnh mình.

“Trinh ơi là Trinh, sao người ta chia tay mà mày vui thế hả, chết mất thôi.” – Trinh tự nhủ nhưng cũng không thể nén lại cảm xúc thật sự, lúc nãy cô vừa đi vừa cười, lại vừa nhỏ giọng hát ca chính là minh chứng tốt nhất.

Trinh ngả lưng xuống ghế sa lông, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn, cô muốn khoe với Lan, cũng muốn nghe lời khuyên từ cô bạn.

“Ê bà ơi, nhóc Quân rủ tôi đi chơi nè, tôi nên đi không? Cậu ta lại còn mới chia tay bạn gái nữa.”

Rất nhanh, Lan đã trả lời, có vẻ là cô ta cũng đang nghỉ trưa – “Ồ cung hỷ, cung hỷ, thế là mặc sức ăn thịt thằng bé rồi. Cô cứ đi đi, diện đồ đẹp vào, lẳng lơ chút thì càng tốt.”

Trinh: “Lẳng lơ gì chứ? Tôi theo gu sang trọng hiểu không? Không phải hồ ly tinh giống cô đâu nha. Mà nè, chỗ cô có ai không? Có chuyện này tôi cần hỏi ý kiến cô một chút, khá quan trọng.”

Lát sau Lan đáp lại: “Được, cứ gọi đi cho nhanh, chỗ tôi an toàn rồi.”

… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: http://bimdep.vip/co-giao-trinh/

“Alo?” – Trinh có chút hơi thấp thỏm, Lan và cô dù quen nhau lâu nhưng vẫn chưa biết mặt, đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi điện.

“Xin chào! Lan đây, giọng cô nghe dịu dàng vậy? Sao thế? Có chuyện gì mà gấp vậy?” – Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói khá êm tai, cũng có chút truyền cảm.

“Chuyện là… thật ra tôi cũng không biết nên kể cho cô nghe từ đâu nữa, khá loạn.”

“Cứ kể từ đầu đi, càng chi tiết thì tôi càng dễ cho cô lời khuyên.”

“Được rồi, thế thì chuyện là từ đầu năm học, thời điểm mà tôi quen Quân ấy…”

Trinh bắt đầu kể cho Lan nghe tất tần tật về những gì đã từng xảy ra, chuyện cô bị ai đó uy hiếp bởi tấm ảnh hôn trộm, mấy bài trên trang của trường, nhận được một cái S – toy nhân ngày phụ nữ, và kể cả âm mưu phía sau Quân biết được cùng toàn bộ suy luận của cô từ trước đến giờ. Trinh hầu như không bỏ sót bất cứ chi tiết quan trọng nào, chỉ không đề cập đến vài việc cá nhân.

Lan nghe xong, không lập tức trả lời mà im lặng, có vẻ như cô ta cần cân nhắc. Trinh cũng không hối thúc, cầm điện thoại với vẻ trầm tư. Khi nhận được tin nhắn của Quân, Trinh cảm thấy không thể tin nổi, những đồng nghiệp của cô chẳng ngờ lại có ý tưởng tà đạo như thế.

“E hèm, cô muốn hỏi tôi cái gì?”

Trinh đáp: “Thì chính là tôi nên làm gì bây giờ? Dù sao chuyện đó vẫn chưa diễn ra, hoặc tôi không nhận được tổn thương thực chất nào cả.”

Lan: “Tự nhiên nghe cô nói xong, não tôi hơi rối rắm, không ngờ chỗ cô cũng có cái loại người như vậy. À mà, sắp tới chuyến đi của trường cô là đến thành phố biển? Chỗ tôi luôn đấy, thế nhà trường đã quyết định cho các em ngủ nghỉ ở đâu chưa?”

Trinh: “Tôi cũng không rõ lắm, thầy hiệu trưởng có bạn bè làm du lịch ở đó, chỗ ngủ nghỉ thì thầy ấy sẽ đặt. Nhưng mà số lượng gần năm trăm em có vẻ cũng không dễ dàng lắm.”

Lan im lặng một thoáng, sau đó hỏi: “Thầy ấy tên Kim phải không? Trần Trọng Kim?”

Trinh hơi bất ngờ, lẽ nào trái đất lại tròn như vậy – “Đúng rồi, cô quen ông ta?”

“Ừm, trùng hợp ghê, ông ấy thông qua mối quan hệ nhờ tôi sắp xếp giúp. Cô là giáo viên trường Mặt Trời nhỉ, dạy lớp nào thế? Với cả em trai tôi sở hữu một căn homestay, tôi có thể sẽ bố trí cho cô và lớp ở chỗ tôi, tự nhiên tôi háo hức muốn gặp cô ghê.”

“Hì hì, trời ơi, không ngờ đến thật, tôi là chủ nhiệm lớp 12A, nhưng cô ở ngoài có như thế không? Cũng thoải mái và dâm như khi ở trên mạng?”

“Xời, gặp tôi thì hiểu. Mà cái chuyện của cô tôi nghĩ tạm thời cứ áng binh bất động, xem xem họ dùng thủ đoạn nào thì mình mới đáp trả được. Tuy nhiên cô phải thật cẩn thận, nếu như có gì nguy hiểm cứ nhắn tin cho tôi, tôi sẽ hỗ trợ.”

“Cảm ơn cô nhé, thế còn chuyện đi chơi với Quân? Từ sau vụ bị chụp lén tôi hơi sợ sợ.”

Lan: “Cô khờ ghê, đó là lễ hội hóa trang, hãy chịu khó mua mặt nạ, đồ cosplay ấy, không ai nhận ra là được còn gì…”

“Ừm nhỉ, thế quyết định vậy đi, tôi cũng sắp đến giờ lên lớp rồi.”

“Oke chào người đẹp, hôm nào xuống chị em mình lại tâm sự. Nếu tôi nghĩ ra cái gì khác thì sẽ nhắn cho cô.”

“Chào nhé!” – Trinh nói xong thì cúp máy, tự nhiên cô cảm thấy rất vui, đúng là không có gì tốt bằng việc có một cô bạn thân cả. Nói về lý do vì sao Trinh quen Lan thì cũng khá trùng hợp, đó là khi cô đăng một bài viết ẩn danh lên mạng để xin lời khuyên, và Lan là người tư vấn nhiệt tình nhất.

Tạm gác lại chuyện đó, Trinh nhìn đồng hồ rồi tự chỉnh lại trang phục, tô lại son, cũng đã đến lúc cô phải làm việc.

Chỉ có một điều, Trinh vẫn nghĩ mãi, rằng bản thân có nên làm gì đó để tặng “Hương” không, vì cô ta đã khiến Trinh có ấn tượng rất xấu, và chính bản thân Trinh cũng không muốn bị động chịu đựng nữa.

Trinh cũng không biết rằng, người mà cô đang ghim hiện tại lại đang vui vẻ với một trò chơi mới.

… Bạn đang đọc truyện Cô giáo Trinh tại nguồn: http://bimdep.vip/co-giao-trinh/

Quay lại mười lăm phút trước, Hương lười biếng cuộn tròn trong chăn, vì buổi chiều cô không có tiết dạy nên Hương muốn ngủ thêm một chút.

Trên mặt bàn ở ngay đầu giường, vẫn còn lại tô cơm gà mà cô đã ăn dở. Hương lười nấu nướng, cũng lười làm việc nhà, mọi khi thì có mẹ chồng chăm sóc cho gia đình cô, nhưng hôm nay bà ta đã về quê dự đám cưới nên nhà chẳng còn bất cứ ai. Chồng đã đi dạy, còn đứa con trai cũng được gửi luôn ở trường học.

Hương không hiểu tại sao, cô cứ lăn qua lăn lại mãi mà không thể ngủ được, trong lòng tự nhiên cảm thấy có chút bất an.

“Có gì sắp xảy ra sao?” – Hương không khỏi tự nhủ, vì mọi khi linh cảm của cô đều rất chính xác.

Thế là, Hương leo xuống giường vì cảm thấy không thể ngủ được, cô cầm tô cơm ăn dở đổ vào thùng rác, không dọn dẹp gì cả mà lại quay về phòng, cô muốn đi tắm cho thoải mái.

Nơi gia đình Hương sống là một căn chung cư cũ kỹ nằm trên tầng năm một tòa nhà, trước kia là của hồi môn của mẹ chồng tặng cho Hương. Thuở ban đầu thì cô rất vui vì cuối cùng đã có một chỗ riêng tư thoải mái, nhưng càng về sau Hương càng cảm thấy bực bội vì túp lều tranh của mình. Căn chung cư rất nhỏ, chỉ có hai phòng ngủ và một phòng bếp kiêm cả phòng khách, đã thế lại xuống cấp nham nhở, từng mảnh tường nổi mốc, hoặc tróc sơn trông vô cùng kinh tởm. Hơn cả thế thì hệ thống điện nước trong tòa nhà vốn cũng không ổn, đã không biết bao nhiêu lần cô đang tắm mà tự nhiên cúp nước hoặc nước chuyển sang lạnh buốt.

Hương luôn nghĩ với nhan sắc của bản thân, cô xứng đáng có một chỗ ở tốt hơn, xinh đẹp hơn và cả thoải mái hơn.

“Thôi kệ, cũng sắp đủ tiền rồi, mình sẽ không chui rúc ở đây nữa.” – Hương tự thì thầm, công việc dạy yoga phát triển theo từng ngày, cộng thêm cả cái nghề kinh tởm kia nữa đã giúp Hương kiếm được rất nhiều tiền. Chỉ cần cố gắng thêm một thời gian thì Hương sẽ đủ tiền để mua một mảnh đất ở ngoại thành, cô đã nghĩ rằng sẽ thế chấp luôn mảnh đất đó, vay ngân hàng và tự xây cho chính cô một căn nhà ưng ý.

Đang nghĩ lung tung, và lấy quần áo trong tủ thì chợt điện thoại Hương reo lên, có thông báo tin nhắn đến.

Hương nhìn thoáng sang chiếc điện thoại màu trắng đặt trên đầu giường, cô cũng không vội nên đi qua và cầm lên xem.

Một tin nhắn vừa gửi đến từ một số điện thoại lạ, nó có nội dung khiến Hương sửng sốt – “Chào cô giáo Đinh Thu Hương, vợ thầy Trần Vĩnh Ninh, hãy kiểm tra mục tin nhắn chờ của zalo và xem nó nhé, quan trọng lắm.”

Hương tự nhiên có cảm giác rằng linh cảm xấu của mình chính là từ đây, ngón tay cô ấn vào ứng dụng zalo, sau vài thao tác thì đã nhìn thấy tin nhắn mà đối phương đề cập.

“Xin chào! Có thể gọi tôi là Black, tôi biết cô là loại người thế nào, tôi cũng biết cô thực sự là ai. Nếu cô không muốn mất tất cả, hãy làm theo lời tôi yêu cầu.”

Hương cắn môi, sao cô cứ cảm thấy điều này rất quen, đây không phải là thứ thủ đoạn mà cô hay dùng để thao túng người khác hay sao.

“Muốn gì?” – Hương nhắn cụt lủn như vậy, cô không hề ngu, biết đối phương đã nắm giữ điểm yếu của mình.

Bên kia đáp lại: “Đơn giản thôi, hãy làm đồ chơi của tôi. Tôi không có hứng thú hãm hại cô, chỉ có hứng với cơ thể của cô thôi.”

Hương: “Biết được những gì rồi?”

Black: “Tất cả, cô làm giáo viên, cũng làm gái, quan hệ với thầy Tùng, có chuyện nhạy cảm với cô Vân. Hay cô muốn tôi nói hết ra?”

Hương nhìn chiếc điện thoại trong tay, cô không hiểu sao bản thân không cảm thấy có chút muộn phiền nào, mà ngược lại còn nổi lên hứng thú. Dạo gần đây chuyện tình dục của Hương tựa như đã đạt đến ngưỡng, cô không thấy quá tò mò hay yêu thích như xưa kia nữa. Cả đám khách của Hương, tên nào cũng đeo cái mặt nạ đạo đức, rất hiếm có ai bộc lộ thú tính hoang dã như Tùng – mà cái gã này thì lại chỉ thích chơi chùa nên Hương cũng thấy hơi nản.

Vì thế Hương nhắn lại: “Muốn tôi làm đồ chơi? Đủ trình độ không? Nếu không đủ thì cho tôi tiền, tôi cũng có thể miễn cưỡng suy nghĩ đấy.”

“Cô kỳ lạ nhỉ? Tôi đang uy hiếp cơ mà? Nếu tiền, cô cần bao nhiêu?”

Hương: “Đây, số tài khoản đây, xxxxx nhé, anh cứ gửi đi rồi tính, muốn làm gì cũng được, anh biết tôi là loại người gì mà phải không?”

Hương thật ra chỉ muốn trêu cho vui, dù sao hắn đã nắm điểm yếu, dù có yêu cầu gì Hương cũng sẽ làm, miễn là không quá đáng. Từ rất lâu, cô đã coi cơ thể mình như một món hàng, có thể đem ra trao đổi.

Thế nhưng, điều Hương không ngờ đến là đối phương chuyển tiền thật, mà lại rất chi là sộp, Hương không thể tin được khi nhìn thấy bảy số không mà mình nhận được.

“Đấy, năm mươi triệu, mua được cô bao lâu?”

Tin nhắn lại đến, Hương không khỏi cảm thấy thắc mắc, hắn cho cô nhiều như thế để làm gì, vì vậy cô nhắn: “Đủ lâu! Anh có nhầm không?”

Black: “Không! Tôi mua cô về chơi, nhan sắc của cô xứng với số tiền đó. Cô không thấy như thế?”

Hương: “Được rồi, tôi đồng ý, vậy anh muốn gặp tôi? Muốn rủ tôi đi chơi và qua đêm?”

“Tạm thời không, tôi chưa muốn.”

“Thế muốn tôi làm gì?”

“Gửi ảnh của cô qua đây, được chứ? Tôi thích dáng vẻ của cô khi mặc áo dài, rất thanh cao, rất duyên dáng. Tôi chỉ tự hỏi ẩn sau tà áo đó là cái gì nhỉ? Một người đàn bà khát tình phải không?”

Hương lại cảm thấy hứng thú, hiện tại cô không mặc áo dài nhưng cũng không quá ảnh hưởng. Cô lập tức cởi bộ đồ ở nhà ra, cởi cả đồ lót và khoác lại tà áo dài khi sáng đã mặc, đó là chiếc áo màu đỏ mận khá thanh tú, cô cũng không mặc chiếc quần ở dưới, cũng không cài hết cúc áo bên phía tay phải. Hương cầm điện thoại lên, chụp xéo từ trên xuống sau đó gửi cho đối phương.

“Tấm ảnh khá xuất sắc đấy, rất đẹp. Tôi dường như thấy được ngọn lửa âm ỉ trong tim cô, cô không cài hết cúc, để một phần ngực lộ ra ngoài, cả đầu ti nữa, phần dưới thì gợi cảm quá mức đấy. Bên trong cô không mặc gì hết nhỉ? Hãy chụp tiếp đi.”

Hương ngồi xuống giường, vén tà trước áo dài qua một bên, cô chẳng ngại gì mà phô diễn hết chỗ trần trụi của bản thân trước ống kính máy quay, thậm chí còn để gần hơn chút xíu. Đây cũng không phải lần đầu Hương gửi ảnh khỏa thân cho người khác, mỗi lần như thế cô đều cảm thấy có hứng đến lạ lùng.

Cô giáo gửi cho người lạ một tấm ảnh vô cùng khêu gợi, và nhận được lời khen: “Đẹp lắm, cái chỗ ấy của cô tuyệt như tôi nghĩ, lại còn chảy cả nước. Cô không sợ tôi đưa mấy tấm này lên mạng sao?”

Hương nhắn: “Sợ, rất sợ, ấy vậy mà không biết sao tôi lại nứng khi nghĩ tới điều đó. Chậc, hàng ngàn cặp mắt sẽ nhìn thấy chỗ kín chảy nước của tôi, và rồi để lại bình phẩm độc địa? Hay anh thử đi… tôi cũng muốn biết kết quả lắm đấy. Hahaha.”

“Cố không sợ mất tất cả sao?”

“Không, các diễn viên nổi tiếng lộ clip nóng, tới bây giờ họ vẫn sống, vẫn kiếm tiền được đấy thôi. Cộng đồng mạng dễ quên lắm, qua một thời gian thì tôi là ai họ cũng chẳng nhớ nổi đâu.”

“Còn con trai cô?”

“Tôi sẽ để nó cho bố, thằng nhóc cũng không phải thứ tôi muốn, nó là hậu quả ép tôi phải cột chặt với tên vô dụng kia.”

“Thế tôi uy hiếp sai người? Có vẻ như ngoài tiền chẳng có gì quan trọng với cô cả?”

“Đúng thế, anh giàu, tôi có thể nghe lời anh nếu anh muốn.”

Black gửi cho Hương mấy dấu ba chấm đầy bất lực, sau mới hỏi: “Vì sao cô lại làm giáo viên vậy?”

Câu hỏi này khiến Hương sững lại, lý do hồi xưa cô chọn trở thành một cô giáo là gì nhỉ, hình như Hương không nhớ nổi.

“Không biết.” – Hương nhắn như thế, vỏn vẹn hai chữ.

“Thôi được rồi, để tôi nghĩ lại đã, cô khiến tôi bất ngờ quá, mọi thứ tôi đã tính đều đi chệch cả. Vậy nhé.”

Black nhắn cho Hương một tin cuối rồi im lặng. Hương không hiểu ra sao, chỉ biết rằng bản thân tự nhiên lụm được mấy chục triệu mà không phải làm gì thêm.

“Khó hiểu thật.” – Hương thì thầm rồi ném điện thoại lên giường, lấy đồ vào phòng tắm.

Làn nước mát rượi xối thẳng lên cơ thể, Hương bắt đầu chìm sâu vào mớ suy nghĩ hỗn độn.

Bạn đang đọc truyện trên: BimDep.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cô giáo Trinh

Số ký tự: 0